Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 749: Chương 749: Kinh động Thiên Đế






Tại bên trong thời không xa xôi đó, tòa bảo vật thần bí cổ xưa đó chậm rãi sống lại. Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương chứng đạo chi bảo, một loại hơi thở từ thời xa xưa đang dần dần tràn ngập ra.

“Bản hoàng đi trước vừa chắn vừa đỡ, Hạng lão nhi, ngươi lập tức triệu hồi thân thể của mình.”

Ma Hoàng phóng người lên cao lao ra khỏi Dao Trì thiên thuyền, thu hồi về hai mảnh chiến kích gãy vỡ, che kín vết rách của Sâm La Thần điện hướng Đằng Hầu giết tới.

“Nay chỉ có tử chiến, nêu không dù chúng ta có đào thoát thì cả đời cũng luôn luôn bị Giám Thiên Sứ đuổi giết.”

Thanh âm của y truyền đến, tiếng quát phẫn nộ: "Một trận chiến này không thể trốn, chỉ có thể chết, nếu y không chết thì bổn hoàng chết.”

Hạng tông chủ hai mắt nhắm lại lập tức triệu hồi thân thể của mình. Trong một cái ma điện ở Hắc Đế Ma Giới một thân thể Vu Hoàng hùng mạnh đột nhiên thức tỉnh, một quyền đánh vỡ hư không tiến về nơi vô cực.

Thỏ khôn có ba hang, ông tâm tư kín đáo từng tại Đằng Hầu thủ thượng, chưa lo thắng trước lo bại, lưu lại thân thể của mình, bảo đảm cho mình có thể thua keo này bày keo khác.

Ứng Tông Đạo và Tinh Đế giờ phút này đã tràn đầy nguy cơ. Có thêm Ma Hoàng xông vào chiến trường lúc này khiến bọn họ một thoáng nhẹ nhàng thở ra, bất quá cũng có thể giảm bớt chút áp lực.

Đằng Hầu tu luyện tới cảnh giới Vu Hoàng đỉnh phong. Ở trong lòng Thiên đế, địa vị thế giới Vu Hoang vô cùng trọng yều, bởi vậy phái xuống Giám Thiên Sứ ở bên trong ba nghìn thế giới, chỉ sợ rằng lão là người thứ nhất có thể bãi bình tất cả những người mới tấn chức Vu Hoàng, đem tất cả những người có tiềm lực bóp chết ngay từ khi mới manh nha.

Cấm bảo mà Đằng Hầu đang cầm trong tay đột nhiên chấn động, một chia thành sáu, đồng thời tấn công ba người Ứng Tông Đạo, khiến cho ba người ốc còn không mang nổi mình ốc. Tiếp theo sáu kiện cấm bảo ào ào bay trở về trong tay lão, lại hợp lại hóa thành một kiện, hướng vào đầu ứng Tông Đạo nện xuống.

Ầm vang!

Chín tòa tiên phần bị Kim Liên, Bảo Tượng của y nện cho đến vỡ ra thành bốn năm mảnh, thân thể từng tôn cổ tiên thình thịch nổ tung, Ứng Tông Đạo thét lớn một tiếng hộc máu rút lui.

“Các người đã bị thương lại càng bị thương nhiều hơn Một đám tàn binh bại tốt, các người sao có thể cùng ta tranh đấu.”

Đằng Hầu cười lạnh một tiếng đuổi nhanh tới. Đột nhiên hai bộ trận đồ hạ xuống hóa thành Tinh Đẩu, Tinh Hà diễn hóa ra một mảnh vũ trụ mênh mông, ba trăm sáu mươi lăm pho Chu Thiên Tinh Quân gào thét đánh tới, vô số ngôi sao ầm ầm nghiền ép.

“Tinh Đế, nếu là tổ sư nhà các người đến đây ta còn e ngại ba phần, ngươi tự tìm đường chết, cùng nghịch tặc làm loạn. Cho dù ta có giết ngươi, tổ sư ngươi cũng không dám thả ra một cái rắm, nếu không thì y là đối nghịch với trời, đối nghịch với trời thì chỉ còn đường chết.”

Đằng Hầu cười ha hả khí thế phát tán, trong hai tòa đại trận đột nhiên xuất hiên một mảnh đại dương màu vàng. Trong đại đương nở lên một đóa hoa sen vàng to lớn không gì sánh được, hoa sen quay tròn sinh ra Bảo Tượng, Bảo Tượng chở đi cự viên, cự viên chở đi khay ngọc, trên khay dâng lên một tòa lô bồng, trong khay diễn hóa ra thần ma thế giới lồng lộng.

