Thái Tử Sơ, Thái Tử Hỉ nhìn chằm chằm vào tòa cửa lớn này, ánh mắt lập tức thẳng ra, thất thanh nói: “Nam Thiên Môn.”
Trong tay Diệp Húc chính là Nam Thiên Môn chân chính, kho báu của Tây Hoàng trong truyền thuyết, bên trong nó cất chứa của cải của suốt một đời Tây Hoàng. Số của cải này của Tây Hoàng tuyệt đối tương đương với ma đạo đại phái như Hoàng Tuyền Ma Tông cất chứa.
Lúc trước ở trong cổ côn luân thánh địa, hơn mười người chính ma yêu ba đạo thánh địa đều tự mình triệu tập ra ảo ảnh cấm bảo, oanh mở Nam Thiên Môn, tính toán để cho đệ tử vào trong này lấy bảo vật. Sau đó là một hồi biến cố, vu bảo bên trong Nam Thiên Môn bạo động, tòa cửa lớn này biến mất vào trong hư không, rất nhiều thánh địa tìm kiếm chung quanh nhưng thủy chung vẫn không tìm được tòa cửa lớn này.
Thậm chí tới nay còn có không ít đại vu tam thần cảnh vẫn đi chung quanh Cổ côn luân thánh địa, sưu tầm tin tức, cũng thủy chung không hề phát hiện ra tin tức của tòa cửa lớn này.
Thái Tử Sơ, Thái Tử Hỉ hai người tuyệt đối không thể ngờ được tòa cửa chính này lại ở trong tay Diệp Húc, bọn họ không lường được, Đàm Phượng Sơn tất nhiên cũng không thể lường trước được chuyện này. Hắn bị Diệp Húc cầm cửa chính đánh vài cái, ngay cả ảo ảnh viễn cổ đại phật cấm bảo cũng bị đánh gãy, một cánh cửa đập hắn nằm rạp xuống đất.
Nam Thiên Môn cực kỳ nặng, phiến cửa lớn này không chỉ là kho báu của Tây Hoàng, đồng thời cũng là một kiện bất diệt chi bảo cực đoan lợi hại. Hơn nữa là cực phẩm bên trong bất diệt chi bảo, uy lực thậm chí tiếp cận cấm bảo!
Lực lượng của bất diệt chi bảo dũng mãnh ra sao chứ?
Trong Bàn Hoàng Lăng có nhiều đại thần Đại Thương triều trong tay cầm bất diệt chi bảo, một tấm lệnh bài này tản mát ra uy năng liền dễ dàng có thể đánh chết Dư Nhân Kiệt. Mà Dư Nhân Kiệt này thực lực không hề kém đám người Diệp Húc, Đàm Phượng Sơn chút nào. Hắn cũng có tam tướng chi bảo trong tay, nhưng vẫn bị một kích đánh chết, có thể thấy được uy lực của bất diệt chi bảo như thế nào.
Nhưng những lệnh bài này so sánh với Nam Thiên Môn không nổi, tuy rằng là vu bảo cùng cấp bậc, nhưng uy năng kém quá lớn.
Tòa Nam Thiên Môn này được xưng có thể phong ấn chư thiên, cửa chính đóng lại, cần hơn mười vị đại vu triệu tập ra ảo ảnh cấm bảo mới có thể mở ra được một khe của cửa chính. Thậm chí khi vu bảo bạo động, ngay cả mười kiện ảo ảnh cấm bảo cũng không khống chế được Nam Thiên Môn. Mãi tới khi nó khép lại, thoát không mà bay đi.
Cho dù Diệp Húc không thể phát huy được năng lực phong ấn chư thiên của Nam Thiên Mông. Nhưng tòa cửa lớn này Đàm Phượng Sơn cũng không có khả năng chống lại đấy. Hắn bị Diệp Húc cầm hai tay đập cho gần như bẹp dí, huyết dịch như nước chảy xuống đất, căn bản không có sức phản kháng.
Trong cơ thể Đàm Phượng Sơn truyền tới tiếng Quỳ Ngưu phẫn nộ gầm rú, chỉ thấy đầu Quỳ Ngưu này từ trong cơ thể hắn hiện ra, một cái sừng lớn, đột nhiên hướng tới Nam Thiên môn mà đánh, tính toán liều chết một kích, chặn đứng lại Nam Thiên Môn để cho Đàm Phượng Sơn có cơ hội thoát thân ra.
Rầm rầm!
