“Ngọc Hư, ta phải hủy thiên diệt địa, mà xây dựng lại một thế giới mới hoàn mỹ sẽ là do ngươi!”
Ma tính toàn thân Nguyên Thủy Thiên Ma bắt đầu tuôn ra, tử khí trầm trầm bắt đầu tuôn trào vào ba mươi ba tầng Thiên giới trong Di La Thiên Địa
Tháp, xâm nhiễm nơi đây, bắt đầu luyện hóa tòa chứng đạo chi bảo mạnh
nhất thế gian này. Tuy Tam Thập Tam Thiên chí bảo bên trong Di La Thiên
Địa Tháp đã bị đám người Diệp Húc, Thiên Hậu phân chia làm cho uy năng
tòa bảo tháp này tổn hao nhiều, nhưng nó vẫn là bảo vật hùng mạnh nhất
từ xưa đến nay.
“Ngươi cướp đi Lục Đạo Luân Hồi, giết chết Đế Tử Thương, kia đã định
chắc ngươi là kẻ trùng luyện Lục Đạo Luân Hồi, phục hưng thế giới Tiên
đình viễn cổ đã sụp đổ kia! Ngươi chính là mấu chốt của trận chiến chính thống vu tiên…”
Cửu Thiên Thần giới.
Chư Thiên Công Đức Lực tràn ngập hư không làm cho chín Thiên giới trông
như thế giới lưu ly sáng rọi lòng người. Đây là Công Đức đại đạo tản ra
từ quanh thân Đế Tuệ khi chứng đạo Thiên Quân, giống như dải màu sắc
chiếu cố chúng sinh.
Hắn chứng được Thiên Quân, đã là một trong những cường giả mạnh nhất hiện nay. Trong thế gian này đã ít có địch thủ.
Đế Tuệ vẫn chưa từng xưng đế, bước lên ngai vàng Thiên Đế, mà chỉ tọa
trấn ở Trung Ương Quân Thiên Thần Vương phủ. Từ xưa đến nay, không phải
vị Thiên Đế nào cũng đã chứng đạo Thiên Quân, chỉ có Thanh Đế và cấm kỵ
mà thôi.
“Sao bệ hạ không đăng cơ xưng Đế?”
Trong Quân Thiên Thần Vương phủ, Thiên Dao Cơ không nhịn được nói: “Bệ
hạ xưng đế rồi sẽ chiếm cứ Cửu Thiên chính thống! Cho dù đám người Thiên Hậu, Ngọc Hư, Ly Hận có sống sót trở về từ nơi tọa hóa của Nguyên Thủy
Thiên Vương, nhưng bọn họ cũng không chiếm được đại nghĩa, bệ hạ có thể
thuận thiên thế lập tức trấn áp bọn họ!”
Thuận thiên thế mà Thiên Dao Cơ nói kia thật ra là mượn thế thiên địa.
Nếu Đế Tuệ xưng đế, được chúng sinh Cửu Thiên thừa nhận là có một loại
thiên hạ đại thế thêm vào thân, số mệnh Cửu Thiên phù hộ, Cửu Thiên đại
đạo tương trợ. Bất cứ kẻ nào dám to gan chống lại hắn chính là nghịch
thiên mà đi.
Thực lực Thương Thiên Đế Tôn không bằng cấm kỵ. Nhưng trong trận chiến
ấy, cấm kỵ ngã xuống mà Thương Thiên Đế Tôn lại sống sót. Tác dụng của
Cửu Thiên đại thế trong đó là không thể khinh thường.
Đế Tuệ mỉm cười, chầm chậm đứng dậy bước đi, cười nói: “Trẫm lần lữa
không xưng đế chính là vì các đời Thiên Đế xưa nay đều là người hùng
mạnh nhất trong Cửu Thiên Thần giới! Trẫm tuy chứng đạo Thiên Quân,
nhưng chưa đánh một trận với Thiên Hậu, đánh một trận với Ngọc Hư. Không thắng hai người bọn họ, trẫm luôn không thể là thiên hạ đệ nhất. Cho dù có xưng đế thì làm gì có cảm giác thành tựu?”
Y cười ha ha, khí thế xông lên trời cao: “Trẫm đương nhiên muốn trở
thành Thiên Đế, nhưng không phải hiện tại, mà là khi đánh bại bọn họ.
