Thế giới Vu Hoang liên tục xuất hiện ba vị Thiên Đế, Hạo Thiên, Thanh Đế và Hiên Viên. Trong đó Hiên Viên Thiên Đế là sau cùng, sau Hiên Viên Thiên Đế, thế giới Vu Hoang liền im lặng hẳn, bắt đầu sự thống trị hơn
mười vạn năm của triều đình Đại Chu, Đại Chu hoàng triều bị diệt lại có
gần mười vạn năm nữa.
Thời kỳ dài đằng đẵng hai mươi vạn năm
này, thế giới Vu Hoang chỉ xuất hiện hai vị cường giả là Chu Vũ Mục
Vương và tổ sư Chu Thiên Tinh Cung. Chu Vũ Mục Vương được xưng là Vu
Hoàng mạnh nhất trong lịch sử, mà tổ sư Chu Thiên Tinh Cung lại có địa
vị bất phàm trên Thiên giới.
Về phần các Vu Hoàng khác, tuy rằng cường giả xuất hiện lớp lớp, nhưng có tiếng tăm thì ít ỏi chẳng có mấy.
Sở dĩ thế giới Vu Hoang xuống dốc như vậy hẳn là có liên quan đến những gì Hiên Viên Thiên Đế đã làm.
Vị Thiên Đế này có lẽ không phải là vị Thiên Đế mạnh nhất trong lịch
sử, nhưng mưu lược thủ đoạn của ông ta lại làm cho người ta không thể
sánh bằng. Trong khoảng thời gian ông ta thống trị, ba nghìn thế giới
thái bình, phần lớn là con cháu ông ta thống trị. Tỷ như thế giới Vu
Hoang, đầu tiên có huyết mạch của Chuyên Húc Thần Vương thành lập Đại
Hạ, sau có huyết mạch của Đế Khốc Thần Vương thành lập Đại Thương, mãi
vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của vị Thiên Đế này.
Ngoài ra, Hiên Viên Thiên Đế chắc chắn là cực kỳ kiêng kỵ thế giới Vu
Hoang. Ông ta thân là Thiên Đế nên đương nhiên biết rõ thế giới Vu Hoang là nơi tụ hội của ba nghìn thế giới. Thanh Đế và Hạo Thiên Đại Đế đều
sinh ra từ nơi này, mà ông cũng dùng số mệnh tụ tập ba nghìn thế giới ở
thế giới Vu Hoang này, mới có thể xây dựng được nền tảng cho Thiên Đế.
Nếu trong lúc ông thống trị kia, ở trong Đế Hưng chi địa lại có một tên yêu nghiệt như Thanh Đế sinh ra, chưa chắc đã không như Thanh Đế,
nghịch hành phạt thiên, uy hiếp đến địa vị ông ta.
Cho nên,
khi ông ta đi lên ngai vàng Thiên Đế không lâu, khai quốc hoàng đế Vũ
Hoàng của Đại Hạ đã dùng chín lục địa ở thế giới Vu Hoang luyện chế ra
cửu đỉnh, phá đi số mệnh của Đế Hưng chi địa.
Có lẽ là sáu
mươi bảy mươi vạn năm sau khi Vũ Hoàng chết, không hề có ai hoài nghi
cửu đỉnh của Hạ gia không phải là bảo vật trấn áp Vu Hoang, mà là bảo
vật dùng để phá số mệnh của Đế Hưng chi địa.
Nếu không phải Diệp Húc ở trên nơi vô cực quan sát đến cảnh tượng ba nghìn thế giới thì cũng sẽ không nghĩ đến điểm này.
Loại thủ đoạn này của Hiên Viên Thiên Đế có thể nói là Linh dương quải
giác*, làm cho người ta không thể tìm được dấu vết, không thể không làm
người khác bội phục!
“Đã như vậy, để ta trùng luyện chín tòa
đại lục kia, làm cho thế giới Vu Hoang khôi phục ba nghìn đại lục, để
xem Đế Hưng chi địa rốt cuộc là vị Hiên Viên Thiên Đế giấu ở nơi nào!”
Diệp Húc ngồi xuống, tâm niệm khẽ động, sau lưng hiện ra những cánh
tay, lòng bàn tay mở ra, trong tự đọng sinh ra một vầng trăng sáng.
