Cho dù tương lai tu vi bị dừng lại, Diệp Húc cũng không oán không hối hận. Đại trượng phu sống ở trên đời, ân oán rõ ràng, ân là ân, oán là oán, có ân phải báo ấn, có oán liền báo thù. Thù có thể tạm thời bỏ qua nhưng ân thì không thể bỏ qua được.
Nếu là bởi vì có nguy hiểm mà không để ý tới ân nhân của mình, điều này không phải là chuyện một đại trượng phu nên làm.
Nguyên thần của hắn tăng trưởng cuồn cuộng không ngừng, nguyên thần càng ngày càng rõ ràng, mộc tinh khí thật nhiều đang dũng mãnh tràn vào nguyên thần của Diệp Húc. Diệp Húc chỉ cảm thấy nguyên thần và ngọc thụ trong ngọc lâu của mình càng ngày càng giống nhau. Đồng thời tràn ngập sức sống vô cùng vô tận.
Cho dù hắn không mang theo ngọc lâu, cũng có thể nhanh chóng chữa trị thương thế, cho dù là bị thương nghiêm trọng. Chỉ cần không chết, hắn đều có thể dựa vào sức sống trong nguyên thần để phục hồi lại trạng thái toàn thịnh.
Nguyên thần của hắn còn không ngừng thúc dục Hạo Thiên đại nhật nguyên thần kinh, lấy năng lượng bên trong nguyên thai, trải qua rèn luyện làm cho nguyên thần càng thêm củng cố.
Mà tu vi của hắn, đã nhanh chóng tiến bộ, Phượng Yên Nhu đã đi vào trong Bàn Hoàng mộ chưa tới một km. Hắn tự khích lệ tinh thần mình một cái, hăng hái đột phá, tiến vào nguyên thai ngũ phẩm.
Diệp Húc chỉ cảm thấy trong cơ thể mình tràn ngập lực lượng mạnh mẽ dị thường, tin tưởng cũng được nâng cao, thầm nghĩ: “Nếu lại đối mặt với bàn tay to của Tinh Đế, ta tuyệt đối không bị thương, lại càng không bị bàn tay to của Tinh Đế bức lui. Mà có thể đường đường chính chính chống lại được bàn tay to của Tinh Đế.”
Hắn tế khởi Di la thiên địa tháp, đánh đại chu thiên tinh đấu trận đồ của Đinh Phụ Đạo vào bên trong tháp. Chỉ thấy tòa bảo tháp này lại sinh trưởng, rõ ràng trưởng thành tới tòa bảo tháp tám tầng, tràn ngập uy năng, phải gấp đôi so với trước.
Tuy nhiên, Di la thiên địa tháp của hắn uy năng tuy mạnh, nhưng lại có một khiếm khuyết lớn, đó là chưa có nhiều tài liệu bỏ thêm vào thân tháp. Cũng không có tức nhưỡng củng cố, thế cho nên từ ba tầng trở nên tháp như thật như ảo, cũng không phải là tồn tại chân thật.
Nếu gặp được vu bảo bình thường, thậm chí là nguyên thần chi bảo, Diệp Húc đều có thể dựa vào bảo tháp chấn vỡ vu bảo đối phương. Nhưng nếu gặp được cường giả càng thêm dũng mãnh, hoặc là trọng bảo tam tướng cảnh, di la thiên địa tháp sẽ hiển lộ ra nhược điểm của mình, thậm chí có khả năng bị đối phương đánh nát.
Diệp Húc lấy tài liệu và vu bảo bản thân mình cất chứa trong ngọc lâu, không ngừng luyện hóa, đem những tài liệu này đốt dung, dung nhập vào bên trong thân tháp.
Hắn từ khi tiến vào cảnh nội Đại Hán, trải qua chém giết, tôi luyện, cướp đoạt được vô số bảo vật.
Trong Lạc Vương thành, hắn đánh lui Khổng Chiêu Yêu Thánh, cướp đoạt một số lớn linh mạch và tài liệu vu bảo. Tới Ân Khư bên ngoài cửu sát âm phong, vu sĩ trừ ma đại hội tất cả chết trong tay hắn, lại có thêm một số lượng của cải vô cùng lớn khác.
Kiếm Hải mấy đại yêu vương, cao thủ ngũ đại tinh cung, và Thạch Tinh Vân cất chứa. Nhất là Thạch Tinh vân, trên người hắn tài liệu với linh mạch thật nhiều, quả thực làm cho người ta phải giận sôi. Nhưng những tài liệu này hết thảy dừng trong tay hắn, khiến của cải của hắn đạt tới độ cao chưa từng có.
