Thế giới Vu Hoang, Thái Dương Thần Cung.
Thánh chủ Đông
Hoàng Thiên ngồi trên bảo tọa, vui mừng nhìn về phía Đông Hoàng Mục,
cười ha ha nói: “Mục nhi, con rốt cuộc đã trở lại! Cường giả Thái Dương
Thần Cung ta tiến vào Thiên Khư nhiều đếm không xuể, nhưng không ai có
thể sống sót đi ra từ nơi đó. Con là người thứ nhất.”
Đám
trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão của Thái Dương Thần Cung đều tụ tập
lại, thậm chí nhiều lão quái vật bế quan đã nhiều năm cũng bị kinh động. Trong Thái Dương Thần Cung tràn ngập hơi thở của các cường giả, thậm
chí có một số người còn mạnh mẽ tới có thể sánh với Đông Hoàng Thiên.
Đông Hoàng Mục đứng ở trong thần cung, hơi thở hắn như biển rộng bao
la, sâu không lường được, thậm chí còn thâm hậu hơn cả nhiều Thái Thượng trưởng lão của Thái Dương Thần Cung, so với Đông Hoàng Thiên không kém
là bao.
Đầu tiên hắn tiến vào đài giảng đạo của Hạo Thiên Đại Đế, tìm hiểu hơi thở khí cơ cùng đạo kinh mà Hạo Thiên Đại Đế để lại,
sau tiến vào Thiên Khư, nơi Thiên Đế ngã xuống, tìm kiếm cơ duyên.
Hắn đi vào Thiên Khư lần này chính là hơn mười năm, đến nay mới trở về.
“Mục nhi, con chắc gặt hái rất nhiều ở trong Thiên Khư nhỉ?” Một vị Thái Thượng trưởng lão vuốt râu, trầm giọng nói.
“Đúng vậy.”
Đông Hoàng Mục mỉm cười, cất cao giọng nói: “Ở trong Thiên Khư, con thu hoạch được rất nhiều, chỉ mấy năm đã tu luyện tới Tam Bất Diệt cảnh,
hơn nữa còn tìm được rất nhiều kỳ trân Thiên giới như Minh Hải thần
thiết, Thái Dương thần kim, thậm chí còn một đống mảnh vỡ không biết là
của bảo vật gì, còn có một hồ Đế huyết.”
Đám cường giả Thái
Dương Thần Cung ai nấy đều kích động, ngay cả Đông Hoàng Thiên cũng đứng bật dậy, khó nén được vẻ kích động trên gương mặt.
Thiên
giới kỳ trân cực kỳ quý hiếm và quý báu. Năm đó khi vẫn còn là Thánh
Hoàng, Hạo Thiên Đại Đế từng đến Thiên giới ăn cắp kỳ trân, luyện chế ra hai món thánh bảo, một món là Thái Dương Thần Cung, món khác chính là
Thái Dương Thần Lô.
Không có Thiên giới kỳ trân, chỉ bằng tài liệu cao cấp của ba nghìn thế giới, Ngũ Hành kim khí, thì không thể nào luyện chế ra được thánh bảo. Đây là do uy năng của thánh bảo quá mạnh
mẽ, Ngũ Hành kim khí không thể nào chất chứa được nguồn năng lượng khổng lồ như vậy.
Nhưng so với mảnh vỡ của bảo vật cùng Đế huyết mà Đông Hoàng Mục tìm được, Thiên giới kỳ trân đúng là không đáng giá.
Thanh Đế đại chiến với Hạo Thiên Đại Đế chính là trận chiến cấp Thiên
Đế, bọn họ dùng bất cứ món vu bảo nào đều hơn xa cấm bảo, thánh bảo. Cho dù là một mảnh nhỏ thì giá trị của nó cũng hơn xa cấm bảo hay thánh
bảo.
Về phần Đế huyết thì lại càng quý báu.
Đông
Hoàng nhất mạch truyền lưu đến nay đã có trăm sáu trăm bảy mươi năm lịch sử, huyết mạch của bộ tộc Đông Hoàng, huyết mạch Hạo Thiên Đại Đế càng
ngày càng loãng.
