Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 425: Chương 425: Ta tới diệt môn




“Thật to gan!”

Phía trên đỉnh núi cách bốn người ngoài trăm dặm, đột nhiên mây mù tản ra, một tòa cung điện lơ lửng bên trong không trung, đây cũng là tổng đàn của Quy Tàng Môn.

Chỉ thấy quảng trường ngoài cung điện phải có tới hơn ngàn vu sĩ tề tụ tại đây, sắp hàng chỉnh tề, nhất tề nhìn bọn họ.

Trong đó, có mười bảy vị đại vu tam thần cảnh của Quy Tàng Môn, đều là những lão già bạc đầu. Ngoài ra những đệ tử khác cũng không có kẻ yếu, tam chân cảnh, tam đan cảnh, thậm chí tam thai cảnh, tam dương cảnh cũng có.

Mà trên ngai vàng phía trước, môn chủ Đinh Phóng của Quy Tàng Môn đang an tọa, hắn là một đại hán trung niên mặt uy nghiêm, hiển nhiên có khí độ của người quyền cao chức trọng. Thực lực của hắn, đã tu luyện tới tam tướng cảnh, nắm giữ tam tướng chi bảo Quy Tàng Thiên Môn, thực lực rất mạnh. Những lão quái vật tam cung lục phái không ra tay, rất ít người có thể chống lại được hắn. Lần này tiêu diệt Ngũ Độc giáo, hắn thậm chí không cần phải ra tay, chỉ cho hai đại vu tiến tới, liền bắt sạch cả Ngũ Độc Giáo.

Thái Tử Sơ thì đang ngồi trên ghế khách quý, phía sau càng nhiều nhân tài hơn. Hơn 20 danh cường giả tam thần cảnh đứng ở phía sau hắn, rõ ràng là đại thần tướng quân trong triều Đại Tần, khí thế mạnh mẽ vô cùng, các loại nguyên thần lơ lửng trên không trung, quét ngang hết thảy.

Bên trong những cường giả này không ngờ có sáu bảy người tu luyện tới tam thần cảnh hợp thể kỳ đỉnh. Hơn nữa bên phía tay phải của Thái Tử Sơ, Đông Hoàng Mục thần thái thản nhiên ngồi một chỗ, song song với Thái Tử Sơn. Khí tức của hắn vô cùng nồng đậm, không ngờ không kém chút nào so với Thái Tử Sơ.

Mà phía bên phải đại điện, Hạ Tùng Giang ngồi thủ vị, bên người hắn còn một người trẻ tuổi, khí thế sâu như vực, không thể lường được, so với Hạ Tùng Giang còn khủng bố hơn. Hắn lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, giống như lão tăng nhập định, đối mặt với chuyện bên ngoài không một chút quan tâm.

Nhiều tam thần cảnh đại vu như vậy tề tụ lại một chỗ, có thể thấy được lần này Thái Tử Sơ đã hạ nhiều tiền vốn rồi, tính toán nhân cơ hội này, dẫn Diệp Húc ra khỏi Hoàng Tuyền Ma Tông, hoàn toàn giết hắn, cướp đi kho báu của Tây Hoàng!

“Diệp Thiếu Bảo không dám tự mình tiến tới sao? Không ngờ phái các ngươi tới chịu chết!” Một cường giả thế hệ trước của Quy Tàng Môn bước ra ngoài, nhìn bốn người lạnh lùng nói.

Chu Thế Văn và Phương Thần bị khí thế của hắn ép cho không nói ra lời. Chỉ thấy lão bạch viên bên cạnh lệ khiếu một tiếng, xoay người dựng lên, đột nhiên hiện ra nguyên hình. Hắn chính là một bạo viên cao tới hơn trăm trượng, trong tay cầm một đồng trụ dài hơn trăm trượng, phía trên quấn đầy xích sắt, rầm rầm rung động.

Viên Thiên Công tay rung lên, đồng trụ ầm ầm nện xuống lão già kia, nhe răng cười độc ác nói: “Lắm lời vô nghĩa, chết cho ta!”

Đồng trụ tăng vọt, trên không trung phát sáng chói mắt, một bổng nện xuống, chấn thiên địa. Lão già kia giận dữ quát lên một tiếng, điềm nhiên nói: “Một con mạt hầu, cũng dám giương oai trước cửa Quy Tàng Môn ta.”

