Xích Uyên Ma Tôn đuổi theo không bỏ, mà tòa bảo tháp kia đã sớm biến mất
không còn bóng dáng. Đột nhiên lại có một luồng hơi thở ào đến, Ma Tôn
quay đầu nhìn thì thấy hàng rào giữa Thiên giới và ba nghìn thế giới đột nhiên vỡ ra, những thân hình giống như một con kiến vô cùng nhỏ chen
nhau chui ra.
Trong số này Vu Hoàng chiếm phần đông, nhưng
cũng không thiếu hơi thở Thánh Hoàng, thậm chí Xích Uyên Ma Tôn còn cảm
giác được hơi thở khủng bố của Vu Tổ truyền đến.
“Hư ảnh món bảo vật này thế nhưng kinh động đến cả Vu Tổ!”
Xích Uyên Ma Tôn khiếp sợ vô cùng, Vu Tổ đã đạt tới bước đánh vỡ đạo
môn, nhảy ra bên ngoài, có rất ít thứ có thể làm bọn họ kích động.
Mà nay, bậc cường giả này lại vì hư ảnh một món bảo vật đuổi theo từ
Thiên giới đến, có thể thấy được món bảo vật đó hấp dẫn cỡ nào.
“Thứ Tây Hoàng Công triệu hoán rốt cuộc là bảo bối gì nhỉ? Tên tiểu tử
này nhất định phải rơi vào tay ta, nghiêm hình tra tấn, moi ra hết bí
mật nhỏ của y…”
Xích Uyên Ma Tôn liếm liếm môi, nhe răng khẽ
nói: “Đám Thiên giới kia chưa chắc đã biết được lai lịch của tên tiểu tử Tây Hoàng Công này, nhưng ta lại biết rõ, y chẳng thể trốn thoát khỏi
lòng bàn tay ta!”
Tốc độ hư ảnh của Di La Thiên Địa Tháp thật sự rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, dù là Vu Tổ cũng không
thể theo kịp, chỉ có thể nhờ vào hơi thở mà món bảo vật này tản ra để
xác định hướng nó đi.
Diệp Húc chỉ cảm thấy tu vi mình nhanh
chóng giảm xuống, hắn từng triệu hồi Di La Thiên Địa Tháp một thần, lúc
ấy tu vi hắn chính là Nguyên Thần kỳ, kém tu vi Nhân Hoàng hiện nay cả
mấy vạn thậm chí là mấy chục vạn lần. Lần đó, hắn chỉ gọi một chớp mắt
đã hao hết sạch tu vi, sau không dám triệu hồi tiếp nữa.
Mà
lần này, thời gian triệu hồi kia dài hơn không biết bao nhiêu lần, hơn
nữa năng lượng tu vi Nhân Hoàng của hắn cũng lớn hơn không biết bao
nhiêu lần.
Năng lượng trong cơ thể hắn nhanh chóng mất đi,
thậm chí hắn còn hoài nghi là không biết mình có thể triệu hồi hư ảnh
tòa bảo tháp này đến đây không.
“Thân thể của ta cuối cùng cũng tới!”
Hạng tông chủ đột nhiên mừng rỡ, chỉ thấy một khối thân thể Vu Hoàng ầm ầm bay tới, so với thân thể ban đầu của ông mạnh hơn nhiều. Ông lập tức thoát ra khỏi thân thể tàn phá kia, nhập chủ vào thân thể mới.
“Thiếu Bảo, ngươi hãy lập tức rời đi!”
Hạng tông chủ nhập chủ thân thể mình rồi lập tức đứng lên, điềm nhiên
nói: “Hoàng Tuyền Thánh Tông ta chỉ còn có ngươi là có thể làm tông chủ! Lần này ta đi hẳn phải chết chứ không thể nghi ngờ, nhưng dù thế cũng
phải đi, xem có cứu được Tông Đạo không…”
Ông quyết chí sinh
tử, gào thét bay tới Đằng Hầu, hô to: “Nếu ta không thể cứu hắn, Hoàng
Tuyền Thánh Tông tất sẽ bị Đằng Hầu phá hủy. Nhiệm vụ phục hưng Thánh
Tông nhờ cả vào ngươi, vạn vạn không thể để cơ nghiệp tổ tông bị hủy đi
chỉ trong chốc lát…”
Hạng tông chủ đột nhiên dừng bước lại,
vị nhã sĩ trung niên này trợn tròn mắt, miệng mở to suýt trật khớp, tuôn ra một câu thô tục: “Con mẹ nó chứ, đó là cái gì vậy?”
Trước mắt ông ta, một tòa bảo tháp với phong cách cổ xưa ầm ầm giáng đến. Tòa bảo tháp này cổ kính như hằng cổ vĩnh tồn, không biết đã tồn tại được
bao nhiêu năm.