Nay Đông Hoàng Mục tìm được Đế huyết, chỉ
cần luyện nó vào trong cơ thể, huyết mạch lực của Đông Hoàng bộ tộc sẽ
hưng thịnh trở lại, tuy không thể so với thời đầu có Hạo Thiên Đại Đế
kia, nhưng vẫn sánh được với đời thứ hai, thứ ba.
Huyết mạch
lực khổng lồ của Thiên Đế kia có thể làm cho số mệnh bộ tộc Đông Hoàng
tiếp tục hưng thịnh, viễn viễn không đoạn tuyệt, thậm chí sẽ tạo ra vô
số cao thủ, làm cho Thái Dương Thần Cung và Đông Hoàng gia tiếp tục
thịnh vượng, có thể sánh với thời thượng cổ.
Quan trọng nhất
chính là, Đế huyết chất chứa nguồn năng lượng khủng bố không thể tưởng
tượng được, luyện hóa Đế huyết có thể tăng lên tư chất cá nhân vô hạn,
tăng tu vi, tiến đến cảnh giới Vu Hoàng rất đơn giản.
Một gã
Thái Thượng trưởng lão cười ha ha, trong ánh mắt kia lộ rõ vẻ tham lam,
nói: “Tốt, rất tốt Mục nhi! Con quả nhiên là phúc tinh của Thái Dương
Thần Cung, hãy lấy chúng ra đi!”
Lãi cười nói: “Mấy thứ này con cầm cũng không thích hợp cho lắm, để thần cung quản lý vẫn tốt hơn.”
“Đúng vậy, Mục nhi! Bảo vật con tìm được ở trong Thiên Khư kia có ý
nghĩa quan trọng với Thái Dương Thần Cung ta, hãy để chúng ta bảo quản,
tránh cho chúng rơi vào tay người ngoài.”
“Mục nhi, con tìm
thấy nhiều bảo vật như vậy, chính là đại công thần của thần cung ta,
Thái Dương Thần Cung ta sẽ không bạc đãi con.”
…
Đông Hoàng Mục vẫn mỉm cười, không nói gì cả, cũng không giao những bảo vật kia ra.
Sắc mặt vị Thái Thượng trưởng lão kia đột nhiên trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ không vui: “Mục nhi, ngươi không giao những bảo vật
kia ra, chẳng lẽ muốn chiếm làm của riêng sao?”
“Làm của riêng?”
Đông Hoàng Mục khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Vốn là đồ của ta,
sao ta không thể giữ làm của riêng? Mà các ngươi bắt ta giao ra, lại là
do tư lợi, thật đáng giết!”
“Láo xược!”
Vị Thái
Thượng trưởng lão kia tức giận đến lông mày rung rung, mặt mũi âm trầm,
cười lạnh nói: “Đông Hoàng Mục, ngươi đừng có quên, là Thái Dương Thần
Cung ta cực khổ bồi dưỡng ngươi, cung cấp cho ngươi Thuần Dương linh
mạch bậc chín để ngươi tu luyện, cho ngươi từ Đông Hoàng gia tiến vào
trong Thần Cung, cho ngươi dùng tài nguyên tốt, cấm bảo tốt, thậm chí
đưa đạo đài của Đại Đế cho ngươi ngộ đạo, còn cho ngươi tiến vào Thiên
Khư. Thái Dương Thần Cung ta có ơn nuôi dưỡng với ngươi, ân trọng như
núi, ngươi cả đời cũng không thể trả nổi. Nếu không phải Thái Dương Thần Cung ta tài bồi, ngươi có thể có được tế ngộ như hiện nay sao?”
Lại thêm một vị Thái Thượng trưởng lão nữa gật đầu rồi nói: “Đúng vậy,
Đông Hoàng Mục kia, ngươi rốt cuộc vẫn là cháu chắt của Đông Hoàng nhất
mạch ta, trong nhiều trưởng lão nơi đây, có ai không phải là lão tổ tông của ngươi? Hãy giao những bảo vật kia ra đây, chúng ta vẫn là người một nhà, nếu không, đừng trách lão phu vô tình.”
“Lão tổ tông? Đám lão bất tử các ngươi cũng có thể xứng làm lão tổ tông của ta sao?”
