Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 1013: Chương 1013: Hồi Tưởng Thời Gian




“Ngọc Hư, ngươi ngây thơ quá đấy!”

Hai món chí bảo kia phá vỡ nguyên thần Diệp Húc trấn áp, Mạt Nhật kiếp lại phun trào ra, hóa thành thân hình Đế Tử Thương. Y cất tiếng cười to với bộ mặt dữ tợn: “Thế gian làm gì có thứ gì công bằng chứ? Vì đạt được mục đích, phải dùng tất cả thủ đoạn! Cha ta dựa vào tất cả mọi loại thủ đoạn để cướp lấy giang sơn, biến Đế Khốc thành phản tặc nghịch đảng! Dư nghiệt của Đế Khốc hơn hai mươi vạn năm không thể ngóc đầu, chỉ có thể trốn đông trốn tây như lũ chuột, đó chính là quyền của kẻ thắng! Ta giết ngươi rồi cũng sẽ được như thế!”

“Một khi đã như vậy…”

Diệp Húc ngừng lui ra sau, mặt không chút thay đổi rồi vung tay lên, quát: “Vậy ngươi chết đi!”

“Lục Đạo Luân Hồi, khôi phục!”

Rầm rầm rầm!

Bốn phía Cây Thế Giới khô héo kia, từng mảnh vỡ Luân Hồi vô cùng to lớn bắt đầu động, va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang leng keng kinh thiên động địa, bắt đầu tổ hợp lại thành một Lục Đạo Luân Hồi thật lớn, giống như một vòng tròn dập nát dựng sau lưng Diệp Húc, gần như khổng lồ ngang với Cây Thế Giới.

Hắn đã dựng lại tất cả mảnh vỡ Lục Đạo, làm cho tòa Lục Đạo Luân Hồi này tạm thời phục hồi như cũ.

Luân Hồi ầm ầm chuyển động, nghênh đón hai đại chí bảo mà Đế Tử Thương tế lên, khẽ chạm một cái liền đánh bay hai chí bảo kia, thi thể Thương Thiên Đế Tôn trực tiếp bị Lục Đạo Luân Hồi nghiền nát.

Độ kiên cố của Luân Hồi này hùng mạnh hơn bất cứ món vu bảo nào mà Diệp Húc từng gặp. Dù là chí bảo do Đạo Quân luyện chế cũng chẳng thể lay động nó mảy may, thật mạnh mẽ đến khủng bố.

Đây là Lục Đạo vỡ vụn, Diệp Húc cũng không cách nào thúc giục được. Nếu Luân Hồi khôi phục, Lục Đạo vận chuyển, nó hùng mạnh đến mức độ nào thì e là không ai có thể tưởng tượng được.

“Nam Hoa Đế Quân…”

Diệp Húc lập tức cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc truyền đến từ phía trên Lục Đạo Luân Hồi này, trong lòng hắn chấn động, vội vàng nhìn lên. Chỉ thấy Lục Đạo Luân Hồi hơi hơi chuyển động, vô số phù văn kỳ dị sáng lên. Tòa Luân Hồi to lớn không gì sánh bằng này tích chứa không biết bao nhiêu đạo lý kỳ lạ, thâm thúy quảng đại.

Mà ở trên mảnh vỡ lớn nhất ở trung tâm kia, một lão già tóc trắng xóa mặt đầy ngư văn ngồi bên trên, đã tọa hóa không biết bao lâu.

Diệp Húc có thể căn cứ theo hơi thở phát ra từ thân thể ông ta mà đoán được người này là đại đệ tử của cấm kỵ, Nam Hoa Đế Quân!

Ngọc lâu của Diệp Húc đột nhiên cảm ứng được hơi thở này, gào thét bay lên tới thẳng bên người lão giả kia, quay xung quanh lão giả này kêu gào không ngớt.

“Ngọc Hư, ta liều mạng với ngươi!”

Đế Tử Thương quát lên một tiếng rồi lấn đến, đột nhiên mở miệng ra lập tức hóa thành một cái Hải Nhãn khổng lồ, nuốt Diệp Húc vào.

Diệp Húc nhìn không chuyển mắt vào thi thể Nam Hoa Đế Quân, hoang mang. Ngọc thụ nguyên thần bay lên, bụp một tiếng liền quét chết Đế Tử Thương.

“Ngươi không giết được ta!”

