Bên trong Thái Dương Thần Lô, Xích Uyên Ma Tôn ngồi dưới Xích Đế Ma Môn, tòa Ma Môn này kháng cự lại sự nghiền áp tới của Thái Dương Thần Lô,
vẫn luôn không vỡ không hỏng, làm cho thần hỏa trong lò không thể đến
gần người.
“Tiểu tử, ngươi có thể luyện hóa được một vị Vu Hoàng sao? Thực lực của ta chính là Vu Hoàng!”
Xích Uyên Ma Tôn cười ha ha: “Đạo môn vừa ra, vạn pháp bất xâm! Xích Đế Ma Môn của ta tuy chưa hoàn toàn hoàn thiện, nhưng tu vi cảnh giới hơn
ngươi không biết bao nhiêu lần, hiểu ra thiên địa đại đạo, lĩnh ngộ tông môn. Nếu ngươi thúc giục hoàn toàn món thánh bảo này thì còn có thể
dung hóa được Xích Đế Ma Môn của ta, đáng tiếc món thánh bảo này uy lực
khuyết thiếu, ngươi căn bản không hề có năng lực kích phát nó.”
Đạo Môn là Thánh Hoàng lấy thiên làm tông, lấy đạo làm môn, tìm hiểu
trời đất, cuối cùng biến hóa được đến thành tựu cao xa, lấy thực lực kia của Diệp Húc, dù có thúc giục Thái Dương Thần Lô thế nào đi chăng nữa
cũng không thể đánh nát được tòa Ma Môn này, luyện hóa Xích Uyên Ma Tôn.
Tăng vu pháp cấm pháp tới trình tự của đạo, đạo môn ngưng tụ ra đạo
cùng lý của Thánh Hoàng, cho dù là Vu Hoàng cũng chẳng thể luyện hóa
được Đạo Môn của Thánh Hoàng, Diệp Húc đương nhiên cũng không làm được.
Diệp Húc liên tục thúc giục Thái Dương Thần Lô, chỉ thấy mặt trời trong lò càng lúc càng sáng, thậm chí luôn ở trạng thái thức tỉnh nhưng cũng
không thể làm gì được Xích Uyên Ma Tôn.
“Tiểu tử, món thánh bảo này rơi vào trong tay ngươi chính là đồ tốt không được dùng đúng chỗ, hãy để Ma Tôn ta bảo quản đi!”
Xích Uyên Ma Tôn cảm nhận được sức mạnh hủy thiên diệt địa chất chứa
trong Thái Dương Thần Lô kia, trong đôi mắt y lộ ra vẻ tham lam, không
nhịn nổi cất tiếng cười to. Trong Ma Môn, vô thượng ma quốc nhanh chóng
khuếch trương, chỉ một thoáng đã to lớn ra mấy ngàn vạn dặm, ăn đi một
khối lớn của mặt trời trong Thái Dương Thần Lô.
“Tiểu tử kia, ngươi thu ta vào trong Thái Dương Thần Lô chính là ngu ngốc. Không bị
tiên sơn quy tắc khắc chế nữa, Ma Tôn ta diệt trừ linh thức của ngươi ở
trong lò là chuyện dễ dàng.”
Vô Thượng ma quốc điên cuồng khuếch trương, dần dần bành trướng đến cả tỉ dặm, ma quốc đen thùi kia ô nhiễm hơn phân nửa mặt trời.
Tiếng cười của Xích Uyên Ma Tôn truyền đến: “Có món thánh bảo này, lão tử giết ngươi rất dễ dàng, thậm
chí Dao Trì Kim Mẫu phân thân cũng không thể khắc chế ta. Đến lúc đó,
tất cả đồ của ngươi đều là của ta.”
“Một món thánh bảo không được thì thêm một ngọn tiên sơn.”
Trên đỉnh đầu Xích Uyên Ma Tôn, Phương Trượng tiên sơn đột nhiên giáng
xuống, ầm một tiếng đập vụn Xích Đế Ma Môn của y, đè ép y xuống.
“Ma Tôn, ngươi sơ xuất quá. Ngươi đừng có quên, tiên sơn vẫn luôn ở trong tay ta.”