Bảo tháp tràn ngập ra đế uy trùng điệp, cách
không biết bao nhiêu năm rồi nhưng Thiên Đế uy vẫn tồn tại trong tòa bảo tháp này, cho dù là hư ảnh mang theo một tia đế uy cũng đủ làm cho Vu
Hoàng hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu.
Ầm!
Thế
giới cấm pháp của Đằng Hầu ngừng vận chuyển đầu tiên, tiếp theo là Thập
Phương U Minh Ma Thổ của Ma Hoàng, Thế giới Tiên Thổ của Ứng Tông Đạo,
Tinh Hà Trụ Quang của Tinh Đế, tất cả đều ngừng vận hành, thậm chí Hạng
tông chủ bị định giữa không trung, không thể động đậy.
Năm vị Vu Hoàng này ai cũng không thể chống cự dù chỉ nửa phần, đã bị áp chế tu vi.
Đông!
Hư ảnh bảo tháp rơi xuống, trấn áp tới Đằng Hầu.
“Kẻ nào dám đánh lén Giám Thiên Sứ?”
Đằng Hầu vừa sợ vừa giận, cưỡng ép vận chuyển pháp lực. Tu vi lão đã
đạt tới Vu Hoàng đỉnh phong, bắt đầu vận hành, cưỡng ép tế cấm bảo của
mình lên. Kim trì, kim liên, bảo tượng, bạo vượn, ngọc bàn, lô bồng chen nhau dựng lên, nghênh đón hư ảnh tòa bảo tháp kia.
Lão phẫn
nộ quát: “Ta không biết ngươi đến tột cùng là ai, nhưng ngươi đây là
nghịch thiên mà đi, đối nghịch với trời, đối nghịch với Thiên triều, cho dù ngươi có bản sự lớn thế nào thì cũng chỉ có đường chết!”
Oành!
Lô bồng vỡ nát, hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp áp chế xuống khiến ngọc bàn rầm rầm dập nát, vô thượng thần ma quốc trong ngọc bàn kia hóa thành
tro tàn, tiếp theo là bạo vượn bị đè nát, bảo tượng hóa thành thịt nát,
kim liên suy tàn, kim trì bốc hơi.
Cấm bảo mà lão khổ cực
luyện thành quả thực chẳng thể ngăn cản nổi hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp
chút nào, đã bị đánh nát hoàn toàn.
Đằng Hầu hoảng sợ dị
thường, lập tức cưỡng ép đề pháp lực, ra sức chạy ra ngoài để tránh né
sự trấn sát của hư ảnh tòa bảo tháp này. Lão chính là Vu Hoàng đỉnh
phong, tận lực bỏ chạy thì tốc độ phải nói là kinh người, ngay lập tức
đi được trăm vạn dặm, giống như một cây cầu vồng vắt ngang qua vũ trụ.
Nhưng tốc độ lão có nhanh đến mấy cũng chẳng thể chạy khỏi phạm vi bao phủ của Di La Thiên Địa Tháp.
Tòa bảo tháp này bóp méo không biết bao nhiêu thời không, vô số thời
không lộn xộn, nối vào nhau. Đăng Hầu lao đi trăm vạn dặm chỉ trong chớp mắt, xuyên qua vô số cương vực, nhưng cũng chỉ là xuyên qua một thời
không này đến một thời không khác, ở trong mắt người khác thì lão chỉ
đang chạy đi tại chỗ, có động nữa thì cũng không di chuyển được chút
nào.
Loại phong ấn ở trình độ này làm cho lão chỉ có thể đối mặt với sự đánh giết của Di La Thiên Địa Tháp.
“Ngươi đây là đối nghịch với Thiên triều, chỉ có một con đường chết…”
Lão giận dữ ngẩng đầu quát mắng, đón lấy bảo tháp áp chế. Vị Vu Hoàng
này nổ bung ngay tại chỗ, bị nghiền nát ngay cả cặn cũng không còn.
Di La Thiên Địa Tháp tiếp tục rơi xuống, hư ảnh tòa bảo tháp này bắt
đầu tan rã, chính là pháp lực của Diệp Húc cuối cùng cũng khô cạn, không thể chống đỡ uy năng tòa bảo tháp này.
Oành!
Dư
quanh bảo tháp rơi xuống, đánh lên đạo ánh sáng ở nơi vô cực kia, chỉ
thấy ánh sáng để lại khi thế giới kia va chạm bị bẻ gãy lập tức, phân
thành hai nửa. Ngay sau đó hai đạo ánh sáng gãy kia bị hư ảnh kia ép cho nén lại thành hai viên tinh châu nhỏ bằng nắm tay.