Có thể nói, của cải hắn tích lũy, hoàn toàn có thể dẹp ngang một tòa linh sơn của thái thượng trưởng lão Quan Tinh phong. Phú có thể địch quốc, nếu Diệp Húc nguyện ý hắn có thể luyện chế ra mấy ngàn thuần dương chi bảo, mấy vạn thậm chí hơn chục vạn trấn giáo chi bảo.
Nhiều tài liệu như vậy, bị hắn luyện hóa hết thảy, đánh vào trong Di la thiên địa tháp. Chỉ thấy mấy tầng trên của tháp đang dần dần từ hư ảo biến thành thật, uy năng cũng ngày càng mạnh hơn.
Bảo tháp của hắn tuy rằng không phải là thuần dương chi bảo, cũng không phải là nguyên thần chi bảo, nhưng uy lực vượt xa những bảo vật này. Có thể nói đây là một kiện vu bảo khác loại.
Tuy nhiên, cho dù là có của cải kinh người như vậy, Di la thiên địa tháp tầng thứ tám của hắn vẫn không có biến hư thành thật được. Tòa bảo tháp này trưởng thành cần số lượng tài liệu, so với Chư Thiên Thập đạo còn khủng bố hơn nhiều. Hơn nữa mỗi khi nâng cao một tầng, số tài liệu càng tăng thêm nhiều lần.
Diệp Húc thậm chí hoài nghi, cho dù mình đem hết thảy bảo tàng ở Nam Thiên Môn dung nhập vào trong bảo tháp, chỉ sợ cũng không thể khiến tòa bảo tháp này trở thành bảo tháp 33 tầng.
“Diệp sư huynh, cấm chế phía trước vừa mới bị người phá vỡ, cấm chế uy năng có thể tạm thời không thể khôi phục. Chúng ta có thể không chút kiêng kỵ mà đi vào Bàn Hoàng mộ.” Phượng Yên Nhu đột nhiên thở nhẹ ra, cười nói.
“Hẳn là người của Thái Tử Sơ phá vỡ cấm chế nơi này.” Diệp Húc cẩn thận đánh giá thông đạo, chỉ thấy nơi này bị người cưỡng ép phá cấm, bên vách tường bạch ngọc lưu lại vài quyền ấn rất lớn, tất nhiên đều là do đô thiên thập nhị đồng nhân cưỡng ép đánh vỡ cấm chế.
“A? Còn có Thái Tử Hỉ, linh cữu thanh đăng, chẳng lẽ Thái Tử Hỉ cũng tiến vào chỗ này?”
Diệp Húc chú ý tới một chỗ cấm chế bị người dùng lửa đốt, thậm chí ngay cả vách đá cũng bị đốt ra một cái động lớn. Có thể nhìn thấy được loại thần hỏa này có uy lực kinh người thế nào!~”
“Quyền ấn là do người đánh một quyền, cưỡng ép phá vỡ cấm chế. Người này thân thể dũng mãnh cực kỳ, thậm chí còn thắng ta một bậc.”
Hắn lại lưu ý tới một quyền ấn khắc thật sâu bên trên vách đá. Hắn nhìn quyền ấn này, trong đầu không khỏi hiện ra một thân hình xuyên qua cửu sát âm phong không chút kiêng nể.
“Chỉ có người kia, mới có thể phát ra một kích dũng mãnh kinh người như vậy. Nói vậy hắn là Đàm Phương Sơn, cao thủ của Tiểu Quang Minh Thánh Địa rồi. Cường giả đã đem cửu chuyển nguyên công tu luyện tới tam thần cảnh. Tuy nhiên lấy tu vi trước kia của hắn chỉ sợ còn không thể dùng bàn tay trần đánh vỡ cấm chế này. Việc này nói tu vi của hắn đã có bước nhảy vọt lớn.”
Diệp Húc lập tức suy đoán ra người này chính cường giả trẻ tuổi mà Tiểu Quang Minh Thánh địa phái ra đuổi giết Khổng Chiêu Yêu Thánh, Đàm Phượng Sơn. Tuy nhiên đối với việc vì sao Đàm Phượng Sơn trong thời gian ngắn có thể đột phá tới mức này, hắn suy nghĩ trăm lần cũng không có lời giải đáp.
Phần phật!
