Phía trước quan tài Y Doãn còn có một quan tài khác. Cái quan tài này
khác biệt ở chỗ phía dưới quan tài này xuất hiện chín rồng, chín con
rồng màu đen nằm phủ phục trên mặt đất, bên trên có một tòa tế đàn, mà
trên tế đàn này chính là một quan tài.
Chín con rồng màu đen
này cũng không phải là cự long chân chính mà long tu (râu rồng) được làm bằng gỗ, long tu phập phồng liên miên như núi, cao ngất trước mắt mọi
người.
Mộc chi khí ở nơi này tràn ngập không gì sánh nổi, tản mát ra khí tức sinh mạng hùng mạnh. Mộc chi khí cùng long tu bằng gỗ có sinh mạng lực hùng mạnh, đủ duy trì cho chủ nhân ngôi mộ hàng tỉ năm
bất hủ, cùng tồn tại với thế gian.
Mọi người phi thân dựng lên, bay tới tòa tế đàn.
Diệp Húc nhìn lên những pho tượng quân thần Đại Thương đứng sừng sững
phía trên Tế Đàn. Những pho tượng này đứng hai bên giống như quần thần
yết kiến hoàng thượng lúc thượng triều vậy.
Bọn họ đi giữa những bước tượng quân thần, hướng tới quan tài ở trung ương, trong lòng bất an không yên.
Bọn họ có khả năng nhìn thấy được diện mạo thật của vị thánh hoàng
thượng cổ Thang hoàng này. Tuy nhiên tả tướng, hữu tướng của Thang Hoàng sau khi chết thậm chí vẫn còn có thể xử lý được vu hoàng, dễ dàng gạt
bỏ thánh chủ, có thể thấy được thủ đoạn của Thượng Cổ Thánh Hoàng nhất
định sẽ càng thêm kinh người.
Rầm!
Hạ gia lôi đỉnh đột nhiên phóng ra uy năng, trong đỉnh vô số đỉnh văn như những xúc tu
phun ra mãnh liệt, cuồn cuộn hướng tới quan tài kia. Cùng lúc đó, một
pho tượng viễn cổ đại phật cao cao trên hư không, mở miệng cười như
người thường, từ từ chụp bàn tay xuống, hướng quan tài mà chộp tới.
Còn có Chủ Kỳ Thập Bát Diện (Cờ mười tám mặt) của Hiên Viên gia, từng
pho tượng đại tôn liên tục xuất hiện, đột nhiên hợp thành một, hóa thành một pho tượng Ma Thần cao như núi, cũng xuất thủ.
Lại có
Thần Tượng bốn đầu, chân đạp thái cực âm dương lưỡng nghi đồ, lưng đeo
một khối đại lục, nhảy mũi hướng tới quan tài trung ương đám tượng quân
thần.
Lại có Thiên Đạo Tông, tế khởi thiên đạo nghiên mực,
giống như một cái thớt, ầm ầm chuyển động, cũng có ý đồ thu lấy quan tài kia.
Còn có Đại Phạm Âm Lôi Tự, Thái Thượng Đạo Tông, Âm
Dương Tông. Thậm chí yêu chủ của Thiên Yêu Cung cũng nhất tề ra tay, ý
đồ chiếm đoạt quan tài Thang Hoàng làm của riêng.
Mục đích
cuối cùng của bọn họ là lấy được chân thân của Thang Hoàng, đạt được máu huyết của Thang Hoàng. Tất cả mặt dù có mâu thuẫn trước nhưng đều không dám động thủ, cần mọi người đồng tâm hiệp lực để đồng thời quá quan.
Lúc này nhìn thấy quan tài Thang Hoàng, lập tức tất cả mọi người không
thể kiềm chế được.
Các loại cấm bảo giao phong trên không
trung quan tài trên tế đàn. Từng đạo hoa văn buông xuống như rồng như
rắn, tản mát ra những cỗ khí tức rung động hủy diệt.
Lần giao phong này, cấm bảo tham dự nhiều như vậy đúng là hiếm thấy. Mặc dù
thánh chủ tiến vào giữa cuộc giao phong này cũng sẽ bị đánh chết.
