Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 412: Chương 412: Ta chụp chết ngươi




Diệp Húc và thân hình Đàm Phượng Sơn đều bị khí tức của Bàn Hoàng ép cho thu nhỏ lại rất nhanh. Diệp Húc thân cao không đủ một xích, thân thể của Đàm Phượng Sơn so với Diệp Húc dũng mãnh hơn một bậc, nhưng thân hình cũng chỉ là hơn một xích, so với Diệp Húc cũng chỉ cao hơn mấy tấc mà thôi.

Hai người tuy rằng bị khí tức của Bàn Hoàng đế trấn áp, nhưng thân thể bọn họ đều dũng mãnh vô cùng, nhưng vẫn có thể hành động một cách tự nhiên, nhanh như gió, nhanh như điện.

Đây là chỗ mạnh mẽ của pháp môn tu luyện thân thể, cũng chỉ có Diệp Húc và Đàm Phượng Sơn mới có thể duy trì được sức chiến đấu vô cùng tràn đầy như vậy. Nếu đổi lại là hai đại cao thủ Thái Tử Sơ, Thái Tử Hỉ, thân thể lọt vào áp chế, không thể vận dụng được tu vi bản thân, tới chống cự khí tức Bàn Hoàng uy ép, tốc độ hành động của bọn họ còn xa mới bằng được hai người.

“Cửu Chuyển Nguyên Công, Thiên Bảo Kim Luân!”

Sau đầu Đàm Phượng Sơn đột nhiên hiện ra một vòng công đức kim luân, tuần hoàn đáp lại, thay đổi liên tục không ngừng, khiến cho thực lực của hắn tăng vọt. Đột nhiên khai mở ra khí tức của Bàn Hoàng, trong cơ thể đột nhiên truyền tới tiếng lách cách, thân hình tăng vọt, khôi phục khí lực, quanh thân chói mắt kim quang, chư phật tụng kinh ca ngợi, thanh âm to lớn.

Phía sau hắn đột nhiên hiện ra một pho tượng kim phật, khổng lồ vô cùng, bàn tay kim phật là một đầu Quỳ Ngưu, như rồng như ngưu, hống lên mạnh mẽ, làm cho Đàm Phượng Sơn lấy được lực lượng không gì sánh nổi.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, một quyền đánh thẳng xuống Diệp Húc, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo, ta xem ngươi làm thế nào ngăn cản được ta!”

“Cổ phật tịch diệt đại thủ ấn!”

Hắn có được trí tuệ lớn, công đức kim luân luyện bảo quyết tu vi còn muốn cao hơn Diệp Húc một bậc. Lúc này bùng nổ, hiển nhiên tính toán một chưởng giết chết Diệp Húc, không cho hắn bất luận cơ hội gì!

Một quyền này của hắn, mang theo một cỗ khí tức cổ phật tịch diệt, tử khí tràn ngập, vạn vật điêu linh, trời giáng thần huyết, thiên thần khóc lóc thảm thiết, làm cho hết thảy sự sống đều bị diệt sát.

Đây là thực lực chân chính của hắn, tiểu quang minh thánh địa từng có cường giả tuyệt đại, từ trong Bàn Hoàng lăng học được công đức kim luân luyện bảo quyết đầy đủ, nhưng không có đạt được Chư Thiên Thần Vương công đức ấn. Vị tuyệt đại cường giả kia đã kết hợp cửu chuyển nguyên công và viễn cổ đại phật, khai sáng ra một môn ấn pháp độc đáo, tên là Chiến Phật Thánh Pháp, đủ để thúc dục công đức kim luân luyện bảo diệu quyết, sáu bảy thành uy lực.

Cổ phật tịch diệt đại thủ ấn đó là một trong các chiêu thức của Chiến Phật Thánh Pháp. Diệp Húc từng ở Lạc Già Sơn thấy Kim Nghiêu Thần xuất ra Chiến Phật Thánh Pháp, như là Phật Thủ Diệt Độ, chiến phật vô sinh, … uy lực hùng mạnh cực đoan.

Đàm Phượng Sơn tu vi thực lực lớn hơn Kim Nghiêu Thần nhiều, Chiến Phật Thánh Pháp trong tay hắn uy lực so với Kim Nghiêu Thần mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

“Đàm Phượng Sơn, công đức kim luân diệu bảo quyết của ngươi còn luyện chưa được! ta cho ngươi xem, công đức kim luân chân chính thế nào!”

Diệp Húc xoay người, sau đầu đột nhiên ông ông hai tiếng hiện ra hai vòng kim luân. Công đức kim luân của hắn khác với Đàm Phượng Sơn, sau đầu hắn kim luân là tà phật, tản mát ra từng đạo khí tức tà ác hung hãn. Một quyền đón nhận nắm tay của Đàm Phượng Sơn, không hề xảo diệu, chỉ có một thức Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp Ấn đánh ra.

