Đế Dự thần vương lưu lại an bài cuối cùng chia là người cùng vật. Người
đó chính là Hạ gia thánh chủ, yêu chủ … những nhân vật ở cấp thánh chủ.
Mà vật, khẳng định ở bên trong quan tài Thang Hoàng.
“Vật”
này rốt cuộc là cái gì, Diệp Húc cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên có
thể khẳng định chính là, cái gọi là “vật” này nhất định sẽ khiến cho
kiến mộc điên cuồng sinh trưởng, nối thẳng thiên giới, tiếp dẫn huyết
mạch của Đế Dự thần vương lưu lại trên thiên giới hạ xuống thế giới vu
hoang.
Chỉ cần nhóm thánh chủ này mở ra quan tài Thang Hoàng, sẽ phóng thích cái gọi là “vật”. Thậm chí nói không chừng sẽ có vài vị
vu hoàng theo từ thiên giới đi xuống. Tới lúc đó, đối với tất cả thánh
địa vu hoang giới, tất cả các hoàng triều mà nói, sẽ là một hồi tai ương ngập đầu. Tất cả mọi người bị ép tới không ngẩng đầu lên được, ép kéo
dài hơi tàn, chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Đây tuyệt đối là một đại nạn trước nay chưa từng có.
Đế Dự thần vương và Thang Hoàng, Trụ Hoàng bố chí những hậu chiêu này
đã có hơn 500.000 năm. Sau 500.000 năm khiến cho huyết mạch của mình
Đông Sơn tái khởi, phần tâm trí và thủ đoạn này có thể nói là quá khủng
bố.
Thủ đoạn của thần vương và thượng cổ Thánh Hoàng quả thực không bình thường chút nào.
Phượng Yên Nhu cũng hiểu rõ điều này, thất thần nói: “Sư huynh, chúng ta có cần phải đi cảnh báo bọn họ không?”
Diệp Húc lắc đầu cười khổ nói: “Cảnh báo bọn họ sao? Bọn họ sẽ tin
tưởng sao? Ta nếu tiến tới nói mọi người không được mở ra mộ của Thang
Hoàng, trong mộ của Thang Hoàng có âm mưu, thì lập tức những thánh chủ
này sẽ nghĩ Diệp mỗ tính toán thu chân thân của Thang Hoàng làm của
riêng. Muội đoán xem những thánh chủ này sẽ làm gì? Người khác ta không
biết, ta biết chắc chắn cái lão tặc trọc đầu kia sẽ nói…”
Hắn bắt chước giọng điệu thần thái của Vu Chân đại sư, giống như đúc, lắc
đầu nói: “Người trẻ tuổi, tâm rất tham, sẽ gặp phải trời phạt.” Mà Bảo
Quang lão tặc trọc sẽ nói: “Người trẻ tuổi tâm quá xấu sẽ chết non.”
Phượng yên Nhu buồn cười, bật cười, lại có chút lo lắng lẩm bẩm nói: “Cha ta vẫn còn ở đó…”
“Muội tử, ngươi yên tâm, bọn họ trong nhất thời sẽ không có nguy hiểm
gì. Huống chi yêu chú còn có học cứu thiên nhân, đủ để ứng phó hết thảy
bất trắc.”
Diệp Húc an ủi nói: “Huống chi đó chỉ là dự đoán
của ta, chưa chắc sẽ thành sự thật. Lại nói, Đế Dự thần vương bố trí từ
500.000 năm trước, Trụ Hoàng lưu lại chuẩn bị ở 200.000 năm trước, ai
biết thời gian dài như vậy có thể phát sinh ra biến cố gì hay không
chứ?”
Phượng yên Nhu nhẹ nhàng thở ra. Chỉ thấy thiếu niên áo lam này cố chấp nhấc quan tài của hữu tướng Y Doãn đi, không khỏi lắc
đầu, thầm nghĩ: “Diệp sư huynh cái gì cũng tốt, chỉ rất rất tham lam
nha, ngay cả quan tài của người ta cũng không buông tha… Tuy nhiên nói
gì thì nói, hắn thật đúng là một nam nhân của gia đình rất tốt. Ngay cả
quan tài cũng không buông tha, những của cải khác khẳng định sẽ không
ngừng đem về trong nhà đi…”
Diệp Húc cố hết sức mình thu quan tài của Y Doãn vào bên trong ngọc lâu của mình, đưa tới tầng thứ năm,
làm bạn với Bá Hạ lão tổ, thầm nghĩ: “Quan tài này chỉ sợ không có pháp
lực của nhân hoàng không thể thúc dục được. Không biết già La minh tôn
có thể đột phá trở thành nhân hoàng hay không?”