Lại thấy những đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín hẹp dài bay ra, chui
vào trong trăng, những con cự long liên kết với nhau, xây dựng nền tảng
lục địa.
Trùng luyện lục địa cần có pháp lực hùng hậu và
khổng lồ, cho dù là pháp lực của Vu Hoàng cũng chưa chắc có thể luyện
thành. Ứng Tông Đạo đã từng chỉ tu bổ Nam Hải Dương Châu mà đã tiêu hao
bảy tám phần tu vi hắn.
Một lúc trùng luyện chín tòa lục địa, chỉ có Diệp Húc chẳng hề để ý mà cứ thế nói ra.
Lúc này cách thời Vu Hoàng nhân kiếp, huyết chiến Giám Thiên Sứ, Thiên
Đế ngã xuống và Ma Tông thuyết pháp đã gần hai năm, tu vi Diệp Húc lại
càng thêm thâm hậu, đã tiến vào Nhân Hoàng trung kỳ.
Tu vi
hắn còn mạnh hơn Ứng Tông Đạo trước kia rất nhiều lần, chỉ riêng pháp
lực đã gần đạt tới trình độ của Vu Hoàng, nhưng cảnh giới hiện tại của
hắn lại là Nhân Hoàng trung kỳ!
Pháp lực toàn thân hắn trào
ra, chỉ thấy mặt trăng trong lòng bàn tay kia, những nơi pháp lực chìm
vào thì tự động sinh ra những vùng đất có hình dáng lục địa, tạo ra
những con sông, hồ nước, dãy núi.
Đây là thủ đoạn hư không
tạo vật, phàm là vu sĩ đều có thể làm được. Tỷ như trong vu pháp, có vu
pháp có thể dùng hư không tạo nước, tạo lửa, tạo cây, nhưng đại đa số vu pháp chỉ là chế tạo ra một số thứ đơn giản.
Trực tiếp dùng
pháp lực của mình luyện chế một tòa lục địa, loại chuyện này làm cho
người ta nghĩ cũng không dám nghĩ, huống chi là luyện một lúc chín lục
địa!
Hình thức ban đầu của những lục địa bắt đầu hình thành trong mặt trăng trong tay Diệp Húc.
Cùng lúc đó, từ trong ngọc lâu trên đỉnh đầu hắn không ngừng có tiên
linh khí rót vào toàn thân, liên tục bù lại tu vi tổn thất do hắn trùng
luyện chín tòa đại lục.
Luyện chế một tòa đại lục tiêu hao
một lượng lớn tu vi, còn khổng lồ hơn cả luyện hóa một tòa đại lục thành vu bảo. Mặc dù tu vi Diệp Húc gần đạt tới trình độ Vu Hoàng nhưng cũng
không thể chịu nổi, may là ngọc thụ trong ngọc lâu của hắn nối với Thiên giới, trộm tiên linh khí từ Thiên giới không ngừng bổ sung tu vi, nếu
không hắn chưa luyện ra một tòa đại lục thì đã bị hút sạch tu vi!
Mấy tháng qua đi, tiên linh khí trong ngọc lâu bỗng hết sạch. Diệp Húc
khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy tu vi mình giảm mạnh. Ngọc lâu của hắn vốn
còn hai thành tiên linh khí của Đế Tuệ, lại thêm ngọc thụ không ngừng
trộm lấy tiên linh khí từ Thiên giới, dự trữ nguồn năng lượng cực kỳ dồi dào, gần như có thể sánh với tu vi của đám Ma Hoàng kia.
Nhưng liên tục mấy tháng, chỗ linh khí này đã hao hết sạch, hóa thành dưỡng liệu cho chín tòa đại lục!
Mà chúng còn chưa hoàn toàn định hình, vẫn còn xa mới đạt tới mức độ được gọi là đại lục.
“Thuần Dương linh mạch bậc chín, toàn bộ đi ra!”
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, mấy trăm đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín tuôn ra khỏi ngọc lâu. Một cây ngọc thụ trong ngọc lâu đâm rễ vào trong đám linh mạch đó, điên cuồng hấp thu Thuần Dương linh khí!
