Diệp Húc ngồi
ngay ngắn, trở thành Đế Quân cần đại đạo của bản thân và thiên địa đại
đạo tương dung, bởi vậy phải tự chém ác niệm bản thân để cho đại đạo của mình tinh thuần, mới có thể dung nhập thiên địa đại đạo.
Thần hồn của hắn đã hoàn toàn dung nhập thân thể, nếu muốn chém ra ác
niệm thì phải phá vỡ pháp môn Lấy thân chứng đạo. Diệp Húc đương nhiên
sẽ không để loại chuyện này xảy ra.
“Thân thể ta mở thiên địa, đại đạo của ta chính là thiên địa đại đạo,
không cần phải khiến thiên địa đại đạo thừa nhận thân thể! Ta tự chứng
nhận Đế Quân, tự chứng nhận nguyên thần, lấy thân chứng đạo, lấy thần
chứng đạo, lấy bảo chứng đạo, lấy chứng bất hủ!”
Diệp Húc chấn động thân hình. Thân thể hắn như một tòa Luân Hồi Thiên
Môn khác, thiên địa luân hồi thiên đạo đại la hồng mông đều ở trong
người, định tự mình chứng đạo.
Cảnh giới Đế Quân tinh thâm uyên bác, hơn xa người ngoài tưởng tượng.
Cảnh giới này chính là trụ cột chứng đạo, cần phải lấy đại đạo của bản
thân tương dung với thiên địa đại đạo mới có thể chứng đạo thiên quân.
Đây cũng là lấy đạo chứng đạo, chứng thực thiên địa.
Chỉ cần đi ra được bước này là có thể chứng đạo thiên địa, trở thành Thiên Quân.
Diệp Húc lại đi một lối khác, quyết tâm khai sáng ra con đường tự chứng
đạo, tự bản thân chứng đạo chứ không cần thiên địa tán thành, không cần
được thiên địa đạo đạo thừa nhận, tự chứng nhận thân thể, tự chứng nhận
nguyên thần.
Tự chứng nhận thân thể, nguyên thần kia, nói thì đơn giản nhưng kỳ thật
rất khó. Với tư chất nghịch thiên của mình, Diệp Húc cũng phải mất trăm
ngàn năm cần tu khổ luyện mới có thể tự chứng nhận thành công, đem tất
cả thần văn hóa thành thần vận rồi dung nhập vào trong thân thể và
nguyên thần, tu thành Đế Quân.
Nhưng giờ, dưới áp lực mạnh như thế đã khiến thần văn hắn ngưng tụ thành thần vận nhanh hơn. Những dải thần vận dài dẹp hạ xuống, dung nhập vào
thân thể hắn, bị phần đông chứng đạo chi bảo đè lại, lại có Bàn Vương
Khai Thiên Kinh thúc giục nên những thần vận kia kết hợp chặt chẽ với
thân thể hắn, hòa lại làm một.
Hành động này tương đương với đám tuyệt đại cường giả Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng kia thúc giục chứng đạo chi bảo giúp hắn trở thành Đế Quân, bớt đi trăm ngàn năm chuyên tu khổ luyện.
Đương nhiên nó cũng cực kỳ nguy hiểm, nếu đám người Đại Thế Tôn công
kích mạnh hơn một chút là có thể trực tiếp nghiền nát Diệp Húc, đánh
chết hắn tại chỗ, không có hy vọng trở thành Đế Quân.
Đây là kỳ ngộ hiếm có, nếu không phải đám người Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật
tổ thúc giục Phật Đế kim thân giúp Diệp Húc ngăn cản một phần uy năng
của đám Đại Thế Tôn, Diệp Húc sẽ khó có thể chống đỡ được mà thân tử đạo tiêu, tan thành tro bụi.
Chẳng qua đám người Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ vì tự bảo vệ tính mạng bản thân đã giúp cho Diệp Húc.
“Cũng may Nguyên Thủy cổ lộ đã hoàn toàn biến mất, đều bị ta luyện hóa
đi. Nếu không Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng hoặc Thiên Hậu nương nương kia
tự mình đến, chỉ một người thôi cũng đủ đánh chết ta rồi!”
Diệp Húc thầm nhủ một tiếng may mắn. Chỉ có đột phá Đế Quân rồi, hắn mới có thể có thực lực chống chọi chính diện với đám người Đại Thế Tôn, giờ thì vẫn chưa được.
