Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 877: Chương 877: dư âm




Thân hình Diệp Húc hoàn toàn bị nuốt vào bên trong Hải Nhãn, biến mất không thấy gì nữa. Chỉ thấy hư không vạn dặm lay động, đột nhiên xuất hiện một cửa động hư không, không rõ thông đến nơi đâu, trong cửa động truyền đến một giọng nói âm trầm: “Đế Tử Thương, Diệp Thiếu Bảo đã bị mỗ gia ép vào bên trong Hải Nhãn, chắc chắn sẽ chết, xin mời đế tử lập tức trở về bí cảnh, tránh gặp khỏi nguy hiểm!”

Đế Tử Thương thở hổn hển văng ra mấy câu chửi thề, sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào bên trong cửa động hư không, thản nhiên nói: “Thần Vương, ngươi nhiều chuyện quá, sao lại phải giết hắn? Ta vẫn còn muốn mượn tay hắn để tôi luyện tâm pháp, ta định đợi đến khi tâm pháp của ta luyện thành rồi giết hắn!”

“Đế Tử Thương, Diệp Thiếu Bảo người này thực lực hùng hậu, tu vi tiến bộ thần tốc, nếu không trừ khử, nhất định sẽ là một tâm phúc đại hoạ!”

Đầu bên kia của cửa động hư không, xuất hiện một bí cảnh vô cùng rộng lớn, một thân hình cao lớn đứng bên trong bí cảnh, thần văn quanh người bay múa, giống như vô số hào quang bao phủ quanh thân, lắc lư lay động, không nhìn được rõ mặt.

“Đế tử, mỗ gia phụng mệnh bảo hộ toàn bộ đế tử các ngươi, đồng thời ngăn ngừa âm mưu ám sát của Thiên Hậu cùng chư thiên Thần Vương, tránh để các ngươi tuổi còn trẻ mà phải bỏ mạng trong tay bọn họ. Nếu như để đế tử chết trong người ta, há chẳng phải là do lỗi của mỗ gia hay sao?” Tôn Thần Vương kia phóng mắt nhìn về phía cuối hư không, thanh âm ù ù, trầm giọng nói.

Đế Tử Thương bước đến, cười lạnh nói: “Thần Vương, ngươi không nói thì ta cũng biết, cha ta Thương Thiên Đế Tôn đi khắp thiên hạ, không chỉ có mình đứa con là ta, chính là vì muốn tộc ta lại đứng lên, một lần nữa ngồi vào đế vị. Huynh đệ tỷ muội của ta quá nhiều, muốn một mình độc chiếm, đăng cơ đế vị, đánh bại chư thiên Thần Vương Đế Quân, giết chết Thiên Hậu, thì bắt buộc phải không ngừng rèn luyện, thay cũ đổi mới, lĩnh ngộ đạo của riêng mình, nếu không sao có thể tranh giành với các chư thiên Thần Vương?”

Vị Thần Vương kia trầm ngâm, nghiêm nghị nói: “Đế Tử Thương, trong số tất cả đế tử, có ngươi cùng hai vị đế tử khác là xuất sắc nhất, sau này người có thể trèo lên đại bảo, nhất định sẽ là một trong ba người các ngươi!”

“Có điều tên Diệp Thiếu Bảo kia đích thực hơn ta một bậc.”

Đế Tử Thương không hề phủ nhận thất bại của bản thân, vẫn vô cùng tự phụ, chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Hắn thắng ta, ta không phủ nhận, có điều đáng tiếc là lại bị ngươi ép vào trong Hải Nhãn, khiến ta mất đi một đối thủ hiếm có. Có điều Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, thật sự đã khiến ta thấy được thiếu sót của bản thân. Thần Vương, huyết mạch Thiên đế của ta vẫn còn quá mỏng manh yếu ớt, ta cần phải nâng cao huyết mạch của chính bản thân, khiến thực lực của ta tiến bộ nhanh hơn!”

Vị Thần Vương kia ánh mắt chớp động, thấp giọng nói: “Đế tử, ý của ngươi là luyện hoá huynh đệ tỷ muội của mình, tinh chế lấy huyết mạch Thiên đế trong cơ thể bọn họ, dung nhập vào cơ thể của ngươi?”

