Đế
đô Hàm Dương nay đã biến thành một Hoàng thành được chín mươi chín con
rồng bảo vệ xung quanh, mà ở trên không trung , ngoài ra chín con Tổ
Long ý chí bất tử của Đại Tần còn có một con Phách Hạ cùng cửu đỉnh của
Đại Hạ.
Từ khi bị Thánh Hoàng phân thân đánh cho trọng
thương, Phách Hạ lão tổ luôn ngủ say, được linh khí của linh mạch thấm
nhuần nên từ từ sống lại, lại được Diệp Húc an bài trong đế đô, vừa hấp
thu linh khí trưởng thành, vừa giúp hắn trấn thủ Đại Tần.
Đằng Hầu nhất mạch đã bị hắn giết hết sạch, mà trong hoàng thất Đại Tần
kia, tuy còn có huyết mạch của Đông Lê bộ tộc, như đám người Ngọc Sanh
quận chúa, nhưng lại không phải là huyết thống trực hệ của Thủy hoàng
đế, mà tu vi lại quá kém, nếu chưởng quản một quốc gia thì sớm muộn gì
sẽ dẫn tới đại họa.
Ý của Lã Xuân Thu đại tướng quốc là cho
Diệp Húc đăng cơ, trở thành hoàng đế Đại Tần chứ không thay đổi quốc
hiệu, sau đó Diệp Húc cưới nữ tử Đông Lê làm vợ sinh hạ con cháu để kế
thừa đế vị, nhưng bị Diệp Húc bác bỏ.
Cuối cùng, Phách Hạ lão tổ lên tiếng, để Diệp Húc đăng cơ xưng đế, nhưng chỉ là mang hư danh,
sau đó ra sức sinh một đứa trẻ rồi truyền đế vị cho đứa bé đó.
Con cháu Diệp Húc tương lai nhất định phải dung hợp huyết thống của
Chuyên Húc Thần Vương, mà còn phải cưới nữ tử Đông Lê làm vợ, như vậy
thì Đại Hạ và Đại Tần sẽ hợp làm một, tất cả đều vui vẻ.
Diệp Húc cũng gắng gượng đồng ý, để cho Lã tướng quốc nắm toàn bộ triều
cương như trước còn mình thì chỉ làm hoàng đế trên danh nghĩa. Ý chí hắn không ở nơi đây, cho dù có thống nhất thế giới Vu Hoang thì cũng sẽ
không cố thủ giang sơn.
Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu thì lại thầm oán, con còn chưa kịp sinh thì đã bị cha nó bán đi mất.
Hai cô gái thì thà thì thầm, bàn bạc xem con của ai sẽ làm hoàng đế
tương lai của Đại Tần, lại nghe Tây Vương Mẫu trẻ tuổi đỏ mặt cười nói:
“Tô tỷ tỷ, con của muội sớm đã bị sư huynh bán, tương lai phải đi Côn
Luân thế giới Hoa Tư thiên quốc làm Tây Hoàng, cho nên chỉ có con của tỷ tỷ có thể làm Tần Hoàng thôi.”
Tô Kiều Kiều hung hăng liếc Diệp Húc một cái, dở khóc dở cười: “Bát tự còn chưa xong, tướng công đã bán sạch con mình rồi…”
“Thiếu Bảo này, ngươi phải cố gắng, sinh Thái tử càng sớm càng tốt!”
Phách Hạ lão tổ dặn dò: “Thái tử vừa ra đời thì hãy ôm thằng bé để lão
tổ nuôi nấng thay ngươi, nhất định sẽ dạy cho nó thành một vị minh quân
anh minh thần võ!”
Diệp Húc rùng mình một cái, đồng ý không ngừng rồi vội mang theo Phượng Yên Nhu và Tô Kiều Kiều chạy khỏi đế đô.
Đến khi rời khỏi phạm vi nhĩ lực của Phách Hạ lão tổ, Diệp Húc trịnh
trọng nói với Tô Kiều Kiều: “Phu nhân, nếu sinh ra Thái tử thì không thể để Phách Hạ lão tổ nuôi nấng, nếu không thì chẳng biết Thái tử nhà
chúng ta sẽ biến thành cái đức hạnh gì nữa, có khi lại khiêng một cái
bia lớn, trên ghi ‘Hôm nay ta lại vào triều rồi, ta thật chuyên cần’…”
Hai cô gái nhớ tới những gì Phách Hạ lão tổ làm liền thấy buồn cười, cùng hắn trở về Hoàng Tuyền Ma Tông.