Phía trước đột nhiên truyền tới thanh âm mở sách ra, Diệp Húc vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở xa vài dặm đột nhiên dâng lên một quyển thiên thư. Thiên thư rầm rầm triển khai, vô số chữ vàng từ trong thiên thư bắn ra, một thanh âm truyền tới: “Thiên mệnh chi vị tính, dẫn tính chi vị đạo, tu đạo chi vị giáo! Đạo dã giả, bất khả tu du ly dã…” (Đây là bốn câu đầu trong Sách Trung Dung – Nho đạo, tìm hiểu thêm ở đây )
Hắn đọc nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, mỗi một chữ phun ra trong miệng, không trung đột nhiên xuất hiện một chữ cổ, phạm vi hơn mười trượng, màu vàng chói mắt, tản mát ra uy năng hạo hãn, hướng tới cấm chế thủ hộ Bàn Hoàng Lăng mà đánh. Uy lực của nó rất mạnh, nhất là thiên kinh văn này còn chưa có tụng hết, thì cấm chế đã bị hắn cưỡng ép công phá rồi.
“Vu pháp của Thiên Nhân tông, đây là không thể tưởng tượng, uy lực mạnh mẽ thái quá.” Diệp Húc không khỏi tán thưởng.
Phượng Yên Nhu mỉm cười nói: “Sư huynh, đây cũng không phải là lực lượng của bản thân hắn. Lấy lực lượng của hắn còn chưa thể phá vỡ được cấm chế kia. Hắn là dựa vào Trung Dung Bảo Quyển trong tay hắn kìa. Thiên Nhân Tông chính là nho vu đại gia, Thiên Nhân tông có nhiều cường giả rất ít khi luyện chế vu bảo. Mà tất cả sao chép kinh văn, đại vu sao chép kinh văn có được lực lượng không thể tin nổi. Trong tay hắn là Trung Dung Bảo Quyển, là Tam Tướng chi bảo của Thiên Nhân Tông, mỗi một chữ đều có lực lượng không thể tin nổi.”
Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu, nếu người này có thể dựa vào lực lượng của mình mà phá vỡ được cấm chế sâu bên trong Bàn Hoàng lăng, như vậy tu vi chỉ sợ cao tới mức Diệp Húc không thể với tới, căn bản không thể so sánh được rồi.
Tuy nhiên, cầm giữ một kiện bảo vật rất tốt, cũng chính là một loại thực lực của bản thân. Dư Nhân Kiệt có được Trung Dung Bảo Quyển, Thái Tử Hỉ có được Linh Cữu Thanh Đăng, đều không thể khinh thường.
Nhưng thật ra Thái Tử Sơ hắn có chút nhìn không thấu, người này tâm tư như sài như lang, tàn nhẫn vô cùng, hơn nữa mưu trí thâm trầm. Tuy rằng trải qua nguy hiểm rất nhiều, nhưng hắn tế ra bảo vật, mạnh nhất cũng chỉ là kiện nguyên thần chi bảo.
Dư Nhân Kiệt, Thái Tử Hỉ có được trọng bảo, thân là thái tử Đại Thần, Thái Tử Sơn không có khả năng không có bảo vật vô cùng mạnh mẽ bảo vệ. Tuy nhiên người này từ đầu tới cuối vẫn còn chưa lộ ra quân bài chủ chốt của mình. Thậm chí không tiếc sức triệu tập ra ảo ảnh của đô thiên thập nhị đồng nhân tới phá cấm, cũng không nguyện ý lộ ra vu bảo hộ thân mình. Có thể thấy được, vu bảo của hắn uy lực có thể còn trên cả ảo ảnh của đô thiên thập nhị đồng nhân.
“Những người này đều là nhân kiệt, nhân hùng chân chính, tới Bàn Hoàng mộ, trước lâu thuyền kia, chỉ sợ có thể phát sinh xung đột với những người này.”
Diệp Húc không chút sợ hãi, thực lực hiện giờ của hắn không phải như xưa. Dư Nhân Kiệt, Thái Tử Sơ mặc dù hùng mạnh, hắn cũng có đủ tin tưởng đối mặt.
“Có những người này phá cấm chúng ta có thể nhẹ nhàng mà đi. Phượng cô nương, phía trước có nguy hiểm rất lớn, chỉ sợ ta không rảnh chiếu cố cho ngươi, không bằng trốn vào trong ngọc lâu của ta đi.” Diệp Húc cười nói.
Phượng Yên Nhu tròng mắt vòng vo loạn chuyển, có chút linh động, nàng lo lắng Diệp Húc một mình mạo hiểm, bởi vậy mới cố ý đi theo bên người Diệp Húc, cười nói: “Nói không chừng còn có cấm chế chưa bị những người này phá vỡ, không bằng ta tránh ở trên đầu vai của ngươi.”