Đế Tử Thương thúc giục hai tòa chí bảo đẩy lui nguyên thần của Diệp Húc, ngăn cản Lục Đạo Luân Hồi nghiền ép. Y lập tức khôi phục thân thể, tự biết mình không thể chống lại Diệp Húc, y bỏ luôn hai tòa chí bảo, vươn người lao ra khỏi Ngọc Hư điện phủ. Y cười lạnh nói: “Có Nguyên Thủy Thiên Ma ở đây, bất cứ kẻ nào cũng không giết được ta! Ngọc Hư, chờ ta cứu Nguyên Thủy Thiên Ma thoát vây thì đó chính là tử kỳ của ngươi!”

Tốc độ y cực nhanh, ngay lập tức đã phóng đi thẳng đến của Ngọc Hư điện phủ. Y dột nhiên nhìn thoáng qua trước Ngọc Hư điện phủ có một cánh cửa cực lớn đứng đó, đám cường giả dưới trướng Diệp Húc đang ngồi bên trên. Ác niệm trong tâm y nổi lên: “Diệt già trẻ cả nhà Ngọc Hư, chiếm lấy tòa Thiên Môn này trước rồi cùng Nguyên Thủy Thiên Ma về giết hắn. Cắn nốt hắn rồi, ta có thể chứng đạo Thiên Quân…”

Y vừa nghĩ đến đây thì chợt thấy một bàn tay lớn thò ra từ phía sau lưng hắn, giơ thẳng vào trong Luân Hồi Thiên Môn. Luân Hồi Thiên Môn chấn động, bị bàn tay này lấy ra một tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo, kim quang chói mắt, lực áp đương thời, chính là chứng đạo chi bảo của Thái An Hoàng Nhai Thiên, Hoàng Nhai Thần Trụ.

Bàn tay này vung Hoàng Nhai Thần Trụ lên nện mạnh xuống Đế Tử Thương!

Đế Tử Thương bị cây Hoàng Nhai Thần Trụ này đánh nát chỉ với một kích, hóa thành Mạt Nhật kiếp khôn cùng.

Bàn tay này vẫn gõ xuống không ngừng. Một lần, hai lần, ba lần, đánh cho Mạt Nhật kiếp không thể tụ lại, đánh vỡ vô số thần niệm của Đế Tử Thương. Ngay sau đó Luân Hồi Thiên Môn mở rộng cửa ra, một luồng lực hút cuồng bạo truyền tới, cắn nuốt hết tất cả Mạt Nhật kiếp.

Thiên Môn ầm ầm khép lại, tất cả cảnh tượng hỗn loạn đều biến mất. Mà bàn tay kia vứt Hoàng Nhai Thần Trụ vào trong Luân Hồi Thiên Môn. Đột nhiên vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương không tự chủ được bay lên từ Thiên Môn, rơi vào trong bàn tay này. Bàn tay đó rụt thẳng trở lại.

“Không biết tự lượng sức mình…”

Diệp Húc thu hồi bàn tay ngưng tụ từ thần vận của mình rồi buông vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương xuống, tầm mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào thân thể lão giả trên Lục Đạo Luân Hồi kia.

“Phụ thân…”

Tạo Hóa Vương Phi ngơ ngác nhìn Nam Hoa Đế Quân, tâm thần kích động khó có thể kiềm chế, thần văn quanh thân bà phiêu đãng, suýt nữa thì sụp đổ tan rã.

Bà nhìn thấy Nam Hoa Đế Quân, tâm cảnh không thể giữ vững được, thế nên tâm ma nảy sinh, suýt nữa thì hóa đạo chết đi.

Diệp Húc thở dài, giơ một ngón tay áp chế thần văn đang xao động trong thân thể bà. Hắn lại thi triển Thanh Minh ấn bao phủ lên đỉnh đầu Tạo Hóa Vương Phi, dọn sạch tâm ma trong tâm bà. truyện copy từ tunghoanh.com

“Thần Vương, Vương Phi, ta sẽ nghịch chuyển thời gian tái hiện ra cảnh tượng ngày đó, hai người hãy xem cẩn thận.”

Diệp Húc thúc giục pháp lực khiến Lục Đạo Luân Hồi nghịch chuyển. Một vài hình ảnh thoáng qua, từ Đế Tử Thương bỏ đi đến đại chiến với Diệp Húc, tất cả đều hiện ra, chẳng qua chỉ là bày ra cho bọn họ nhìn.

Đây là Diệp Húc mượn uy lực mạnh mẽ của Lục Đạo Luân Hồi làm cho thời gian chảy ngược lại, tái hiện tất cả những chuyện đã xảy ra xung quanh Lục Đạo Luân Hồi.

