Vợ chồng Tạo
Hóa Thần Vương nhìn cảnh Thanh Đế đưa tàn hồn của cấm kỵ vào trong Lục
Đạo Luân Hồi, nhưng không thể trọng tốt lại tàn hồn biến thành thần hồn
đầy đủ được, mà là tàn hồn vỡ nát kia bay ra khỏi Di La Thiên Địa Tháp
đi bốn phương tám hướng.
Điều này có nghĩa là, cấm kỵ vẫn không thể chuyển thế, mà là thần hồn phân giải thành của người khác.
Trong đó một đạo thần hồn bọc lấy ngọc lâu một tầng mà Nam Hoa Đế luyện
ra kia, trong lâu là một gốc cây non xanh mượt. Đạo thần hồn này chắc
chắn là rơi vào cơ thể Diệp Húc, rốt cuộc thành tựu Diệp Húc.
Quan hệ giữa Diệp Húc và cấm kỵ chỉ có thế, hắn thực sự không phải cấm kỵ chuyển thế.
“Tiếng của Nam Hoa Đế Quân trong ngọc lâu luôn kêu tỉnh lại tỉnh lại mỗi khi ta mở ra một tầng ngọc lâu. Đây là chấp niệm của ông, luôn muốn
đánh thức thần hồn cấm kỵ trong nguyên thần của ta…”
Diệp Húc nhìn về phía lão giả trên Luân hồi kia, trong lòng tràn ngập tôn kính.
“Thần hồn cấm kỵ rải rác trong vũ trụ, có lẽ hơn trăm năm nữa, có lẽ là
ngàn năm vạn năm, thậm chí cả trăm vạn năm, từng cái sẽ trở thành nguyên thần của người khác.”
Tạo Hóa Thần Vương thầm nghĩ: “Ngài ấy cũng sẽ không một lần thành tựu
hàng tỉ sinh linh! Có lẽ qua trăm năm nữa lại có người có nguyên thần
Cây Thế Giới sinh ra…”
Thần hồn của cường giả chứng đạo vỡ ra biến thành nguyên thần của người
khác là một quá trình cực kỳ lâu dài. Tỷ như Cộng Công Đại Đế, khi ngài
băng hà hơn một trăm năm mươi vạn năm sau, Tô Kiều Kiều có được mảnh vỡ
thần hồn của ngài, có được nguyên thần Thủy Đức Cộng Công.
Vị cấm kỵ kia cũng là như vậy, trong một thời gian dài đằng đẵng, mảnh
vỡ thần hồn của ông ta sẽ không ngừng biến thành nguyên thần của người
khác, tạo phúc cho một thế hệ rồi một thế hệ vu sĩ. Nhưng bọn họ sẽ
không có kỳ ngộ như Diệp Húc, vừa ra đời trong cơ thể đã có một tòa ngọc lâu, cũng sẽ không có được Cây Thế Giới non.
“Lục Đạo Luân Hồi, hồi tưởng quang âm!”
Diệp Húc quát lớn, thần vận quanh thân liên tục tuôn vào trong Lục Đạo Luân Hồi, không ngừng chuyển ngược thời gian.
“Lục Đạo Luân Hồi, hãy cho ta xem, vì sao mi lại vỡ vụn ra thế này!”
Phía trên Lục Đạo Luân Hồi, thời gian nhanh chóng nghịch chuyển. Không
ngờ là Diệp Húc tính quay ngược thời gian về trước khi thiên địa đại phá diệt, tìm kiếm chân tướng Lục Đạo Luân Hồi tan vỡ.
Qua thật lâu sau, hình ảnh trên Luân Hồi xuất hiện dáng người Thanh Đế,
quay trở lại trăm vạn năm trước. Thanh Đế đến đây định gây dựng lại Lục
Đạo Luân Hồi, hao hết cuộc đời ở nơi đây cũng không cách nào phục hồi
Lục Đạo Luân Hồi như cũ được. Cuối cùng ngài lắc đầu bỏ đi, chắc hẳn là
đi bố trí ngôi mộ của mình.
“Nguyên Thủy Thiên Vương làm việc không chút sơ hở, làm đối thủ của ngươi quả đúng là ác mộng.”