Già La, Tu
Đề, Bảo Hiền, ba vị minh tôn đang cùng bế quan ở Quan Tinh Phong, mượn
thuần dương linh mạch bậc chín để tu luyện, tới nay đã qua ba năm.
Tuy nhiên mở ra luân hải thứ chín, trở thành nhân hoàng cũng không phải đơn giản như vậy. Theo Diệp Húc được biết, Liệt Hỏa minh tôn bị vây
trong cảnh giới này mấy trăm năm, rốt cuộc trước khi chết già mới mở ra
luân hải thứ chín, trở thành nhân hoàng. Đáng tiếc thọ nguyên cũng hao
hết.
Thùng thùng
Trái tim của hữu tướng Y Doãn
liên tục nhảy lên trong tầng thứ năm ngọc lâu Diệp Húc, tuy nhiên vẫn bị huyền quan áp chế, không thể truyền ra được uy năng.
Diệp
Húc hứng trí bừng bừng, sưu tầm những cự long chung quanh, kỳ vọng tìm
được bảo vật khác. Phượng Yên Nhu đi theo bên người hắn, hai người tìm
một lúc lâu thủy chung vẫn không có thu hoạch gì.
“Trong
phiến thiên khung này, còn có mấy ngôi sao được luyện chế bằng ngũ hành
kim khí, không có bị những thánh chủ thu hết, chúng ta đi cướp đoạt đi.” Diệp Húc đề nghị nói.
Phượng Yên Nhu đi theo hắn, hai người
một đường thu sạch kể cả những viên tàn tinh. Đang lúc muốn trở lại long khẩu, đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang, dường như có cái gì đó đột nhiên bùng nổ.
Diệp Húc nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy long
khí của chín mươi chín con rồng hội tụ lại thành một vòi nước. Đột nhiên nổ ầm một cái vọt ra bên ngoài, một dòng khí thô chừng một mét phóng
lên cao, tốc độ phun ra cũng nhanh không tưởng, không ngờ tạo thành một
cột trụ cao lớn mấy trăm dặm.
Khí trụ tiếp tục oanh kích về
khoảng không phía trước, thanh âm mênh mông, chỉ nghe thấy thêm một
tiếng nổ nữa. Thang Hoàng mộ được kiến tạo bằng tinh hạch của những ngôi sao này bị cứng rắn chọc thủng một lỗ.
Thang Hoàng lăng, chỉ sợ cấm bảo cũng không thể đánh vỡ, vậy mà tòa khí trụ này có thể oanh
phá hoàng lăng, uy năng có thể nói là mạnh không địch nổi.
Khí trụ rít gào, lao ra khỏi Thang Hoàng mộ.
Diệp Húc nhìn lên, yêu chủ, Hạ gia thánh chủ, Hiên Viên Trường Phong…
cả đám người đều hộc máu, không tự chủ được mà bay ngược ra, hung hăng
va chạm vào bốn vách tường chung quanh hoàng lăng, không ngờ bị thương
nặng!
“Bên trong quan tài kia, không có cái gì!” Hạ gia thánh chủ tóc tai bù xù, liên tục ho ra máu, thậm chí ngay cả vương miện trên đầu, đế bào trên người cũng bị khí lãng đánh cho rách tung tóe, hổn
hển, tức giận nói.
Vừa rồi bọn họ tranh đoạt quan tài này,
chiến đấu đạt tới mãnh liệt nhất. Hạ gia thánh chủ sử dụng sáu đại phân
thân, tất cả đều là nhân hoàng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái
thêm. Dùng uy năng của Lôi đỉnh thôi phát tới mức tận cùng, bước tới
trước mọi người một bước, xốc lên quan tài của Thang Hoàng.
