Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 1022: Chương 1022: Trùng kích chứng đạo chi cảnh




“Luân Hồi Thiên Môn của ta không nhốt Ma Thần Hoàng được lâu, phải tốc chiến tốc thắng!”

Ở ngoài Luân Hồi Thiên Môn, Diệp Húc đánh xuống một chưởng cắt đứt Thiên Hà cuồn cuộn chảy không dừng kia. Sau đó hắn ra sức kéo khiến Thiên Hà truyền ra tiếng nổ băng băng băng, những dải thiên địa đại đạo bị hắn kéo ra khỏi Đại La Thiên.

Đại La Thiên chính là nơi bắt nguồn của Thiên Hà, tương liên với thiên địa đại đạo của Đại La Thiên, có thể nói là nền móng của Đại La Thiên. Thu Thiên Hà sẽ tác động đến đại đạo của Đại La Thiên.

Muốn thu Đại La Thiên thì phải thu Thiên Hà trước, chặt đi nền móng của Đại La Thiên.

Đại đạo của Đại La Thiên không giống bình thường. Loại đại đạo này chính là chứng đạo chi đạo cao thâm khó lường nhất, chứng đạo ở trong Đại La Thiên dễ dàng hơn các nơi khác rất nhiều, đồng thời cũng càng thêm nguy hiểm.

Rậm rạp đại đạo áp trên Thiên Hà, trọng lượng nặng gần như Thiên giới!

Muốn thu Thiên Hà thì phải có pháp lực hoặc sức mạnh khôn cùng để chống lại sức ép của đám chứng đạo chi đạo kia. Chỉ có nhân vật mạnh mẽ như Tổ Thần mới có thể thuần phục Thiên Hà rồi luyện hóa thành bảo vật nuôi dưỡng thân thể mình.

“Lên cho ta!”

Toàn thân Diệp Húc đột nhiên phát lực kéo cả Thiên Hà và Đại La Thiên đại đạo ra, lập tức lật tay vỗ thật mạnh, Thiên Hà cuồn cuộn kia bị hắn đánh bay, ầm một tiếng khắc trên Luân Hồi Thiên Môn.

Trong chứng đạo chi môn, Ma Thần Hoàng dẫn các vị ma thần Thiên Phần tấn công Luân Hồi Thiên Môn và Long Hán Tiêu Môn. Tòa Long Hán Tiêu Môn kia phát ra đại kiếp nạn uy, nhanh chóng bị Ma Thần Hoàng áp chế xuống, dù sao Diệp Húc không tự mình tọa trấn thúc giục Long Hán Tiêu Môn, mà lấy pháp lực bản thân từ xa thúc giục hai món bảo vật này.

“Chỉ cần áp chế Long Hán Tiêu Môn, một mình Luân Hồi Thiên Môn không vây khốn trẫm được lâu!”

Ma Thần Hoàng chấn hưng tinh thần. Lại đúng lúc này, trên Luân Hồi Thiên Môn bỗng xuất hiện thêm một Thiên Hà treo trên Đại La Thiên của Luân Hồi Thiên Môn, ầm ầm cuộn sóng chảy vào trong Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, lại từ Thanh Vi Thiên chảy vào Thượng Thanh Cảnh Vũ Dư Thiên, sau đó là Thái Thanh Cảnh Đại Xích Thiên, Bình Dục Cổ Dịch Thiên, Long Biến Phạm Độ Thiên…

Con sông này cuồn cuộn mênh mông, đi qua nơi nào hình thành những mảng tinh hệ, hóa thành vô số ngôi sao điểm xuyết thêm cho Thiên giới trong cửa kia.

Ầm!

Thiên Hà đổi chiều chảy vào ba nghìn thế giới, cuồn cuộn chảy xuống Địa ngục, hóa thành Hoàng Tuyền một đường xuyên qua Mười Tám Tầng Địa Ngục, cuối cùng ở cuối Lục Đạo Luân Hồi hóa thành một Minh Hải mênh mông, vô vố ngôi sao nhấp nhô lên xuống trong Minh hải.

Thiên hà nối liền tam giới, trên tới Đại La Thiên Luân Hồi Thiên Môn, dưới hình thành Minh Hải, lập tức làm cho uy năng của Luân Hồi Thiên Môn tăng vọt, hơi thở bức người. Dù là nhân vật như Ma Thần Hoàng cũng phải cảm thấy kinh hãi.

