Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 1023: Chương 1023: Lấy đi Đại La Thiên




Đại La Thiên đại đạo tuôn lên không ngớt, một nam tử trung niên xuất hiện giữa không trung, đó là Nguyên Thủy Thiên Vương. Diệp Húc gặp hư ảnh nhân vật xa xưa này không chỉ một lần.

Tổ Thần chứng đạo ở trong Đại La Thiên, điểm ấy Diệp Húc sớm lường trước. Nhưng hắn không ngờ là cả Nguyên Thủy Thiên Vương cũng chứng đạo ở nơi đây. Hai nhân vật vô cùng mạnh mẽ đề chứng đạo ở đây, khắc đại đạo của mình vào trong Đại La Thiên.

Diệp Húc tính thu Đại La Thiên, đồng thời làm cho đại đạo của Đại La Thiên tái hiện cả hai vị cường giả tuyệt thế này.

Đại La Thiên chính là thiên ngoài thiên, là nơi mà thời Tiên đình viễn cổ chỉ có những nhân vật chứng đạo mới được ở lại. Chứng đạo ở nơi đây sẽ đạt được thành tựu phi phàm, được Đại La Thiên thừa nhận liền tương đương với được tất cả các thế giới khác thừa nhận.

Diệp Húc muốn thu Đại La Thiên cũng là vì điểm này, được chứng đạo chi đạo của Đại La Thiên thừa nhận, từ đó nhất chứng vĩnh chứng, nhất đắc vĩnh đắc.

Đại La Thiên đại đạo tái hiện Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương thực sự không phải là phục chế hai vị cường giả này từ đầu đến cuối. Nếu không như vậy, Diệp Húc chắc chắn không thể ngăn cản được vị Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương ở cảnh giới Thiên Quân công phạt.

Dù vậy, hóa thân do đại đạo hiển hóa ra này cũng có bảy tám phầm thực lực của bọn họ khi ở cảnh giới Thiên Quân.

Tổ Thần chầchậm bước đến, bước chân đạp lên hư không khiến đại đạo vang lên như một cái trống, vung một quyền đánh tới Diệp Húc.

Một quyền này có thể đánh nát hết khí phách của thiên địa vạn vật!

Ngài thân thể chứng đạo, thực lực mạnh vô cùng, dù chỉ là đại đạo hiển hóa nhưng uy năng của quyền này còn sắc bén bá đạo hơn chứng đạo chi bảo của Thiên Quân nhiều.

“Tổ Thần, ông lấy thân chứng đạo, ta cũng lấy thân chứng đạo! Ta và ông chiến đấu đủ để ta xem đến cảnh giới cao hơn!”

Diệp Húc đối mặt với hai vị cường giả tuyệt thế nhưng lại không hề sợ hãi, ngược lại toàn thân hưng phấn đến run rẩy lên, cũng vung lên một quyền vô cùng đơn giản đón lấy nắm đấm của Tổ Thần, lấy thân thể đối chiến với Tổ Thần.

Tổ Thần dù đã chết nhưng dấu ấn trường tồn, cách xa trăm vạn năm sau. Có thể giao thủ cùng cường giả như vậy quả đúng là một cơ hội vô cùng hiếm có.

Nắm tay của hai cường giả lấy thân chứng đạo va vào nhau, lấy thân chứng đạo và lấy thân chứng đạo va chạm, bộc phát ra uy năng chấn nát gần hết hư không bốn phía tế đàn, so với uy năng của hai đạo chứng đạo chi bảo thì còn khủng bố hơn hẳn.

Diệp Húc thét lớn một tiếng, khóe miệng tràn máu, thân hình vẫn đứng ở trên Nguyên Thủy tế đàn, chưa từng lùi lại sau nửa phần. Da thịt trên nắm tay hắn nhất thời vỡ ra, lập tức những huyết quản trên cánh tay bốp bốp vỡ tung, máu thịt văng ra, lộ ra xương trắng. Xương của hắn không giống người thường mà giống như Cây Thế Giới kín đầy hoa văn, trên mặt phủ đầy những dải đại đạo thần vận, gần như là thân thể bất diệt cho đại đạo luyện thành.