Lúc này, Hoàng Tuyền Ma Tông vô cùng náo nhiệt. Ở trong Thập Vạn Đại
Sơn tập trung các vu sĩ đại vu các đại thánh địa từ các châu lục, thậm
chí có cả Nhân Hoàng Thánh chủ.
Đây là việc quan trọng của
thế giới Vu Hoang, thậm chí so với Ứng Tông Đạo và Tinh Đế độ Vu Hoàng
nhân kiếp còn đồ sộ hơn nhiều.
Mọi người ngồi ngay ngắn và
cẩn thận lắng nghe. Lúc này bốn vị Vu Hoàng Ứng Tông Đạo, Tinh Đế, Ma
Hoàng và Hạng tông chủ khoanh chân ngồi giữa trung tâm, đều tự phân ra
cấm pháp phân thân cùng ngồi xung quanh, cùng mở miệng giảng ra tâm đắc
Vu Hoàng.
Bản tôn bọn họ cùng với cấm pháp phân thân là có
tất cả ba mươi lăm tôn, Ứng Tông Đạo và Ma Hoàng mỗi người có mười phân
thân, Tinh Đế hai phân thân và Hạng tông chủ chín phân thân. Ai nấy đều
tự giảng giải ra sự ảo diệu của Vu Hoàng, trong lúc nhất thời thiên hoa
tung bay, thiên ma phi vũ, long giao bơi lượn, tinh quang sáng chói,
muôn hình vạn trạng, làm cho người ta say mê nghe.
Đây là chủ ý của Diệp Húc, trước khi để bốn vị Vu Hoàng đi Thiên giới thì để họ
khai đàng giảng pháp cho mọi người trong thế giới Vu Hoang, giảng các
loại lĩnh ngộ khi mình trở thành Vu Hoàng, mở ra cánh cửa trí tuệ cho
tất cả sinh linh của thế giới Vu Hoang, làm cho bọn họ có thể nhìn thấy
con đường tiến lên Vu Hoàng.
Chuyện này, ốn vị Vu Hoàng
thuyết pháp, mở ra linh trí, trực tiếp bỏ đi lốt thú hóa thành hình
người, yêu khí tràn ngập quanh thân, trở thành vu sĩ yêu tộc!
Nghe xong lần giảng pháp này, không biết bao nhiêu người vốn nghi hoặc
đã lâu bỗng thấy sáng tỏ thông suốt, tu vi tiến nhanh, trực tiếp nhảy ra khỏi trở ngại, tiến lên cảnh giới cao hơn.
Ngay cả Thánh chủ các đại thánh địa cũng có thu hoạch, tu vi tinh tiến hơn xa trước đây.
Cho dù lúc trước Ứng Tông Đạo và Diệp Húc có đắc tội bao nhiêu người,
bao nhiêu thánh địa, việc thiện lần này đã đủ để tuyệt đại đa số người
quên đi chuyện ác họ đã làm, chỉ nhớ kỹ lần truyền đạo thụ nghiệp này.
Trận khai đàn giảng pháp này kéo dài liên tục hơn ba tháng, đám người Ứng Tông Đạo mới ngừng lại, tự thu hồi phân thân.
Bốn vị Vu Hoàng giảng pháp ba tháng đủ để tạo ra một thời thịnh thế cho thế giới Vu Hoang, có thể nói là trước nay chưa từng có, làm cho thế
giới Vu Hoang vốn yên lặng đã lâu nghênh đón thời đại các lớp cao thủ
xuất hiện, hào kiệt tập hợp.
Có thể tưởng tượng, trong một
thời gian rất dài sau này, cường giả ở thế giới Vu Hoang nhất định như
nấm mọc sau mưa, thậm chí là không ít Vu Hoàng, thực lực toàn bộ Vu
Hoang sẽ tăng lên trong phạm vi lớn.