Đông Hoàng Mục cười ha ha, ánh mắt hắn trở nên vô cùng sắc bén, hơi thở bốc lên, trở nên vô cùng thâm hậu. Lúc trước hơi thở hắn có thể đánh
đồng cùng Đông Hoàng Thiên, mà nay lại thâm hậu hơn mấy chục lần, vượt
qua cả Đông Hoàng Thiên, thẳng tiến tới tu vi cảnh giới như Tinh Đế và
Ứng Tông Đạo.
Hắn lật tay đánh một chưởng tới vị Thái Thượng
trưởng lão kia, một tiếng “oành” vang lên, toàn bộ món thánh bảo Thái
Dương Thần Cung này rung lên một cái khá dữ dội.
Một chưởng
này của hắn giống như một bàn tay giơ ra từ mặt trời, vô cùng nóng bỏng, mơ hồ có uy năng có thể hòa tan thiên địa vạn vật, luyện hóa thế giới
thành nước.
Vị Thái Thượng trưởng lão kia vừa sợ vừa giận, vội vàng tế cấm bảo bán thành phẩm lên, ra sức chống cự.
Lão nắm trong tay một món cấm bảo bán thành phẩm, lại có tu vi của Nhân Hoàng đỉnh phong, tuyệt đối là nhân vật cấp Thánh chủ, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Lão cả giận quát: “Đông Hoàng Mục, ngươi may mắn
lấy được vài món bảo vật đã tiểu nhân đắc chí như vậy, lại dám ra tay
với ta, ngươi có biết đây là khi sư diệt tổ hay không?”
Oanh!
Cấm bảo bán thành phẩm mà lão vừa tế lên đã bị một chưởng của Đông
Hoàng Mục nghiền nát, vô số mảnh nhỏ văng ra khắp nơi, bị liệt hỏa đốt
thành tro tàn. Ngay sau đó lão cũng nổ tung, bị một chưởng của Đông
Hoàng Mục tiêu diệt.
“Ta luyện hóa Đế huyết, chính là con của Hạo Thiên Đại Đế, ai dám làm lão tổ tông của ta?”
Đông Hoàng Mục dùng một chưởng đánh chết vị Thái Thượng trưởng lão này
khiến hai vị Thái Thượng trưởng lão khác nổi giận gầm lên: “Đông Hoàng
Mục đã nhập ma, lập tức dùng Thần Cung tru sát nó.”
Ông!
Món thánh bảo Thái Dương Thần Cung kia đột nhiên sống lại, vài luồng
khí cơ đảo qua, thân thể hai vị Thái Thượng trưởng lão kia lập tức nổ
tung, hóa thành một đám sương máu. Ngay cả những vu bảo bao gồm của cấm
bảo bán thành phẩm trên người bọn họ đều bị nghiền nát, chân linh bất
diệt hay Nhân Hoàng phân thân đều không còn.
“Các ngươi không nghe rõ sao?”
Đông Hoàng Mục bình ổn món thánh bảo Thái Dương Thần Cung này, liếc
nhìn bốn phía xung quanh một cái, lộ ra một nụ cười lạnh: “Ta đã luyện
hóa Đế huyết, ta chính là con của Hạo Thiên Đại Đế, ta là lão tổ tông
của các ngươi!”
Trong chớp mắt đã có ba vị Thái Thượng trưởng lão bị hắn dễ dàng xử tử, thủ đoạn lôi đình như thế đã khiến toàn bộ
mọi người khiếp sợ.
Trong Thần cung, mọi người không ai dám
thở mạnh, ngơ ngác nhìn hắn, trong ánh mắt kia tràn đầy kinh hãi, ngay
cả Thánh chủ Đông Hoàng Thiên cũng khiếp sợ không hiểu ra sao.
Vừa lúc Đông Hoàng Mục ra tay giết người, y cũng không kịp cứu hai vị
Thái Thượng trưởng lão kia. Mấy bị trưởng lão khác chuẩn bị thúc giục
Thái Dương Thần Cung, y cũng tính ngăn cản, lại không ngờ chỉ trong giây lát có một luồng năng lượng vô cùng thuần khiết rót vào trong Thái
Dương Thần Cung, thoáng chốc đã cướp đi quyền điều khiển món thánh bảo
này, rồi lập tức chấn vỡ hai vị Thái Thượng trưởng lão.