Quan tài này sau khi bị xốc lên, bên trong liền phát ra khí trụ, làm cho hết thảy những thánh chủ đều bị thương nặng.
Hạ gia thánh chủ bởi vì khoảng cách gần nhất, thương cũng nặng nhất.
Những thánh chủ khác tuy rằng không sống khá giả, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt, tốt xấu gì cũng bảo tồn được mặt mũi.
“Khụ, khụ chư vị!”
Diệp Húc ho khan một tiếng, hảo tâm nhắc nhở nói: “Trong quan tài của Thang Hoàng có âm mưu, vừa rồi ta mới biết việc này.”
Người đứng đầu Tiểu Quang Minh thánh địa Vu Chân đại sư trên mặt đầy
máu, tức giận tới tay chân phát run lên, mặt mũi hiền lành đã sớm không
cánh mà bay rồi, lạnh lùng nói: “Diệp phong chủ, ngươi biết rõ có âm mưu lại còn không nói, chẳng lẽ cố ý muốn xem chúng ta xấu mặt?”
“Diệp phong chủ tuổi tuy nhỏ nhưng tâm nhãn không nhỏ, tâm địa quá xấu, dễ bị trời phạt.” Bảo Quang thiền sư bộ dạng ủ rũ, không mặn không nhạt nói.
Diệp Húc bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười nói với Phượng
yên Nhu: “Ta nói đúng không? Hai lão tặc trọc này, lúc nào cũng có biện
pháp oán giận ta, trách tội lên đầu ta.”
Phượng Yên Nhu cũng cười tới run run người, không thể không khâm phục Diệp Húc.
Diệp Húc cũng có chút bất đắc dĩ, hai lão tặc trọc này luôn nhằm vào
mình. Thân là cao tăng đắc đạo, nhưng lại không có cái khí độ khí thế
của viễn cổ chư phật, không khỏi làm cho hắn trong lòng sinh ra chán
ghét.
“Cái trụ khí màu xanh này, quả thực rất đậm sinh mạng khí tức mà mộc chi khí!”
Diệp Húc nhìn về khí trụ màu xanh, trong lòng lo lắng, khí trụ này có
thể nói là do mộc chi khí thuần túy tạo thành, nồng đậm như vậy, quả
thực tích tụ hình thành thực chất rồi!
Hắn rốt cuộc cũng hiểu được Đế Dự thần vương và Thang Hoàng, Trụ Hoàng chuẩn bị cái gì ở phía
sau. Đó chính là đem một bộ phận mộc chi khí cùng kiến mộc phong ấn ở
bên trong quan tài, dùng thân thể thánh hoàng trấn áp chỗ mộc khí mênh
mông này. Đợi sau khi đương kim thiên đế tử vong, liền phóng thích ra
mộc chi khí, rót vào bên trong kiến mộc, khiến cho kiến một sinh trưởng
lại lần nữa, hóa thành cự mộc đỉnh thiên, phá tan hàng rào thiên địa,
sinh trưởng thẳng tới thiên giới.
Chỉ cần kiến mộc thông
thiên giới, liền có thể tiếp dẫn huyết mạch của Đế Dự giáng lâm tới vu
hoang thế giới, trở thành chúa tể vu hoang giới.
Ầm vang!
Hắn vừa nghĩ tới đây đột nhiên chỉ thấy khí trụ màu xanh oanh mở một lỗ thủng lớn, lập tức bị thân ảnh thật lớn ngăn chặn. Vô số rễ cây như râu rồng liên miên ngàn dặm điên cuồng chui vào bên trong lỗ thủng, hấp thu mộc chi khí bên trong khí trụ màu xanh.
Đây là một nhánh rễ cây của kiến mộc, liên miên giống như cự long màu xanh đen, giống
như hàng ngàn dãy núi, điên cuồng sinh trưởng.
Huyền Điểu, lưng đeo cổ thành Triều Ca rốt cuộc cũng bay lên trên không hoàng lăng.
Thông Thiên Chi Lộ cuối cùng đã mở ra, không thể ngăn cản.
Đột nhiên, lại có một tiếng long ngâm truyền tới, chỉ thấy bên trong
long khí chung quanh bọn họ có rất nhiều linh khí màu vàng. Đây rõ ràng
là những thuần dương linh mạch bậc chín bên trong chín mươi chín long
mạch được chuẩn bị cho kiến mộc, linh khí đã phun ra.