Nếu không phải nơi này là mộ của Thang Hoàng, không gian ở bên trong đã được những cao thủ Đại Thương gia cố thì chỉ sợ nơi này đã sớm tan biến rồi.
Diệp Húc nhìn xem mà da đầu run lên, trình độ giao
phong như thế này nếu không có yêu chủ bảo hộ, chỉ sợ hắn sẽ bị chấn nát một cách dễ dàng.
“Muội tử, các vị Thánh chủ tranh đoạt quan tài Thang Hoàng, ta xem chỉ sợ khó phân được thắng bại, chúng ta vẫn
nên đi dạo chung quanh, nhìn xem có được chỗ tốt gì khác không.” Diệp
Húc cười đề nghị nói, Phượng Yên Nhu nhấp nháy mắt hiếu kỳ nói: “Nơi này còn bảo vật gì khác ngoài long khí ra chứ?”
Hai người lặng
yên rời khỏi tòa tế đàn, Diệp Húc mang nàng đi tới phía dưới quan tài
của Y Doãn, cười nói: “Đây chẳng phải là một kiện bảo bối sao?” Quan tài này rất nặng, có thể đánh bay Vô Tự Thiên THư, tuy nói Y Doãn có được
pháp lực vu hoàng đỉnh cao, nhưng có thể thấy được quan tài của hắn cũng không phải là vu bảo rất tốt, dù vậy cũng không kém cấm bảo quá xa.
“Quan tài của Y Doãn hẳn không tốn công sức nhiều lắm.”
Phượng Yên Nhu thè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Sư huynh ngươi tính toán thu
quan tài của Y Doãn hả? Đây chỉ sợ có chút bất kính với người chết? hơn
nữa…”
Nàng do dự một chút nói: “Quá đáng sợ…”
“Ta
không phải muốn thu quan tài này, mà có một bằng hữu rất thích ở trong
quan tài. Quan tài của hữu tướng Y Doãn tốt hơn quan tài của hắn không
biết bao nhiêu lần, hắn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ!” Diệp Húc cười
nói.
Bằng hữu như lời hắn nói chính là Già La Minh Tôn. Đại
Minh Tôn Vương này từ khi có được quan tài thanh đăng (đèn xanh) thì lúc nào cũng ở bên trong quan tài. Già La Minh Tôn khi đột phá nhân hoàng
cảnh giới cũng không có đi ra.
Diệp Húc ý đồ nhấc quan tài
này lên không ngờ quan tài này nặng không thể tưởng tượng. Hắn nhẹ nhàng dùng sức, không ngờ không thể nhấc được quan tài này lên, không khỏi
khẽ a một tiếng.
Quan tài của Y Doãn dùng chất liệu kiến mộc
thượng thừa, tính chất tài liệu vượt qua các trọng thần Đại Thương khác. Để tạo ra quan tài này đã hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết của
những người thợ giỏi Đại Thương năm xưa, đây tuyệt đối là một kiện vu
bảo mạnh mẽ. Diệp Húc nói nó tiếp cận cấm bảo cũng không có chém gió.
Hắn bùng phát lực lượng mới có thể nâng được quan tài lên. Bên trong
quan tài có những tiếng tim đập thùng thùng đã suy yếu đi rất nhiều.
Quan tài vừa khép lại khí tức vu hoàng bên trong cũng bị áp chế, rất là kỳ diệu.
Trong quan tài không có chút khí tức vu hoàng nào truyền ra, bình tĩnh
dị thường. Diệp Húc thu quan tài này vào bên trong ngọc lâu, khi tiến
vào trong đây, chỉ thấy quan tài chậm rãi trôi nổi trong hư không, một
ảo ảnh đế hoàng chậm rãi xuất hiện.
Đây là một vị hoàng đế cao lớn uy mãnh, giống như Đại Thiên Hoàng Đế thống ngự thế giới, mang theo khí phách vô cùng,
Nếu so sánh khí thế với hắn, cái gì mà Hạ gia thánh chủ, thậm chí Chu U Vương, đều giống như hài tử bình thường vậy. Hắn dường như là đại thế
chân chính thống nhất thiên hạ, vương giả cao cao tại thượng, dã tâm
bừng bừng. Thậm chí ngay cả vu hoang thế giới đều không thể cất chứa
được dã tâm của hắn.