Bức dị tượng này bành trướng kịch liệt, chỉ một thoáng đã tràn ra nghìn vạn dặm, trăm triệu dặm, đem Chu Thiên tinh Đấu Tinh Quân, Tinh Hà Trụ Quang bức khai, tất cả không thể đến gần người.

Chỉ dựa vào khí thế hầu như lão đã khiến hai tòa đại trận kia đình chỉ vận chuyển.

“Tinh Đế ngươi cũng chết thôi.”

Lão tế lên cấm bảo của mình, muốn đem hai tòa đại trận này phá hủy hoàn toàn.

Ma Hoàng cùng Ứng Tông Đạo lắc mình tiến vào trong trận, chỉ thấy Ma Hoàng gầm lên, tế khởi ma kích tàn binh, nhảy vào trong thế giới cấm pháp của lão, thẳng tắp lao tới lão mà giết. Quanh thân của y dâng lên Thập Phương U Minh ma thổ, Thập Đại Diêm Vương thần điện, Thập Đại Diêm La Vương sừng sững tạo ra một mảnh không gian độc lập trong thể giới cấm pháp của Đằng Hầu.

Ứng Tông Đạo bay vào trong thể giới cấm pháp của Ma Hoàng, một tiếng quát lớn thân y dâng lên cùng với thập phương thể giới. Có sông to, suối lớn, có Lục Đạo Luân Hồi, có luân hồi phá diệt, có ma đạo thiên đình nhiều vô số loại, y lại lấy chính cấm pháp của mình phụ tá vào hình thành một cái chỉnh thể, khuếch trương ra bên ngoài.

Thập Phương U Minh ma thổ của Ma Hoàng chống đỡ ở phía dưới, không ngừng ăn mòn thế giới cấm pháp của Đằng Hầu, mài diệt tu vi của lão.

“Loạn thần tặc, đã chạy tới cùng đường mạt lộ bắt đầu cùng tình trạng hợp tu vi với ta sao?”

Đằng Hầu cười ha hả khí thế đã hăng lại càng hăng, thế giới cấm pháp càng ngày càng mạnh, áp chế thế giới cấm pháp của Ma Hoàng và Ứng Tông Đạo. Thế giới cấm pháp của hai người không những không khuếch trương lên được, ngược lại còn không ngừng thu nhỏ vào bên trong.

Sự va chạm của thế giới nhưng thực ra là sự va chạm của tu vi, khi trước Diệp Húc cùng với Ngọc Chân đại sư của Tiểu Quang Minh Thánh Địa so đấu tu vi, mài diệt thế giới cấm pháp của y kiên cường đưa y hao tổn đến chết.

Tuy nhiên Ứng Tông Đạo và Ma Hoàng hai người cho dù hợp lực thì chênh lệch giữa tu vi cùng với Đằng Hầu cũng lớn đến không thể tưởng tượng được, nếu cùng lão so đấu tu vi thì chỉ có một đường chết.

Rầm!

Đột nhiên một bàn tay to từ trong tinh không vươn ra, đâm vào trong thế giới cấm pháp của Đẳng Hầu, oanh động thế giới của lão.

Tinh Đế gào thét tiến đến, sau lưng đứng lên một pho thánh hoàng phân thân Chu Thiên Tinh lực đồ sộ không ngừng nhộn nhạo. Y mang theo pho thánh hoàng phân thân này gào thét xuyên thấu thế giới cấm pháp của Đằng Hầu, xông vào thế giới Thập Đại Diêm La của Ma Hoàng, đi vào thế giới tiên thổ của Ứng Tông Đạo.

Đồng thời, thế giới cấm pháp của y cũng mở ra, hai cánh tay to của Thánh Hoàng phân thân chống đỡ phần bên cạnh thế giới, giận dữ quát to một tiếng hướng ra ngoài thác đi.

Có sự ra nhập của y, hơn nữa nhờ uy năng của Tinh Cung Tổ Sư Thánh Hoàng phân thân, thế giới cấm pháp của ba người nhất thời ngừng xu hướng suy tàn không ngừng khuếch trương như tằm ăn lên thế giới cấm pháp của Đằng Hầu, mài diệt tu vi của lão.