Lập tức đại đạo đó diễn sinh thành máu thịt và da, nhanh chóng phục hồi như cũ.

Thanh khí trên đỉnh đầu Nguyên Thủy Thiên Vương phóng lên cao thành Tam Thập Tam Thiên giới, từng tầng Thiên giới như bảo tháp trấn áp xuống Diệp Húc.

“Đại đạo ấn!”

Diệp Húc đứng thẳng người, đỉnh đầu đột nhiên có Hồng Mông tử khí lao ra hóa thành Đại Đạo ấn, triển khai trong chớp mắt, tất cả vu pháp, thiên địa nhân tam giới, thiên đạo lục đạo đều được bao quát trong đó, lập tức lại trở thành nguyên trạng là một tòa Luân Hồi Thiên Môn, nghênh đón Di La Thiên Địa Tháp.

Tòa Luân Hồi Thiên Môn này chính là kiến giải của Diệp Húc với vu đạo, mà Di La Thiên Địa Tháp lại là kiến giải của Nguyên Thủy Thiên Vương với vu đạo, lần va chạm này tương đương với hai người đối chiến ở trên kiến thức, chính là chỗ Diệp Húc còn thua kém. Hắn vẫn chưa tấn thăng lên cảnh giới Thiên Quân, còn kém cảnh giới Nguyên Thủy Thiên Vương do Đại La Thiên hiển hóa ra nhiều.

Hai loại vu pháp đụng nhau rồi lập tức tiêu tan. Thân hình Diệp Húc trầm xuống, chỉ cảm thấy áp lực khôn cùng từ đỉnh đầu trút xuống. Vô số mảnh vỡ đại đạo của Di La Thiên Địa Tháp xâm nhập thân thể, thần hồn, hóa thành một tòa bảo tháp trấn áp trong Tử Phủ hắn.

Hắn với Tổ Thần, Nguyên Thủy Thiên Vương chỉ kém một cảnh giới, nhưng cảnh giới này lại áp chế hắn xuống.

“Vỡ cho ta!”

Diệp Húc nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, thần vận toàn thân liễm vào trong thân rồi gào thét nhảy vào Tử Phủ, quấy cho tòa Di La Thiên Địa Tháp kia dập nát, hấp thu tin tức đại đạo bên trong. Nhưng trì hoãn được một thoáng thì Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương lại công tới, làm cho hắn lập tức lâm vào bị động.

“Không thể rút lui, nếu rút lui sẽ phí hết công sức!”

Diệp Húc tâm niệm khẽ động, ngọc thụ nguyên thần trong Cây Thế Giới khô héo kia bay ra. Hắn tay cầm ngọc thụ, khẽ quét một cái, lập tức đầy trời là hà quang, đại đạo bốc lên đón nhận nắm đấm của Tổ Thần, vu pháp của Nguyên Thủy Thiên Vương.

Nhưng Diệp Húc thu Đại La Thiên không phải vì hoàn thiện Luân Hồi Thiên Môn của mình mà cũng là vì hoàn thành tâm nguyện chưa xong của Nguyên Thủy Thiên Vương, chuyển Đại La Thiên đến Cửu Thiên Thần giới, tạo phúc cho hàng tỉ sinh linh.

Băng băng băng!

Hắn đối chiến với hai vị cường giả tuyệt thế, nhất thời hàng tỉ cành lá của ngọc thụ nguyên thần đứt ra ngàn đoạn. Nguyên thần hắn cũng bị thương nặng nhưng vẫn có thể chống đỡ được công kích kia của hai người này.

Diệp Húc hét lớn, thúc giục nguyên thần quay xung quanh thân mình. Thần vận sau lưng hắn hóa thành một tòa Luân Hồi Thiên Môn, lục đạo vận chuyển, một quyền khai thiên một quyền lập địa cùng đánh tới Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương.