“A?”
Diệp Húc hơi biến đổi
sắc mặt, thất thanh nói: “Đây là tinh thần lạc ấn của cường giả thượng
cổ lưu lại. Người này thật sự mạnh mẽ khủng bố vô cùng, không ngờ đã
chết không biết bao nhiêu năm vẫn có thể lưu lại tinh thần lạc ấn của
mình!” Diệp Húc từng ở Phương Trượng Tiên Sơn gặp qua Địa Tiên Chi Tổ và Thanh Đế lưu lại tinh thần lạc ấn. Tinh thần cùng khí tức của bọn họ
đều không tiêu tan, hình thành bóng dáng của mình, qua không biết bao
nhiêu vạn năm vẫn sống động như trước, vẫn duy trì động tác, thậm chí cả lời nói của mình.
Vị hoàng đế này đi tới trước quan tài của Y Doãn, hơi hơi khom người, trong miệng nói nhỏ, dường như muốn nói cái
gì đó. Quan tài lập tức mở ra, một nho sĩ trẻ tuổi thần thái đờ đẫn bước ra khỏi quan tài, chắc đây chính là hình ảnh của Y Doãn.
Hai người bọn họ đều lưu lại tinh thần lạc ấn, bóng dáng Y Doãn mơ hồ không rõ, còn xa mới uy nghiêm bằng ảo ảnh vị hoàng đế kia. Tuy nhiên hai
người đối thoại vẫn không được hư không ghi lại, bọn họ tuy rằng là vu
hoàng, nhưng còn không hùng mạnh được tới trình độ đó.
“Vị
hoàng đế kia đang nói: Hiện giờ Đại Thương đã có hai chín vạn năm, Cao
Tổ lập lại di chiếu. Sau hai chín vạn năm, thiên địa sẽ có dị biến, bởi
vậy Tử Thụ cần phải đi cầu kiến cao tổ…”
Phượng Yên Nhu nhìn
không chuyển mắt, nhìn khẩu miệng vị Hoàng Đế kia, đứt quãng nói: “ Xin
hỏi Tướng Phụ, dị biến này rốt cuộc là cái gì…”
Diệp Húc không khỏi khâm phục, cười nói: “Quả là tài giỏi, ngươi có thể xem hiểu bọn họ đang nói cái gì?”
Phượng Yên Nhu hơi ngượng ngùng nói: “Chỉ là một chút tiểu xảo mà thôi, chút trò nhỏ mà cha ta đã dạy cho ta. Cha ta thậm chí có thể đọc ra
được thần niệm của người khác.”
“Tử Thụ? Nghe nói Đại Thương Trụ Hoàng có cái tên này, chẳng lẹ hoàng đế này là Trụ Hoàng?”
Diệp Húc trong lòng khẽ động, cẩn thận đánh giá vị hoàng đế có nhiều
màu sắc truyền kỳ này. Trụ hoàng có thể nói là cường giả nổi tiếng thiên hạ thời thượng cổ, người này nghịch thiên mà đi, kiến tạo thông thiên
tháp, tính toán đem toàn bộ vu hoang thế giới khuân tới thiên giới. Tuy
nhiên sau khi thất bại, hắn lại nổi danh một trong những bạo chúa trong
lịch sử.
Vị hoàng đế truyền kỳ này sau khi chết trong tay Thiên Đế đã trở thành một danh từ Bạo Quân.
Trụ Hoàng và Y Doãn đứng ở nơi đó, giao lưu ngắn ngủi. Bên trong quan
tài Y Doãn một cuộn lụa màu vàng bay lên, dừng ở trong tay Trụ Hoàng.
Diệp Húc ngưng mắt nhìn lại, chữ viết trên cuốn lụa nhìn không rõ, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn ra đại khái.
Người lưu lại cuốn lụa
màu vàng này hẳn là Thiên Giới Đế Dự thần vương. Mặt trên có viết, thần
vương có thọ nguyên 200.000, đột phá tới đế quân có thọ nguyên 300.000.
Nếu có thể đột phá tới cảnh giới đế quân, hắn có thể đảm bảo Đại Thương
300.000 năm hưng thịnh không suy.