Răng rắc!
Một viên tinh châu trong đó không chịu nổi dư uy của bảo tháp, vỡ tung
tại chỗ. Nơi vô cực kia như có một trận nổ kinh khủng xảy ra, trăm triệu dặm hư không bị hủy diệt lập tức.
Bề ngoài một viên tinh châu khác cũng kín đầy vết rạn nứt, trở nên cực kỳ không ổn định.
Hư ảnh Di La Thiên Địa Tháp cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tan, giống
như chưa từng tồn tại, chỉ còn một hiện trường đầy hỗn độn.
Trên Dao Trì thiên thuyền, Diệp Húc ngẩn ngơ, nhìn đôi bàn tay mình với
vẻ khó có thể tin nổi, không thể tin được cảnh tượng hùng vĩ bao la kia
chính là từ đôi bàn tay mình mà ra.
Đột nhiên sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt biến đen, thân thể lung lay như sắp bất tỉnh, hắn vội
khoanh chân ngồi xuống, tế lên ngọc lâu, luyện hóa tiên linh khí khôi
phục tu vi.
Triệu hồi hư ảnh tòa Di La Thiên Địa Tháp này khiến tu vi hắn tiêu hao sạch sẽ, toàn thân không còn chút pháp lực nào.
“Tu vi ta đã đến rất gần Vu Hoàng rồi, thế nhưng chỉ đủ triệu hồi hư
ảnh Di La Thiên Địa Tháp đến nơi vô cực này không đến một hơi thời gian, thật quá tiêu hao pháp lực.”
Diệp Húc vừa khôi phục tu vi
vừa nghĩ: “Nếu có thể thoải mái triệu hồi nó, cho dù là vị Thánh Hoàng
như Xích Uyên Ma Tôn có đến, ta cũng có thể ra sức tra tấn y đến chết!”
Dư uy của Di La Thiên Địa Tháp hoàn toàn tiêu tan, đám người Ma Hoàng,
Hạng Tịch mới phục hồi tinh thần, hết nhìn đông lại ngó tây.
Ma Hoàng chắp tay với hư không rồi nói: “Không biết là vị tiền bối nào
âm thầm ra tay cứu chúng ta một mạng, kính xin hiện thân, Ma La Thiên vô cùng cảm kích!”
Hạng tông chủ cũng cao giọng nói: “Tiền bối ra tay cứu giúp, Tịch khắc trong tâm khảm, mong tiền bối hãy hiện thân!”
Ứng Tông Đạo và Tinh Đế liếc nhau, đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Hai người bọn họ rất tinh tường về Di La Thiên Địa Tháp của Diệp Húc,
từng mấy lần thấy Diệp Húc tế lên tòa bảo tháp này, so với tòa bảo tháp
vừa xuất hiện kia khác về số tầng, nhưng cấu tạo lại giống hệt nhau,
trong lòng nhất thời có phần hiểu ra.
Nhưng Ma Hoàng lại
không hiểu biết Diệp Húc mấy, chỉ khi đối phó Đế Tuệ thì thấy Diệp Húc
tế lên một tòa bảo tháp thu đi tiên linh khí của Đế Tuệ từ xa, gã chỉ
nhìn thoáng qua nhưng cũng không để ý lắm.
Dù sao thì khi đó
tu vi Diệp Húc còn yếu, ở trong mắt Ma Hoàng thì hắn chỉ là một con kiến cỡ vừa, nên vu bảo mà hắn luyện ra, Ma Hoàng đương nhiên là lười chú ý.
Mà Hạng tông chủ thì chưa từng thấy bảo tháp của Diệp Húc nên không
đoán được tòa bảo tháp kia chính là do Diệp Húc triệu tập từ trên chín
tầng trời tới. 'Copy từ " t ung hoanh.com"
“Vị tiền bối này
đúng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ngài ấy cứu chúng ta một mạng
chắc chỉ là tiện tay mà thôi, giờ này e là đã rời đi rồi.” Hạng tông chủ cảm khái nói.
Tinh quang lóe lên trong mắt Ma Hoàng, lộ ra
vẻ say mê, gã nhẹ giọng nói: “Thế gian vẫn còn bậc cao nhân thế này,
trước khi bản hoàng luôn khinh thường anh hùng trong thiên hạ, nhưng vị
tiền bối này tu vi cao đến đáng sợ. Trong mắt ngài ấy, e chúng ta chính
là những con kiến, cứu mạng mấy con kiến nhỏ bé, ngài ấy đương nhiên sẽ
không chờ kiến đi cảm ơn, đã sớm rời đi rồi.”
