Nơi này là chính giữa Bàn Hoàng lăng, hiển hiện ra trước mặt Diệp Húc chính là một mảnh không gian vô cùng rộng lớn. Một cái trụ chống trời, trên cột trụ che kín các loại đồ án dị thú, long phượng trình tường, kỳ lân tường thụy. Ở giữa đồng trụ, là một tòa kiến trúc cực kỳ to lớn, bao la hùng vỹ. Kiến trúc này đã được xây dựng từ thời xa xưa, mang theo khí tức từ thời thượng cổ, độc đáo. Mỗi một tòa đều cao tới trăm ngàn trượng, mọi người vừa nhìn chỉ thấy tràn ngập ngưỡng mộ. Trong nhất thời, kiến trúc này làm người ta nghĩ ngay tới một niên đại phồn vinh hưng thịnh của Đại Thương hoàng triều.
Mà những đồng trụ này cao thấp khác nhau, mỗi một đồng trụ đều diêu khắc một tượng đồng vu sĩ phía trên. Những vu sĩ này thần thái khác nhau, phục sức xa xưa, thân triều phục, cầm trong tay triều bài, mặt hướng phương bắc, giống như quân thần của Thương Hoàng Bàn Canh, đang triều kiến vậy.
Tượng đồng của quần thần Đại Thương Bàn hoàng bị từng đạo linh khí trắng như tuyết vây quanh, có vẻ mờ ảo mà tràn ngập linh động, giống như là có được sinh mệnh vậy.
Nơi này giống như một hoàng cung thật lớn, căn bản không phải là mộ địa, mà là một hành cung mà hoàng đế nghỉ ngơi vậy, làm cho người ta cảm giác như Đại Thương hoàng triều này không có chết vong mà đang dần dần phục hưng. Mà trong hành cung nghỉ tạm này, hoàng đế vẫn nắm toàn bộ triều cương, triệu kiến quần thần, hiểu rõ đại sự thiên hạ.
Vị Thương hoàng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra khỏi mộ, một lần nữa giáng lâm thế gian, tiếp tục thống trị toàn bộ thế giới.
Mà phương hướng quần thần triều bái kia là một ngọc đài thật lớn, phía trên ngọc đài từng đạo linh khí trắng như tuyết đang qua lại như thác. Nó phát ra tiếng vang mênh mông, rơi thẳng xuống dưới ngọc đài.
Nơi này, linh khí rõ ràng hội tụ thành một hải dương, mây trôi mờ ảo, giống như tiên cảnh.
Mà sau ngọc đài lại là một hành cung to lớn vô cùng đồ sộ.
Nơi này tràn ngập sát khí, tràn ngập khí tức mà vu hoàng từng thống trị thế giới lưu lại, mênh mông nặng nề. Cho dù là Diệp Húc, cũng cảm thấy cấm chế ở nơi này giống như một bầu trời đầy sao, nhiều không kể xiết. Trên trời dưới đất, đều có, có thể nói từng bước đều là sát khí.
Rầm!
Một con thuyền vô cùng lớn đột nhiên từ nơi khác rớt xuống, rớt thẳng lên trên ngọc đài. Dường như là Thương Hoàng Bàn Canh đi dạo trở về, nhận sự triều bái của quần thần vậy.
Lâu thuyền này Diệp Húc đã từng mượn đôi mắt của Hiên Viên Minh Nguyệt nhìn qua một lần, khi đó lâu thuyền này đang đi du lịch trong không gian. Khi nhìn thấy lâu thuyền này, Diệp Húc cảm giác như linh hồn rung động, lúc này chính mắt nhìn thấy lâu thuyền, cái loại rung động này đã lên tới tột đỉnh.
Lâu thuyền trở về, dừng ở trước hành cung, khí tức độc hữu của vu hoàng càng thêm ngưng trọng, làm cho áp lực lên hắn càng trầm trọng.
Thân hình hắn bị ép nhỏ đi mấy tấc, xương cốt rung động lách cách, cơ thể, xương cốt, huyết quản, thậm chí nguyên thần nguyên thai cũng phải chịu một áp lực vô cùng khổng lồ.
“Khí tức vu hoàng thật nặng nề, không hổ là vu hoàng, chỉ dựa vào khí tức cũng có thể ép chết không biết bao nhiêu người!”