Đế Tử Thương khẽ nhếch mép cười, vuốt cằm nói: “Ngươi đoán không sai. Cha ta Thương Thiên Đế Tôn sở dĩ sinh nhiều con như vậy, là bởi vì hi vọng trong số huynh đệ tỷ muội chúng ta có thể xuất hiện một người mạnh nhất, kế thừa ngôi vị của người. Việc này giống như nuôi trùng cổ, đem hang trăm nghìn trùng độc trộn vào với nhau, để chúng cắn giết lẫn nhau, con có thể sống đến cuối cùng chính là vua của trăm loài!”

Hắn cười ha ha, điềm nhiên nói: “Còn ta, chính là vua của đế tử, luyện hoá tinh chế huyết mạch của bọn họ, có thể khiến tư chất tu vi của ta đạt đến mức độ từ trước đến nay chưa hề có! Trong tương lai, ta nhất định sẽ trở thành Thiên đế, giết chết Thiên Hậu mụ tiện nhân đó, thậm chí sẽ vượt cả thành tựu của cha ta, vượt qua thành tựu của tất cả Thiên đế!”

Vị Thần Vương kia thở dài, rõ ràng đã ngầm đồng ý việc này, thanh âm âm trầm nói: “Đế Tử Thương, nhiệm vụ của mỗ gia chỉ là bảo vệ các ngươi, tránh để các ngươi bị người ngoài giết chết, còn về việc các ngươi tự tàn sát lần nhau, thì đã không còn nằm trong phạm vi nhiệm vụ của mỗ gia nữa…”

Đế Tử Thương cười ha ha, đi vào trong miền bí cảnh này: “Diệp Thiếu Bảo, nếu như ngươi không chết trong Hải Nhãn, đợi sau khi ngươi ra ngoài, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra, tu vi thực lực của ta khi đó đã đáng sợ đến thế nào, ngươi chỉ có thể ngước lên nhìn ta…”

Hải Nhãn thiên hải, Diệp Húc vừa mới vươn người nhảy vào bên trong, liền cảm nhận được một lực hút vô cùng vô tận ập tới, luồng năng lượng này cưỡng hãn tới cực điểm, kéo thân thể hắn dài ra đến vô hạn, giống như một sợi mì xoay tròn vặn vẹo, rơi xuống sâu bên dưới Hải Nhãn.

Lực hút trong Hải Nhãn, đủ để có thể vây khốn một tôn Thần Vương, nhốt đến chết trong đó, không có cách nào thoát thân, nhưng lực hút tuyệt cường cũng chỉ là một phần nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác, chính là dư âm của thiên địa tan biến!

Thiên địa diệt vong năm xưa, đã trở thành mạt nhật kiếp, luồng dư âm này vẫn ngập tràn khí tức thiên nhân ngũ suy, tử khí khắp nơi, khiến hư không tàn lụi, khiến khí huyết héo khô, thân thể suy kiệt, tu vi tan rã, đạo quả bị ô nhiễm, không thể sử dụng bất kỳ loại vu pháp vu bảo nào, chỉ có thể đắm chìm trong tử tịch vô biên, cuối cùng hao hết nguyên thọ, bỏ mạng trong Hải Nhãn.

Hơn nữa loại tử khí nặng nề của sương mù hoàng hôn, xâm chiếm hư không, khiến đáy thiên hải bị ăn mòn thành một lỗ hổng lớn, nước biển chảy vào nơi này, hoá thành hư không.

Diệp Húc cũng cảm nhận được luồng tử khí nặng nề xâm nhập, dư âm Mạt Nhật Kiếp vẫn còn ở đó, không ngừng gặm nhấm, khiến hắn cảm thấy nguyên thọ của bản thân nhanh chóng giảm xuống, thân thể héo khô!

Hắn có sức sống mãnh liệt vượt qua kẻ khác, lực sinh mệnh cùng cường hãn dị thường, gần như cùng bậc với nguyên thọ của Vu Tổ, có điều trong miền Hải Nhãn này, Diệp Húc cảm thấy được, nếu bản thân bị nhốt ở đây, thì cũng không thể sống quá một trăm năm.

“Nguyên Thần xuất khiếu!”

Mi tâm Diệp Húc phát sáng, ngọc thụ nguyên thần từ từ dâng lên, xuất hiện trước chân mày hắn, ngọc thụ âm u, dựng lên một miền thế giới độc lập, chống lại sự xâm nhập của luồng khí tức thiên nhân ngũ suy.