Nàng đột nhiên hiện ra chân thân, hóa thành một phượng hoàng nhỏ xinh xắn, cánh chim bảy màu, quanh thân tràn ngập ánh lửa, rực rỡ kinh diễm, giương cánh đứng trên đầu vai của Diệp Húc, lẳng lặng một chỗ, vô cùng nhu thuận.
Diệp Húc mỉm cười đi nhanh về phía trước, Phượng Yên Nhu nghiêng đầu nhìn thái dương của hắn, một trận thất thần, đột nhiên mổ hai cái trên mặt hắn.
“Sư huynh, trên mặt có bụi, để ta giúp ngươi phủi đi.” Nàng rất nhu thuận nói.
Diệp Húc lơ đễnh, sau một lúc lâu, tiểu phượng hoàng trên đầu vai hắn lại không chịu nổi mà mổ hai cái thật nhẹ lên mặt hắn.
“Còn có một chút bụi.” Phượng Yên Nhu trịnh trọng nói chuyện.
Lại một lúc lâu sau, tiểu phượng hoàng lại mổ hai cái, Diệp Húc bật cười nói: “Được rồi Yên Nhu, nhột quá.”
Phượng Yên Nhu ậm ừ một tiếng, thành thật đứng trên đầu vai hắn, một đôi mắt sâu thẳm quyến rũ như nước mùa thu, yên tĩnh vô cùng, thầm nghĩ: “Đại tỷ nói, gặp được người trong lòng phải hôn ba cái đính ước, sư huynh, ta vụng trộm hôn ngươi ba lượt, ngươi thật sự không biết sao…”
“Sư huynh, sau khi rời khỏi Bàn Hoàng lăng, ta sẽ về nhà.”
Nàng im lặng một lát, lại không kìm nổi mà nói: “Ta về trong nhà rồi, tiếp không lâu sẽ tấn công tam thần cảnh, trở thành đại vu. Chỉ sợ lúc đó cha ta sẽ không cho ta chạy loạn chung quanh. Sư huynh, ngươi sẽ tới Thiên Yêu Cung đón ta sao? Cha ta nói chuyện tốt lắm, ngươi đi đón ta, mang theo một ít lễ vật cho người, người nhất định sẽ vui vẻ đáp ứng ngươi.”
Diệp Húc cười nói: “Tất nhiên rồi, ta cũng muốn đi gặp yêu chủ danh trấn Đại Trạch một lần.”
Phượng Yên Nhu trong lòng vui vẻ dị thường, kích động khó tả, mất đi kiêu ngạo, đi tới đi lui trên đầu vai hắn thầm nghĩ: “Ta tu thành tam thần cảnh, liền có thể lấy được chồng rồi, sư huynh sau đó sẽ mang sính lễ tới cầu hôn…”
Thông đạo này dài tới hơn mười dặm, nối thẳng tới long mạch. Đi không biết bao lâu, Diệp Húc rốt cuộc cũng nhìn thấy điểm cuối của thông đạo. Đột nhiên một cỗ uy áp rất nặng từ sâu bên trong truyền tới, cỗ uy áp này vô cùng nặng nề khiến cho hắn cảm thấy trên thân thể như bị trăm tòa núi lớn đè xuống vậy. Hành động gian nan, thậm chí ngay cả nguyên thần nguyên thai cũng bị áp chế.
Cỗ uy áp này không chỉ nhằm vào thân thể , tu vi của hắn, đồng thời trấn áp cả tâm chí hắn, dường như phía trước chính là một vị hoàng đế thống trị thế giới vậy. Phía trước tản mát ra uy nghiêm tuyệt thế, khiến cho tất cả mọi người không nâng nổi dậy, hết thảy quỳ lạy hắn.
Diệp Húc tâm chí đã sớm tôi luyện tới cảnh giới muôn đời bất động, tự nhiên không bị cỗ uy áp của vu hoàng này làm kinh sợ. Tuy nhiên Phượng Yên Nhu lại không thể kiên trì được, bị ép tới xương cốt kêu vang, bề ngoài của nàng nhu nhược, nhưng nội tâm vô cùng kiên cường, vẫn đau khổ chống đỡ.
Diệp Húc thấy thế thở dài một tiếng, tế khởi ngọc lâu, không để ý tới lời phản đối của nàng mà thu nàng vào trong ngọc lâu. Hắn lập tức gắng chịu áp lực này, một thân một mình đi vào Bàn Hoàng mộ.
Trước mắt hắn, một tòa không gian tang thương được xây dựng từ thời xa xưa. Nó giống như một bức họa cổ cuộn tròn, chậm rãi mở ra, khí tức tang thương, giống như muốn kể cho hắn một đoạn lịch sử đã bị vùi lấp từ thời thượng cổ.