Thời gian không ngừng chảy ngược, chỉ chốc lát đã quay lại được hai ba trăm năm thời gian. Tất cả đều bình thường, không có bất kỳ ai đến nơi đây, cũng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Sau một lúc lâu, trên mặt Lục Đạo Luân Hồi đột nhiên hiện ra một lão giả, đúng là Nam Hoa Đế Quân, ngồi xếp bằng chết ở trên Luân Hồi.

Thời gian lại tiếp tục chảy ngược, hiện ra khoảnh khắc khi lão giả này đi vào trong Ngọc Hư điện phủ, thì bắt đầu từ từ chiếu.

Diệp Húc tinh thần kích động, sóng vai đứng với vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương, nhìn chăm chú lên cảnh tượng trước mặt.

Trên màn kia, Nam Hoa Đế Quân đi giữa dòng nước lũ vu bảo do Đế Binh và Thần Binh tạo thành, đi tới mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi và Cây Thế Giới khô héo ở trung tâm.

Ông mang theo mảnh vỡ Cây Thế Giới và tàn hồn của cấm kỵ. Nguyên Thủy Thiên Vương đã để lại hậu thủ, chờ đợi Cây Thế Giới mới trưởng thành nên ông ta bình an đi đến tận nơi đây.

Nam Hoa Đế Quân đi vào trong mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi, lập tức thần vtoàn thân bắt đầu tuôn trào, ý đồ dựng lại Lục Đạo Luân Hồi. Từng mảnh vỡ được ông thúc giục, tổ hợp lại một chỗ. Nhưng với tầm mắt, kiến thức và pháp lực của mình, Nam Hoa Đế Quân khó có thể gây dựng lại Luân Hồi.

Pháp lực ông tiêu hao quá nhanh, gần như đèn dầu sắp cạn.

“Kẻ nào? Dám to gan dòm ngó bảo vật Ngọc Hư Cung ta?”

Đúng vào lúc này, một tiếng quát đầy uy nghiêm vang lên. Nam Hoa Đế Quân ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một hư ảnh có dáng vẻ oai phong từ hư không đi tới.

Diệp Húc giật mình, cảnh này hắn rất quen thuộc. Năm đó ở trong thế giới Vu Hoang, hắn mở ra ngọc lâu tầng thứ chín cũng gặp cảnh này, nghe được tiếng nói này. Lúc ấy hắn còn không biết người này rốt cuộc là ai mà lại đi bảo vệ kho báu của Nguyên Thủy Thiên Vương, nay mới biết đó là Thanh Đế.

Thanh Đế tuy đã sớm chết, nhưng để lại hậu thủ phòng bị Nguyên Thủy Thiên Ma mơ ước Lục Đạo Luân Hồi trong Ngọc Hư điện phủ. Hư ảnh vị Đại đế này chính là Thanh Đế.

Nam Hoa Đế Quân đứng dậy hành lễ với Thanh Đế, đỉnh đầu ông hiện ra Hồng Mông đại đạo hóa thành một bông thanh liên. Ông giơ tay ra thì thấy một tòa ngọc lâu có một tầng xuất hiện trong lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay ông còn có cây non của Cây Thế Giới, cũng là mầm non lấy ra từ quả Cây Thế Giới mà Thanh Đế ký thác thần hồn kia.

“Cây Thế Giới đã chết, hai trăm vạn năm vất vả đã bị hủy đi trong chốc lát…”

Hư ảnh Thanh Đế nhìn chăm chú vào tòa ngọc lâu này, lộ vẻ buồn bã. Ngài thở dài, mở bàn tay ra. Ngọc Lâu và thanh ngọc thụ miêu bay lên rơi vào trong lòng bàn tay ông, trong mắt ngài lộ vẻ tiếc hận: “Một cây ba hoa, ba hoa tụ đỉnh. Năm đó ta chỉ có một bông Hoa Thế Giới kết quả, được ta dùng để ký thác thần hồn chờ mong chuyển thế sống lại! Ta đã tính chắc rằng trăm vạn năm sau bông Hoa Thế Giới thứ hai sẽ kết quả, từ trong quả sinh ra sinh linh có đủ loại thần thông, có thể kế thừa đạo thống Đại Đế từ xưa đến nay, tương lai tất chứng Nguyên Thủy, luân hồi cách khác, biến thiên địa không trọn vẹn trở nên hoàn chỉnh, để chúng ta có hy vọng trường sinh! Đáng tiếc…”

Nam Hoa Đế Quân sợ hãi dập đầu không thôi. Ông lại lấy ra một gốc thần thụ, đúng là mảnh vỡ của Cây Thế Giới. Bên trên còn có một bông Hoa Thế Giới, cũng đã héo rũ.