Diệp Húc đi vào trong quần thể kiến trúc to lớn này, chỉ cảm thấy mỗi bước đi của mình dường như phải chịu áp lực gấp bội. Lúc này đừng nói là lăng không phi hành, cho dù là bước đi từng bước cũng đều khó khăn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, khoảng cách giữa mình và lâu thuyền có hơn mười dặm. Mà trên bạch ngọc đài, có một cầu thang bạch ngọc, giống như thang trời, từ xa nhìn lại, giống như một đường màu trắng. Trời biết, đi tới đó được thì hắn phải chịu một áp lực khủng bố hùng mạnh thế nào.
Ánh mắt Diệp Húc quét chung quanh, rốt cuộc cũng lưu ý tới tung tích của Vinh Lâm. Đại sư huynh Hoàng Tuyền Ma Tông đã đi ra tới sáu bảy dặm, cuối cùng bị nhốt bên trong một đạo cấm pháp, tràn ngập nguy cơ. Thân hình hắn bị ép tới chỉ còn ba tấc, nếu không phải Diệp Húc đi tới nơi này là cố ý tìm kiếm hắn, thì căn bản cũng không thể nhìn thấy tung tích của hắn.
“Có có lâu thuyền này mới xứng đáng với thân phận của ta.” Thái Tử Sơ đã tới nơi này, chỉ cách Diệp Húc khoảng hơn trăm bước, khoảnh tay ngẩng đầu nhìn lâu thuyền xa xa phía trước, trong mắt hắn lộ ra vẻ cuồng nhiệt, cười ha hả nói.
“Kiêu ngạo ngông cuồng.” Đàm Phượng Sơn cũng cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn lâu thuyền, có chút tự phụ, thanh âm lạnh lùng nói.
Thái Tử Sơ sắc mặt phát lạnh, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Dư Nhân Kiệt truyền tới, cười ha hả nói: “Thái Tử Sơ, Đàm huynh nói đúng vậy, ngươi quá cuồng vọng, lấy thực lực của ngươi nhiều nhất là đi ra được hai ngàn bước, sẽ bị khí tức của Bàn Hoàng đánh chết.”
“Hoặc là ngươi căn bản không thể đi quá hai ngàn bước, sẽ chết trong tay ta!” Thái Tử Hỉ cũng hiện ra nơi này, cầm Linh Cữu Thanh Đăng mỉm cười nói.
“Thái Tử Hỉ, Đàm Phượng Sơn, Dư Nhân Kiệt, xem ra các ngươi muốn đối nghịch với cô gia sao?”
Thái Tử Sơ hừ lạnh một tiếng, sát khí trong mắt nảy lên, thần thái giống như một con sài lang đang muốn ăn thịt người. Hắn cười ha hả, tiếng cười leng keng như kim thạch, điềm nhiên nói: “Cũng tốt, hôm nay cô gia mai táng tất cả các ngươi tại nơi này…”
Đàm Phượng Sơn và hai người không thèm để ý tới hắn, ánh mắt nhất tề hướng về phía sau mà nhìn. Thái Tử Sơ không khỏi có một loại cảm giác buồn bực như nắm tay dùng sức vạn quân đánh vào khoảng không vậy. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo lam đang đi dưới uy áp của Bàn hoàng, tiến vào sâu bên trong Bàn Hoàng mộ.
“Diệp Thiếu Bảo!” Đàm Phượng Sơn trong mắt tinh quang chợt lóe, đem thái Tử Sơ ném lên tận chín tầng mây, trong mắt tràn ngập hào quang thù hận.
Hắn còn nhớ rõ, chính mình dựa vào đại trí tuệ, nhắm hai mắt đi qua khỏi cửu sát âm phong. Chính là tên khốn khiếp này, không có việc gì tự dưng nói với mình một câu, làm cho trạng thái trí tuệ như châu của mình bị phá, lạc đường bên trong cửu sát âm phong, ước chừng phi hành không biết bao nhiêu ngàn dặm mới có thể tìm được con đường chính xác.
Cùng lúc đó, trong mắt Thái Tử Hỉ cũng lộ ra phẫn nộ vô cùng, Linh Cữu Thanh Đăng đột nhiên tràn ngập ánh lửa, đăng diễm thiêu cháy hư không, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Cao Đức!”