Nam Thiên Môn gần như không gặp phải chút lực cản nào, đập vụn đầu quỳ Ngưu này, tiếp tục hung hăng nện lên trên người Đàm Phượng Sơn.
Diệp Húc giống như đánh một con ruồi bọ vậy, chụp liên tiếp mấy lần, làm cho vô cấu kim thân của Đàm Phượng Sơn rách tung tóe, nguyên thần cũng bị đánh nát.
Nam Thiên Môn tuyệt đối là một kiện vu bảo thể hình lớn, chiếm diện tích cực lớn, cửa cao nghìn trượng, chiều rộng tới mấy trăm trượng. Nếu là từ trước, Diệp Húc căn bản không dám sử dụng ở nơi nguy hiểm như Bàn Hoàng mộ này.
Mà vừa rồi hắn cùng Đàm Phượng Sơn tranh đấu, một kích phát ra tất cả cấm chế, khiến hắn thấy rõ chỗ nào có cấm chế chỗ nào không có, bởi vậy mới dám lấy ra cái cửa lớn này, trực tiếp đè chết Đàm Phượng Sơn.
“Thái Tử Hỉ ngươi còn tính toán bỏ đi sao?” Thái Tử Sơ nhìn chằm chằm vào Nam Thiên Môn, giống như một con sài lang phát hiện ra con mồi, hô hấp có chút dồn dập, khàn khàn tiếng nói.
Thái Tử Hỉ thanh âm cũng có chút khàn khàn, trong lòng tham niệm mãnh liệt, phía sau đột nhiên xuất hiện một quan tài màu đen, thanh đăng dừng ở phía trên quan tài, ngọn đèn từ từ sáng lên, cười dài nói: “Nếu Nam Thiên Môn xuất hiện, Lý mỗ làm sao có thể rời đi được? Bàn Hoàng lăng của cải tuy rằng phong phú hơn Nam Thiên Môn nhiều lần. Nhưng dù sao nguy hiểm cũng lớn gấp trăm lần, mà Nam Thiên Môn lại không có nguy hiểm như vậy!”
Cho tới bây giờ, hắn rốt cuộc cũng lấy hết tất cả quân bài chưa lật của mình ra. Quan tài màu đen và thanh đăng này mới là linh cữu thanh đăng đầy đủ, bất diệt chi bảo, là bất diệt chi bảo từ Nam Thiên Môn trốn ra, bị Thái Tử Hỉ cùng nhiều cao thủ tam thần cảnh của Đại Đường nhất tề ra tay hàng phục.
Thái Tử Hỉ được kiện bất diệt chi bảo này, vẫn không dám đi ra ngoài gặp người, e sợ bị người tâm sinh tham niệm cướp đi. Trong đó uy năng của quan tài màu đen hợp với thanh đăng phía trên, hai cái hợp làm một, uy năng kinh người.
Linh cữu thanh đăng chỉ là một trong những kiện vu bảo hùng mạnh nhất ở trong Nam Thiên Môn. Có thể thấy được kho báu của Tây Hoàng quả thực là một con số thiên văn. Bởi vậy hắn mới không tính toán rời đi, mà tính toán ở lại, diệt sát Diệp Húc cướp đi Nam Thiên Môn.
“Không sai, chỉ cần giết một người mà thôi, liền có thể lấy được Nam Thiên Môn. Kho báu Tây Hoàng có thể lấy được toàn bộ, chuyện tốt này đi nơi nào tìm được?”
Thái Tử Sơ cười to, tiếng cười như một con sài lang, nói.
Hai người chống lại khí tức Bàn Hoàng, nhất tề hướng tới Diệp Húc mà đi. Quan tài màu đen phía sau Thái Tử Hỉ mở ra một khe hở, lập tức một cỗ khí tức kinh khủng truyền ra, đẩy lùi khí tức của Bàn Hoàng. Tốc độ của hắn tăng lên nhanh chóng, thẳng tới phía sau Diệp Húc, cười dài nói: “Đàm huynh chớ hoảng, ta tới cứu ngươi.”
“Chậm!”
Diệp Húc đột nhiên thu hồi Nam Thiên Môn, cười ha hả, ngọc thụ hiện lên phía sau lưng, vô số rễ cây bay múa, thổi phù một tiếng nhất tề bắn vào trong mi tâm của Đàm Phượng Sơn. Sau đó vô số xúc tu phát lực kéo một gốc cây đại thụ từ trong Tử Phủ của hắn ra.
