Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 424: Chương 424: Lão tử tới giết người




“Tống huynh, Phương huynh, rốt cuộc là ai làm?”

Thanh âm của Diệp Húc cực kỳ bình tĩnh, giống như hỏi một chuyện chẳng liên quan tới mình vậy. Nhưng khí tức của hắn lại tác động tới thiên nhiên, chỉ thấy bên trên Quan Tinh Phong trong chớp mắt mây đen dày đặc, tiếng sấm nổ ầm ầm, dường như chuẩn bị nổi lên một trận cuồng phong mưa rào!

Tu vi của hắn hiện giờ vô cùng thâm hậu, niệm sinh pháp tùy, tâm niệm vừa động, liền có đủ loại vu pháp thay trời đổi đất. Lúc này trong lòng hắn phẫn nộ tới cực điểm, lôi vân dày đặc trên Quan Tinh Phóng, khí diễm thao thiên.

Cho tới nay Ngũ Độc Giáo có địa vị cực cao trong lòng Diệp Húc. Năm đó hắn rời khỏi Liễu Châu, chỉ là một tiểu vu sĩ nhỏ bé không đáng kể, không quyền không thế, cũng không có chút thực lực. Hắn đi lại trên giang hồ hung hiểm vô cùng, những tiểu vu sĩ như hắn lúc nào cũng có khả năng tử vong.

Nếu lúc đó không có Ngũ Độc Giáo thu nhận và giúp đỡ hắn, hắn rất khó sống tới ngày nay, càng miễn có được địa vị hiển hách như bây giờ, thực lực siêu phàm thoát tục.

Hắn có cảm tình với Ngũ Độc giáo còn trên của Hoàng Tuyền Ma Tông. Bất kể là Chu Thế Văn, Phương Thần, hay là Lệ Thượng Dương, Cố Ngôn Chi, Xuân Dịch Thủy, trong lòng hắn đều có địa vị vô cùng trọng yếu. Bên trong Hoàng Tuyền Ma Tông tràn ngập tranh đấu, có ân có oán, cũng không giống như Ngũ Độc giáo, tất cả đều coi hắn như một.

Hắn sở dĩ không đi tìm Ngũ Độc giáo, là bởi vì kẻ thù của hắn nhiều lắm, nếu có liên hệ với Ngũ Độc giáo, thế tất có người đem lửa giận đánh lên đầu Ngũ Độc giáo, mang tới nguy hiểm không cần thiết cho Ngũ Độc giáo.

“Ai làm? Ai dám diệt Ngũ Độc giáo của ta?” Diệp Húc sắc mặt như thường, tiếp tục hỏi.

Hắn vừa dứt lời, một đạo sét đánh thẳng từ trên không xuống, xẹt qua người hắn, hung hăng đánh thẳng vào Quan Tinh Phong, tạo thành một hố to.

Hoàng Xan lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Húc tức giận tới mức này, không ngờ dẫn động thiên địa biến sắc, lôi đình bổ xuống, trong lòng khiếp sợ vạn phần: “Thực lực của sư tôn vượt quá xa với Ngụy Hiên rồi, hùng mạnh tới hoàn cảnh không thể tưởng tượng…”

Chu Thế Văn và Phương Thần cũng khiếp sợ vạn phần, Diệp Húc lúc này thực lực đã bỏ xa bọn họ không biết bao nhiêu lần. Một ý niệm, phong lôi vân động, khủng bố vô cùng.

Loại thực lực này, bọn họ sớm chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, hai người tới nay mới chỉ là Tam Chân cảnh Hỗn Nguyên kỳ, cách xa Diệp Húc cả vạn dặm.

Bọn họ mấy năm nay cũng nghe qua đủ truyền ngôn cùng tin đồn về Diệp Húc, chỉ cảm thấy khó có thể tin được. Ba vị thiếu niên Liễu Châu cùng đi ra một lúc, thực lực và tu vi không sai biệt nhau nhiều lắm, nhưng trải qua tám năm, bọn họ lại là những nhân vật sinh sống ở hai thế giới khác nhau, chênh lệch không ngờ lại to lớn như vậy.

Diệp Húc bây giờ bọn họ chỉ có thể ngưỡng mộ.