Ngọc lâu của hắn đã tăng lên mười sáu tầng, nếu tăng thêm nữa thì càng
cần thêm nhiều linh mạch, nhưng cũng may là Diệp Húc từng cướp sạch kho
báu Thánh Ung của Huyền U thế giới, vơ vét hơn ngàn đầu Thuần Dương linh mạch.
Đám linh mạch đó ngoài luyện chế Hư Không ngọc bội,
phục hồi Hoàng Tuyền Ma Tông như cũ, bày ra chín mươi chín Tổ Long mạch
bảo vệ đế đô Đại Tần, và luyện chế chín tòa đại lục, còn lại ước chừng
hơn bảy trăm đầu Diệp Húc không sử dụng.
Hơn bảy trăm đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín bị một phát nuôi ngọc lâu!
Ầm ầm!
Ngọc thụ hấp thu hơn bảy trăm đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín lại
sinh trưởng, biến thành cao lâu mười bảy tầng. Lập tức khiến Diệp Húc
cảm thấy, tiên linh khí mà ngọc thụ trộm đến từ Thiên giới lại càng thêm khổng lồ, gần như gấp trước mấy trăm lần!
Luồng linh khí này tương đương với khả năng phun ra nuốt vào thiên địa linh khí cực hạn của Vu Hoàng đỉnh phong.
Dù là đám cường giả Vu Hoàng đỉnh phong như Đằng Hầu kia cũng không
phải lúc nào cũng hấp thu tiên linh khí, tu vi lão đạt tới đỉnh phong
thì không thể tiếp tục luyện hóa tiên linh khí. Mà ngọc thụ của Diệp Húc lại không lúc nào không dắt tiên linh khí đến, hội tụ vào trong ngọc
lâu của hắn.
“Hơn bảy trăm Thuần Dương linh mạch chỉ khiến
cho ngọc lâu của ta mọc thêm một tầng nữa, khẩu vị nó đúng là quá lớn
rồi! Tăng lên tầng mười tám thì e là không thể dùng Thuần Dương linh
mạch nữa, chắc chỉ có tiên linh mạch của Thiên giới mới có thể cung cấp
năng lượng khổng lồ như thế cho nó!”
Diệp Húc hít một hơi
thật sâu, tiên linh khí cuồn cuộn như nước nhen nhau chui vào trong cơ
thể hắn. Hắn khẽ phun ra nuốt vào một hơi gần như ngang với lượng linh
khí phun ra nuốt vào mà Nhân Hoàng khác luyện hóa trong một năm, cùng
cấp với năng lực hấp thu luyện hóa khủng bố của Vu Hoàng kia!
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Húc tu thành Nhân Hoàng rồi, tuy rằng tăng lên mỗi bước đều cần lượng linh khí kinh người, nhưng tốc độ hắn không
hề chậm lại!
Trong bàn tay hắn, chín tòa đại lục càng lúc
càng lớn, càng ngày càng vững chắc. Trên đại lục, linh khí quấn quanh,
có những ngọn thánh sơn tràn ngập linh khí tinh thuần.
Lại
hơn nửa tháng nữa trôi qua, Diệp Húc rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, chín tòa đại lục trong lòng bàn tay hắn cuối cùng cũng định hình hoàn toàn.
“Hư không tạo vật, luyện thành đại lục quả là vô cùng gian nan…”
Diệp Húc thầm nghĩ: “Mấy ngày nay ta lãng phí tu vi, e là có thể so với bảy tám vị Vu Hoàng rồi…”
Trong khoảng thời gian này, Phượng Yên Nhu luôn suy diễn địa điểm chính xác của chín tòa đại lục này, lúc này cũng đã sớm suy diễn ra. Cánh tay sau lưng Diệp Húc khẽ rung lên, chỉ thấy chín mặt trăng kia ầm ầm vỡ
nát rồi những tòa lục địa bay ra, ầm ầm bay về phía hải ngoại, chỉ chớp
mắt đã bay ra Trung Thổ Thần Châu, bay vào hải dương mênh mông bát ngát.