“Diệp lão ma, ngươi không có khả năng lấy được bất luận bảo vật nào, hay đừng mơ tưởng lấy được bất luận tâm pháp gì của tiểu quang minh thánh địa từ trên người của ta!”
Thân hình của Đàm Phượng Sơn đã rách tung tóe rồi, vô cùng thê thảm, bộ mặt dữ tợn, cười to nói: “Huyền Thiên Bảo Tháp, vỡ cho ta!”
Đan điền của hắn đột nhiên truyền tới tiếng bùng nổ kịch liệt, ầm ầm một tiếng, hắn liều chết chấn vỡ Huyền Thiên Thanh Ngọc Tháp tám tầng của mình, làm cho tất cả bảo tháp chấn vỡ hết thảy.
Hắn tự biết mình tuyệt đối không có may mắn thoát chết được trong tay Diệp Húc, bởi vậy mới không cho Diệp Húc bất kỳ cơ hội nào cả. Chấn vỡ bảo tháp của mình, đoạt tuyệt sức sống, khiến cho Diệp Húc căn bản không có biện pháp cướp đoạt của cải của hắn cất giữ bên trong ngọc lâu.
“Ha ha, ma đầu, ngươi vĩnh viễn không có khả năng lấy được cửu chuyển nguyên công và công đức kim luân đầy đủ…” Tiếng cười của hắn càng ngày càng nhỏ, sức sống trong đối mắt nhanh chóng xó mòn, mất đi thần thái.
“Không có khả năng sao? Đàm Phượng Sơn, thế gian này ta muốn thu cái gì, không gì không chiếm được!”
Diệp Húc đột nhiên khai mở một bàn tay to, lập tức truyền tới từng tiếng quỷ khốc ma âm cực kỳ quỷ dị, hung hăng chộp thẳng tới mi tâm của Đàm Phượng Sơn, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ngươi phá hủy bảo tháp của mình, ta liền không chiếm được cửu chuyển nguyên công và công đức kim luân bảo diệu quyết sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi chết không nhắm mắt.”
“Sưu hồn tác phách đại pháp!”
Bàn tay to của hắn nắm lấy Tử Phủ của Đàm Phượng Sơn, cứng rắn rút ra trí nhớ của Đàm Phượng Sơn. Chỉ thấy hồn phách của Đàm Phượng Sơn bị hắn kéo ra khỏi Tử Phủ, không khỏi lộ ra vẻ thất kinh. Diệp Húc tâm niệm hơi động, mở tử phủ của mình ra, đưa hết thảy trí nhớ hồn phách của Đàm Phượng Sơn vào trong tử phủ của mình.
Bên tai hắn lập tức truyền tới từng tiếng chấn động như tiếng sấm, sưu hồn tác phách đại pháp đưa trí nhớ của Đàm Phượng Sơn nhốt vào trong đầu hắn. Một đoạn trí nhớ thuộc về Đàm Phượng Sơn hiển hiện bên trong trí nhớ của hắn, cực kỳ khổng lồ và phức tạp.
Diệp Húc dùng sưu hồn tác phách, lấy đoạn ngắn về cửu chuyển nguyên công và công đức kim luân diệu bảo quyết trong trí nhớ của Đàm Phượng Sơn. Về phần những trí nhớ khác của Đàm Phượng Sơn, hắn trực tiếp dùng thái dương chân hỏa luyện hóa, đốt cháy sạch sẽ, một chút cũng không lưu lại.
Trí nhớ chứa đựng bên trong đầu người khác nhiều lắm, sẽ khiến cho ý niệm trong đầu mình không còn tinh khiết, loại sai lầm này, Diệp Húc tự nhiên không cho phép xảy ra.
“Hay, hay! Thủy Hoàng Đế truyền thụ cho ta sưu hồn tác phách đại pháp quả nhiên dũng mãnh. Có thể nói là ma đạo trong ma đạo, không ngờ có thể cướp đoạt hết thảy trí nhớ của đối phương.”
Diệp Húc cực kỳ hài lòng, đồng thời lại có chút tiếc nuối, trong trí nhớ của Đàm Phượng Sơn, cửu chuyển nguyên công chỉ có cuốn thứ năm và thứ sáu, có tểh luyện tới tam dương, tam thần, thành tự thuần dương và bất phôi kim thân, và nguyên thần vô cấu kim thân. Về phần ba cuốn tâm pháp cuối, thì không có gì.
Hẳn là Đàm Phượng Sơn cũng chưa có tu luyện tới tam tướng cảnh, bởi vậy không có được tiểu quang minh thánh địa truyền thụ phần sau của tâm pháp.
