Ở ngoài chín tầng trời, những nhân vật cực kỳ hùng mạnh tìm kiếm tung
tích Di La Thiên Địa Tháp khắp nơi. Tốc độ bọn họ chậm một bậc, đương
kim Thiên Đế rời đi rồi bọn họ mới dám lên đường, đến khi ra khỏi chín
tầng trời thì đã không thấy bóng dáng Thiên Đế đâu.
Không qua bao lâu, trước mắt những nhân vật hùng mạnh này cũng biến thành màu đỏ máu, trời giáng mưa máu.
“Đế Tôn đã chết…” Một vị Thần Vương ngẩng đầu, lẩm bẩm.
“Thương Thiên Đế Tôn, cuối cùng cũng chết…” Một vị Thần Vương khác lộ ra ý cười trên mặt.
Các vị Thần Vương Đế Quân đều chấn động, Thương Thiên đã chết, đế vị
trống không, nay Thiên giới tất lâm vào một trận rung chuyển lớn. Kho
báu Nguyên Thủy Thiên Vương để lại, e là không dễ tìm được như vậy.
Mà giờ khắc này, tranh đoạt đế vị là chuyện quan trọng nhất.
Có thể tưởng tượng, Thiên giới tất sẽ có một trận gió tanh mưa máu!
Bọn lập tức trở về Thiên giới, những Thần Vương, Đế Quân đó trong lòng
lại cực kỳ nghi hoặc: “Thương Thiên Đế Tôn còn thọ nguyên hơn trăm năm
nữa, sao có thể chết lúc này cơ chứ? Chẳng lẽ trong chúng ta có người âm thầm đánh lén, tru sát Thiên Đế?”
Mà ở nơi vô cực, những vị
Vu Hoàng, Thánh Hoàng và Vu Tổ đến từ Thiên giới đều trở về. Thương
Thiên đã chết, đây là chuyện vô cùng tốt cho bất cứ kẻ nào, nếu có thể
quật khởi trong thời kỳ Thiên giới rung chuyển này, bọn họ hẳn là sẽ có
cơ hội xưng đế!
Nhưng vẫn còn một đám Vu Hoàng lựa chọn ở lại, tiếp tục tìm kiếm người đã triệu hồi hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp kia.
Sau một lúc lâu, Xích Uyên Ma Tôn hiển lộ thân hình, nhìn đám cường giả Thiên giới đó rời đi, trong lòng vô cùng chấn động, lẩm bẩm nói: “Thiên Đế đã chết, e là Thiên giới sắp đại loạn rồi. Trận bạo loạn này có khi
còn lan tràn đến ba nghìn thế giới…”
Thế giới Vu Hoang, đám
người Diệp Húc điều khiển thiên thuyền đi đến di chỉ Hoàng Tuyền Ma
Tông, đột nhiên thấy màu sắc mất hết, chỉ còn lại hai màu đen và trắng,
không bao lâu sau trời đất đỏ tươi như máu, mưa máu từ trên trời giáng
xuống.
Đám người Ứng Tông Đạo, Ma Hoàng ngẩn ra, không hiểu tại sao lại xuất hiện loại dị tượng này.
Tinh Đế giơ tay đón lấy vài giọt mưa máu, cẩn thận nhìn thì thấy chúng
cũng không phải là máu tươi thật sự, chỉ là hiện ra màu đỏ nhìn trông
như mưa máu.
Bên trong giọt mưa, từng luồng từng luồng linh
khí mang theo hoa văn độc đáo kỳ dị phát ra, làm cho người ta phải chậc
chậc lấy làm ngạc nhiên.
“Trời cao đổi màu, mưa máu giáng
xuống, đây là dị triệu chỉ xuất hiện khi Thiên Đế băng hà…” Hạng tông
chủ nhìn lên vòm trời, lẩm bẩm.
Ma Hoàng trầm giọng nói:
“Đúng vậy! Ta từng thấy điển tịch trong Sâm La Thần Điện ghi lại, nghe
nói khi Thiên Đế chết, trời đất khóc thương, tu vi toàn thân Đại đế tiêu tan, rót vào trong thiên địa. Những linh khí mà ông ta hấp thu khi còn
sống sẽ trả hết cho hậu thế, tu vi ông phân tán sẽ hình thành mưa máu.