“Các vị, Ứng mỗ đã trở
thành Vu Hoàng, diệt trừ Giám Thiên Sứ khiến cho thiên hạ thái bình. Nay Ứng mỗ tuyên bố một thay đổi, mong các vị thánh chủ hãy hủy bỏ Vu Hoàng nhân kiếp!”
Ứng Tông Đạo nhẹ giọng nói khiến cho đám đông
đang ngộ đạo chợt bừng tỉnh: “Từ nay về sau sẽ không còn nhân kiếp nữa,
ai cũng có thể trở thành Vu Hoàng! Bốn vị Vu Hoàng ta sắp đi lên Thiên
giới, có thể cam đoan với các vị, nếu có Vu Hoàng xuất hiện áp bức các
thánh địa, bọn ta tất sẽ trở về từ Thiên giới, tru sát kẻ đó!”
Vu Hoàng nhân kiếp là ác mộng của tất cả Thánh chủ, nhưng sở dĩ xuất
hiện thói xấu này chính là các đại thánh địa lo lắng có người trở thành
Vu Hoàng, sẽ thống nhất thế giới Vu Hoang, áp bức không gian sinh tồn
của các đại thánh địa.
Nhưng nếu có bốn vị Vu Hoàng Ứng Tông
Đạo, Tinh Đế, Hạng Tịch và Ma Hoàng cùng cam kết, loại ác tục thói xấu
Vu Hoàng nhân kiếp này sẽ tan thành mây khói.
Vu Hoàng nhân kiếp là chướng ngại vật cuối cùng của một thế giới Vu Hoang phục hưng, nay nó đã thành lịch sử.
“Các vị, giảng pháp xong rồi, đi Thiên giới thôi!” Hạng tông chủ trầm giọng nói.
Tinh Đế và Ma Hoàng gật đầu, đều tự để lại một tôn Vu Hoàng phân thân,
một tọa trấn Chu Thiên Tinh Cung, một tọa trấn Hằng Cổ Ma Vực. Bốn người vươn người đứng dậy, đánh phá hư không làm lộ ra không gian vô ngần ở
nơi vô cực kia, tính lấy vô cực làm ván cầu mở ra hàng rào Thiên giới,
tiến vào Thiên giới.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi liên tục đối
nghịch với bổn hoàng, tiếc là bổn hoàng vẫn không thể giết ngươi, nhưng
Nhân Vực con ta thì nhớ ngươi mãi không quên đó!”
Ma Hoàng
quay đầu, cười to nói: “Ngươi hãy cẩn thận! Sau khi bổn hoàng rời đi
rồi, nó sẽ thay thế bổn hoàng làm chủ Sâm La Thần Điện, tất sẽ cùng
ngươi có một trận long tranh hổ đấu!”
“Ma Hoàng lại giỡn rồi.”
Diệp Húc vẫy tay đưa tiễn, cười nói: “Lệnh lang cùng ta tranh chấp thật đúng là buồn cười, hãy chờ con ta xuất thế rồi để nó quyết hơn thua
cùng lệnh lang thôi.”
“Tiểu tử thối, lại kiêu ngạo như vậy…” Sắc mặt Ma Hoàng trầm xuống, bước vào nơi vô cực.
Ứng Tông Đạo, Tinh Đế và Hạng tông chủ cũng rời khỏi thế giới Vu Hoang, biến mất không thấy gì nữa.
“Các vị, qua không lâu nữa ta cũng sẽ đi Thiên giới tìm các ngài…” Diệp Húc nhìn bọn họ rời đi, trong lòng thầm nói.
Bốn vị Vu Hoàng đã đi, thế giới Vu Hoang lâm vào trong an tĩnh. Hiếm
khi được thanh nhàn, Diệp Húc quyết tâm, sở dĩ hắn chưa đi theo đám
người Ứng Tông Đạo lên Thiên giới là vì tục sự chưa xong, lấy thủ đoạn
của hắn thì có thể dễ dàng ra vào Thiên giới.
Đầu tiên là hắn và Phượng Yên Nhu đi đến Thiên Yêu cung, hai người chính thức thành vợ chồng.
Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu cũng biết không lâu nữa hắn sẽ rời khỏi
Vu Hoang, cho nên hai nàng đều rất quý trọng những ngày bình thản khó có được này. Hắn mang theo hai vị phu nhân đi thăm bạn cũ. Trong lúc đó,
Diệp Húc lại mở ra ngọc lâu tầng thứ chín, tìm được tâm pháp trong đó.