Cũng may đám người Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng chỉ thúc giục bảo vật
của mình để tru diệt Diệp Húc chứ không đích thân tới. Nay Nguyên Thủy
cổ lộ đã hoàn toàn đứt đoạn, bọn họ càng khó có thể tự mình giáng đến
tru sát Diệp Húc.
Theo thần văn hóa thành thần vận, thần vận nhập vào cơ thể, tu vi Diệp
Húc không ngừng tăng lên, chống đỡ đám trọng bảo Thiên Đế Đại Quyền, Thế Phật Kim Chung cũng không vất vả như trước nữa.
Tu vi hắn tinh tiến, thực lực không ngừng tăng lên, liên tục có nhiều
hơn tu vi để thúc giục Vô Lượng thần đàn, Cú Mang thần thụ, ngọc lâu và
Luân Hồi Thiên Môn chống đỡ các cường giả công phạt.
Cuối cùng, thần quang khắp trời kia dần tắt, thần văn tràn ngập hư không cũng ngày càng ít. Thần văn quanh thân Diệp Húc hóa thành thêm nhiều
thần vận nhập vào thân thể.
Hắn tự chứng nhận thân thể trước rồi mới đến nguyên thần, như vậy thì mới có thể trở thành Đế Quân.
“Thật đáng tiếc, Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ, các ngươi quá sợ chết nên mới nuôi ma thành họa.”
Tiếng Đại Thế Tôn truyền đến. Chiếc Thế Phật Kim Chung kia nhổ lên cao
chấn động, gào thét lao đi. Tiếng chuông vang lên không dứt, chuông nhảy vào trong hư không rồi biến mất không còn tung tích.
Tiếng chuông trầm bổng truyền đến hồi lâu không ngừng, dường như là Đại
Thế Tôn vẫn tức giận đám Phật tổ dưới trướng mình, dám đi giúp Diệp Húc
vậy.
Thế Phật Kim Chung vừa rút đi, Thiên Đế Đại Quyền cũng đột nhiên vụt đi, bị Thiên Hậu nương nương thu hồi. Ngay sau đó Hồng Mông Kim Bảng, Bất
Chu Sơn ấn cũng gào thét rời đi. Cuối cùng Ma Thần Hoàng buồn bã thở
dài, cũng thu Vạn Tượng Bảo Tràng của mình về.
Những cường giả bọn họ có tầm mắt kiến thức hơn xa người thường, nhìn ra là chẳng thể ngăn Diệp Húc trở thành Đế Quân nữa. Trừ phi tự mình giáng lâm, nếu không chẳng thể ngăn hắn bước đến cảnh giới Đế Quân. Mà nay cổ lộ đã mất, bọn họ cũng không cách nào lập tức giáng đến, chỉ có thể thu hồi chứng đạo chi bảo của mình về.
Diệp Húc thở phào nhẹ nhõm, khẽ vẫy tay. Ngọc lâu, Luân Hồi Thiên Môn,
Vô Lượng thần đàn và Cú Mang thần thụ bay tới, từng tòa vu bảo vô cùng
hùng mạnh đi theo hai bên hắn.
Mặc dù đám người Ma Thần Hoàng đã rời đi, hắn vẫn không dám lơi lỏng, tránh cho bọn họ lại đánh tới lần nữa.
Đám Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ và Quang Thọ Vương Phật tổ thấy đám chứng
đạo chi bảo đã bay đi, cũng tự thu hồi pháp lực lại. Bọn họ cực kỳ mệt
mỏi, ngơ ngác nhìn nhau.
“Thôi xong rồi, lần này vì giữ mạng, chúng ta đã thúc giục Phật Đế kim
thân khiến cho đám người Đại Thế Tôn không thể tru sát Ngọc Hư. Đại Thế
Tôn tức giận, sợ là chúng ta chẳng thể nào trở lại Phật giới Tam Thập
Tam Thiên Khư được nữa.” Quang Thọ Vương Phật tổ mặt ủ mày chau, thở dài rồi nói.
“Nếu trở về, chúng ta nhất định sẽ bị Đại Thế Tôn coi là ma đầu trấn áp luyện hóa, chết không chỗ chôn!”
Một vị Phật tổ nhíu chặt mày lại, nói: “Nhưng chúng ta có thể trốn đi
đâu đây? Thiên Phần, Phật giới, Cửu Thiên vốn không có chỗ cho chúng ta
sống. Đại Thế Tôn muốn trừ bỏ chúng ta, ai có thể bảo vệ được?”
Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ chớp mắt, khẽ nói: “Chúng ta đã vô tình giúp
Ngọc Hư Đế Quân thoát khỏi kiếp nạn này, đây cũng là giúp người i gặp
nạn! Ông ta thành Đế Quân rồi tất có pháp lực đối kháng được Đại Thế
Tôn! Nếu nương tựa ông ta, có khi Đại Thế Tôn sẽ chẳng làm gì được chúng ta đâu!”
Mấy vị Phật tổ im lặng không nói gì.
Quang Thọ Vương Phật tổ chần chừ nói: “Chỉ là, chúng ta với Thiên giới
có rất nhiều thù hận, sợ là Ngọc Hư Đế Quân cũng không muốn gặp chúng
ta…”
Đột nhiên, Thái Hư Đế Quân và Đoan Tĩnh Đế Quân đi đến, cười ha ha nói: “Vài vị sư huynh, có lễ.”
Đám Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ vội hoàn lễ, nói: “Thái Hư sư huynh, Đoan Tĩnh sư tỷ, chúng ta có lễ.”
Vài vị Đế Quân ngồi xuống. Thái Hư Đế Quân cười nói: “Mấy vị sư huynh đã toan tính đầu nhập vào Ngọc Hư Đế Quân, sao không ký thác thần hồn của
mình vào Luân Hồi Thiên Môn?”
Đoan Tĩnh Đế Quân cười nói: “Phật giới tuy có chút thù oán với Thiên
giới ta, nhưng mấy vị sư huynh đã thoát ly Phật giới, chắc là Ngọc Hư Đế Quân sẽ không đến mức từ chối các vị. Huống hồ, Luân Hồi Thiên Môn của
Ngọc Hư Đế Quân kia vô cùng thần diệu, ký thác thần hồn vào đây thì sẽ
không hề sinh lão tử. Mai sau Đế Quân chứng đạo, mọi người đều có lợi.”
Quang Thọ Vương Phật tổ mừng rỡ, vội cười nói: “Đa tạ hai vị sư huynh sư tỷ đã dẫn dắt.”
Mấy vị Phật tổ này thở phào nhẹ nhõm, đều tự đem thần hồn ký thác vào trong Luân Hồi Thiên Môn.
Hai vị Đế Quân trong Thiên Phần là Sát Đế Thần Quân và Tru Tiên Thần
Quân vẫn chưa chết, chỉ là tổn thương nguyên khí nặng nề, thấy thế cũng
chần chừ do dự.
Bọn họ cũng ở trong cùng quẫn cảnh như thế. Tuy Ma Thần Hoàng chưa chắc
sẽ đuổi giết bọn họ, nhưng nay Nguyên Thủy cổ lộ đã đứt khiến cho đám Đế Quân Thiên Phần bọn họ không tiến cũng chẳng thể lùi. Nếu Diệp Húc đi,
bọn họ chỉ sợ cả đời cũng chưa chắc có thể trở về Thiên Phần được.
“Chi bằng, chúng ta cũng mang thần hồn ký thác vào trong Luân Hồi Thiên Môn?”
Sát Đế Thần Quân khẽ nói: “Ngọc Hư trở thành Đế Quân tất sẽ không tầm
thường, nhất định có thể sánh ngang với Thần . Nếu không thì Thần Hoàng
và Đại Thế Tôn cũng sẽ không nóng lòng ngăn ông ta chứng đạo Đế Quân.
Chúng ta đầu nhập vào vị cường giả cấp Thiên Quân thì cũng không tính là mất mặt.”
Tru Tiên Thần Quân lặng lẽ gật đầu, lưỡng lự nói: “Ta và ông nay gần như bị phế sau trận chiến với Đế Tử Thương vừa rồi, tu vi đã không còn mấy, chỉ sợ Ngọc Hư Đế Quân chướng mắt chúng ta. Huống hồ, ma thần chúng ta
trời sinh đất nuôi, thân thể chính là tài liệu luyện bảo tuyệt hảo. Vạn
nhất Ngọc Hư Đế Quân giết chúng ta rồi luyện thành vu bảo, chẳng phải là chết không chỗ chôn sao?”
Quang Thọ Vương Phật tổ cười lạnh một tiếng rồi điềm nghiên nói: “Tà ma
ngoại đạo đương nhiên là phải trấn áp luyện hóa, tranh cho gây họa một
phương!”