Long Hán Tiêu Môn bay lên rơi vào trong Long Biến Phạm Độ Thiên trong Thiên Môn. Lại có những tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo hiện ra, Thái Dương Huyền Quan của Diệu Minh Tông Phiêu Thiên, Đại La Thủy Dương Tam Tự Kinh Điển của Thượng Thiệt Nguyễn Nhạc Thiên, Tử Vi Vân Cung của Hàn Sủng Diệu Thành Thiên, Tử Vi Trường Lâu của Tú Nhạc Cấm Thượng Thiên.

Trong Ngọc Hư Cung, Diệp Húc để lại chín tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo giao cho đám người Thái Hư Đế Quân cầm giữ trấn thủ Ngọc Hư Cung, nhưng hắn vốn lấy được mười sáu, còn bảy chí bảo kia hắn mang theo người.

Lúc này cả bảy món chí bảo cùng xuất hiện gia trì cho Luân Hồi Thiên Môn, phòng thủ thêm kiên cố. Lại có Thiên Hà bị Diệp Húc thu vào làm cho uy năng của Luân Hồi Thiên Môn tăng mạnh. Điều này khiến Ma Thần Hoàng càng thêm nổi giận, càng thêm liều mạng đánh tới Luân Hồi Thiên Môn.

“Ngọc Hư, nếu ngươi dám lấy đi Đại La Thiên, trẫm với ngươi không đội chung trời, không chết không thôi!”

Đường đường vị chí tôn của Thiên Phần nay nổi giận lôi đình, đem hết ba món chi bảo lấy được từ trong Di La Thiên Địa Tháp tế lên, hung ác quát to: “Đánh! Đánh mạnh vào cho ta! Phải mau chóng công phá phòng ngự tòa Thiên Môn này, không thể để Ngọc Hư đắc thủ!”

Trong mộ Tổ Thần tiếng chém giết rung cả trời đất. Mà ngoài Đại La Thiên, Diệp Húc lại nhàn nhã đi tới tế đàn mà Nguyên Thủy Thiên Vương để lại, thầm nghĩ: “Nay thu Thiên Hà, cuối cùng có thể ngăn trở Ma Thần Hoàng một lát là ta thoải mái thu Đại La Thiên…”

Hắn bước vài bước liền tới trung tâm Đại La Thiên. Phía trước những chiếc trụ trời cắm vào chân trời nâng lên một tòa đạo đài to lớn. Nơi này chính là tế đàn mà Nguyên Thủy Thiên Vương để lại khi ngài ở cảnh giới Đế Quân. Khi đó Nguyên Thủy Thiên Vương cũng không đủ pháp lực để lấy đi Đại La Thiên, mà để lại một chữ “Tế”, không ngừng tế luyện Đại La Thiên.

Nhưng hành động này của ngài bị Tổ Thần ngăn lại, Tổ Thần để lại một chữ “Phong”, che Đại La Thiên lại, làm cho Nguyên Thủy Thiên Vương không thể tế luyện mang Đại La Thiên đi.

Diệp Húc lần đầu tiên vào Đại La Thiên thì từng ở nơi đây ngộ đạo, tu vi và thực lực đều tinh tiến không ít.

Nay hắn đã là Đế Quân, tam đạo chứng nhận, hùng mạnh hơn Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương năm đó rất nhiều. Khi nhìn thấy tế đàn này thì đã không còn rung động như lần đầu nữa.

“Năm đó khi Nguyên Thủy Thiên Vương định lấy đi Đại La Thiên thì bị Tổ Thần ngăn cản. Hai người là đối thủ của nhau, xác minh vu đạo với nhau mới có thể cùng tiến, đều tự đạt tới cảnh giới vô cùng cao thâm.”

Diệp Húc thất thần, thầm nghĩ: “Nay ta cũng muốn thu đi Đại La Thiên, đáng tiếc không có cường giả nào tài hoa như Tổ Thần tới ngăn cản…”

Hắn bước thẳng lên tế đàn, giẫm mạnh chân một cái lập tức khiến chữ “Phong” dưới hư ảnh Tổ Thần kia rầm một tiếng vỡ vụn, bị tu vi của hắn xóa đi. Ngay sau đó chữ “Tế” trên đỉnh đầu hư ảnh Nguyên Thủy Thiên Vương cũng vỡ vụn, biến mất.