Cảnh tượng này chỉ có thể nói rõ, Thiên Đế Thiên giới kia, e là đột
nhiên chết!”
Ứng Tông Đạo lặng lẽ gật đầu, hắn cũng những ghi chép liên quan ở trong điển tịch khác, cảnh tượng này đúng là dấu hiệu
Thiên Đế băng hà.
Hắn nhẹ giọng nói: “Nhưng đương kim Thiên Đế chắc là không phải hao hết thọ nguyên chứ?”
“Đúng là rất kỳ quái!”
Diệp Húc đã khôi phục một phần tu vi, trong lòng cũng buồn bực không
thôi. Trước đó không lâu đương kim Thiên Đế còn tuyển chọn tú nữ để ông
ta để lại con cháu, vị Tây Vương Mẫu trong Hoa Tư thiên quốc bị chọn,
bất đắc dĩ, vị Tây Vương Mẫu này lựa chọn đồng quy vu tận với đứa con
Thiên Đế ở trong bụng.
Nếu Thiên Đế thật sự không thể sống
được vài ngày nữa thì chắc đã sớm để lại người kế vị, làm cho con mình
xuất thế sớm trăm năm, bồi dưỡng cẩn thận để ông ta chết rồi thì đứa con đó có thể tranh đoạt đế vị cùng những cường giả khác.
Từ
điểm đó có thể thấy, đương kim Thiên Đế còn ít nhất một trăm năm thọ
nguyên, còn phải sống thêm trăm năm nữa thì hồn mới quy thiên được. Nếu
ông ta để lại người kế vị trước khi chết thì chẳng có ý nghĩa gì cả, các vị Thần Vương, Đế Quân khác chưa chắc đã làm cho con ông ta thuận lợi
trưởng thành.
Tỷ như Đế Khốc Thần Vương, từ thời Đại Thương
đã bắt đầu bố trí đường lui, thẳng đến cách đây không lâu, Đế Tuệ xuất
thế. Loại thủ đoạn này, là mưu lược của nhân vật cấp Đế Quân.
Đương kim Thiên Đế chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
“Chẳng lẽ ở Thiên giới có kẻ mưu phản, noi theo Thanh Đế giết Hạo Thiên, thí đế đoạt vị sao?” Diệp Húc suy đoán.
Ma Hoàng cười ha ha, hào khí vạn trượng, bễ nghễ bốn phương: “Thiên Đế
lão già này chết thì cũng chết rồi, mặc kệ là chết trong tay ai! Lão
chết rồi đúng là lúc quần hùng nổi lên bốn phía, tranh đoạt đế vị! Lúc
này Thiên giới chắc là đại loạn rồi, rất thích hợp cho bổn hoàng đục
nước béo cò, quật khởi trong thời hỗn loạn này!”
Gã đột nhiên ho khan dữ dội rồi hộc máu, cũng là bị thương nặng sau trận chiến với
hai vị Giám Thiên Sứ, lúc này tâm tình kích động nên không thể trấn áp
được thương thế.
“Ma Hoàng nói rất đúng! Thiên giới đại loạn, chính là thời khắc cho anh hùng vùng lên!”
Hạng tông chủ cười ha ha, nói: “Cấm bảo của chúng ta gần như bị hủy
hết, không bằng nhân cơ hội đến Thiên giới cướp đoạt bảo vật, tìm kiếm
ít kỳ trân luyện chế lại cấm bảo, thậm chí là cướp đoạt tiên linh mạch,
lập cơ nghiệp trên Thiên giới, xưng hoàng làm tổ cũng là không chơi!”
“Đây là cơ hội tốt trời ban.”
Ánh mắt Ứng Tông Đạo chớp động, mỉm cười nói: “Ta vốn tính trở thành Vu Hoàng, tiêu diệt Giám Thiên Sứ rồi sẽ rời khỏi thế giới Vu Hoang đến
Thiên giới, theo đuổi cảnh giới cao hơn. Thạch huynh, ý huynh thế nào?”
Tinh Đế ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn vào những giọt mưa máu trong tay, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi rồi, nếu ta ở lại thì phải đi đâu để tìm đối
thủ cả đời đây?”
Bốn vị Vu Hoàng hưng phấn không thôi, xoa tay chuẩn bị đi Thiên giới quậy phá một trận.