Tòa Nguyên Thủy tế đàn này có diện tích không hề lớn nhưng cũng là chiến trường của hắn, một quyền một cước đều đem sở học cả đời, lĩnh ngộ cả đời thi triển ra để đối kháng hai con người hùng mạnh nhất trong lịch sử.

Thân thể hắn bị một quyền của Tổ Thần đánh trúng, lập tức da tróc thịt bong, vô số thần vận bị đánh nát. Ngay sau đó vu pháp của Nguyên Thủy Thiên Vương chụp xuống, chấn vỡ tất cả máu thịt của Diệp Húc, chỉ còn lại một bộ xương.

Bộ xương của hắn trông như một Cây Thế Giới sừng sững đứng trên tế đàn, tản ra ánh sáng thánh khiết.

Luân hồi nghịch chuyển, thân thể bất diệt!

Ở sau lưng hắn, Luân Hồi bên trong Luân Hồi Thiên Môn chuyển động, nhanh chóng khôi phục thân thể cho Diệp Húc. Cây Thế Giới héo rũ không ngừng cung cấp tinh khí khổng lồ cho hắn tiêu hao, chữa trị thần vận, thậm chí tăng tu vi hắn lên. Hắn đem tinh khí Cây Thế Giới hóa thành tích lũy khổng lồ, đề thăng thân thể, nguyên thần.

Không chỉ như vậy, mỗi một lần giao thủ với Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương đều là một lần lĩnh ngộ lớn, thúc đẩy hắn hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh, rảo bước đi đến trình độ suy diễn cao hơn. Lấy thân chứng đạo, lấy bảo chứng đạo thậm chí là lấy thần chứng đạo đều có lĩnh ngộ thâm sâu.

Hắn đem lần giao thủ này trở thành một lần tôi luyện hiếm có, nếu có thể chuyển bại thành thắng, Diệp Húc tất có thể chứng đạo Thiên Quân.

Trong tâm hắn chưa hề có ý lui bước, chưa bao giờ có ý không chống được là bỏ chạy. Hắn vứt bỏ hết tạp niệm, toàn tâm toàn ý giao chiến với Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương.

Thần vận hắn hóa thành một con sông Thiên Hà, hàng tỉ ngôi sao bập bềnh lên xuống trong Thiên Hà, nhìn như một con cự long đang vòng quanh ngọc thỠnguyên thần và thân thể hắn.

Đại La Thiên rung chuyển dữ dội, những mảnh đại đạo dài hẹp bị trận giao chiến giữa ba người này chấn ra, hoành giữa không trung. Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương vây quanh tế đàn lần lượt công kích, chấn động chư thiên, chấn vỡ Thiên Hà, ba bốn lần suýt đánh cho Diệp Húc thần hồn đều bị diệt.

Thậm chí ở trên tế đần đâu đâu cũng là máu thịt nát vụn, xương gãy đứt của Diệp Húc. Thân thể hắn lần lượt bị đánh nát, nguyên thần bị chém, lại lần lượt sống lại đối chiến với hai vị chí tôn cổ xưa này.

Chỉ cần tinh khí trong Cây Thế Giới không hết, luân hồi còn vận chuyển, hắn sẽ luôn bất tử bất diệt.

Hai vị chí tôn cổ xưa này cho hắn áp lực quá lớn, làm cho hắn liều mạng đối kháng nhưng vẫn không địch lại được. Nhưng theo thời gian dần trôi, tu vi nội tình Diệp Húc tăng lên, chỉ là vẫn gian nan chống cự.

Đây là hắn dùng hai vị chí tôn cổ xưa để tôi luyện, nhanh chóng tăng tu vi lên, tích lũy nội tình khổng lồ, thực lực cũng tăng lên trong phạm vi lớn.

“Thanh Vi Chứng Đạo ấn!”