Tuy nhiên, có được hai cuốn tâm pháp này, Diệp Húc đã rất vừa lòng. Nếu hắn tu luyện tới tam thần cảnh, thân thể của hắn có thể trực tiếp chống lại được tam tướng chi bảo!
Mấu chốt hơn chính là, trong trí nhớ của Đàm Phượng Sơn, không ngờ có được công đức kim luân luyện bảo diệu quyết đầy đủ, điều này làm cho Diệp Húc rất mừng rỡ. Hắn ở trong Thạch Cổ Thư Viện của Hoàng Tuyền Ma Tông lấy được công đức kim luân luyện bảo diệu quyết chỉ có bốn tầng tâm pháp, chỉ có thể tu luyện tới trình độ Nghiệp Hỏa Kim Luân.
Mà hiện giờ, hắn lại có thể luyện thành đầy đủ tám tầng kim luân, đạt tới tầng thứ cao nhất của công đức kim luân.
Đột nhiên Diệp Húc cảm giác được công đức kim luân phía sau lưng mình hơi lay động. Một cỗ nghiệp lực ác quả tự động bị công đức kim luân luyện bảo quyết tróc ra, cỗ nghiệp lực ác quả này cực kỳ khủng bố, dường như Diệp Húc đã chém giết hơn mười vạn người vậy.
Chỉ nghe thấy ông một tiếng vang nhỏ, lại có một đạo kim luân dựng thẳng lên sau đầu hắn. Thiên Bảo Kim Luân không ngờ hình thành ở thời điểm này.
Muốn tu luyện thành Thiên Bảo Kim Luân, cần nghiệp lực ác quả nhiều không đếm xuể. Diệp Húc mặc dù tích ác rất nhiều, được người gọi là đại ma đầu tội ác đầy mình, cũng không có tu thành Thiên Bảo Kim Luân. Tuy nhiên Đàm Phượng Sơn chết trong tay hắn, liền khiến cho hắn có thể đạt được nghiệp lực ác quả nhiều không thể tưởng tượng. Rốt cuộc cũng tu luyện đến cảnh giới đại thành Thiên Bảo Kim Luân, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có khả năng bước vào tầng thứ tư, thành tựu Nghiệp Hỏa Kim Luân!
Hắn có thể cảm giác được, chính mình lúc này mà thi triển chư thiên thần vương công đức ấn, uy lực tăng cường rất lớn, so với trước kia còn mạnh hơn gấp bội!
Diệp Húc hơi hơi suy tư, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Đàm Phượng Sơn đã tu thành thiện quả, lấy được thiên bảo kim luân, làm việc thiện vô số, hắn chết ở trong tay mình. Giết một mình hắn, tương đương với giết nghìn nghìn vạn vạn người, chính là báo ứng, xử lý Đàm Phượng Sơn, Diệp Húc tương đương với làm không biết bao nhiêu việc ác!
Đối với vu sĩ mà nói, làm việc thiện ác đều chỉ là một ý niệm, ví dụ như thiên hạ có đại hạn, vu sĩ thi triển vu pháp, mưa xuống ngàn dặm, đó là thiện công cực lớn. Hay như Khổng Chiêu Yêu Thánh, tàn sát hàng loạt dân trong thành một ngụm nuốt hơn mười vạn người đó là ác quả cực lớn.
Diệp Húc từ trước tới nay làm việc chú ý thị phi nhân quả, tàn sát hàng loạt dân trong thành loại chuyện này hắn tuyệt đối không làm. Hắn có nguyên tắc của mình, tuy nhiên hiện giờ lại tìm được một con đường tắt để tu thành công đức kim luân luyện bảo diệu quyết.
“Xử lý vài người như Đàm Phượng Sơn, công đức kim luân của ta sẽ tiến nhanh chóng.”
Hô ~~~
Thái Tử Hỉ rốt cuộc cũng tới, tế khởi quan tài đen quét thẳng tới Diệp Húc, điềm nhiên nói: “Diệp Thiếu Bảo, ta phải báo thù cho Đàm huynh.”
Quan tài màu đen này hở ra một khe hở bằng nắm tay, khí tức vô cùng khủng bố tràn ngập khắp nơi. Diệp Húc lập tức rùng mình một cái, thân thể như bị đông lại, gần như tan rã, nguyên thần tan rã, cốt cách có dấu hiệu hư thối!
Linh cữu thanh đăng lực lượng cực kỳ quỷ dị, khiến cho hắn không thể nào ngăn cản!