Ma Hoàng cười ha ha nói: “Thiên giới kia, Ma Hoàng đến đây, các người hãy run rẩy quỳ dưới chân trẫm đi…”
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên bờ vai gã, ấn cho vị Vu Hoàng Ma tộc
này phải ngồi xuống, Ma Hoàng quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Húc.
“Được rồi được rồi! Bốn người các ngài ai cũng đều bị thương, tu vi gần như bị phế, cấm bảo đều bị đánh nát, mười cái mạng thì cũng mất đi chín rồi.”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, trách cứ đám người này: “Giờ
đừng có nghĩ đến chuyện đi Thiên giới nữa, trước tiên dưỡng khỏi thương
thế rồi hẵng nói. Hiện giờ các ngài đừng nói là đến Thiên giới dời sông
lấp bể, cho dù một mình ta thôi cũng đủ đánh ngã các ngài rồi! Hãy ngoan ngoãn dưỡng thương đi, khỏi rồi hẵng mưu đồ đại kế.”
“Tiểu
tử thối, ngươi lại dám giáo huấn bổn hoàng? Chờ bổn hoàng trở thành
Thiên Đế tiếp theo…” Ma Hoàng giãy dụa vài cái, nhưng lại chẳng thể giãy khỏi một tay Diệp Húc trấn áp, cả giận quát.
“Một tay là đủ để đánh ngã bốn vị Vu Hoàng bọn ta?”
Hạng tông chủ cười lạnh: “Diệp tiểu tử, khẩu khí lớn quá rồi đấy! Bọn
ta tuy chỉ còn nửa cái mạng nhưng vẫn là Vu Hoàng, không thể khinh
thường…”
Ông vừa nói xong thì Diệp Húc lập tức giơ tay kia
đặt lên bờ vai ông ta, Hạng tông chủ giãy dụa một lát nhưng chỉ phải
chán nản ngồi im. Trong tất cả mọi người, ông bị thương nặng nhất, tu vi gần như bị diệt đi chín thành, chỉ còn lại có một thành, mà cấm bảo lại hư hại không thành một hệ thống.
Nay, ông ta ngoài có được thân thể Vu Hoàng thì những thứ khác đều ở trong trạng thái tàn phế.
Những người khác cũng là như vậy, chỉ có Diệp Húc là không bị tổn
thương gì mấy, ngoài triệu hồi hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp hao hết sạch
tu vi, nhưng với tốc độ khôi phục của hắn kia, thực có thể bổ sung hết
tu vi đã tiêu hao kia.
Diệp Húc liếc nhìn Ứng Tông Đạo và
Tinh Đế, thấy hai người này nóng lòng muốn thử, tựa như muốn xem một
mình Diệp Húc có thể trấn áp hết bọn họ không, nhưng lại không có dị
động, cũng là sợ bị Diệp Húc trấn áp khiến cho mặt mũi Vu Hoàng mất hết.
“Trận mưa máu này thật lớn…” Tinh Đế quay đầu nhìn ra ngoài thuyền, lẩm bẩm nói.
“Thương Thiên đã chết, long xà vùng lên, hào kiệt đều đứng dậy. Thiên
hạ hôm nay, ai mới là người có thể trèo lên đế vị…” Ứng Tông Đạo nhìn Ma Hoàng và Hạng tông chủ bị áp chế cho không thể động đậy kia, cười nói.
Diệp Húc thu tay lại, đứng ở đầu thuyền nhìn về thế giới Vu Hoang bên
dưới. Mưa máu rơi xuống thấm nhuần mặt đất, sinh cơ dào dạt nảy mầm từ
trong đất, vạn vật sinh trưởng. Vô luận là vu sĩ hay phàm nhân, là chim
bay hay thú chạy, hay hoa cỏ cây cối đều được linh khí trong mưa máu
tưới nhuần, có thứ mở ra linh khí hóa thành yêu ma, lại có kẻ tư chất
bay vọt trở thành vu sĩ.
Thiên Đế chết làm cho Thiên giới thậm chí là ba nghìn thế giới được tu vi ông ta thấm nhuần, trở thành một đại thế lớn.
Một thời đại mới sắp đến, có thể tưởng tượng, đây tất là một hồi thịnh
thế khó gặp trong bao nhiêu vạn năm nay, không biết sẽ tạo nên bao nhiêu cường giả!
Trận mưa máu này rơi trong ba ngày rồi ngừng, màu sắc trong trời đất trở lại bình thường, không còn hai màu đen trắng như trước nữa.