Đường đường chính chính, quang minh chính đại trở thành Cửu Thiên chí
tôn! Nếu dùng Cửu Thiên đại thế chiến thắng hai người bọn họ, đó cũng là thắng mà không võ, trẫm sẽ không làm!”
Thiên Dao Cơ thầm than một tiếng rồi cũng bước chân sánh vai cùng đi với Đế Tuệ, khẽ nói: “Chẳng lẽ bệ hạ không nghĩ đến, nếu Thiên Hậu hoặc
Ngọc Hư đạt được truyền thừa của Nguyên Thủy Thiên Vương, được bảo vật
khó lường gì đó, hoặc là đạt được Di La Thiên Địa Tháp, khi đố phần
thắng của bệ hạ chỉ sợ sẽ giảm đi rất lớn. Nếu xưng đế, số mệnh Cửu
Thiên hội tụ, đại thế ủng hộ, bệ hạ còn có vài phần hy vọng thắng lợi.”
“Quân sư, ta thống nhất Cửu Thiên, công đức chứng đạo, gần đây thôi diễn Công Đức Kim Luân diệu quyết sắp đến cảnh giới Đại viên mãn. Nếu là Đại viên mãn, tương lai ta tu thành Đạo Quân cũng có khả năng hơn.”
Đế Tuệ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Quân sư yên tâm, nếu ta chứng được Đạo
Quân, thiên hạ to lớn này sẽ không có địch thủ nữa! Cho dù Thiên Hậu và
Ngọc Hư có gặp được bao nhiêu kỳ ngộ thì cũng không phải là đối thủ của
ta!”
Thiên Dao Cơ im lặng không nói gì.
“Trẫm còn muốn Ngọc Hư tự mình cúi đầu nhận thua với trẫm! Trẫm còn muốn hoàn thành bá nghiệp mà cha ta chưa từng làm được, tự mình đi lên Thiên Đế vị!”
Đế Tuệ cười nói: “Quân sư đừng lo, hãy đi xem Công Đức chứng đạo chi bảo của trẫm đã được luyện thành hay chưa.”
“Bệ hạ, chứng đạo chi bảo nào có luyện chế thành công dễ dàng như vậy?
Lấy pháp lực của chư thiên thần vương lại thêm Chư Thiên công đức của bệ hạ, chỉ sợ còn phải trăm năm nữa mới có thể luyện thành.”
Thiên Dao Cơ gượng cười, rời khỏi Quân Thiên Thần Vương phủ, thầm nghĩ:
“Chỉ mong đám người Thiên Hậu và Ngọc Hư không thể trở về trong thời
gian ngắn! Đợi cho bệ hạ luyện chế thành công đức chứng đạo chi bảo rồi
bọn họ có về cũng không muộn…”
Thời gian thấm thoắt trôi đưa, lại mười năm đi qua.
Hơi thở Đế Tuệ càng thêm hùng mạnh, mà uy năng Lượng Thiên Công Đức Xích cũng như nước đẩy thuyền lên. Một luồng hơi thở chứng đạo chi bảo tràn
ngập, vạn pháp bất xâm. Tuy bảo vật này chưa hoàn toàn trở thành chứng
đạo chi bảo, nhưng cách chứng đạo chi bảo đã không còn xa.
“Thiên Hậu đã trở lại…”
Cửu Thiên đại đạo đột nhiên ầm vang lên, những dải đại đạo từ trong hư
không Thiên giới hiện ra, đầy trời dị sắc, hà quang toát lên, chớp lên
không ngớt. Giờ khắc này, tất cả sinh linh trong Cửu Thiên Thần giới đều có thể nhìn thấy dị tượng này. Đại đạo sôi trào, thiên âm vang lên,
giống như nghênh đón chủ nhân Cửu Thiên giáng lâm!
Đế Tuệ tọa trấn Trung Ương, Chư Thiên Thần Vương, Vu Tổ chi chít đứng
trong mười tám đạo Công Đức Kim Luân. Ở trên Kim Luân còn có các loại dị tượng đại Phật, thần ma, kim liên, nghiệp hỏa, phi thiên, cự thú bóp
méo thời không, làm cho hắn từ xa nhìn lại trông vô cùng khổng lồ, giống như một vị Cổ thần bao phủ toàn bộ Cửu Thiên Thần giới dưới thân thể
mình.
“Xem ra Thiên Hậu chắc đã cướp được Đế Tọa từ tay Ngọc Hư, nếu không thì làm sao có thể nắm được Cửu Thiên đại đạo trong tay chứ?”