Trước khi đi, Thanh Đế để lại một đoạn lời làm cho người ta khó hiểu:
“Ngươi có Tổ Thần làm đối thủ, tiếc là ta chẳng tìm thấy được vị Tổ Thần khác, cho nên không thể đi lên cảnh giới cao nhất. Thực chờ mong tương
lai khi lục đạo khôi phục như cũ, ta có thể tranh đoạt thiên địa chính
thống với người như ngươi, trở thành Nguyên Thủy!”
Thời gian lại lùi lại trăm vạn năm, không có bất kỳ ai đến nơi đây, một mảnh hoang vắng im lặng.
Qua thật lâu sau lại có một người xuất hiện, đó là Nguyên Thủy Thiên
Vương, vị Thiên Đế hùng mạnh nhất cổ xưa nhất. Ngài để lại mảnh vỡ Luân
Hồi ở nơi đây, buồn bã thở dài một tiếng rồi thân thể hóa đạo.
Nhưng Diệp Húc đột nhiên thấy, lúc thân thể Nguyên Thủy Thiên Vương hóa
đạo, thần hồn của ông ta bay lên, xuyên vào trong Lục Đạo Luân Hồi.
“Thần hồn của Nguyên Thủy Thiên Vương không có hóa đạo phân giải!”
Diệp Húc chấn động trong lòng. Vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương cũng đồng
thanh kinh hô. Đây là một chuyện rất kinh khủng, đồng thời cũng đại diện cho hy vọng cùng ước mơ vô hạn.
Nếu thần hồn Nguyên Thủy Thiên Vương tiến vào Lục Đạo Luân Hồi chuyển thế thành công, chẳng phải là có hy vọng vĩnh sinh sao?
Nhưng Diệp Húc chiếu đi chiếu lại hình ảnh này mấy lần, lại chẳng phát
hiện ra thần hồn của Nguyên Thủy Thiên Vương bay ra khỏi Lục Đạo, trong
lòng nhất thời trầm xuống: “Lục Đạo Luân Hồi vỡ nát, công dụng phần lớn
bị phá hỏng hết, thần hồn của Nguyên Thủy Thiên Vương cũng chẳng thể
chuyển thế. Ông ta ký thác thần hồn vào trong Lục Đạo Luân Hồi là chờ
người đến khôi phục lại Lục Đạo Luân Hồi! Khó trách Thanh Đế lại nói
Nguyên Thủy Thiên Vương làm việc không chút sơ hở…”
Hắn rốt cuộc hiểu câu nói kỳ lạ mà Thanh Đế đã nói trước khi đi. Thanh
Đế cũng để lại thần hồn của mình, chờ Lục Đạo Luân Hồi khôi phục như cũ
thì sẽ là vị Đại Đế đầu tiên sống lại.
Chỉ là hiển nhiên Nguyên Thủy Thiên Vương lại cao hơn một bậc. Ông ta ký thác thần hồn vào mảnh vỡ trong Lục Đạo Luân Hồi, chỉ cần Luân Hồi khôi phục, người đầu tiên sống lại chắc chắn là Nguyên Thủy Thiên Vương,
Thanh Đế chỉ có thể xếp ở thứ hai.
Tâm nguyện của vị Đại Đế hùng mạnh nhất xưa nay chính là khôi phục Tiên
đình thịnh thế. Nếu ông ta là người đầu tiên sống lại thì sẽ áp chế vu
đạo, phát huy mạnh mẽ tiên đạo, chiếm lấy tiên cơ.
Thanh Đế bản chất là vu thuần túy, tuy khâm phục Nguyên Thủy Thiên Vương nhưng vẫn luôn cho vu mới là chính thống. Nếu ông ta là người thứ hai
sống lại sẽ mất đi tiên cơ, xếp sau Nguyên Thủy Thiên Vương.
Những nhân vật hùng mạnh đến nghịch thiên như bọn họ, nếu ai có thể
chiếm tiên cơ, phần thắng sẽ tăng lên vô hạn, có thể bố cục thiên hạ áp
chế đối thủ.