Nhưng sau 300.000 năm, Đại
Thương thế tất suy sụp, mà trong thời gian không tới 300.000 năm nữa,
Hiên Viên Thiên Đế sẽ ngã xuống, hao hết thọ nguyên, khi đó Thiên Đế mới sẽ trấn thủ vô thiên, thống trị thế giới.
Thiên Đế mới có khả năng chính là một vị đế quân không hợp với Đế Dự thần vương. Tới lúc đó, Đại Thương tất bị diệt.
Lúc này chỉ có một con đường có thể đi, đó là kiến tạo Thông Thiên
tháp, lên trên thiên giới trợ chiến với thần vương, trợ giúp thần vương
cướp đoạt vị trí Thiên Đế.
Nếu đường này không thông, tranh đấu thất bại vậy vẫn lưu lại một đường lui, khiến Đại Thương có hy vọng tái khởi.
Đường lui này chính là chờ đợi vị đế quân kia già chết. Vị đế quân kia
mặc dù sau 300.000 năm nữa trở thành thiên đế, chỉ sẽ chỉ có được
200.000 năm thọ nguyên. Sau đó tất nhiên hắn sẽ ngã xuống.
Sau đó chính là khởi động lại hậu chiêu của Đế Dự thần vương đã chuẩn
bị, huyết mạch của Đế Dự thần vương sẽ giáng lâm thiên giới, nhập vào vu hoàng, trở thành chủ nhân của vu hoang sau đó đi con đường phạt thiên,
từng bước một tới vị trí Thiên Đế.
Tuy nhiên từ thiên giới
trở lại vu hoang, cũng không đơn giản như vậy. Phải có người, vật tiếp
dẫn, tiếp dẫn huyết mạch Đế Dự thần vương lưu lại tới vu hoang này, vật
đó là kiến mộc, về phần người thì không cuốn lụa này không có nói tới.
Đây là là những gì Đế Dự thần vương lưu lại, đây là kế sách bất đắc dĩ
mà thôi, nhất định phải do đương kim thiên tử tự mình bố trí mới không
có sơ sót. Nếu như những chuẩn bị phía sau này được khởi động, chứng
minh Đế Dự thần vương đã thất bại trước vị đế quân kia.
Chữ
trên tấm lụa ngày càng mơ hồ. Diệp Húc trợn tròn mắt, cẩn thận phân
biệt, có thể nhận ra được một vài chữ nhưng không cách nào nối liền lại
được. Hắn buồn bực trong lòng, nói với Phượng Yên Nhu: “Muội tử, từ lúc
Đại Thương bị diệt tới bây giờ đã qua bao nhiêu năm rồi?”
Phượng Yên Chu cẩn thận tính toán một lát nói: “Sau Đại Thương chính là
Đại Chu, Đại Chu bởi vì không phải là hoàng triều hùng mạnh, chỉ thống
trị được 140.000 năm, cẩn thận tính ra hiện giờ đã qua 190.000 năm…!”
“Thêm vào giai đoạn Trụ Hoàng thống trị nữa, hoàn toàn tiếp cận 200.000 năm!”
Diệp Húc từ từ phun ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói: “200.000 năm qua đi, đương kim thiên đế chỉ sợ nhanh chết rồi…”
“Sư huynh, ngươi nói Đế Dự Thần Vương an bài Trụ Hoàng chuẩn bị chiêu sau cùng là cái gì…?” Phượng Yên Nhu hiếu kỳ nói.
“Không biết!”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn quan tài Thang Hoàng mà các thánh chủ đang
tranh đoạt, lẩm bẩm nói: “Tuy nhiên đầu ngốc điểu Huyền Điểu kia, sớm
muộn không mở miệng lại cố tình mở vào đúng lúc này. Chỉ sợ chuẩn bị của Trụ Hoàng là ngay ở bên trong quan tài Thang Hoàng. Trụ hoàng muốn mượn sức bọn họ đồng loạt ra tay, tiếp dẫn huyết mạch của Đế Dự thần
vương,khiến Đại Thương phục hưng, nhất thống thiên hạ. Người đã có, chỉ
còn thiếu vật kia…”