Linh
khí trong những linh mạch này, thậm chí có thể thành tựu chín mươi chín
vị vu hoàng. Hiện giờ tất cả đều rít gào phun ra, rót vào bên trong long khí, làm năng lượng cho kiến mộc.
Giờ phút này, bên trong Ân Khư, còn có không biết bao nhiêu vu sĩ đại vu nghe nói Huyền Điểu mở
miệng mà tới. Chỉ có điều không thể phá vỡ cấm chế long mạch, không thể
vào bên trong thang hoàng lăng mà bị nhốt ở bên ngoài.
Lại có hai đại thánh địa tới rồi, Khổng gia và cao thủ hoàng thất Đại Hán. Tuy nhiên bọn họ tới trễ một bước, giờ phút này chưa tiến vào hoàng lăng
thiên địa đã dị biến. Thang hoàng lăng kịch liệt run rẩy, rồi đột nhiên
vỡ ra, từng đạo khí trụ mà xanh phóng lên cao, rít gào chạy chồm, dài
tới mấy trăm vạn dặm, còn không ngừng kéo lên.
“Thiên Mệnh Huyền Điểu, Hàng Nhi Sinh Thương.”
Trên đỉnh đầu bọn họ, Huyền Điểu thật lớn màu đen bay tới, đôi cánh che lấp mặt trời, lưng đeo cổ thành Triều Ca nhảy thẳng vào trong khí trụ.
Bên trong cổ thành Triều Ca, thông thiên tháp được kiến mộc bao phủ làm
dịu đi rất nhiều, lập tức đâm chồi nảy mầm, sinh sản sinh trưởng, từng
cành từng cành một, một cây thật lớn sinh ra, nhanh chóng sinh trưởng
lớn lên.
Ầm vang.
Kiến mộc này mỗi một giây liền
cao hơn một dặm, trong chớp mắt đại thụ này đã mọc ra khỏi thông thiên
tháp, cao tới không biết bao nhiêu dặm, lồng lộng phía chân trời, nhưng
vẫn còn đang điên cuồng sinh trưởng.
Những dễ cây kiến mộc
bay múa như rồng, từ những lổ thủng lớn chui vào bên trong mộ của Thang
Hoàng. Trong đó hơn mười căn rễ cây giằng co với nhau hóa thành hai bộ
móng vuốt lớn, sinh trưởng ở hai chân Huyền Điểu.
Đầu Huyền
Điểu này vốn bị thiên đế chém đứt hai chân, khiến nó trọn đời không rơi
được xuống đất. Hiện giờ kiến mộc chế tạo hai chân cho nó, không khỏi
kêu vang một tiếng, từ trên không trung hạ xuống, đứng trước mộ Thang
Hoàng đắc ý vạn phần. Huyền Điểu miệng phun huyền khí, đánh tan hết thảy cấm chế của chín mươi chín long mạch.
Nó là ý chí bất của
đại thương hoàng triều, thực lực mạnh mẽ vô cùng, có thể so được với vu
hoàng. Lúc này hung uy của nó hoàn toàn nở rộ, khủng bố như vu hoàng,
khí tức oanh kích Ân Khư run rẩy. Trên không trung đất đá văng khắp nơi.
“Bệ hạ, thông thiên chi lộ sắp mở ra rồi…” Khổng gia thánh chủ Khổng
Lăng Phong run giọng nói, tuy rằng hắn thân là thánh chủ, nhưng cũng
không kìm nổi tim đập nhanh, kích động vạn phần.
Đồng hành
cùng hắn chính là đương kim hoàng đế Đại Hán, Minh Đế Lưu Trang. Hoàng
đế lần này dẫn dắt trọng thần Đại Hán triều chen chúc mà tới, xa xa nhìn lại chỉ thấy kiến mộc cao chót vót, ầm một tiếng đáng vỡ vòm trời,
thoát khỏi tầng khí quyển của vu hoàng giới tiến vào bên trong vũ trụ
tinh không. Một vầng mặt trời chậm rãi lướt qua kiến mộc.
Cảnh tượng bao la hùng vỹ này không lời nào có thể hình dung.