“Có thêm Tinh Cung Tổ Sư Thánh Hoàng phân thân, các người liền nghĩ, đám người các người có thể cùng ta so đấu tu vi sao? Loạn đảng phản tặc, cùng thiên triểu đối nghịch, cùng trời xanh đối nghích tất cả chết không có gì đáng tiếc…”

Đằng Hầu khẽ lắc đầu liên tục cười lạnh tay cầm cấm bảo dâng lên, tiến vào trong thế giới cấm pháp của mình, ầm ầm áp chế, Kim Trì, Kim Liên, Bảo Tượng, Bạo Vượn, Khay Ngọc, Lô Bồng không ngừng chấn áp, đem thế giới cấm pháp của ba người ép tới không ngừng nhanh chóng thu nhỏ lại.

Tu vi của ba người bọn họ không ngừng bị mài diệt, tinh khí tự thân không ngừng bị sói mòn, qua không lâu nữa bọn họ sẽ hoàn toàn bị phế bỏ tu vi, sẽ bị thế giới cấm pháp của Đằng Hầu mài diệt thành tro.

“Ứng Thiệu, Thạch mỗ có thể cùng ngươi sóng vai liên thủ đối kháng đại địch, chết cũng không tiếc.”

Trên nét mặt thanh tú của Tinh Đế lộ ra vẻ tươi cười: "Đây là lần thứ hai chúng ta cùng nhau liên thủ chứ?”

Ứng Tông Đạo gật đầu thấp giọng nói: "Không sai, là lần thứ hai chúng ta liên thủ! Có thể cùng Thạch huynh liên thủ đó là vinh hạnh của Ứng mỗ này! Lần trước chúng ta liên thủ giết Thiên Phần, lần này chỉ sợ rằng chúng ta không qua được đại kiếp này… Ứng mỗ thật thẹn với Thạch huynh, ngươi vốn có một tiền đồ thật tốt, thế mà Ứng mỗ đã làm liên lụy đến huynh.”

“Tri kỷ khó cầu.” Tinh Đế thản nhiên nói.

Hai người nhìn nhau cười, rồi lại cùng cười to lên nói: "Nếu như có thể sống sót, ta nhất định sẽ cùng ngươi đấu một trận xem ai cao ai thấp.”

Ông!

Ở trên không trung Thiên giới, hàng rào thế giới vô cùng chắc chắn đột nhiên vô thanh vô tức vỡ ra. Một luồng uy áp vô cùng mênh mông truyền đến, nhất thời kinh động Thiên giới, khiến cho không biết bao nhiêu đầu sỏ đại lão đều vươn thân mình xuất ra thần niệm, thần thức nhìn quét khắp nơi.

“Người nào dám ngang nhiên tác loạn Thiên giới…”

Võ Thần điện Tuần Thiên Sứ bay ra Võ Thần cung ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Võ La Lão Tổ cũng bị kinh động ngẩng đầu nhìn theo hướng giữa không trung, bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, từ từ ngồi xuồng, không nói nên lời.

Chỉ thấy nơi vòm trời vỡ ra, một tòa bảo tháp ba mươi ba tầng ầm ầm hạ xuống, đế uy tràn ngập chư thiên, xuyên thủng từng tầng, từng tầng hư không Thiên giới, trấn áp tất cả.

Tòa bảo tháp này có màu sắc cổ lão, có hương vị cổ lão, giống như từ thời viễn cổ xa xôi lái tới. Mặc dù đó chỉ là hư ảnh, nhưng hơi thở của nó làm cho bất kỳ một kẻ nào cũng đều phải cúi đầu xưng thần.

Đế uy không thể phạm.

Bên trong Thuần Dương cung ở Dương Thiên Thần giới, một cái thần niệm tán phát ra hơi thở cường hoành từ xa xưa, sóng động khiến cho người ta ngạt thở: "Là nó! Cái kiện này là chứng đạo chi bảo của vị Thiên Đế đầu tiên, cuối cùng đã một lần nữa xuất hiện…”

“Thiên đế mạnh từ xưa đến nay, chứng đạo chi bảo của Nguyên Thủy Thiên Vương cuối cùng lại lộ ra tung tích…”

Một nơi cổ lão ở trong cung điện U Thiên Thần giới đồng thời truyền đến dao động, thần vương, thần niệm. Mà ở các thế giới khác từng vị, từng vị, cổ lão từ xa xưa bừng tỉnh, chú mục theo dõi tòa Di La Thiên Địa tháp, chỉ thấy tòa bảo tháp này đánh xuyên hàng rào giữa Thiên giới và hạ giới, đi thẳng xuống hạ giới.