Thân hình của hắn cũng tăng vọt, khôi phục lại hình thể, khí thế của hắn long trời lở đất. Tuy rằng tu vi công đức kim luân không bằng Đàm Phượng sơn, nhưng khí thế lại vượt xa Đàm Phượng Sơn.

Đàm Phượng Sơn giống như một pho tượng cổ phật, phía sau lưng hắn cũng hiện ra ảo ảnh kim phật, mà hắn cũng giống nhưu chư thiên thần vương thống trị thiên hạ. Phía sau hình thành một pho tượng dương thiên thần vương đầu đội trời chân đạp đất.

Tử!

Hai người đồng loạt hét lớn, hai loại bất đồng ấn pháp không ngờ không có đụng phải một chỗ. Mà lần lượt đi qua nhau, hung hăng đánh thẳng lên người đối phương.

Bọn họ ỷ vào thân thể mạnh mẽ, không ngờ đều lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng. Căn bản không ai tính tiếp đón công kích của đối phương, mà là liều mạng tấn công, nhìn xem thân thể ai mạnh hơn, năng lực khôi phục của ai mạnh hơn.

Oa!

Diệp Húc và Đàm Phượng Sơn nhất tề ói ra một ngụm máu tươi, tai mắt mũi miệng kim huyết chảy ra, trong cơ thể truyền tới những tiếng xương cốt gãy vang. Diệp Húc Thần Vương diệt kiếp ấn và Đàm Phượng Sơn Cổ phật tịch diệt đại thủ ấn, đều bá đạo tuyệt luân, làm cho cả hai người bọn họ đều bị thương nặng.

Tuy nhiên hai người không lùi một bước, cứng rắn ngạnh kháng công kích này, tiếp tục công kích đối phương như không muốn sống vậy. Trong cơ thể bọn họ, Đàm Phượng Sơn cú mang nguyên thần và ngọc thụ nguyên thần của Diệp Húc điên cuồng thúc dục sức sống, nhanh chóng chữa trị tổn thương cơ thể, duy trì sức sống cùng sức chiến đấu của bọn họ.

Rầm rầm!

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Hai người bọn họ, giống như hai thần phật từ thời viễn cổ đi ra, lấy cứng chọi cứng, lấy cường phá cường. Một kịch hạ xuống, liền truyền tới thanh âm xương cốt vỡ nát. Hai người Thái Tử Sơ và Thái Tử Hỉ nhìn xem mà sắc mặt biến đổi, đều dừng chân lại.

“Hai vị này, tu luyện đều là cận thân ấn pháp, cương mãnh bá đạo, thật sự quá lợi hại!” Thái Tử Hỉ lẩm bẩm nói.

Loại cường độ công kích này, làm cho bọn họ không khỏi biến sắc, nếu đổi lại là bọn họ, căn bản không dám cùng hai người cận thân ẩu đả. Mà đứng xa xa tế khởi vu bảo thi triển vu pháp, oanh sát đối phương. Nếu bị bọn họ gần người, ai dính một quyền, cho dù không chết, cũng vứt bỏ đi nửa cái mạng.

Đàm Phượng Sơn thi triển Chiến Phật Thánh Pháp, các loại thủ ấn kéo dài không dứt, hoặc là lớn, hoặc là ngưng trọng, hoặc là tràn ngập khí phách, hoặc là tử khí trầm lặng, hoặc là chư phật từ bi, hoặc là minh vương phẫn nộ … chiêu thức chồng chất, làm cho người ta hoa hết cả mắt.

Mà Diệp Húc lại thủy chung chỉ dùng một loại thần vương diệt kiếp ấn ứng đối, tùy ý để cho ngàn loại chiêu thức của ngươi phát ra, ta chỉ cần dùng một chiêu cố gắng phá.

Trong chớp mắt, hai người đã trúng không biết bao nhiêu ấn pháp của đối phương, cho dù là có cú mang nguyên thần hay ngọc thụ nguyên thần chữa trị thương thế, nhưng làm cho thân thể bọn họ bị rách tung tóe, bị đối phương đánh cho mục nát.

“Hai người này, thật sự là quá độc ác rồi, quả thực không coi mệnh mình ra gì.” Cho dù là Thái Tử Sơ cũng xem mà choáng váng, tự nghĩ chính mình tuyệt đối không có khí phách như vậy.

“Diệp Thiếu Bảo, ta còn muốn cảm kích ngươi, ngươi rốt cuộc cũng cho ta đủ áp lực, khiến ta đột phá tới tam thần cảnh nguyên thần kỳ, khiến cho hai đại nguyên thần của ta hoàn toàn đại thành.”