“Còn có Tổ Thần, chỉ sợ ông ta cũng không phải đèn dầu đã cạn…”
Tổ Thần lấy thân chứng đạo nên Diệp Húc có một ý nghĩ đáng sợ: “Ta từ Tổ Thần lĩnh ngộ ra pháp môn cao thâm lấy thân chứng đạo, thần hồn và thân thể kết hợp chặt chẽ làm một, không thể phân cách, như vậy khi thành Đế Quân sẽ không phải chém ác niệm ra nữa. Điều này nói rõ, thần hồn của
Tổ Thần vẫn chưa phân rã quay về với thiên địa, mà là thân thể ông ta
thật sự mạnh mẽ tới cực điểm, thần hồn chẳng thể rời khỏi thân thể, dù
thân thể đó đã chết!”
“Chắc chắn Tổ Thần đã khóa thần hồn trong cơ thể, cũng giống với Thanh
Đế ký thác thần hồn trong quả của Cây Thế Giới hay Nguyên Thủy Thiên
Vương ký thác thần hồn vào Lục Đạo Luân Hồi, đều chờ ngày sống lại!”
“Những người này đều là đám lão quái vật khủng bố, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến người ta thấy khủng bố rồi!”
Pháp lực của Diệp Húc nhanh chóng tiêu hạo, không ngừng ngược dòng thời
gian. Cuối cùng tu vi hắn tiêu hao đến cực hạn, chỉ kém một chút nữa là
có thể tái hiện được tình hình thiên địa đại phá diệt, lục đạo tan vỡ.
Pháp lực của hắn cuối cùng không thể tiếp tục chống đỡ nữa, Lục Đạo Luân Hồi sứt mẻ này phát ra một tiếng nổ vang rồi văng ra kháp nơi, rải rác
trong hư không mênh mông này.
“Đáng tiếc, tu vi của ta vẫn không đủ! Xem ra chỉ khi chứng đạo Thiên Quân rồi, ta mới tiếp tục thăm dò bí mật lục đạo tan vỡ…”
Hắn thở dài rồi tản đi thần vận, trong lòng có phần tiếc hận.
“Vì sao lục đạo tan vỡ vẫn chưa biết, nhưng vạch trần đáp án cũng là không xa! Ngọc lâu, lên!”
Từng mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi to lớn không gì sánh nổi bị ngọc lâu cuốn
lấy, cất giữ ở bên trong. Qua thật lâu sau, những mảnh vỡ này được ngọc
lâu quét sạch, chỉ còn gốc Cây Thế Giới chết khô kia vẫn đứng thẳng
trong Ngọc Hư điện phủ.
“Cây Thế Giới này mặc dù không có tiên đạo, nhưng tinh khí khổng lồ bên
trong vẫn là thánh phẩm vô thượng với ta, có thể giúp tu vi ta nhanh
chóng trưởng thành, vấn đỉnh Thiên Quân Đạo Quận cũng không nói chơi!”
Diệp Húc động ý niệm khiến ngọc lâu to lên, càng ngày càng lớn, càng
ngày càng cao, bóp méo thời không hạ xuống Cây Thế Giới chết khô kia.
Tòa ngọc lâu này được hắn thôi phát tới cực hạn nhưng vẫn không thể bao
Cây Thế Giới lại, thu vào trong lâu!
Ngọc lâu của hắn không có thứ gì là không chứa được, bên trong đã hình
thành năm mươi tầng thiên địa, đây đúng là lần đầu tiên có thứ không thể cất chứa.
Cây Thế Giới này thật sự quá lớn. Ở thời toàn thịnh, nó thậm chí nâng
lên vô số thế giới. Trên mỗi một chiếc là đều có một vũ trụ, dựng dục vô số sinh linh. Tuy lúc này nó đã rút nhỏ vô số lần nhưng bảo vật như
ngọc lâu vẫn không thể thu nó được. Nếu cố thu thì e là gốc Cây Thế Giới này sẽ như ngọc thụ trong ngọc lâu của hắn đâm xuyên trời cao, đâm
xuyên đến tầng năm mươi rồi đâm phá đỉnh ngọc lâu.
“Ngọc không không thể thu được, ta còn có Luân Hồi Thiên Môn!”