Trên di chỉ Hoàng Tuyền Ma Tông, Diệp Húc đã khôi phục tu vi, hắn tế ngọc lâu lên, lấy ra những đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín dài hẹp đưa vào trong đất. Mặt đất ầm ầm dựng lên những ngọn
núi cao, hóa thành linh sơn thánh địa, sản sinh ra vô số Thuần Dương
linh khí, có thể cung cấp cho người tu luyện.
Diệp Húc lại
cùng đám người Tô Kiều Kiều, Phượng Yên Nhu, Triều Công Thiều đồng loạt
ra tay giam cầm đám linh mạch này lại để tạo nên những ngọn thánh sơn,
khiến cho Hoàng Tuyền Ma Tông chẳng những khôi phục sự thịnh vượng ngày
xưa, thậm chí so với thánh địa, Thập Vạn Đại Sơn xưa kia còn hùng vĩ bao la gấp trăm lần!
Bốn vị Vu Hoàng là Ma Hoàng, Tinh Đế, Ứng
Tông Đạo và Hạng Tịch tọa trấn Hoàng Tuyền Ma Tông, khôi phục nguyên
khí, nghỉ ngơi dưỡng sức, cố gắng khôi phục đến trạng thái toàn thịnh.
Hơi thở bốn vị Vu Hoàng bốc thẳng trời cao, diễn biến ra những dị tượng Ma quốc, Thiên Đình, Địa Ngục, tinh không trên không trung Hoàng Tuyền
Ma Tông, sự thịnh vượng này là thời viễn cổ không có.
Ở thế hệ này, Hoàng Tuyền Ma Tông trở nên vô cùng hưng thịnh, thậm chí còn vượt qua cả thời tổ sư khai phái!
“Giám Thiên Sứ đã chết nhưng mối thù lớn của Thủy hoàng đế vẫn còn, ta
vẫn chưa hoàn thành lời hứa…” Diệp Húc nhìn đến Hoàng thành Đại Tần ở
phía bắc xa xôi, chỉ thấy nơi đó long khí quấn quanh, hoàng uy không
giảm, hắn thầm nhủ trong lòng.
Hắn đi ra Hoàng Tuyền Ma Tông, Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu đi theo hai bên hắn. Ba người bước vài bước liền đến Hoàng thành Đại Tần, giáng lâm đến hoàng cung. Đám cường giả
Đại Tần nhất thời bị kinh động, đều gầm lên rồi xung phong liều chết.
Trong mắt Phượng Yên Nhu hiện lên sát khí, nàng đang định tế Hư Không
ngọc bội lên thì thấy Diệp Húc khẽ lắc đầu.
Ba người đi thẳng về phía trước, cường giả Đại Tần lao tới nhưng chẳng thể đến gần người, đều bị hơi thở của Diệp Húc trấn áp, tất cả đều trông như những bức
tượng gỗ đứng im tại chỗ.
Diệp Húc đi vào tong triều đình,
chỉ thấy Tần Hoàng trông vô cùng oai phong ngồi trên long đình, Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân rình sẵn bốn phía, đám quần thần dưới triều đằng
đằng sát khí, chăm chú nhìn ba người Diệp Húc đến.
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi liên tục xông vào hoàng cung Đại Tần ta, chẳng lẽ không sợ chết sao?”
Sắc mặt Tần Hoàng uy nghiêm, gã thúc giục Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân
khiến hơi thở cấm bảo tràn ngập ra, trầm giọng nói: “Trẫm nhận mệnh
trời…”
“Chết!”
Diệp Húc giơ tay lướt qua triều
đình, xuyên qua Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát đại trận, bắt lấy Tần Hoàng
nhấc khỏi long ỷ, cười lạnh nói: “Đằng Quân Xương, phụ thân ngươi đã bị
ta tru sát, ngươi cũng đi theo lão đi!”
Bùm!
Tần Hoàng nổ bung, hóa thành một đám sương máu.
Diệp Húc bóp chết Tần Hoàng rồi nhìn về phía Lã đại tướng quốc, điềm
nhiên nói: “Lã tướng quốc, ông tạm thời nắm giữ triều cương, giết hết
huyết mạch Đằng Hầu cho ta, một tên cũng không tha, báo thù rửa hận cho
Thủy hoàng đế!”