Hắn tế khởi một kiện thuần dương chi bảo, tính toán đỡ một kích này của Viên Thiên Công. Đột nhiên chỉ thấy trên đồng trụ xuất hiện hỏa tiêu thật lớn, tràn ngập Nam Minh Ly Hỏa, xích sắt trên đồng trụ lần nữa ầm ầm bay lên, đánh nát thuần dương chi bảo của hắn.

Đồng trụ không hề bị chút áp chế ngăn cản nào, một kích này đập nát thân thể một đại vu tam thần kỳ, nguyên thần cũng bị đánh dập nát.

“Đinh môn chủ, Quy Tàng Môn của ngươi không được, còn không đối phó nổi đầu bạo viên này, không bằng để cho tướng sĩ đại Tần ta ra tay đi, diệt sát nó.” Một võ tướng phía sau Thái Tử Sơ cười ha hả, hào khí bắn ra bốn phía, sang sảng nói.

Đinh Phóng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút khó coi, thản nhiên nói với hai lão già ở phía sau: “Lý Mộc Thiết sư huynh, Hoa Lê sư huynh, các ngươi ra tay, diệt sát đầu bạo viên này.”

Hai người này địa vị cực cao, hiển nhiên là tồn tại bên trong Quy Tàng Môn gần như Đinh Phóng. Tiếng trả lời vang lên, hắn lập tức dựng thân nhảy lên, nhất tề hướng tới Viên Thiên Công mà oanh đi. Phía sau lưng Lý Mộc Thiết xuất hiện ra một con rết to lớn, phía sau Hoa Lê thì xuất hiện một hổ văn cự mãng, đây là nguyên thần của hai người.

Đột nhiên, hai đại nguyên thần đều nhập vào trong cơ thể hai người, khí thế hai người đột nhiên tăng vọt,d đạt tới trình độ có thể so sánh với Viên Thiên Công.

Hô!

Hai người nhất tề ra tay, đều tự tế khởi một kiện bảo vật, chỉ thấy Lý Mộc Thiết tế ra bảo vật là một vòng mặt trời chói chang, trong đó không ngờ có một nguyên thần hỏa nha sáu cánh. Hoa Lê tế khởi một vòng trăng sáng, bên trong có một nguyên thần ngọc thiềm. Hai kiện nguyên thần chi bảo này uy năng rất lớn, rõ ràng còn mạnh mẽ hơn cả xích sắt đồng trụ trong tay Viên Thiên Công.

Lý Huyền Quy bước ra phía trước, hóa thành một đầu rùa lớn màu đen. Viên Thiên Công đứng lên lưng rùa, hai đại yêu vương hợp lức, tế khởi nguyên thần chi bảo của mình, chống lại hai cường giả tam thần cảnh hợp thể kỳ. Viên Thiên Công may mắn một chút, vì hắn dù sao cũng là cường giả Hợp Thể kỳ, mà Lý Huyền Quy chỉ còn lại nguyên thần, thực lực cũng không đủ. Hai đại yêu vương này tràn ngập nguy cơ, Viên Thiên Công thường thường phun ra một đạo kim tính khí, ngưng là bị Lý Mộc Thiết và Hoa Lê tránh né được cả.

Trước cửa đại điện không ngờ có hơn mười danh đệ tử Quy Tàng Môn lao lên hướng tới hai người Chu Thế Văn và Phương Thần.

Đinh Phóng thấy thế, lộ ra vẻ mỉm cười nói: “Điện hạ, ngươi xem thực lực của Quy Tàng môn thế nào.”

“Quy Tàng Môn không hổ danh đại phái, thực lực đích xác rất hùng hậu.”

Thái Tử Sơ cười ha hả nói: “Chỉ cần giết chết Diệp Thiếu Bảo, đoạt được Nam Thiên Môn, kho báu Tây Hoàng tự nhiên có một phần của các ngươi.”

Đinh Phóng ánh mắt chớp động, cười nói: “Diệp Thiếu Bảo tuy danh tiếng vang xa, nhưng trong mắt Đinh mỗ, người này cũng không phải là hạng ba đầu sáu tay gì. Không cần điện hạ phải ra tay, Đinh một một người có thể bắt giữ được hắn, đoạt Nam Thiên Môn, dâng cho thái tử điện hạ.”

Hạ Tùng Giang hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt của Đinh Phóng quét qua như điện, âm thanh lạnh lùng nói: “Hạ tiên sinh có ý kiến.”