Diệp Húc tế ngọc lâu lên, ầm ầm đặt lên Phương Trượng tiên sơn, khiến
cho Xích Uyên Ma Tôn không thể giãy dụa. Hắn lập tức thúc giục Thái
Dương Thần Lô, chỉ thấy những nơi bị vô thượng ma quốc ăn mòn nhanh
chóng thu nhỏ lại, trong chớp mắt từ không gian hàng tỉ dặm đến không đủ mười trượng, rồi lại lập tức bị ép cho chỉ còn một trượng.
Sau đó một tiếng bùm vang lên, vô thượng ma quốc hoàn toàn bị đập vụn, biến mất không còn gì nữa.
Xích Uyên Ma Tôn gầm thét liên tục, lại ngưng tụ ra đạo môn, nhưng đạo
môn y bị Phương Trượng tiên sơn áp chế, uy lực bị ép lại, chẳng thể
chống được uy lực của thần lò. Thân thể y bắt đầu tan rã, tu vi tan ra ở trong thần hỏa của thần lò.
“Tiểu tử này, chúng ta thương
lượng đi! Ta nói cho ngươi biết chỗ của Tây Vương Mẫu và con của Thiên
Đế, còn cùng ngươi thống trị thế giới kia, ý ngươi thế nào?”
Xích Uyên Ma Tôn vừa giận vừa sợ, ngoài miệng thì bắt đầu chịu thua, đề
nghị: “Hoặc là Ma Tôn ta rộng lượng một lần, giúp ngươi trở thành kẻ
thống trị thế giới ngươi ở kia, đem đám thế lực dám phản kháng ngươi,
bao gồm cả Giám Thiên Sứ nữa, giết sạch hết. Đám đàn ông ở thế giới đó
ta cũng giết sạch đi, chỉ để lại một mình ngươi, cho ngươi bố trí thiên
hạ, xây một hậu cung thật to.”
Nói tới đây, dị tượng bắt đầu
xuất hiện, Xích Đế Ma Môn của y hóa thành một thế giới lớn. Trong thế
giới này, hàng tỉ thi thể nằm rạp dưới chân Diệp Húc, hắn đứng trong
đống xương cốt cùng vô số cô gái xinh đẹp vừa múa vừa hát. Những cô gái
đó mỗi người một vẻ, đẹp không sao tả xiết, uyển chuyển hầu hạ dưới
người hắn, làm cho người ta nhiệt huyết dâng trào.
Y không hổ là hậu duệ của Ma thần viễn cổ, diễn biến ra đủ loại chuyện có thể làm
cho đàn ông tim đập thình thịch, các dị tượng đó rõ mồn một trước mắt
người ta, từng bước từng bước dụ dỗ Diệp Húc sa đọa.
“Tiểu tử, nếu ngươi không theo ta, chờ khi chân thân ta đến, ngươi sẽ chứng kiến một cảnh tượng khác.”
Xích Đế Ma Môn lại chuyển, hình thành một cảnh tượng khác, cũng là hàng tỉ dặm đầy xương khô và thi thể, tử trạng khác biệt, mỗi một thi thể
đều là bộ dáng của Diệp Húc, trông như một hình ảnh Địa Ngục tàn khốc.
Ngoài ra còn có hàng tỉ Diệp Húc đang chịu khổ hình, phân thây rút não
cưa thân bằm thây, số hình phạt không thể tưởng tượng được lên tới hàng
tỉ loại, tất cả đều xuất hiện trên người Diệp Húc, làm cho người ta cảm
thấy như mình cũng đang bị khổ hình như thế.
“Ma Tôn, ta đã thành đạo của mình, nếu như ta quyết định luyện hóa ngươi thì không gì có thể dao động được ta!”
Diệp Húc làm như không thấy mà tiếp tục dùng pháp lực toàn thân thúc
giục thần lò, chỉ thấy tốc độ sống lại của món thánh bảo này càng lúc
càng nhanh, một luồng uy năng có thể đốt tan chư thiên tràn ngập.
Thái Dương Thần Lô chính là thánh bảo do Hạo Thiên Đại Đế luyện ra khi
trở thành Thánh Hoàng, món bảo vật này lại trùng hợp rơi vào trong kho
báu Tây Hoàng. Nhưng Tây Hoàng lại không tinh thông cấm pháp của Hạo
Thiên Đại Đế, bởi vậy Thái Dương Thần Lô phủ kín bụi bặm, mặt trời trong lò cũng suýt tắt.