Trước đó hắn có thể dùng ngọc thụ nguyên thần ngăn cản được Mạt Nhật Kiếp Phá Diệt kinh của Đế Tử Thương, đó là bởi vì môn tâm pháp này của Đế Tử Thương vẫn chưa hoàn thiện, có một thiếu sót rất lớn, còn Hải Nhãn chính là dư âm thực sự của mạt nhật kiếp, uy năng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Mạt Nhật Kiếp Phá Diệt kinh của Đế Tử Thương, cho dù Diệp Húc tế khởi nguyên thần ngọc thụ, cũng khó mà chống được luồng dư âm này, vẫn có thể cảm thấy được thân thể đang không ngừng già yếu!

“Lợi hại, không hổ là nơi hung hiểm tới mức có thể trấn áp Thần Vương!”

Diệp Húc tâm niệm vi động, Luân Hồi thiên môn hiện lên, cùng ngọc thụ nguyên thần chống lai dư âm mạt nhật kiếp, lúc này mới có thể thoáng thở dốc, có điều cùng với việc hắn càng lúc càng bị hút sâu vào bên trong Hải Nhãn, thì áp lực gặp phải cũng càng lớn, lớn đến mức nguyên thần cùng Luân Hồi thiên môn của hắn cũng khó mà tiếp tục ngăn chặn sự xâm chiếm của loại khí tức phá huỷ này.

“Ngọc lầu! Nguyên thần nhập chủ!”

Diệp Húc tâm niệm vi động, ngọc lầu xuất hiện, ngọc thụ nguyên thần hoàn toàn tương dung với ngọc thụ trong ngọc lầu, lập tức một luồng năng lượng tuyệt cường bộc phát ra, đẩy lùi dư âm của mạt nhật kiếp xa khỏi thân thể Diệp Húc.

Diệp Húc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chớp động, quét nhìn khắp nơi, chỉ thấy hắn vẫn đang không ngừng chìm xuống, xung quanh hắn chỉ là nước biển vô tận, cùng với những loài động vật to lớn của thiên hải bị cuốn đến đây, trong số đó thậm chí còn có cả cường nhân cấp bậc Thánh Hoàng.

Những cự thú này bị cuốn vào bên trong Hải Nhãn, ngay cả sức giãy giụa cũng không có, rất dễ dàng liền bị nghiền nát, thậm chí ngay nước biển cũng bị bốc hơi từng khối lớn, hoá thành hỗn độn, lại từ hỗn độn hoá thành hư không.

“Ngọc Hư phủ chủ, Quang Chính Đại Phu, cứu ta với…”

Diệp Húc đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu truyền đến bên tai, liền theo tiếng nhìn tới, chỉ thấy một bà lão đang giãy giụa trong làn nước, ra sức chống lại lực hút của Hải Nhãn, khiến hắn không khỏi ngơ ngác.

“Ngọc Hư phủ chủ, ta là Phong Linh Nhi bị ngươi đánh rơi xuống đây…”

Bà lão kia đầu tóc bạc trắng, không ngừng cười thảm, vẻ mặt ác độc, lải nhải nói: “Ngươi nếu như không cứu ta, ta sẽ nguyền rủa ngươi, nguyền rủa gia tộc ngươi…”

Diệp Húc không khỏi sởn tóc gáy, Phong Linh Nhi vốn là một tuyệt đại mỹ nhân, không ngờ sau khi bị hắn đánh rơi xuống Hải Nhãn, lại chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã biến thành bà lão da nhăn tóc bạc, giống như vị thiếu nữ này đã trải qua cả mấy vạn năm!

Vù!

Diệp Húc nhìn lướt qua, chỉ thấy Phong Linh Nhi bị mạch nước ngầm cuốn đi, biến mất không thấy gì nữa, luồng lực kéo kia kéo hắn xuống bên dưới, dường như vĩnh viễn không thể chạm tới đáy của Hải Nhãn.

Nước biển xung quanh hắn dường như đã hoàn toàn bốc hơi, hoá thành hỗn độn hư không, dòng nước cuồn cuộn, nặng nề vô cùng, ầm ầm rơi xuống bên dưới!