Hư ảnh Nguyên Thủy Thiên Vương và Tổ Thần đều bị hắn chấn vỡ.

Phân thân hai vị cường giả này ở lại nơi đây đã trăm vạn năm, cho tới nay chưa từng có người thử xóa bỏ bọn họ đi. Đó là bởi vì phân thân hai người thực sự quá mạnh, tương liên với Đại La Thiên, dù là cường giả chứng đạo Thiên Quân cũng rất khó để xóa đi phân thân của bọn họ.

Huống chi, địa vị bọn họ lại phi phàm, chết đi đã bao lâu nhưng vẫn có uy vọng không gì sánh nổi. Xóa đi phân thân của hai người bọn họ sẽ bị nghìn người mắng mỏ.

Diệp Húc cũng không quan tâm, hắn mưu đồ rất lớn, mà phân thân của Tổ Thần và Nguyên Thủy Thiên Vương lại tương liên với số mệnh Đại La Thiên, muốn thu Đại La Thiên thì phải xóa phân thân hai người bọn họ trước, bằng không thì không thể làm được.

Trên tế đàn, một tiếng ầm vang lên. Thần vận quanh thân Diệp Húc bay lên, những dải thần vận dài hẹp cả tỉ dặm dung nhập vào hư không Đại La Thiên, định tế luyện toàn bộ Đại La Thiên này.

Răng rắc! Răng rắc!

Những mảnh Đại La Thiên đại đạo dài hẹp xuất hiện từ trong hư không, chỉ một thoáng thiên lôi địa hỏa tuôn trào cùng tụ đến tế đàn, đại đạo áp đến, bầu trời trở nên vô cùng u tối.

Ở giữa không trung, đại đạo hiển hóa thành những vị thần ma sừng sững, giống như những vị Ma Đế từng xuất hiện trong lịch sử Đại La Thiên, thậm chí còn có cả những nhân vật cổ viễn cổ xa xưa. Vu và tiên cùng tồn tại, vu pháp và tiên pháp ở một khắc này phát ra ánh sáng vô cùng mãnh liệt sáng chói.

Ngoài ra còn có đại đạo hóa thành những tòa chứng đạo chi bảo có hình thái như lầu, chuông, gò đất, đỉnh, lò, châu, quạt, tràng, cửa, cung, điện, hồ, liên, cây, hoa, đủ mọi chủng loại, nhiều không đếm xuể.

Từng vị Thiên Đế, Ma Đế, Tiên Đế cầm đủ loại chứng đạo chi bảo trong tay, tất cả đều là do Đại La Thiên đại đạo hóa thành, vây quanh Diệp Húc tầng tầng lớp lớp.

Cảnh tượng này trông như đại kiếp nạn phủ đến, muốn phá hủy Diệp Húc hoàn toàn.

Hắn tế luyện Đại La Thiên khiến Đại La Thiên phản kháng. Từ xưa đến nay Đại La Thiên đều là nơi người chứng đạo sống. Thiên địa đại đạo nơi này chính là chứng đạo chi đạo. Thu Đại La Thiên tất sẽ bị cả tòa Đại La Thiên phản kích, đại đạo nghiền ép.

Diệp Húc lập tức cảm giác được áp lực vô cùng trầm trọng. Những luồng Đại La Thiên đại đạo đè tới, người chứng đạo từ viễn cổ xa xưa đến bây giờ đều xuất hiện, luồng áp lực này gần như tương đương với các vị Thiên Quân chứng đạo đồng thời ra tay với hắn.

Chỉ một thoáng dị tượng nập trời, lâu rung chuông vang, gò áp đỉnh luyện. Từng vị kiểu Đại Đế, từng tòa chứng đạo chi bảo đều công tới Diệp Húc.

“Nguyên thần, lên!”

Ngọc thụ nguyên thần lập tức từ mi tâm Diệp Húc bay lên trời, trong phút chốc to lớn cao hẳn lên, chống Đại La Thiên gần như khiến nơi này vỡ ra.

Vô số công kích trong chớp mắt đánh lên thân ngọc thụ nguyên thần, nhất thời đánh cho cành lá rơi lả tả, với thực lực hiện giờ thì Diệp Húc khó có thể chống đỡ được.