Hắn nhớ lại chính mình ở trong Đại Thương Cấm Quân Doanh, trải qua trăm cay nghìn đắng, tốn hao nhiều tu vi mới chém giết được hơn mười thi binh. Nhưng mà hơn phân nửa kiến mộc long chương lại bị người tự xưng là Tống Cao Đức này lừa cướp đi mất.
“Ngươi rốt cuộc là Diệp Thiếu Bảo, hay là Tống Cao Đức?” Dư Nhân Kiệt tiến lên một bước, tế khởi Trung Dung Bảo Quyển, quát lớn. Ngay cả hắn cũng mất đi hứng thú với Thái Tử Sơ, khiến cho Thái Tử Sơ trong lòng tràn ngập buồn bực, không có chỗ giải phóng.
Rầm!
Dư Nhân Kiệt triển khai một tấm họa, đánh giá Diệp Húc và bức họa, sắc mặt trở nên rất khó coi, cười khanh khách nói: “Diệp huynh, ngươi quả nhiên to gan lớn mật, không ngờ dùng cái tên giả Tống Cao Đức, đùa giỡn chính đạo Đại Hán chúng ta. Dư mỗ thậm chí còn xưng huynh gọi đệ với ngươi, thật sự tốt, rất tốt.”
Sát khí lành lạnh, không chút vui vẻ nào cả, Thái Tử Hỉ thì lửa giận ngập trời, hai tay run rẩy. Cho tới bây giờ, hắn mới biết được Tống Cao Đức đó là Diệp Húc, lúc này thậm chí hắn có cảm giác muốn cắn chết Diệp Húc.
“Ngươi thật là ma đầu Diệp Thiếu Bảo kia?” Hắn tiến lên một bước, gương mặt vặn vẹo, lớn tiếng quát.
Diệp Húc ho khan một tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt, run rẩy vươn tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay có vết máu, cười thảm nói: “Đúng là Diệp mỗ, chư vị, các ngươi xem thương thế của ta còn chưa tốt. Diệp mỗ tranh đấu với Ngụy Hiên, bản thân bị trọng thương, không thể không tới Ân Khư này tìm kiếm linh đan diệu dược để trị liệu thương thế…”
“Khốn khiếp! ngươi còn muốn lừa gạt người thiên hạ bao lâu nữa?” Dư Nhân Kiệt tức giận suýt hộc máu, rít gào nói.
Thái Tử Hỉ hiên ngang lẫm liệt, lạnh lùng nói: “Không tồi, ngươi ở bên ngoài Ân Khư một chữ Tội trấn áp hàng nghìn hàng vạn vu sĩ, khiến cho hết thảy mọi người đều quỳ lạy ngươi. Trong binh doanh lại đoạt kiến mộc long chương của ta, nhìn thế nào cũng không thấy ngươi bị trọng thương à?”
Đàm Phượng Sơn sắc mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi giết ngũ hành thân thể mà Tiểu Quang Minh Thánh Địa ta cực khổ lắm mới bồi dưỡng ra được. Làm mất đi một vị vu hoàng chưa kịp trưởng thành của thánh địa ta, lại làm hại ta mất đi phương hướng bên trong âm phong. Ngươi chắc chắn phải chết không nghi ngờ.”
Ba người bọn họ hoàn toàn quên Thái Tử Sơ rồi, khiến cho hắn cảm thấy chính mình như bị thương vậy. Hắn tự cho mình cực cao, tự nghĩ có thể trở thành bá chủ như Thủy hoàng đế vậy. Cho dù bị mọi người vây công cũng phải là nhân vật chói mắt nhất, quan trọng nhất, vạn chúng chú mục.
Đây là tính cách của hắn, khí chất kiêu hùng được bồi dưỡng ra từ trong hàng trăm đệ tử hoàng thất Đại Tần.
Không ngờ Diệp Húc vừa xuất hiện đã cướp đi hết thảy nổi bật của hắn, khiến hắn buồn bực vạn phần.
Nhất là, Diệp Húc đúng là kẻ thù là đối thủ của hắn, hắn đã muốn sớm diệt trừ Diệp Húc rồi. Hắn muốn mang theo đầu Diệp Húc đi Thiên Yêu Cung, trở thành phò mã Thiên Yêu Cung, khiến cho địa vị của mình ở Đại Tần càng thêm củng cố.
Lúc này bị Diệp Húc cướp đi nổi bật, khiến cho hắn càng nghẹn khuất trong lòng.