Đế Tuệ ngẩng đầu nhìn dị tượng Chư Thiên kia, nói: “Chẳng lẽ Ngọc Hư đã
rơi vào độc thủ của Thiên Hậu, mất mạng ở Nguyên Thủy cổ lộ?”
“Đế Tuệ, bản cung vẫn chưa giết chết được Ngọc Hư Đế Quân, nhưng giờ phút này y chắc đã chết rồi!”
Một tiếng cười bỗng nhiên truyền đến. Ly Hận Thiên Chủ, Vĩnh Hằng Đế
Quân, Đại Nhật Đế Quân và các vị Thần Vương U Thiên, Viêm Thiên, Hạo
Thiên, Huyền Thiên đều xuất hiện giữa bầu trời. Quần hùng bảo vệ xung
quanh một chiếc Thiên Đế bảo tọa cực lớn lăng không bay tới. Thiên Hậu
nương nương ngồi trên Đế Tọa, đầu đội Đế Quan, tay nắm Đại Quyền, sau
lưng hàng tỉ tơ ngọc hóa thành thần vận bay múa.
Thiên Đế tam bảo phối hợp khiến bà ta có một loại khí thế cao thượng,
huyễn hoặc khó hiểu, giống như là chủ của Cửu Thiên Thần giới, được Cửu
Thiên đại đạo và số mệnh gia trì, tương liên với cửu thiên, cùng tồn tại với cửu thiên.
Bà ta chính là thiên, chính là đế, là Cửu Thiên chính thống!
Đế Tuệ tuy mạnh, đã chứng đạo Thiên Quân, trên đời ít địch thủ, nhưng
luận ở khí thế thì trước mặt Thiên Hậu nương ương, Đế Tuệ có vẻ yếu hơn
một bậc.
“Đế Tuệ, ngươi không thừa dịp bản cung không ở mà xưng đế, thật sự làm bản cung thất vọng quá.”
Thiên Hậu nương nương mỉm cười, nói: “Bản cung vốn muốn ngươi xưng đế
rồi, bản cung có thể tái hiện đoạn lịch sử Thanh Đế đánh chết Hạo Thiên, nghịch hành phạt thiên, đánh chết ngươi rồi thong dong đi lên ngai vàng Thiên Đế, lưu danh thiên cổ.”
Sắc mặt Thiên Dao Cơ trầm xuống, nàng đột nhiên giãn mặt ra, cười nói:
“Thiên Hậu thật biết nói đùa! Bà có được Thiên Đế tam bảo, dùng tam bảo
gia trì cũng chỉ là thực lực Thiên Quân, mà bệ hạ nhà ta lại là Thiên
Quân đích thực. Thanh Đế nghịch hành phạt thiên khi là Thiên Quân, mà
Hạo Thiên Đại Đế chỉ mới là nửa bước Thiên Quân. Tuy Hạo Thiên có nắm
Thiên Đế tam bảo trong tay, lại có Cửu Thiên đại thế thêm vào mà vẫn bị
Thanh Đế giết chết. Nếu lịch sử tái hiện, nó cũng sẽ dừng trên người
nương nương thôi.”
“Hay cho một con nhóc nhanh mồm nhanh miệng.”
Thiên Hậu nương nương liếc Thiên Dao Cơ một cái, trong ánh mắt lộ ra tán thưởng, cười nói: “Hạo Thiên Đại Đế có được chí bảo do Đạo Quân luyện
chế không?”
Trên người bà ta đột nhiên phóng ra một luồng hơi thở vô cùng khổng lồ,
hóa thành một tòa dị bảo trông như một món nhạc khí kỳ lạ, hình dáng như sáo trúc. Nó vừa xuất hiện thì nơi nơi là đạo âm tiên khúc, âm luật vui tai, có tất cả mười ba âm luật tấu ra thiên nhân khúc, uyển chuyển du
dương làm cho người ta say mê.
Cây sáo trúc này là chí bảo do Nguyên Thủy Thiên Vương luyện chế ra khi là Đạo Quân, ở trong trung tâm Trúc Lạc Hoàng Già Thiên.
Sắc mặt Đế Tuệ trầm xuống, tín niệm trong lòng chợt dao động. Khoảng
cách giữa Thiên Quân và Đạo Quân cực lớn. Thiên Quân chính là đại đạo
của bản thân và thiên địa đại đạo tương hợp, đại đạo bản thân ký thác hư không, có được pháp lực không gì sánh nổi. Nhưng Đạo Quân lại là vua
của đại đạo, chúa của đạo, thống ngự thiên địa đại đạo.