Không chỉ nguyên thần bị trọng thương, thân thể hắn cũng lọt vào vô số công kích. Chứng đạo chi đạo của Đại La Thiên hóa hình đánh đến, khắc xuống vết thương đại đạo trên cơ thể hắn, trông mà kinh tâm.

Lại vào lúc này, một gốc Cây Thế Giới vô cùng hùng vĩ bay tới, chính là Cây Thế Giới thời đại Tiên đình viễn cổ kia, ầm một tiếng giáng lên Nguyên Thủy tế đàn. Nguyên thần của Diệp Húc lập tức tương dung với Cây Thế Giới này, nguồn tinh khí khổng lồ vô cùng vô tận không ngừng từ gốc cây chết héo này tuôn vào trong thân thể và nguyên thần của Diệp Húc, ra sức đối kháng với Đại La Thiên đại đạo đang nghiền ép kia.

Ầm!

Sau lưng Diệp Húc hiện lên một tấm Lục Đạo Luân Hồi to lớn rách nát, là Lục Đạo Luân Hồi chân chính chứ không phải thứ phỏng chế ở trong Luân Hồi Thiên Môn kia. Diệp Húc thúc giục Lục Đạo Luân Hồi cùng thân thể và nguyên thần chống lại Đại La Thiên.

Hắn đứng vững chân, lập tức ngồi xuống dưới Cây Thế Giới, để mặc cho Đại La Thiên đại đạo công kích mà vẫn lù lù bất động. Vô số công kích đánh đến, làm cho thân thể hắn da tróc thị bong, máu tươi đầm đìa, dường như lúc nào cũng có thể bị đánh nát.

Diệp Húc hoàn toàn không để ý đến thương thế mà toàn lực thúc giục Bàn Vương Khai Thiên Kinh hấp thu tinh khí của Cây Thế Giới, đồng thời luyện hóa từng vết thương đại đạo một, lĩnh ngộ chứng đạo chi đạo bên trong. Hơi thở hắn nhanh chóng tăng vọt lên.

Đây mới là mục đích thực sự của hắn, thu Đại La Thiên, dùng chứng đạo chi đạo của Đại La Thiên công kích để lĩnh ngộ cảnh giới chứng đạo.

Nếu tu luyện từng bước thì hắn ít nhất phải mất trăm ngàn năm mới có thể tích lũy đủ nội tình, trùng kích cảnh giới chứng đạo Thiên Quân. Nhưng ở loại vô thượng thiên Đại La Thiên này, vừa đối kháng vô số chứng đạo chi đạo công phạt lại vừa lĩnh ngộ chúng, khiến cho tu vi cảnh giới hắn đồng thời tăng lên.

Chứng đạo trong Đại La Thiên chắc chắn sẽ hơn chứng đạo ở những nơi khác, thu hoạch càng nhiều, thực lực càng mạnh, có thể được càng nhiều đại đạo thử thách.

Mấy ngày sau, thân thể và nguyen thần của Diệp Húc cũng đã có thể chống lại được Đại La Thiên đại đạo công kích, bắt đầu hấp thu Đại La Thiên đại đạo, nhanh chóng tăng lên chứng đạo cảnh. Đồng thời, thần vận của hắn đã trải rộng khắp Đại La Thiên, có dấu hiệu luyện hóa tòa Thiên giới này.

Đại La Thiên lại càng nghiền ép hắn dữ dội hơn, đột nhiên nhiều Thiên Đế Ma Đế Tiên Đế hóa thân ngừng công kích lại, một luồng áp lực vô cùng nặng nề truyền đến. Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thì thấy Đại La Thiên đại đạo lại càng tuôn trào dữ dội, dần dần một vị thần ma được đại đạo hóa hình ra, cũng là một vị ma thần tóc tím đầu đội trời chân đạp đất, hơi thở vô cùng cuồng dã bá đạo, bước nhanh tới Diệp Húc.

“Tổ Thần…”

Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, từ từ đứng dậy. Tổ Thần hiển nhiên đã chứng đạo trong Đại La Thiên, đại đạo của bản thân khắc trong Đại La Thiên. Đại La Thiên đại đạo tái hiện vị vu mạnh nhất này, cho hắn luồng áp lực vô cùng.

Lại vào lúc này, một luồng hơi thở mạnh không hề kém mà thậm chí hơn hẳn Tổ Thần xuất hiện. Diệp Húc cả kinh trong lòng, hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén: “Nguyên Thủy Thiên Vương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.