“Thiếu Bảo…”

Chu Thế Văn tỉnh lại, nhỏ giọng nói: “Lĩnh Tây Lạc Nhạn Sơn Quy Tàng Môn, phục mệnh thái tử tấn công Ngũ Độc giáo của ta, san bằng Ngũ Lĩnh sơn, mọi người hết thảy bị bắt, đã chết rất nhiều người, chỉ có hai người chúng ta chạy được.”

“Lĩnh Tây Quy Tàng Môn?” Diệp Húc nao nao, quay đầu lại nhìn Hoàng Xán.

Hoàng Xán vội vàng khom người, nhỏ giọng nói. “Sư tôn, Quy Tàng Môn chính làm một môn phái lớn, tuy rằng không có tiến vào tam cung lục phái, nhưng môn phái này cũng không thể khinh thường. Môn chủ của bọn họ chính là cường giả tam tướng cảnh, cao thủ tuy rằng không nhiều bằng Thánh Tông ta, nhưng cũng không ít, ít nhất có hơn mười đại vu tam thần cảnh.”

Phương Thần nhớ lại tình hình lúc đó, con mắt đỏ rực, nói: “Lúc ấy Tàng Quy Môn chỉ xuất ra hai đại vu tam thần cảnh, liền san bằng hết thảy Ngũ Linh Sơn, những người khác không ai chạy thoát được. Giáo chủ vì bảo hộ hai người bọn ta rời khỏi, chết tại chỗ, nhưng sư huynh sư bá khác, cũng chết không biết bao nhiêu!”

“Lệ giáo chủ chết rồi? sư phụ của ta không ngờ đã chết…”

Diệp Húc hai tay run lên nhè nhẹ, hít dài một hơi, gương mặt lộ ra nụ cười mỉm, nhỏ giọng nói: “Lão mập mạp cả người tủm tỉm này, không ngờ lại chết vô thanh vô tức như vậy? Lúc trước ở Vân Môn Sơn, Giao đại ca đánh hắn một chưởng, hắn cũng không chết, hiện tại không ngờ đã chết…”

Trong lòng hắn phẫn nộ tới cực điểm, lôi vân trên đỉnh đầu ngày càng đậm, giống như thiên kiếp vậy, khủng bố vô cùng.

Chu Thế Văn thở dài, nói: “Tình hình lúc đó ta còn nhớ rõ, hai đại vu Quy Tàng Môn kia thấy hai người bọn ta chạy khỏi Ngũ Lĩnh Sơn cũng không có đuổi giết, trong đó một người nói thả hai chúng ta rời khỏi, khiến chúng ta đi tìm ngươi, nói những người còn lại hết thảy bị giam giữ ở Quy Tàng Môn. Ngươi nếu trong vòng một giờ không tới, bọn họ liền giết một đệ tử Ngũ độc giáo, mãi tới khi giết sạch mới thôi!”

“Hai người kia còn nói, ngươi nếu không tới, bọn họ tiếp theo sẽ tiêu diệt Liễu Châu, diệt hoàn toàn Liễu Châu nếu còn chưa tới, liền diệt Thanh Châu Bách Hoa Cung, giết hết thảy người có liên quan tới ngươi, giết sạch hết thảy…”

“Lớn mất!”

Diệp Húc giận tím mặt, thiểm điện trên đầu đánh như sấm sét, đằng đằng sát khí, giận dữ cười nói: “Một môn phái không lớn không nhỏ mà thôi, cũng dám tuyên bố diệt sạch những người quan hệ với ta? Quy Tàng Môn này dựa vào Thái Tử Sơn, chán sống sao. Hôm nay ta phải làm thịt Thái Tử Sơ cùng tất cả các ngươi, diệt môn.”

Thái Tử Sơ là người đầu tiên biết được hắn có kho báu Nam Thiên Môn của Tây Hoàng, sao không động tâm chứ? Hắn tin tức linh thông, khẳng định biết được quan hệ của mình với Ngũ Độc giáo là không nhỏ. Bởi vậy mới lệnh cho Quy Tàng Môn ở gần Ngũ Độc giáo nhất, diệt môn Ngũ Độc giáo, sau đó bắt hết thảy về Lạc Nhạn sơn. Lại để cho Chu Thần và Phương Thế Văn tới thông tri cho hắn, chờ đợi Diệp Húc chui đầu vào lưới.