Đàm Phượng Sơn đột nhiên cười ha hả, khôi phục lại tâm cảnh trí tuệ như châu, một bộ chưởng khống trí châu, hết thảy đều nắm chắc phần thắng trong tay. Khí thế của hắn tăng vọt, nguyên thần quỳ ngưu, nguyên thần cú mang mạnh mẽ hơn trước mấy lần.

Ảo ảnh cổ phật phía sau lưng hắn càng ngưng thật hơn, càng chắc chắn, hiển nhiên thực lực của hắn đã có bước nhảy vọt, trở mình mấy lần.

“Ta ở trong Ân khư, xông vào đại thương quân doanh, trải qua tôi luyện chém giết, đạt được ước chừng sáu kiện kiến mộc long chương, làm cho nguyên thần Cú Mang của ta tăng lên tới tam thần cảnh Hóa Thần kỳ đỉnh. Hóa thần cửu phẩm! Thực lực của ta, so với trước khi tiến vào Ân Khư, ít nhất cũng dũng mãnh gấp đôi, hơn nữa không sợ chiến đấu, không sợ bị thương.”

Đàm Phượng Sơn một đạo chiến phật vô sinh hướng tới Diệp Húc oanh kích, công đức kim luân ong ong vận chuyển, chư phật nhất tề tán tụng, uy lực lớn hơn trước gấp ba, cười to nói: “ Ta thậm chí tìm được một kho báu, được hơn mười điều linh mạch bậc năm, chỉ có điều chưa rảnh mà luyện hóa thôi! Hiện tại rốt cuộc ta cũng mượn lực lượng của ngươi đem tất cả linh mạch luyện hóa. Tu vi vừa tăng tới nguyên thần kỳ, nguyên thần Quỳ Ngưu, nguyên thần Cú Mang của ta đã đạt được nâng cao rất lớn về chất lượng.”

Một đạo chiến phật vô sinh đại thủ ấn chất chứa uy năng mạnh tới không thể tin nổi. Nó gần như có uy năng như ảo ảnh cấm bảo mà Đinh Phụ Đạo triệu tập ra, một ấn hạ xuống, ngay cả Phật Đà cũng bị đánh chết!

“Diệp Thiếu Bảo, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi liều chết tác chiến là vì giết ngươi sao?”

Đàm Phượng Sơn lộ ra thần sắc châm chọc, đem những buồn bực hóa thành hư không, thần thái bay lên, cười khẩy nói: “Ngươi sai lầm rồi! Ngươi chẳng qua là hòn đá để ta mài dao thôi, đá kê chân, ta lưu ngươi tới bây giờ, chẳng qua là để cho ta đột phá tới cảnh giới cao hơn mà thôi.”

Oanh!

Chiến phật vô sinh đại thủ ấn hạ xuống, lúc này đây Diệp Húc không có lấy thân thể mạnh mẽ ngạnh kháng, mà là một đạo Dương Thiên thần vương diệt kiếp ấn đón nhận, kịch liệt va chạm, phát ra từng trận dư âm, cuồng quét khắp nơi. Không biết kích phát ra bao nhiêu cấm chế, nhưng cấm chế này bị kích phát, lập tức phát ra vô số hào quang, giống như không biết bao nhiêu cấm bảo được triệu tập ra vậy. Uy năng hạo hãn vô cùng, tản mát ra uy áp làm cho người ta phải run rẩy.

Rầm rầm rầm.

Tượng đồng quân thần của Đại thương đứng trên đồng trụ đều chấn động lệnh bài trong tay, khởi động uy năng của bất diệt chi bảo, chỉ thấy từng đạo uy năng tối nghĩa oanh nhập vào bên trong các cấm chế. Trong nháy mắt, năng lượng tản mát ra thậm chí có thể oanh sát một người đứng đầu thánh địa.

Những tượng đồng quần hùng này công kích cấm chế, tuy rằng đám người Diệp Húc cũng không ở trong phạm vi công kích, nhưng cỗ năng lượng kinh khủng này làm cho bọn họ không rét mà lạnh. Tự nghĩ nếu là chính mình, chỉ sợ triệu tập ra ảo ảnh cấm bảo cũng không thể chống đỡ được vài cái, sẽ bị oanh sát tan nát.

Sự tới bay giờ, Diệp Húc rốt cuộc cũng biết được vì sao gia chủ của Hiên Viên gia lại suýt bị nhốt bên trong đất này, suýt nữa bị luyện hóa. Hiên Viên Quang từng nói, vị gia chủ kia chính là tiến vào Đế Canh chi mộ, Đế Canh cũng tức là Bàn Hoàng, nguyên danh Bàn Canh.