Đại vu tam tướng cảnh, thực lực khủng bố thế nào chứ, ánh mắt của hắn quét tới, Hạ Tùng Giang thậm chí cảm giác được làn da truyền tới đau đớn, giống như có hàng vạn kim châm đâm thẳng vào khiếu huyệt của mình, nguyên thần rục rịch!

Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh hắn đột nhiên mở hai mắt, nhìn lại Đinh Phóng, ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung, lập tức nhấc lên một cỗ cuồng phong.

Đinh Phóng trong lòng rùng mình, thu hồi ánh mắt, thất kinh nghĩ: “Hạ gia thiên tài quả nhiên danh bất hư truyền. Hạ Đông Đương thực lực sâu không lường được, nghe nói tu vi của người này vừa mới tới tam thần cảnh thôi, khí thế đã đủ chống lại được ta rồi…”

Hạ Tùng Giang không bị ánh mắt áp bach nữa, nhẹ nhàng thở ra, cười lạnh nói: “Kho báu Tây Hoàng, Hạ gia tự nhiên cũng muốn một thành.”

“Đông Hoàng gia ta không có hứng thú với các bảo vật khác!”

Đông Hoàng Mục mở miệng, thản nhiên nói: “Tuy nhiên thượng cổ, một vị tổ tiên nhà ta muốn lấy mẹ của Tây Hoàng, tặng một kiện vu bảo, làm sính lễ. Mẹ của Tây Hoàng dã tâm bừng bừng, muốn soán quyền thiên vị, nắm giữ thiên cương. Sau bị tổ tiên ta trục xuất, nhưng kiện bảo vật kia vẫn chưa thu hồi lại. Tây Hoàng chính là con trai của bà ta, kho báu của hắn hẳn là có kiện vu bảo của Đông Hoàng gia. Cái vu bảo này là vật của tổ tiên, phải thu hồi.”

Mọi người rùng mình, cẩn thận suy tư, Đông Hoàng gia tổ tiên tất nhiên từng là Hạo Thiên Đại Đế, cái gọi là mặt trời ban trưa, chính là chỉ người này.

Thậm chí ngay cả Thái Tử Sơ cũng rất động tâm, Hạo Thiên Đại Đế cưới mẹ của Tây Hoàng, hắn tặng lễ vật tất nhiên không phải vật phàm, thậm chí có khả năng là một kiện cấm bảo!

“Đây là đồ của Đông Hoàng gia, chư vị có động tâm tư, đừng trách ta vô tình!” Đông Hoàng Mục nhìn chung quanh một vòng, hạ giọng nói.

Thái Tử Sơ cười ha hả: “Đông Hoàng huynh yên tâm, chỉ cần giết chết Diệp Thiếu Bảo, bảo vật trong kho báu Tây Hoàng, tùy ngươi chọn một.”

“Chúng ta chỉ lấy phần nhỏ, còn đâu là về Thái Tử điện hạ hết.” Mọi người cảm thấy mỹ mãn, đều cười nói.

Thái Tử Sơ cũng thỏa mãn, nhìn xuống dưới, chỉ thấy hai đại yêu vương Viên Thiên Công và Lý Huyền Quy thương tích đầy người, Mà Chu Thế Văn và Phương Thần hai người cũng bị đánh ra nhiều vết thương, bất kỳ lúc nào cũng có thể chết, không khỏi cười nói: “Giết mấy người này, ta không tin Diệp Thiếu Bảo sẽ không xuất hiện.”

“Mời bảo bối mở mắt!” Chu Thế Văn đột nhiên hét lớn.

Xuy!

Mi tâm của hắn đột nhiên vỡ ra, hai đạo bạch quang từ trong tử phủ mi tâm bắn ra, xuy một tiếng làm cho hơn mười đệ tử vây công hai người bọn họ đều bị bốc hơi. Tiếp theo là một cái đầu lớn từ trong tử phủ của hắn chui ra, hai đạo bạch quang như trụ, cắt ngang qua Lý Mộc Thiết cùng Hoa Lê, lập tức chém giết hai đại vu hợp thể kỳ này ngay tại chỗ.

Cái đầu trắng như tuyết này quay một vòng, chỉ thấy nơi mà bạch quang chỉ tới, đỉnh núi bị cắt ngang một đoạn, từng tòa núi lớn ầm ầm đổ sập. Lạc Nhạn Sơn mấy trăm dặm, không ngờ bị san thành đất bằng.