“Quả thứ hai đã chết, Lục đạo vỡ vụn, cho dù thần hồn hắn có đầy đủ thì cũng không cách nào sống lại được! Bông Hoa Thế Giới thứ ba sẽ kết quả ở trăm vạn năm sau! Đáng tiếc, quả Thế Giới bị đánh nát, bông Hoa Thế Giới cũng héo rũ, không cách nào kết quả được nữa.”

Thanh Đế lắc đầu, thở dài nói: “Bố trí của ta và Nguyên Thủy Thiên Vương đến nay đã hoàn toàn thất bại! Chẳng lẽ không có hy vọng vĩnh sinh sao…”

Ngài ý chí tinh thần sa sút, hư ảnh cũng dần dần có dấu hiệu tan rã.

Tất cả bố trí mà ngài để lại cũng chỉ là để mình có thể chuyển thế rồi đạt được hy vọng trường sinh. Nhưng ngài có thiên tính vạn toán thế nào thì cũng không tính đến tình hình này xuất hiện. Đến khi nhìn thấy Cây Thế Giới chết đi, bông Hoa Thế Giới cuối cùng héo rũ, tất cả mong muốn hy vọng của ông đều hóa thành tro tàn.

“Có lẽ, ta có thể thử xem, đem cây non này nuôi thành một Cây Thế Giới khác, có khi còn có hy vọng…”

Thanh Đế chỉ một ngón tay, chỉ thấy cây non kia dung nhập vào trong ngọc lâu. Ngài tính rút thần hồn của cấm kỵ ra phân tán giữa trời đất, sau đó đưa ngọc lâu này vào hạ giới.

Nam Hoa Đế Quân quỳ sấp xuống, gào khóc cầu xin Thanh Đế đưa thần hồn của cấm kỵ vào Lục Đạo Luân Hồi, cố gắng một lần cuối cùng.

Thanh Đế không đành lòng: “Ngươi trung tâm thành ý, tiếc rằng thiên ý không thể vi phạm! Sư tôn của ngươi chết, thần hồn phân tán trong thiên địa sẽ thành tựu những người khác, làm cho người khác có được nguyên thần của Cây Thế Giới. Kẻ đó có được nguyên thần Cây Thế Giới, nếu lại có được cây non trong ngọc lâu thì có còn có thể kéo dài hy vọng. Nếu tụ tập tàn hồn sư tôn ngươi ở đây, ngược lại sẽ cắt đứt hết tất cả hy vọng.”

Nam Hoa Đế Quân ngây ra, rồi ông đột nhiên làm một lần bộc phát cuối. Ông đem thần vận cuối cùng, tính cả thần hồn của mình cùng thiêu đốt, toàn lực thúc giục mảnh vỡ Luân Hồi. Các mảnh vỡ nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một tấm Lục Đạo Luân Hồi rách nát.

Thanh Đế thở dài một tiếng rồi đưa tàn hồn cấm kỵ vào trong Luân Hồi. Lục Đạo Luân Hồi tỏa ra ánh sáng, từng luồng thần hồn vỡ vụn bay ra, lao ra khỏi Di La Thiên Địa Tháp, bay đi bốn phương tám hướng.

“Lục Đạo vỡ vụn, đúng là không thể làm cho người ta chuyển thế sống lại…”

Thanh Đế vẫy tay, cũng đưa đi ngọc lâu và tàn hồn cấm kỵ. Ngài quay đầu nhìn lại thì thấy Nam Hoa Đế Quân ngồi xếp bằng trên một mảnh vỡ Lục Đạo, mất đột ngột.

“Tạo Hóa Thần Vương, đừng nói cho Đàm Tổ kết quả này! Ông ấy không còn muốn sống nữa, sư tôn chuyển thế mới là thứ duy nhất khiến ông ta sống sót. Nếu biết kết quả này, sợ là ông ấy không cách nào sống tiếp được…”

Diệp Húc thấy cảnh tượng đó, đủ loại cảm xúc ùa đến, hắn đột nhiên nghiêm nghị nói: “Sau khi trở về, các ngươi cứ nói ta là sư tôn của ông ấy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.