Những đại lục này vốn được hắn cầm trong tay nên không rõ lớn bao
nhiêu, nhưng lúc này thoát khỏi U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, đón gió
dài ra, mỗi một lần bay mấy trăm dặm lại lớn lên gấp đôi.
Dần dần, chín tòa đại lục treo lơ lửng, che khuất bầu trời, chọc phá trời cao.
Gần như tất cả mọi người trong Trung Thổ Thần Châu đều nhìn thấy cảnh
tượng bao la hùng vĩ này. Thậm chí chín tòa đại lục này lướt qua lục địa khác, bóng chúng còn che khuất cả lục địa bên dưới, gây ra náo loạn khá lớn, không biết bao nhiêu vu sĩ đại vu đều bay lên, đứng giữa không
trung nhìn ngó.
Thậm chí nhiều thánh địa cũng bị kinh động, nhiều vị Thánh chủ tay cầm cấm bảo đuổi theo chín tòa lục địa này.
Nhưng chín tòa lục địa này có pháp lực của Diệp Húc chống đỡ, dù Thánh
chủ có tế cấm bảo lên cũng không thể nào đuổi kịp, chỉ nhìn chín tòa đại lục kia càng bay càng xa, biến thành một chấm đen nho nhỏ.
Chúng bay đi mấy ngày rồi mới tơi nơi Vũ Hoàng thu nhặt cửu châu luyện chế cửu đỉnh, ầm ầm rơi xuống.
Những đại lục này hạ xuống đã gợi lên những cơn sóng dữ cuồn cuộn, mấy tháng không ngừng.
Lục địa vừa mới hạ xuống, Thuần Dương linh mạch bậc chín xây dựng lục
địa lập tức tương liên với địa khí nơi này, hòa vào thế giới Vu Hoang
thành một chỉnh thể, trở thành một bộ phận của Vu Hoang, biến thành chín lục địa.
Chín lục địa này xuất hiện khiến trời đất cộng
minh, lúc này tất cả sinh linh trong thế giới Vu Hoang đều cảm thấy được thế giới Vu Hoang dường như có điều gì đó khác biệt so với trước đây,
nhưng khác biệt ở đâu thì không ai rõ.
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên mấy tiếng ong ong vang lên, sau đầu hắn bỗng hiện ra tám
đạo Công Đức Kim Luân, trong lòng hắn chợt động, chỉ cảm thấy một luồng
công đức kỳ lạ thêm vào thân, buông xuống người hắn.
Hắn
luyện chế cửu châu, tạo phúc cho Vu Hoang, sau này tất cả sinh linh trên chín lục địa này đều thừa nhận ân trạch của hắn, loại công đức vô lượng này là thiện công, là hành động đại thiện.
Ba!
Một đạo Công Đức Kim Luân sau đầu hắn nhanh chóng đạm dần, cuối cùng phát ra một tiếng vang nhỏ rồi biến mất.
Ba ba ba!
Bảy đạo Công Đức Kim Luân còn lại cũng biến mất từng cái một, Công Đức
Kim Luân mà Diệp Húc cực khổ tu luyện đã lâu bị thiện công hắn đoạt được khi luyện chế chín lục địa trung hòa hết sạch!
Sắc mặt Diệp
Húc tối sầm lại, tám đạo Công Đức Kim Luân của hắn biến mất gần như
tương đương với tám công đức của Tu Di thần sơn bị nước rửa sạch, hoàn
toàn bị tẩy trắng, ngay cả Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn cũng không
thể dùng.
“Công đức nghiệp quả ta lấy được từ giết vô số
người, chỉ vì làm một việc thiện khiến chúng hóa thành hư ảo. Xem ra sau này ta không làm việc thiện thì tốt hơn…”
“Ba nghìn lục địa
tập hợp đủ số mệnh của ba nghìn thế giới, rốt cuộc có thể suy tính ra
phương vị chuẩn xác của Đế Hưng chi địa rồi!” Phượng Yên Nhu hoan một
tiếng, trong mắt nàng đột nhiên có vô số ký hiệu ẩn hiện, đột nhiên
ngừng lại, tập trung vào một phương vị trong Trung Thổ Thần Châu.
linh dương treo sừng: Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc
cây cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cành cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy trên mặt đất không có dấu tích, tránh được các mối nguy hiểm.