Đừng nói là Diệp Húc phi thân lao lên, ngay cả là sức lực để dừng việc rơi xuống cũng không có, chỉ có thể phó mặc cho nước cuốn đi, bị Hải Nhãn cuốn vào nơi càng sâu hơn, thậm chí ngay cả ngọc lầu của hắn, cũng mơ hồ có chút không thể kháng cự lại dư âm mạt nhật kiếp, từng đợt khí tức thiên nhân ngũ suy xâm nhập, thậm chí công phá ngọc lầu của hắn, uy hiếp đến bản thể của hắn!

Thiên địa trong ngọc lầu của hắn, thậm chí cũng đang dần dần xuất hiện dấu hiệu thế giới suy bại khô héo, bầu trời giống như một trang giấy, khẽ đụng là có thể rách tung!

Trong ngọc lầu của hắn, từng tầng không gian cũng xuất hiện hiện tượng này, dấu hiệu thiên địa tan rã, đủ loại dược liệu quý hiếm trồng trong ngọc lầu cũng héo rũ chết khô, sinh linh trong ngọc lầu, thọ nguyên đang giảm xuống, tốc độ mỗi lúc một nhanh!

Còn có rất nhiều thần kim thần liệu Diệp Húc cất trong đó cũng phủ đầy bụi, linh tình dần dần biến mất, nếu như còn tiếp diễn, nhất định sẽ biến thành một đống sát vụn!

Linh mạch trong ngọc lầu của hắn, cũng xuất hiện tình trạng tiêu tán, vô cùng nguy cấp!

“Tại sao vẫn chưa thấy đáy Hải Nhãn?”

Diệp Húc thầm lo lắng, nếu như hắn cứ trôi suốt như vậy, mặc dù có thể sống được cả trăm năm nữa, nhưng đám đại yêu Hao Thiên Khuyển, Hùng Bi, Can Sài Giao, thì lại không thể sống được lâu như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một đống xương khô, đủ loại bảo vật trong đó cũng đều sẽ hoá thành hư vô, những kỳ trân quý hiếm, bao gồm cả Nhân Sâm quả thụ, e rằng cũng sẽ chết héo.

Đột nhiên, Diệp thoáng nhìn thấy một bình địa nho nhỏ, trong lòng ngẩn ra: “Trong Hải Nhãn không ngờ còn có nơi như vậy, không hề bị dư âm của mạt nhật kiếp nghiền nát!”

Cùng với việc thân hình hắn nhanh chóng rơi xuống, miền bình địa kia cùng càng lúc càng to ra, nhanh chóng bành trướng trong tầm mắt hắn, hoá thành một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một bộ thi thể khổng lồ đang nằm.

Khoảng cách giữa hắn cùng hòn đảo này càng lúc càng gần hơn, cuối cùng hoá thành một phù đảo rộng mấy nghìn dặm, đột ngột xuất hiện ở sâu nhất trong Hải Nhãn, còn bộ thi thể kia thì to lớn đến không thể tưởng tượng nổi, hoá thành một dãy núi nhấp nhô!

Diệp Húc đột nhiên cảm nhận được khí tức dư âm mạt nhật kiếp suy yếu, trong hòn đảo nổi này tựa như cất chứa một năng lượng vô cùng khổng lồ, tiêu diệt dư âm mạt nhật kiếp, trở thành chốn bồng lại giữa miền tịch tử này!

Hắn từ trên cao rơi xuống, rơi lên trên phù đảo này, lập tức cảm nhận được trên hòn đảo này mặc dù cũng có dư âm mạt nhật kiếp, nhưng lại bị năng lượng cất chứa trong đó tiêu trừ đi rất nhiều, tuy vẫn khiến người ta thấy khó chịu nhưng hắn có ngọc thụ ngọc lầu cùng Luân Hồi thiên môn, có thể ngăn cản, khiến bản thân không bị dư âm xâm chiếm, nguyên thọ cũng không khác với bình thường, sống hai ba vạn năm đều không thành vấn đề!

Rầm!

Trên không trung Hải Nhãn, một bộ hài cốt rơi xuống ngay phía trước chân hắn.

Diệp Húc liếc nhìn, trong lòng rầu rĩ: “Đây chắc là hài cốt của Phong Linh Nhi, ả rốt cuộc đã không thể vượt qua được sự xâm nhập của dư âm mạt nhật kiếp, đến được chốn bồng lai này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.