Lúc này, vị cao nhất trong Thương Thiên Thần giới cũng mở mắt, ánh mắt chớp động: "Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương, vị Thiên Đế hùng mạnh đệ nhất, nếu là tìm được chứng đạo chi bảo của ngài, nói không chừng lại có thể cho trẫm tiếp tục thành công, tiến thêm một bước, có thể kéo dài thọ nguyên của trẫm…”

Hình dáng đương kim Thiên Đế này đã rất tiều tụy, đang như từng bước đi vào tuổi già lão, nhẹ nhàng đi ra khỏi đế cung.

Một vị lão nhân mạng không còn lâu như vậy, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết đi, vậy mà khi ông đi ra khỏi đế cung một nháy mắt, các loại dao động thần niệm tràn đầy trong chín tầng Thiên giới đều bình thường trở lại.

Chỉ thấy đương kim Thiên Đế bước đạp hư không, không đi đến nơi hư ảnh Di La Thiên Địa tháp hạ xuống, ngược lại hướng về phía Di La Thiên Địa tháp mà đi đến.

“Từ xưa đến nay, không biết bao nhiên Thần Vương Đế Quân thậm chí Thiên đế đều muốn biết chỗ ẩn thân của Di La Thiên Địa tháp. Nay món bảo vật này muốn dừng ở trong tay của trẫm, được đến tháp này con của trẫm có thể trèo lên đế vị, truyền lại muôn đời…”

Nơi ông ta đi qua, vòm trời một lần nữa lại vỡ ra. Bước vào nơi hư vô tối tăm, đi đến bên ngoài thiên giới, hướng về vị thứ nhất đảm nhiệm Thiên Đế, Thiên Đế mạnh mẽ đi đến nơi lưu lại bảo vật.

Rầm!

Hơn mười tôn vô cùng cường hoành đều phóng lên cao, cùng đi đến nơi đó, cùng toan tính như Thiên Đế.

“Lần này bảo tháp Nguyên Thủy Thiên Vương hiện thân, cuối cùng làm cho bảo khố tôn thiên đế này lộ ra một góc, bảo vật này dừng ở trong tay ai vẫn còn chưa biết.”

Còn không biết có bao nhiêu thân ảnh tu vi thấp hơn, tự nghĩ không có thực lực cùng bá chủ đầu sỏ tranh chấp, tất cả đều đứng lên mở ra hàng rào Thiên giới, tiến vào hạ giới.

Thiên giới đã hiện lên loạn tượng.

Cùng lúc đó hư ảnh Di La Thiên Địa tháp cũng vừa tiến vào ba nghìn thế giới nhất, thời kinh động không biết bao nhiêu lão quái vật bên trong Xích Đế Ma Giới. Xích Uyên Ma Tôn mở to mắt, mắt y bắn ra ma quang đột nhiên phá vỡ hàng rào thế giới, hiện ra nơi vô cực, chỉ thấy một tòa bảo tháp ba mươi ba tầng từ ngay bên cạnh y gào thét phóng qua.

Da đầu Xích Uyên Ma Tôn như tê dại đi, một cử động nhỏ cũng không dám, trơ mắt nhìn tòa bảo tháp này bay sát ngay cạnh mình. Sau một lúc lâu y mới phục hồi lại tinh thần, lầm bầm nói: "Lại là vật này không biết đến tột cùng đây là cái bảo vật gì mà có thể có uy năng kinh thiên động địa đến như vậy. Rốt cuộc là ai đã triệu hồi hư ảnh kiện bảo vật này, không đúng cái bảo vật này hình như có chút quen mắt…”

Đột nhiên, y nhớ tới Diệp Húc tựa hồ như đã từng tế lên vu bảo loại này, cũng là một tòa bảo tháp, Trong lòng y rung động vội vàng đuổi theo phương hướng mà Di La Thiên Địa tháp vừa bay qua. Tuy nhiên tòa bảo tháp kia tốc độ cực nhanh, so với Dao Trì thiên thuyền còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, nên căn bản không thể nào đuổi kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.