Hiên Viên gia gia chủ tới chỗ này, nếu xúc động phải cấm chế, khẳng định cũng bị nhiều cấm bảo vây khốn. Sau một lúc sẽ bị luyện hóa, nếu không có nhiều cao thủ của Hiên Viên gia mang theo cấm bảo tiến vào trong này, nghĩ cách cứu viện thì vị gia chủ Hiên Viên gia kia khẳng định sẽ mệnh tang tại Bàn Hoàng lăng!

“Ngươi không ngờ có thể tiếp được một kích của ta mà không chết?”

Đàm Phượng Sơn ngơ ngác nhìn Diệp Húc, lộ ra thần sắc khó tin. Diệp Húc vẫn đứng trước mặt hắn, cảnh giới chưởng khống trí châu của hắn bị phá ngay lập tức, thất thanh nói: “Làm sao có khả năng?”

“Không có gì là không có khả năng!”

Diệp Húc quanh thân tràn ngập ra khí thế vô cùng dày đặc, hạo hãn như biển, rộng lớn bát ngát, mỉm cười nói: “Ngươi chẳng qua là nâng cao một cảnh giới, mà ta ước chừng nâng cao năm cảnh giới! Mượn lực lượng của ngươi, mà khí tức Bàn Hoàng, ta ước chừng luyện hóa được bốn đại nguyên thần của đại vu nguyên thần cảnh, trở thành vu vĩ Tam Dương cảnh Thân dương kỳ nhất phẩm!”

“Thân Dương nhất phẩm, ngươi hiểu sao?” Diệp Húc nhẹ giọng cười nói.

“Thân Dương nhất phẩm?” Đàm Phượng Sơn ngơ ngẩn, Thân Dương nhất phẩm kém nguyên thần nhất phẩm năm đại cảnh giới, 45 tiểu cảnh giới. Hiện giờ Diệp Húc không ngờ lại ngạo nghễ nói mình trở thành Thân Dương nhất phẩm. Nếu đổi lại là người khác nói ra những lời này, hắn khẳng định cười tới nước mắt giàn dụa, không thẳng dậy được thắt lưng. Nhưng Diệp Húc nói lời này lại khiến cho hắn không thể cười nổi.

Người khác thân dương nhất phẩm so với Diệp Húc thân dương nhất phẩm hiển nhiên chênh lệch cực lớn. Đây là do hắn luyện hóa ước chừng bốn nguyên thần đại vu nguyên thần kỳ mới tới được, chất lượng không gì so sánh được.

“Đột phá năm tiểu cảnh giới thì thế nào? Ngươi phải chết trong tay của ta! Quang Minh Cổ Phật, hàng lâm.”

Đàm Phượng Sơn quát lớn, rốt cuộc quyết định triệu tập ra cấm bảo Tiểu Quang Minh Thánh địa, quang minh cổ phật, cưỡng ép trấn tử Diệp Húc. Trong hư không lập tức truyền tới dao động dũng mãnh, một bàn tay to của tượng ngọc phật từ trong hư không xuất hiện, cổ phật chậm rãi hàng lâm.

“Đàm Phượng Sơn triệu tập ra tiểu quang minh thánh địa cấm bảo, chỉ sợ làm cho tất cả cấm chế nơi này đều bị kích phát, nguy hiểm thật lớn, làm cho người ta không có khả năng tiếp cận. Thái Tử Sơ, xin thứ cho Lý mỗ không tham dự, cáo từ!” Thái Tử Hỉ hơi biến sắc, lập tức chắp tay hướng Thái Tử Sơ, chuẩn bị xoay người rời đi.

Thái Tử Sơ cũng động ý rời đi, ở trung tâm của Bàn Hoàng mộ mà triệu tập ra ảo ảnh cấm bảo, không thể nghi ngờ là tìm chết. Đúng lúc này, đột nhiên kim quang đại phóng, uy năng cổ phật cấm bảo không ngờ biến mất. Hai người quay đầu lại, nhìn thấy một cảnh tượng nhất thời làm bọn họ nghẹn họng trân trối.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, Diệp Húc cầm trong tay một tòa cửa lớn, hung hăng chụp xuống Đàm Phượng Sơn. Tay nâng lên, tòa cửa lớn này không ngừng hướng tới Đàm Phượng Sơn mà chụp đi, hung tợn nói: “Cổ phật thì thế nào? Cấm bảo thì thế nào? Hôm nay ta chụp chết ngươi.”

Thanh âm vang lên không dứt, Đàm Phượng Sơn vô cấu kim thân gần như bị tòa cửa lớn này chụp vỡ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.