Chứng đạo chi bảo do Đạo Quân luyện ra chính là chí bảo, uy lực cũng hơn xa chứng đạo chi bảo của Thiên Quân. Huống chi cây Hoàng Già Trúc này
chính là do Nguyên Thủy Thiên Vương tự mình luyện chế ra, một khi tế
lên, đạo âm công phạt là không thể địch nổi.
Nay hắn tuy có đại đạo của bản thân, chứng đạo chi bảo Lượng Thiên Công
Đức Xích cũng sắp được luyện chế thành công, nhưng đối kháng với Tam
Thập Tam Thiên chí bảo thì vẫn chưa đủ.
“Đế Tuệ, ngươi còn muốn chiến một trận nữa không?”
Thiên Hậu từ trên cao nhìn xuống Đế Tuệ, mỉm cười nói: “Hãy thần phục
bản cung đi, nghe lệnh của bản cung! Bản cung sẽ cho ngươi thống ngự
Thiên giới mà ngươi luyện chế, tiêu diêu tự tại như trước!”
Đế Tuệ đột nhiên cười ha ha, tay áo tung bay: “Tam Thập Tam Thiên chí
bảo đúng là rất hùng mạnh, nhưng Thiên Hậu bà một vị Đế Quân nửa bước
Thiên Quân thì có năng lực thôi phát ra được mấy phần? Trận chiến này,
trẫm tất toàn lực ứng phóng! Mong nương nương thỉnh giáo!”
“Tam Thập Tam Thiên chí bảo, bản cung không chỉ lấy được một.”
Thiên Hậu nương nương mỉm cười, lại có hai luồng hơi thở nữa phóng lên
cao. Theo thứ tự là Nguyên Minh Bích Tỳ và Thái Hoán Ngọc Bảo Giám trong Tam Thập Tam Thiên chí bảo, cực kỳ hùng mạnh.
Ba tòa chứng đạo chi bảo này vừa ra lập tức trấn áp chư thiên, chân
chính áp Cửu Thiên Thần giới xuống, làm cho Cửu Thiên đại đạo phải nghe
lời, vận chuyển chậm hẳn lại.
“Thiên Hậu, xem ra bà thu hoạch khá phong phú nhỉ! Nhưng trẫm sao phải sợ?”
Sắc mặt Đế Tuệ biến hóa, y đột nhiên đứng dậy, mười tám đạo Công Đức Kim Luân chuyển động. Thần phật âm vang lên khắp trời, thẳng ngoài Cửu
Thiên, lại có một tòa tự nhiên đại đạo ầm ầm chấn vang, keng một tiếng
đẩy ra sự áp chế của ba tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo. Y cười to nói:
“Trận chiến tranh đế vị đã kéo dài hơn một trăm năm, hôm nay là lúc định càn khôn rồi!”
Y chiến ý hừng hực, sự oai hùng của bá chủ đương thời hiển lộ ra rõ ràng.
Thiên Hậu đứng dậy từ Đế Tọa, lạnh lùng cười nói: “Gian ngoan mất linh!
Xem ra ngươi và Ngọc Hư đều giống nhau, đầu óc chỉ để mọc tóc! Một khi
đã như vậy, bản cung sẽ thành toàn cho ngươi, đạp lên xác ngươi đi lên
đế vị!”
Hai vị tuyệt thế cường giả hết sức căng thẳng, loại trường hợp này hiếm
có trên đời. Các trận chiến đoạt đế trước đây cũng chưa bao giờ sáng
chói như thế này. Dù sao trận chiến này không chỉ có cường giả cấp Thiên Quân, thậm chí cả chí bảo cũng xuất hiện trên thế gian.
Còn có trận chiến đoạt đế nào có thể so sánh với trận này?
“Nương nương, nói bậy sau lưng người khác không phải là thói quen tốt.”
Lại vào lúc này, một giọng nói vang lên. Một tòa Luân Hồi Thiên Môn đột
nhiên đánh vỡ hư không, xuất hiện giữa hai vị cường giả kia. Diệp Húc
khoanh chân ngồi dưới Luân Hồi Thiên Môn, phía sau là rậm rạp các vị
Thần Vương, Đế Quân, thần ma. Hắn cười nói: “Hai vị, đã lâu không gặp,
các vị vẫn khỏe chứ?”