Thần lò này cắn nuốt cấm bảo của Thái
Dương Thần Cung dần dần khôi phục, nhưng đến nay vẫn chưa khôi phục đến
trạng thái toàn thịnh.
Vốn với thực lực của Diệp Húc kia,
cùng lắm chỉ có thể thúc giục được một phần vạn uy năng của tòa thần lò
này, nhưng lúc này thực lực tu vi hắn đều tăng vọt lên rất nhiều, tuy
chưa hoàn toàn luyện thành Bàn Vương Khai Thiên Kinh Nhân Hoàng cấm
pháp, nhưng tu vi đã mạnh hơn hồi Thái Dương Thần Lô cắn nuốt Thái Dương Thần Cung không biết bao nhiêu lần.
Tòa Thái Dương Thần Lô
này được hắn thôi phát ra uy lực một phần trăm, cho dù cấm bảo có rơi
vào trong thần lò này cũng sẽ bị hắn luyện hóa, Vu Hoàng phân thân trong cấm bảo cũng sẽ bị luyện thành tro tàn.
Dị tượng mà Xích
Uyên Ma Tôn biến hóa ra bị đốt tan chỉ trong khoảnh khắc, giống như một
bức tranh không chân thật đã bị đốt cháy sạch sẽ.
Đạo môn y bắt đầu bị hòa tan, ma huyết bốc hơi, hóa thành từng đạo kiểu xiềng xích, cùng ánh sáng kia tan rã trong thần lò.
Tu vi y cũng nhanh chóng biến mất, không được bao lâu nữa sẽ hoàn toàn bị luyện hóa thành tro bụi.
Y bị luyện hóa cực kỳ suy yếu, tinh khí tu vi gần như bị diệt đi sạch sẽ.
Đột nhiên, Diệp Húc thu Thái Dương Thần Lô, đưa Phương Trượng tiên sơn
vào trong ngọc lâu rồi giơ tay ra, Xích Uyên Ma Tôn không tự chủ được
bay lên, rơi vào trong lòng bàn tay hắn, bị hắn bóp lấy cổ.
“Tiểu tử kia, hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Chân thân của ta chưa chết, ngươi
tiêu diệt hóa thân này của ta thì sẽ không có khả năng hòa giải với Ma
Tôn ta nữa…”
Xích Uyên Ma Tôn còn chưa nói xong thì một tiếng bốp vang lên, đầu y nổ tung.
Diệp Húc rút lấy trí nhớ của y, trí nhớ trong hóa thân này với trí nhớ
trong chân thân Xích Uyên Ma Tôn tương thông, khiến cho Diệp Húc biết
đến rất nhiều bí mật mà không ai biết.
Trước mặt Diệp Húc đột nhiên xuất hiện một hình ảnh thật to lớn, hắn đọc được trí nhớ của Xích Uyên Ma Tôn, tự mình chứng kiến tất cả qua thị giác của Xích Uyên Ma
Tôn, giống như đặt mình vào trong cảnh tượng đó.
Chỉ thấy
không biết bao nhiêu ánh sáng hình thành từ thế giới lực bao vây hắn và
Tây Vương Mẫu lại, thế giới lực nghiền ép tất cả, đây là lực lượng mà cả Thánh Hoàng cũng không thể chống đỡ, hủy diệt đi đạo môn bọn họ, xóa đi đạo lý mà Thánh Hoàng lĩnh ngộ ra, diệt đi thần thức, tu vi bọn họ.
Bọn họ bị không biết bao nhiêu thế giới đè ép, thân thể phủ đầy vết rạn nứt chỉ trong khoảnh khắc. Từng đạo ánh sáng mờ dài đến cả tỉ vạn dặm
kéo dài đến nơi vô cực, biến nơi đó thành một tử địa.
Bên
trong ánh sáng, nước lũ từ vô số thế giới kỳ lạ tạo thành, ẩn chứa đạo
lý của thế giới đó, hình thái của từng thế giới đều ẩn chứa uy năng vô
cùng vô tận, vượt qua phạm trù lý giải của Thánh Hoàng, mênh mông cuồn
cuộn, diệt trừ tất cả.