Sát Đế Thần Quân với Tru Tiên Thần Quân nổi giận mà không dám nói gì,
chỉ đành nén giận. Thiên Phần và Thiên giới có oán hận sâu đậm, Phật môn với ma thần chính là hai thế lực lớn đối lập lẫn nhau, thù hằn lẫn
nhau. Chỉ là thực lực của hai người Sát Đế Thần Quân tổn hao nhiều,
không dám trở mặt với bọn họ.
Diệp Húc coi như không thấy, lúc này hắn vẫn còn đang tu luyện. Không có đám người Đại Thế Tôn liên kết trấn áp, tốc độ tu luyện của hắn cũng
chậm lại.
May là hắn đã luyện hóa gây dựng đa số thần văn, không cần nhiều thời
gian nữa là có thể hoàn toàn đem thần văn hóa thành thần vận, dung nhập
vào thân thể, củng cố cảnh giới Đế Quân.
Mấy tháng trôi qua, đại đạo dao động nơi đây cuối cùng dần dần ngừng lại, tất cả đều nhập vào thân thể Diệp Húc.
Diệp Húc đứng dậy, thàn vận lưu chuyển trong mắt. Hắn giống như một món
chứng đạo chi bảo, khẽ động là có thể có uy năng vô cùng bùng nổ.
“Cảnh giới Đế Quân, còn thiếu một chút nữa.”
Hắn lẳng lặng nhìn bàn tay mình, thầm nghĩ: “Ta thân thần bảo tam chứng, chỉ có thân thể chứng đạo Đế quân, còn nguyên thần và Luân Hồi Thiên
Môn thì chưa. Xem ra còn phải mất một thời gian dài vất vả rèn luyện,
mới có thể hoàn toàn củng cố cảnh giới.”
Đám người Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ thấy thế vội bước lên chào. Tinh
Nguyệt Bồ Đề Phật tổ cung kính nói: “Khởi bẩm Đế Quân, chúng tôi đã thay đổi, bỏ gian tà đi theo chính nghĩa. Nay không cóơi sống yên ổn, khẩn
cầu Đế Quân thu nhận.”
Quang Thọ Vương Phật tổ bước lên, dâng ra Phật Đế kim thân rồi nói:
“Khẩn cầu Đế Quân nhận lấy bảo vật này, cho chúng tôi làm lễ bái kiến.”
“Bảo vật Phật môn chính là do Phật tổ các ngươi điều khiển thì mới có thể phát huy được uy lực.”
Diệp Húc trầm ngâm một lát, gọi Vô Tướng Hoàng Phật lên rồi nói: “Vô
Tướng Thần Vương, ông với các vị Phật tổ cùng nhau tế luyện bảo vật này
đi.”
Vô Tướng Hoàng Phật lĩnh mệnh. Diệp Húc trả Cú Mang thần thụ lại cho
Thái Hư Đế Quân rồi cười nói: “Đa tạ sư huynh đã tương trợ.”
Thái Hư Đế Quân nhận lấy thần thụ, cười nói: “Ngọc Hư sư huynh, Vô Lượng Thần Đàn chính là chứng đạo chi bảo của Hậu Thổ Đại Đế. Không biết sư
huynh định xử trí thế nào?”
Diệp Húc trở thành Đế Quân rồi, ông ta lập tức sửa miệng, trong lời nói luôn thêm hai chữ sư huynh.
“Vô Lượng Thần Đàn này, ta chỉ dùng tạm! Chờ diệt trừ Đại Nhật Đế Quân xong, ta sẽ trả lại cho Hậu Thổ thế gia.”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Sư huynh hãy yên tâm, ta sẽ không chiếm lấy bảo vật của Thiên Đế thế gia.”
Thái Hư Đế Quân tán thưởng một câu. Diệp Húc lập tức lấy ra Bảo Liên
Phong Thần Lục Đạo bia, chỉ thấy đám người Kiền Cung Thần Quân và Luân
Hồi Pháp Vương ngồi trong bảo liên, mặt mũi buồn bã.
Diệp Húc khẽ rung khiến cho đám cường giả Thiên Phần này rớt xuống, rơi cạnh đám người Sát Đế Thần Quân.
“Kiền Cung Thần Quân, ngươi có bằng lòng quy thuận không?”
Kiền Cung Thần Quân kiệt ngạo bất tuân, ngửa mặt nhìn Diệp Húc đầy căm
túc, cười lạnh nói: “Quy thuận thì sao, mà không quy thuận thì thế nào?”
“Quy thuận ta, đương nhiên sẽ có lợi cho ngươi.”
Diệp Húc cười ha ha, khẽ búng tay, cười nói: “Nếu không quy thuận, lập tức chết!”