Tâm pháp xuất hiện trong ngọc lâu là tâm pháp Tam Hoàng cảnh, bao gồm
Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển, Hồng Mông Thanh Liên kinh, Hạo Thiên
Đại Đạo chân kinh, ngoài ba loại tâm pháp đế cấp này thì chẳng còn gì
khác.
Mà tầng thứ mười, tầng thứ mười một cũng bị hắn mở ra, bên trong không có vật gì.
Tòa ngọc lâu này so với ngọc lâu trời ban giống nhau, chỉ cung cấp tâm
pháp chín tầng, cũng đủ làm cho hắn tiến vào Tam Hoàng cảnh, tu thành Vu Hoàng. Nhưng nếu muốn tu thành Thánh Hoàng thì cần dựa vào lĩnh ngộ của mình, chỉ dựa vào tâm pháp thôi thì không thể làm được.
Nhưng môn cấm pháp Bàn Vương Khai Thiên Kinh mà Diệp Húc sáng tạo ra
càng ngày càng hoàn thiện, cần tâm pháp khác cũng ngày càng ít đi, cho
dù là tâm pháp đế cấp, hắn chỉ lĩnh ngộ tinh túy bên trong rồi vứt bỏ.
Có được ba tâm pháp đế cấp này, Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn càng
thêm hoàn thiện, càng thêm sung mãn, thành tựu của hắn cũng ngày càng
cao.
“Sư huynh, muội vẫn không thể suy tính ra nơi số mệnh hưng thịnh của ba nghìn thế giới là ở nơi nào.”
Phượng Yên Nhu nhíu đôi lông mày lá liễu lại, bụng nàng hơi gồ lên,
hiển nhiên là đang mang thai, có phần chán nản nói: “Muội suy tính đến
mặt sau thì cảm giác nơi đó như là không ở Trung Thổ Thần Châu, thậm chí cũng không ở thế giới Vu Hoang, luôn cảm thấy sắp suy tính ra thì lại
thiếu một vài thứ…”
“Thiếu gì vậy?” Diệp Húc tâm khẽ động, dò hỏi.
“Thế giới Vu Hoang ta dù nói là có ba nghìn đại lục, nhưng trên thực tế lại chỉ có hai nghìn chín trăm chín mươi mốt đại lục. Chín đại lục khác đã bị Vũ Hoàng luyện hóa thành cửu đỉnh, bởi vậy số mệnh ba nghìn thế
giới đã thiếu đi chín đạo, làm cho muội không thể từ quỹ tích ba nghìn
thế giới vận hành mà suy tính ra Đế Hưng chi địa. Nếu trả lại chín lục
địa này thì có thể dễ dàng suy tính ra Đế Hưng chi địa là ở nơi nào…”
“Một khi đã như vậy, ta luyện ra chín tòa lục địa, làm cho chúng tiếp nhận số mệnh của chín thế giới.”
Diệp Húc cười nói, hắn lập tức tỉnh ngộ, trong lòng chấn động, hiểu ra
tại sao Vũ Hoàng phải luyện chế cửu đỉnh, trấn áp số mệnh thế giới Vu
Hoang!
“Ba nghìn lục địa đối ứng với ba nghìn thế giới, thiếu đi chín lục địa thì không thể nào biết Đế Hưng chi địa ở nơi nào. Đế
Hưng chi địa sẽ bị vùi lấp hoàn toàn, từ nay về sau Vu Hoàng sinh ra từ
thế giới Vu Hoang không ai còn có thể tiếp lấy số mệnh của ba nghìn thế
giới… Loại thủ đoạn này không thể là Vũ Hoàng có thể làm ra. Ông ta
luyện chế chín lục địa thành cửu đỉnh nhất định là được kẻ khác bày mưu
đặt kế.”
Diệp Húc từ từ phun ra một hơi trọc khí, thầm nghĩ:
“Mà kẻ này chỉ có thể là Hiên Viên Thiên Đế! Thật tài ba, Hiên Viên
Thiên Đế đúng là vị Đại Đế tài ba, loại thủ đoạn này làm cho người ta
theo không kịp!”