Ứng Tông Đạo
lắc lắc đầu, bật cười, vươn tay nắm lấy viên tinh châu hình thành từ ánh sáng thế giới lực kia. Ma Hoàng thấy thế, sát khí tràn ngập trên mặt,
hiển nhiên là gã thèm nhỏ dãi viên tinh châu này, nhưng lại nhịn xuống,
cười lạnh một tiếng ra vẻ ta đây chẳng thèm.
“Sư đệ, viên tinh châu này là bảo vật của đệ.”
Ứng Tông Đạo đi lên Dao Trì thiên thuyền, đem viên tinh châu do ánh
sáng kia ngưng tụ thành giao cho Diệp Húc, lập tức cao giọng nói: “Các
vị, nếu Giám Thiên Sứ đã bị diệt trừ, vậy chúng ta hãy nhanh chóng rời
khỏi nơi đây, tu dưỡng một phen.”
Tinh Đế, Ma Hoàng và Hạng
tông chủ lên thuyền, Dao Trì thiên thuyền nhanh chóng chạy khỏi nơi đây, đi về thế giới Vu Hoang. Lần này vì diệt trừ hai vị Giám Thiên Sứ là
Đằng Hầu và Diêu Công Đỉnh kia, ai nấy đều bị thương nặng, thảm hơn là
cấm bảo của bọn họ gần như bị đánh vỡ, đánh nát, có thể nói là tổn thất
thảm trọng.
Ai nấy đều tự khoanh chân ngồi xuống, cố gắng
chữa trị tổn thương của cấm pháp mình, yên lặng không nói gì. Dao Trì
thiên thuyền ầm ầm lái vào thế giới Vu Hoang.
Bọn họ đi không lâu thì những luồng hơi thở mạnh mẽ đến cực điểm xông thẳng tới nơi Di
La Thiên Địa Tháp hạ xuống, nhìn đông rồi nhìn tây nhưng thấy nơi đây
chẳng còn gì cả, chỉ còn dấu vết một trận huyết chiến giữa Vu Hoàng.
“Người triệu hồi chứng đạo chi bảo kia đã rời đi rồi?” Nhiều vị Vu
Hoàng Thiên giới quét mắt khắp nơi, nhưng không phát hiện tung tích gì.
Đột nhiên, những thần niệm vô cùng mạnh mẽ bắn tới mọi nơi, tràn ngập
tới trăm triệu dặm, tra xét xung quanh, chính là Thánh Hoàng, Vu Tổ ra
tay tìm kiếm tung tích đám người Diệp Húc.
Xích Uyên Ma Tôn
xen lẫn trong đám người này, cười lạnh không thôi, thầm nghĩ: “Tên tiểu
tử Tây Hoàng Công kia tất nhiên đã về tới thế giới Vu Hoang rồi. Nay ta
còn chưa hoàn toàn khôi phục tu vi thực lực, nếu y lại triệu hồi món bảo vật kia thì ta khó có thể ngăn cản. Chi bằng khôi phục tu vi thực lực
rồi hẵng bắt lấ, tra tấn một phen…”
“Người này ắt hẳn ở trong ba nghìn thế giới, lục soát khắp nơi xem, ta không tin không tìm ra kẻ
này!” Một vị Vu Tổ đột nhiên ra lệnh.
Các Vu Tổ khác thấy thế đều cho cường giả dưới trướng đi ra, tìm kiếm tung tích Diệp Húc. Xích
Uyên Ma Tôn trong lòng máy động, cường giả Thiên giới có nhân số đông
đúc, có khi có thể thật sự tìm ra Diệp Húc từ trong ba nghìn thế giới.
Lại đúng lúc này, trời đất bỗng trở nên yên lặng, không có bất kỳ âm
thanh tiếng động nào. Trước mắt biến thành một mảng trắng đen, dường như màu sắc đều biến mất hết. Ba nghìn thế giới ở bốn phía nơi vô cực kia
như dừng lại ở thời khắc này, cả ánh sáng không ngừng qua lại kia cũng
yên lặng bất động.
Đám cường giả chỉ có thể nghe thấy tiếng
tim mình đập, một cảm giác cực kỳ bi thương bỗng xông lên, không biết
bao nhiêu người giơ tay khẽ vuốt hai gò má, mới phát hiện ra cả khuôn
mặt đều là nước mắt.
Trời đất bỗng nhiên đỏ tươi như máu, ở nơi vô cực lặng ngắt như tờ này lại nổi lên một trận mưa máu.
Mọi người đứng ở trong cơn mưa máu kia nhìn lên vòm trời, một gã Vu Tổ lẩm bẩm: “Thiên Đế, mất rồi…”
Ngày này, Thương Thiên Đế Tôn mất, tại vị hơn hai mươi vạn năm.