Lúc này, Lạc Nhạn Sơn thế tất long đầm hổ huyệt, không biết bao nhiêu cao thủ tụ tập ở đó, chờ đợi Diệp Húc xuất hiện. Đánh hội đồng, giết hắn, cướp đoạt Nam Thiên Môn.

“Thái Tử Sơ, đáng chết! Quy tàng môn, nên diệt!”

Diệp Húc từ từ phun ra một ngụm trọc khí, trầm giọng nói: “Hoàng Xán ngươi đi Liễu Châu một chuyến, khuân cả tòa thành trì Liễu Châu tới Hoàng Tuyền ma Tông ta, đặt ở chân núi Quan Tinh Phong.”

Hoàng Xán chần chừ một chút, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, di chuyển một tòa thành lớn, cần phải có pháp lực thông thiên, đệ tử còn chưa có thực lực này…”

Diệp Húc đột nhiên chỉ một ngón tay, điểm vào mi tâm hắn, lập tức thu hồi lại, thản nhiên nói: “Vi sư đặt một chiêu vu pháp vào trong Tử Phủ của ngươi, tới Liễu Châu rồi, trực tiếp mở ra không gian Tử Phủ, vu pháp kia của ta sẽ thi triển ra, bắt Liễu Châu đi.”

Hoàng Xán bán tín bán nghi xoay người rời khỏi.

“Ngọc Nương, ngươi đi Bách Hoa Sơn, cũng khuân cả Bách Hoa sơn Bách Hoa cung về đây!” Diệp Húc xoay người nhìn về phía Cung Ngọc Nương, đồng thời cũng điểm một chỉ vào mi tâm Ngọc Nương.

Cung Ngọc Nương vội vàng thả người bay lên, thẳng tới Bách Hoa Sơn.

Diệp Húc nhìn Chu Thế Văn hai người, mỉm cười nói: “Chu huynh, Phương huynh, các ngươi tới Lạc Nhạn Sơn trước, ta tới ngay sau.”

Chu Thế Văn rùng mình một cái, nói thầm: “Thiếu Bảo, hai chúng ta đi có ích gì, còn không phải làm thức ăn cho người ta sao?”

“Ta tự nhiên cho các ngươi thủ đoạn phòng thân, Viên Thiên Công, Lý Huyền Quy hai người đi theo bọn họ, không cho bọn họ có việc gì.” Diệp Húc gọi Viên Thiên Công và Lý Huyền Cơ hai đại yêu vương ra nói.

Hắn tâm niệm vi động, đột nhiên một đạo bạch quang từ mi tâm Diệp Húc bay ra, tiến vào mi tâm Viên Thiên Công, nói: “Các ngươi tới Lạc Nhạn Sơn Quy Tàng Môn, cứ việc động thủ giết người. Nếu là gặp phải nguy hiểm gì không thể ngăn cản được, cứ hô to một tiếng, chủ nhân, mời ra tay! Ta tự nhiên sẽ giúp các ngươi giết cường địch.”

“Đây là vu pháp gì?”

Đám người Chu Thế Văn kinh nghi bất định, đi theo Viên Thiên Công rời khỏi Quan Tinh Phong, thẳng tới Lạc Nhạn Sơn.

Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, xoay người đi tới đại điện tinh chủ, hắn đi thẳng vào hồ nước trong đại điện, hướng tới đóa yêu liên bên trong hồ nước, khom người thi lễ, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, đệ tử bất hiếu, phải lấy thân thể lão nhân gia làm thân ngoại hóa thân, thần sát thứ hai, tới báo thù cho một vị ân sư khác của ta…lên!”

Tay phải hắn xuất ra, trong lòng bàn tay một vầng trăng sáng như u thiên thần giới mềm rủ xuống, hướng tới đóa yêu liên kia mà chụp đi. Chỉ nghe thấy tiếng nổ răng rắc vang lên, đóa Yêu Liên này bị một tay hắn lấy đi.

Chỉ thấy phía dưới yêu liên có vô số cái rễ rậm rạp, đang bay múa.