Một tòa môn hộ đỉnh thiên lập địa ầm ầm bay tới, càng ngày càng to lớn,
rốt cuộc thu Cây Thế Giới vào trong cửa. Gốc Cây Thế Giới này rơi vào
trong Luân Hồi Thiên Môn, gốc rễ nó lập tức hạ xuống Hoàng Tuyền Địa
Ngục, trên đến Tam Thập Tam Thiên, cành lá khô héo khó khăn lắm mới chạm đến mui thiên đạo.
“Đi!”
Diệp Húc cướp sạch hết tất cả mọi thứ trong Ngọc Hư điện phủ, không hề
để lại thứ gì, lập tức khống chế Luân Hồi Thiên Môn cùng các vị Thần
Vương Đế Quân bay ra khỏi Ngọc Hư điện phủ. Hắn thầm nghĩ: “Phỏng chừng
Thanh Đế không trấn áp được Nguyên Thủy Thiên Ma lâu nữa, không biết có
thể nhân cơ hội lấy đi nốt Ngọc Thanh điện đường không… Không kịp rồi!”
Hắn đột nhiên cảm giác được hư ảnh vị Đại Đế ngồi trên thanh liên đã
tụng kinh đến đoạn cuối, tiếng tụng kinh càng lúc càng thấp, hiển nhiên
là khó có thể tiếp tục thúc giục năm đại kỳ tiếp tục trấn áp Nguyên Thủy Thiên Ma.
Nếu Nguyên Thủy Thiên Ma thoát khốn, lấy thực lực hiện tại, Diệp Húc khó có thể chống lại lão ma đầu này!
“Ta lấy được mười sáu tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo, một nửa bảo vật
đều rơi vào tay ta, nên mau chóng rời khỏi nơi đây, miễn cho Nguyên Thủy Thiên Ma thoát vây rồi lại hạ thủ với ta!”
Diệp Húc bái lạy hư ảnh vị Đại Đế ngồi trên thanh liên đang trấn áp ma
khí và tử khí vô biên kia một cái rồi lập tức thúc giục Thiên Môn, phá
vỡ mặt đất, xuyên qua hàng rào Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, một đường đi xuống. Hắn xông qua tầng tầng chư thiên, bay ra Di La Thiên Địa
Tháp, phi tới con đường đến ban đầu.
Rầm rầm!
Hắn bay ra trùng điệp Thiên cung, đi qua mộ của các cường giả chứng đạo
xưa kia thì Di La Thiên Địa Tháp đột nhiên chấn động. Ma khí tử khí từ
trong tháp phóng lên cao, hóa thành một khuôn mặt cực lớn. Đương nhiên
đó là mặt của Nguyên Thủy Thiên Ma, phong thần tuấn lãng như một vị bảo
tướng thiên thần!
“Nguyên Thủy Thiên Ma cuối cùng cũng phá Thanh Đế trấn áp, chắc là Thanh Minh Hà Đồng Kỳ và chứng đạo chi bảo của Thanh Đế đều sẽ rơi vào tay
ông ta hết! Lại thêm ba tòa chí bảo nữa, ông ta đã có được tám tòa Tam
Thập Tam Thiên chí bảo!”
Diệp Húc quay đầu nhanh chóng lao đi, trong lòng giống như đang bị một
tảng đá lớn đè: “Sợ là Di La Thiên Địa Tháp cũng sẽ rơi vào tay ông ta.
Tòa bảo tháp này không dễ luyện hóa, hy vọng sẽ kéo ông ta lại một đoạn
thời gian, cho ta có cơ hội trưởng thành…”
Khuôn mặt khổng lồ của Nguyên Thủy Thiên Ma dần dần biến mất. Nhân vật
hùng mạnh nhất đương thời thu bớt ma khí tử khí lại, năm chiếc đại kỳ
phất phơi sau lưng, ông ta liếc nhìn về phía Ngọc Hư điện phủ. Khi nhìn
thấy cảnh tượng Ngọc Hư điện phủ sạch sẽ như được ai đó cầm chổi quét
dọn, ngay cả đồ trong góc cũng không buông tha, không biết nói gì hơn.
Ông ta ngơ ngác thật lâu rồi mới giật giật môi, như cười như không nói: “Cái tên cắc ké khốn kiếp này…”