Xích Uyên Ma Tôn xuất hiện chỉ trong
chớp mắt tại nơi đây rồi vội vàng bỏ trốn, thân thể y gần như bị thế
giới lực tiêu diệt, đạo môn dập nát, tu vi chẳng còn mấy, cuối cùng cũng chạy thoát khỏi tuyệt cảnh đó.
Nhưng Tây Vương Mẫu cùng đứa con Thiên Đế trong bụng bà kia đều chôn vùi trong mảng ánh sáng nơi đó, không hề đi ra ngoài.
Trong chớp mắt khi y chạy thoát ra ngoài, Diệp Húc nhìn thấy thế giới
lực đột nhiên yên lặng, giống như không còn chút uy lực nào.
Giờ khắc này, thời gian như ngừng trôi, ba nghìn thế giới như ngừng
chuyển động, trên không trung nơi vô cực kia vỡ ra, một bàn tay xương
xẩu run rẩy thò xuống, chộp tới ánh sáng kia.
Bàn tay già nua này không bắt được thứ gì bên trong ánh sáng kia, Tây Vương Mẫu cùng
đứa con Thiên Đế trong bụng bà đã hoàn toàn bị tiêu diệt, không còn chút gì.
“Đồ tiện nhân…”
Từ trong Thiên giới truyền
đến một âm thanh tang thương mà đầy uy nghiêm, đó là tiếng nói đầy phẫn
nộ của Thiên Đế, phẫn nộ vì một ả Thánh Hoàng nhỏ bé mà lại dám cãi lời
mình, lại dám giết đi con của Thiên Đế.
“Tiện nhân…” Diệp Húc lẩm bẩm, trong lòng lại phẫn nộ khôn cùng.
Đột nhiên, hắn và thị giác tương thông với Xích Uyên Ma Tôn bị chia
lìa, hắn nhìn thấy một đôi ma nhãn vượt qua nơi vô cực vô tận kia, không biết bao nhiêu tỉ dặm, qua không gian không thể tính toán, nhìn về phía mình.
“Tiểu tử, ngươi liên tục ám toán Ma Tôn, lại dám giết phân thân của ta, ngươi nhất định phải chết.”
Ma nhãn của Xích Uyên Ma Tôn như hai vầng trăng máu vô cùng khổng lồ,
bảo phủ tâm linh Diệp Húc, cho hắn cảm giác áp bách vô cùng khủng bố.
Đôi mắt chớp một cái, thế giới thoáng cái biến thành màu đỏ máu, thoáng cái lại tối đen như mực, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.
“Ma Tôn ta đã định ra phương vị của ngươi, nhìn thấy thế giới đó của
ngươi. Không lâu nữa ta sẽ giáng lâm đến thế giới đó, ta sẽ cho ngươi
nếm thử những cực hình kia mà ngươi nhìn thấy kia…”
“Ma Tôn, đừng quậy nữa.”
Diệp Húc vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt như thường, nhẹ giọng nói: “Ngươi
nên ngoan ngoãn trốn đi dưỡng thương đi thôi! Nếu giờ ngươi dám xuất
hiện ở trước mặt ta ấy, ta sẽ không luyện hóa phân thân của ngươi nữa mà là chính ngươi đó.”
Xích Uyên Ma Tôn tức giận hừ một tiếng, cười quỷ dị nói: “Ta sẽ tới tìm ngươi…”
Cặp ma nhãn trước mặt Diệp Húc kia đột nhiên biến mất, cảm giác áp bách vô cùng khủng bố vô cùng trầm trọng kia như thủy triều lui đi.
Toàn thân hắn đầy mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn lại thì thấy thế giới Vu Hoang ở trong tầm mắt.
Vừa rồi hắn mượn đôi mắt Xích Uyên Ma Tôn thấy được bàn tay của Thiên
Đế, mượn đôi tai y nghe được tiếng nói của Thiên Đế. Cùng lúc đó, Xích
Uyên Ma Tôn cũng mượn ánh mắt hắn nhìn thấy thế giới Vu Hoang.