Đông
Hoàng Mục nhìn thấy sự sợ hãi, kinh ngạc, thần phục, loáng thoáng có cả
hâm mộ trong ánh mắt mọi người, trong lòng có một loại cảm giác sung
sướng, không nhịn được cất tiếng cười to. Tiếng cười của hắn càng lúc
càng lớn, càng ngày càng vang, truyền khắp Thái Dương Thần Cung.
Đông Hoàng Thiên nghiêm nghị nói: “Mục nhi, chẳng lẽ con định giết hết tất cả mọi người trong Thái Dương Thần Cung ta sao?”
“Giết sạch các ngươi? Không phải là không thể! Nay ta đã dung nhập Đế
huyết, cho dù Đông Hoàng nhất mạch đều bị diệt sạch, cùng lắm thì ta
sinh thêm một đám con cháu là được!”
Đông Hoàng Mục hăm hở đi đến chỗ Đông Hoàng Thiên, cất cao giọng nói: “Nhưng mà các ngươi cũng
đừng lo lắng, ta còn chưa độc ác nham hiểm đến mức đó. Hơn nữa, ta thực
thích nhìn vẻ khiếp sợ, kinh ngạc trên mặt các ngươi kia, thú vị, thật
thú vị! Lúc trước các ngươi ở trên cao nhìn xuống ta, tài bồi ta chẳng
qua chỉ là bố thí, là thương hại, mà hiện tại, các ngươi lại phải dựa
vào sự bố thí và thương hại để sống!”
Hắn bước đến trước mặt
Đông Hoàng Thiên, khiến cho mồ hôi lạnh tuôn đầy trán Đông Hoàng Thiên, y ngẩng đầu lên nhìn thì như thấy một vị thiên thần đang từ trên cao nhìn xuống mình.
“Đông Hoàng Thiên, ngươi nhường vị, lăn xuống
khỏi bảo tọa của Thánh chủ, hay là ta tự mình quẳng ngươi xuống?” Đông
Hoàng Mục mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Đông Hoàng Thiên lặng lẽ đứng dậy, đi xuống khỏi bảo tọa.
Đông Hoàng Mục cười ha ha, ngồi luôn xuống, nhìn đám người xung quanh,
chỉ cảm thấy nắm quyền trong tay khiến lòng hắn có một loại cảm giác khó hiểu tuôn trào, cười nói: “Hãy quỳ bái ta đi!”
Đám cao thủ
Thái Dương Thần Cung lặng lẽ liếc nhau. Đông Hoàng Thiên mỉm cười đầy
chua sót, quỳ xuống trước tiên, bái nói: “Đông Hoàng Thiên, tham kiến
Mục thánh chủ…”
Bốp!
Đông Hoàng Mục đột nhiên tát y một cái khiến y văng ra ngoài, hắn cười lạnh nói: “Sai rồi, là Mục
Hoàng chứ không phải Mục thánh chủ! Không lâu nữa, ta sẽ đột phá thành
Vu Hoàng, Thánh chủ Thái Dương Thần Cung sao có thể thỏa mãn được ta? Ta chẳng những phải xưng hoàng mà còn vấn đỉnh Thần Vương, xưng đế Thiên
giới!”
Đông Hoàng Thiên hộc máu, trong lòng vô cùng khổ sở, giãy dụa đứng dậy, lại quỳ lạy: “Đông Hoàng Thiên tham kiến Mục Hoàng…”
Đám trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão thấy thế, vội quỳ bái theo. Đông Hoàng Mục cười ha ha, hả lòng hả dạ.
Hắn ngồi trên bảo tọa nhìn xuyên qua Thái Dương Thần Cung, nhìn tới
Hoàng Tuyền Ma Tông trong thế giới Vu Hoang, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu
Bảo, đã bao lâu chúng ta không gặp rồi nhỉ? Mười năm rồi thì phải… Lần
trước ngươi đoạt thê tử của ta, ở ngay trước mặt thiên hạ nhục nhã ta,
nay món nợ của chúng ta cũng nên tính…”
“Nghe nói sư huynh
ngươi sắp trở thành Vu Hoàng, nhân kiếp đang đến gần! Ha ha, không biết
sau khi trở về, phát hiện ra sư huynh ngươi độ kiếp thất bại, già trẻ
khắp Hoàng Tuyền Ma Tông đều chết hết, lúc đó mặt ngươi sẽ thế nào đây…”