Vệ Đạt tu luyện Cao Hư Yêu liên Vô Lượng Thọ Nguyên kinh, thân thể hóa thành yêu liên, đóa yêu liên này to lớn vô cùng, cũng có hàng vạn cánh hoa, mỗi một cánh hoa sen đều to như một tòa núi lớn. Toàn bộ đóa yêu liên nặng nề vô cùng,thậm chí còn nặng hơn cả Thiên Tội Bia.

Thể tích đóa yêu liên này càng nhỏ, bị Diệp Húc chộp vào lòng bàn tay, khiến hắn gần như không thể nhấc lên nổi. Lập tức một đầu nguyên thần ác thú từ trong ngọc lâu hắn bay ra, dung nhập vào trong yêu liên, lúc này yêu liên mới nhẹ đi vài phần.

Đầu ác thú này chính là nguyên thần thứ hai của Vệ Đạt, nhốt vào trong yêu liên, lập tức như cá gặp nước, dung nhập với yêu liên, bớt đi không ít thời gian luyện hóa.

Diệp Húc lập tức thúc dục tâm pháp đô thiên thập nhị thần sát, đem yêu liên cùng nguyên thần các thú luyện thành thần sát thứ hai. Tiêu phí nửa ngày mới luyện thành thần sát thứ hai.

Hắn đi ra khỏi tinh chủ đại điện, tâm niệm hơi động, chỉ thấy yêu liên càng lúc càng lớn, hóa thành một tòa bảo sơn yêu liên, cao tới vạn trượng, so với Quan Tinh Phong còn khổng lồ hơn. Vô số cánh hoa sen nở rộ tầng tầng, giữa những cánh hoa tràn ngập yêu hỏa màu xanh nhạt, đồ sộ vô cùng.

Diệp Húc phóng người lên, ngồi trên đỉnh Liên Hoa Bảo Sơn, giơ tay phất một cái, chỉ thấy linh cữu thanh đăng từ từ bay lên, dừng phía sau hắn, quan tài xếp ngang.

“Đói quá…” Trong quan tài truyền tới thanh âm của Già La Minh Tôn, giống như quỷ mị, làm cho người ta không lạnh mà run.

“Minh Tôn, hôm nay ngươi có thể ăn no rồi!” Diệp Húc đằng đằng sát khí nói.

Già La Minh Tôn cười dài trong linh cữu, thanh âm quái dị, mơ hồ không ngừng: “Lão tử đã vội lắm rồi…”

Lúc này, Chu Thế Văn và Phương Thần cùng Viên Quy hai đại yêu vương đi tới Lĩnh Tây, tìm được Lạc Nhạn Sơn Quy Tàng Môn. Chỉ thấy Lạc Nhạn Sơn núi non chồng chất, muôn hình vạn trạng. Tuy rằng không bằng Thập Vạn Đại Sơn của Hoàng Tuyền Ma Tông, nhưng khí phách như vậy, linh sơn thánh địa bên trong cũng không ít. Giữa đám núi, linh khí mờ ảo, một tòa cung điện nho nhỏ tọa lạc bên trong.

Nơi này có hàng ngàn vu sĩ sinh sống, đều là đệ tử Quy Tàng Môn, nhân tài đông đúc, cực kỳ thịnh vương. Quy Tàng Môn gần với tam cung lục phái, căn bản không phải là môn phái như Ngũ Độc Giáo có thể chống lại được. Trong núi thậm chí còn truyền tới khí tức khổng lồ, hiển nhiên là cường giả tam thần cảnh, có hơn mười cỗ khí tức như vậy, không chút ẩn nấp khí thế.

“Xem ra Thái Tử Sơ cũng mang theo cao thủ tới đây!” Viên Thiên Công liếm liếm môi, răng nanh nhe ra, lộ ra vẻ hung ác.

Bốn người nhảy vào Quy Tàng môn, chỉ thấy vài vu sĩ thủ sơn, lập tức ra chào đón, cao giọng quát: “Người nào xông vào Quy Tàng Môn của ta? Biết nơi này là nơi nào không?”

Chu Thế Văn đang muốn nói chuyện, đột nhiên bạch viên bên người bùng lên, một trảo đánh ra, bóp chết tên vu sĩ này, nhe răng cười độc ác nói: “Lão tử tới giết người, không phải tới nói lý với các ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.