Chu Thế Văn và Phương Thần không khỏi ngẩn ngơ, cái đầu lớn này chỉ có quay một vòng, không ngờ đã san bằng Lạc Nhạn Sơn. Chu Thế Văn lẩm bẩm: “Đạo vu pháp này thực sự quá dũng mãnh!”

“Diệp Thiếu Bảo!”

Đám người Thái Tử Sơ, Hạ Tùng Giang, Đinh Phóng nhất tề đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía cái đầu trắng như tuyết kia, sắc mặt âm tình bất định, vội vàng nhìn khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng của Diệp Húc.

Đinh Phóng khiếp sợ vạn phần, nhìn bốn phía chung quanh, chỉ thấy cơ nghiệp vạn năm của Quy Tàng Môn không ngờ bị thần quang trong mắt cái đầu này phá hủy. Vô số linh sơn bị chém ngang, tay chân hắn không khỏi run rẩy, khổ sở gần như hộc máu, gần như nổi điên.

“Khốn khiếp, khốn khiếp, gia nghiệp trên vạn năm của Quy Tàng Môn ta, không biết bao nhiêu thế hệ khổ cực mới bảo dưỡng được linh sơn…”

Hắn phẫn nộ tới cực điểm, đột nhiên hét lớn: “Các đệ tử nghe lệnh, đem nhà trẻ lớn bé Ngũ Độc giáo, giết sạch, không lưu một ai.”

Rất nhiều đệ tử Quy Tàng Môn đều nắm giữ một đệ tử Ngũ Độc Giáo. Đang muốn động thủ, đột nhiên chỉ thầy từng đạo sáng mờ từ phía đông bay tới. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tòa Liên Hoa Bảo Sơn đang lăng không mà tới, huyền phù bên trên Quy Tàng Môn, lập tức xuất hiện khí tức trầm trọng áp thẳng xuống.

Hô!

Diệp Húc rốt cuộc cũng tới rồi, ngồi phía trên liên hoa bảo sơn, lấy tay chộp xuống, những đệ tử Ngũ Độc giáo bị bắt giữ không tự chủ được mà bay lên, rơi thẳng vào bên trong liên hoa bảo sơn. Thậm chí ngay cả Chu Thế Văn, Phương Thần, Viên Thiên Công cũng bị bắt lên.

“Diệp Thiếu Bảo, rốt cuộc ngươi cũng tới.”

Thái Tử Sơ tin tưởng bạo tăng, không thèm ngăn trở hắn cứu người, cất tiếng cười to nói: “Xem ra ngươi cũng có nhược điểm, người có nhược điểm, là một người chết!”

“Thái Tử Sơ, ngươi có tội ngươi biết không? Các ngươi hết thảy đều có tội!”

Diệp Húc nhìn xuống mọi người, mỉm cười nói: “Hôm nay, ta tới diệt môn.”

“Diệt môn?”

Đinh Phóng cười thất thanh nói: “Nhiều cao thủ như vậy ở đây, ngươi còn dám nói diệt môn, diệt mãn môn Quy Tàng Môn ta sao? Được! Đinh mỗ muốn nhìn, ngươi diệt môn thế nào?”

Diệp Húc khẽ mỉm cười, tay to xuất ra, bắt lấy một tấm bia đá cao hơn vạn trượng, chậm rãi từ trên tầng mây hạ thẳng xuống, ầm ầm dựng thẳng trước đại điện của Quy Tàng môn làm cho cung điện to lớn này lay động không ngừng.

Chỉ thấy phía trên tấm bia đá này, một chữ Tội máu me đầm đìa lòe lòe lóa mắt, tản mát ra uy năng vô cùng khủng bố. Mọi người trong lúc hoảng hốt dường như nghe thấy những thanh âm vang lên trong đầu: “Tội nhân…các ngươi có tội!”

Rầm!

Mấy nghìn người hết thảy quỳ xuống, sắc mặt sợ hãi nói: “Ta có tội…”

Rầm rầm.

Một đệ tử Quy Tàng Môn tự nổ chân nguyên, tẩu hỏa nhập ma mà chết, đột nhiên lại có người huy kiếm tự sát. Từng đệ tử một tự sát, trong chớp mắt Quy Tàng môn máu chảy thành sông, các đệ tử đều chết hết, lưu lại một đống thi thể, chỉ còn có cao thủ tam thần cảnh là đau khổ chống đỡ!

Quy Tàng Môn, cứ như vậy mà diệt môn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.