Thái Tử Sơ cười lạnh một cái, ngạo nghễ nói: “Diệp Thiếu Bảo, cô gia muốn dùng đầu ngươi…”
“Ngươi là tạp chủng.” Diệp Húc khô cằn nói, dường như đang nói rõ một sự thật. Nhưng Diệp Húc nói cũng chính là sự thật, ngay cả đương kim Tần Hoàng cũng không phải là huyết mạch Thủy hoàng đế, Thái Tử Sơn thân là con trai của Tần hoàng, đương nhiên là tạp chủng rồi.
Thái Tử Sơ ngẩn người, suýt nữa bùng nổ, Diệp Húc quả thực là muốn làm người ta tức chết, một câu đã khiến cho hắn gần như không chịu nổi mà hộc máu.
“Ta muốn giết ngươi.”
Thái Tử Sơ hồn nhiên quên tự xưng mình là cô gia, rít gào lao lên. Đúng lúc này, Đàm Phượng Sơn cũng rít gào lao tới, kim quang quanh thân chói mắt, giống như một pho tượng phật Đà. Thân thể của hắn như được đúc bằng vàng ròng. Cửu chuyển nguyên công của hắn rõ ràng đã luyện tới cảnh giới kim thân vô cấu, một quyền đánh ra, giống như kim cương sống lại, minh vương tại thế, hung mãnh cực điểm.
Một quyền này của hắn, có thể so với uy năng của ảo ảnh cấm bảo, vượt qua uy năng của nguyên thần chi bảo rồi, thẳng bức tới tam tướng chi bảo. Quyền pháp đường đường chính chính, một quyền đánh ra, công đức kim luân tự động hiện ra sau đầu. Vô số cổ phật thật nhỏ quay chung quanh não hắn, thay đổi liên tục, nhất tề tụng xướng kinh phật, thanh âm rộng lớn.
Thái Tử Sơ lại bị người khác chiếm trước tiên cơ, trong lồng ngực lửa giận ngập trời. Cùng lúc đó, Dư Nhân Kiệt cũng tế khởi Trung Dung Bảo Quyển, kinh văn rầm rầm triển khai, giống như một quyển thiên thư. Hắn tụng kinh văn, chỉ thấy bên trong kinh thư từng chữ to hơn mười trượng rơi xuống, trấn áp Diệp Húc.
Mà Thái Tử Hỉ thì nhanh chóng tiến lên, cầm Linh Cữu Thanh Đăng trong tay, hà mồm phun ra một đạo chân nguyên, ánh lửa hừng hực, mãnh liệt vô cùng, đốt dung hư không, đánh thẳng tới Diệp Húc.
“Ba tên này đều là cường địch, nếu Diệp Thiếu Bảo bị bọn họ giết chết, ta rất khó có thể cướp được cái đầu của Diệp Thiếu Bảo trong tay bọn họ!” Thái Tử Sơ ánh mắt chớp động, đột nhiên lấy ra một cây thương, cây đại thương này tuy rằng là nguyên thần chi bảo cực phẩm, nhưng luận uy lực cùng chất lượng lại hơn xa linh cữu thanh đăng và Trung Dung bảo quyển.
Hắn như trước ẩn nấp thực lực, giống như một đầu rắn độc, chờ đợi tới thời khắc mấu chốt, lúc đó mới giơ nanh múa vuốt, thi triển một kích trí mạng.
Bốn vị cao thủ này, mỗi người tu vi thực lực đều vượt xa Hạ Tùng Giang và Đinh Phụ Đạo. Thậm chí đều có thể một mình triệu tập ảo ảnh cấm bảo. Lúc này bốn người liên kết, vây công Diệp Húc, tuy rằng bọn họ không có lấy ra toàn bộ thực lực, nhưng lực công kích mạnh, tính nguy hiểm rất ao, Diệp Húc tuyệt đối chưa từng gặp trước đây.
“Các ngươi muốn chết, phải không?”
Diệp Húc lôi Thạch Tinh Vân ở trong ngọc lâu ra, đón nhận lấy quyền ấn của Đàm Phượng Sơn, chỉ thấy con trai của Tinh Đế bị khí tức Bàn Hoàng thu nhỏ lại kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, hướng mọi người khiển trách: “Cha ta và ca ca ta sẽ không bỏ qua các ngươi!”