Diệp Húc đột nhiên thi triển một ấn, lập tức tất cả đại đạo trong Đại La Thiên này nổ vang, chấn động tâm người, hội tụ tới hắn, dung nhập vào trong nguyên thần của hắn. Một âm thanh vang vọng thiên địa, chấn thông thiên vang lên: “Ta chứng đạo…”

Hắn đang cưỡng ép lĩnh ngộ cảnh giới chứng đạo, dắt hàng tỉ thiên địa đại đạo tới dung nhập thân thể, khiến cho mình tiến thêm một bước tới cảnh giới chứng đạo.

Hắn đã tế luyện được non nửa Đại La Thiên, có thể điều động đại đạo của Đại La Thiên đến thêm vào bản thân.

Âm thanh này vừa vang lên, Tổ Thần lập tức đánh nát Thanh Vi Chứng Đạo ấn, bùm một tiếng vang lên, hạ xuống tế đàn. Ngay sau đó Nguyên Thủy Thiên Vương cũng vung hai tay lên, Di La Thiên Địa Tháp trấn áp xuống, đánh cho Diệp Húc vỡ đầu chảy máu, cũng giáng xuống tế đàn.

Ba bóng người đại chiến mấy ngày liên tục trên tế đàn nho nhỏ kia, đánh cho trời u đất ám, nhật nguyệt vô quang.

Diệp Húc đối kháng với hai đại chí tôn công phạt, thi triển từng đạo Thanh Vi Chứng Đạo ấn ra, không ngừng dẫn dắt chứng đạo chi đạo của Đại La Thiên, lại không ngừng bị hai đại chí tôn đánh nát, nhưng vẫn làm cho hắn hấp thu không tí đại đạo, nội tình ngày càng sâu.

Tòa chứng đạo chi thiên Đế Tuệ này cũng bị hắn tế luyện càng lúc càng nhiều.

Cùng lúc đó, Ma Thần Hoàng và các cao thủ Thiên Phần đều ở trong chứng đạo chi môn của mộ Tổ Thần không ngừng công kích Luân Hồi Thiên Môn, cũng làm cho Diệp Húc khá là vất vả.

Hắn đối mặt với ba loại công kích khác nhau, phân thân nhưng khó đối phó nổi. Những vị Thiên Đế, ma Đế, Nhân Hoàng Đại Đế trên Luân Hồi Thiên Môn bị đánh nát, vô số thiên binh thần ma hóa thành bột mịn. Dù có nhiều chí bảo chống đỡ gia trì thì cũng dần không chống lại được đám người Ma Thần Hoàng.

“Ngọc Hư, lần này ngươi tính sai rồi!”

Ma Thần Hoàng chỉ cảm thấy uy năng tòa Luân Hồi Thiên Môn này dần dần suy kiệt, không khỏi mừng rỡ. Ông ta lập tức thúc giục ba món chỉ bảo đồng thời đánh tới Luân Hồi Thiên Môn, cười to lên: “Lần này trẫm chẳng những lấy đi Luân Hồi Thiên Môn của ngươi, còn muốn đánh chết ngươi ở đây, làm cho ngươi biết uy nghiêm của Đại La Thiên ta không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể xâm phạm!”

Ba món chí bảo hợp lực đánh tới lập tức đánh bay Luân Hồi Thiên Môn. Ma Thần Hoàng cất tiếng cười ta, đám Thần Quân Thần Vương Thiên Phần kia đứng sau lưng ông ta, ông ta giơ tay chộp tới tòa Luân Hồi Thiên Môn này.

Đột nhiên Luân Hồi Thiên Môn nhô lên cao chấn động, xuyên thủng hư không biến mất. Lập tức lại có một tiếng rắc vang lên, Ma Thần Hoàng vội lao ra khỏi mộ Tổ Thần, phóng mắt nhìn thì không khỏi ngây dại.

Đám ma thần sau lưng ông ta cũng đồng loạt ngây dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.