Kiền Cung Thần Quân do dự. Luân Hồi Pháp Vương cùng đám ma thần liếc nhau một cái,
cùng tiến lên nói: “Đế Quân, chúng ta nguyện ý quy thuận!”
Sát Đế Thần Quân và Tru Tiên Thần Quân cũng bước lên, nói: “Sát Đế, Tru Tiên nguyện ý quy thuận Đế Quân!”
“Kiền Cung cũng nguyện ý quy thuận!”
Kiền Cung Thần Quân khẽ than một tiếng rồi bước lên chào, trong lòng vẫn còn không phục: “Đế Quân, tiếc là trong đại La Thiên ta, ta chỉ giáng
đến một hóa thân nên không thể tru sát ngươi, nên ngày nay mới nhục nhã
thế này.”
“Trước khác nay khác.”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Khi đó ở trước mặt ngươi, ta chỉ như một con
kiến! Nay ở trước mặt ta, ngươi cũng giống vậy. Thần Quân, ngươi có thể
quy thuận Đế Tử Thương cũng đã thành tầm thường, lúc này cải tà quy
chính, quy thuận ta mới chính là thượng thừa.”
Kiền Quân Thần Quân bĩu môi, thầm nghĩ: “Ta bị Đế Tử Thương dùng quỷ kế
hãm hại, không thể không ký thác thần hồn vào Bảo Liên Phong Thần Lục
Đạo bia, vốn đã quá mất mặt. Lúc này lại quy thuận ngươi, lại càng thêm
mất mặt, đâu ra thượng thừa?”
“Gia nô ba họ, mặt cũng dày thật!” Quang Thọ Vương Phật tổ cười lạnh nói.
Kiền Cung Thần Quân giận dữ trợn mắt nhìn y, cười lạnh nói: “Đúng vậy
đấy, bản tọa chính là gia nô ba họ, đầu tiên là thủ hạ của Ma Thần
Hoàng, sau bị Đế Tử Thương uy hiếp, cuối cùng quy thuận chúa thượng.
Nhưng Quang Thọ Vương kia, bản tọa là gia nô ba họ, ngươi cũng chả khá
hơn chút nào đâu! Các ngươi vốn là Phật tổ thuộc hạ Đại Thế Tôn ở Tây
Thiên, vì giữ mạng mới quy thuận Đế Quân. Đám Phật tổ các ngươi chẳng
qua chỉ là treo đầu Phật bán thịt chó, cũng chẳng có khí tiết gì!”
Quang Thọ Vương Phật tổ giận tím mặt, cùng với mấy vị Phật tổ khác xông lên liều mạng với hắn.
Sát Đế Thần Quân, Tru Tiên Thần Quân và đám người Luân Hồi Pháp Vương
cười lạnh liên tục, sóng vai với Kiền Cung Thần quân, nghiễm nhiên một
bộ cùng chung mối thù.
Diệp Húc bỗng thấy nhức hết đầu, quát lên: “Đủ rồi! Các ngươi nay đều là thuộc hạ của ta, ân oán trước kia hãy xóa bỏ hết đi, không được tranh
chấp nữa!”
Quang Thọ Vương Phật tổ và Kiền Cung Thần Quân đều tự thu liễm, đứng hầu hai bên Diệp Húc, nhưng vẫn khó chịu với nhau như cũ.
Ân oán giữa Thiên Phần và Phật giới rất nhiều, còn hơn cả ân oán với
Thiên giới. Kẻ thống trị Thiên Phần là ma thần, người thống trị Phật
giới là Phật đà, thần phật không đội chung trời nên hai phe đã chinh
chiến hàng năm, không chết không ngừng. Tỷ như Nhiên Mi Lão Phật, từng
tiến vào Thiên Phần luyện hóa Già Bà Lâu thuộc hạ của Luân Hồi Pháp
Vương. Mà cường giả trong Thiên Phần cũng thường xuyên chạy đến Phật
giới, săn giết Phật tử.
“Những kẻ này đầu nhập vào ta, thêm Tạo Hóa Thần Vương, Vô Tướng Phật
Hoàng nữa là có bốn mươi ba vị Thần Vương, bảy vị Đế Quân, năm món chứng đạo chi bảo, lại thêm ngọc lâu và Luân Hồi Thiên Môn nữa. Thế lực khổng lồ như vậy đủ để ta có thể tranh cao thấp với Ma Thần Hoàng và Thiên
Hậu nương nương rồi!”
Diệp Húc thỏa thuê mãn nguyện. Thế lực khổng lồ như thế làm cho hắn chỉ
kém thế lực của Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng một bậc. Mặc dù là Thiên
Hậu nhưng lại có vẻ không bằng hắn, dù sao thuộc hạ của Thiên Hậu chỉ có ba vị Đế Quân là Vĩnh Hằng, Ly Hận và Đại Nhật!
Diệp Húc chỉ cần hoàn thành tự chứng nhận nguyên thần, luyện Luân Hồi
Thiên Môn thành Đế Binh, hắn có thể sánh vai với Đại Thế Tôn và Ma Thần
Hoàng, Thiên Hậu cũng không bằng hắn.
Đối với mấy món chứng đạo chi bảo Cú Mang thần thụ, Đãng Ma bia, Phật Đế kim thân này, hắn cũng không hề mơ tưởng. Ngay cả Vô Lượng Thần Đàn,
sớm muộn gì hắn cũng trả lại cho Hậu Thổ thế gia, nay chỉ là mượn tạm mà thôi.
Bảo vật chân chính của hắn vẫn là Luân Hồi Thiên Môn và ngọc lâu.
Trong đó Luân Hồi Thiên Môn là hắn coi trọng nhất. Tuy thời gian hình
thành trễ hơn ngọc lâu rất nhiều, nhưng Thiên Môn lại có thể hoàn toàn
cất chứa được Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn, tiềm lực còn hơn xa
ngọc lâu. Trận chiến với Vạn Tượng Bảo Tràng của Ma Thần Hoàng kia, nó
cũng đã tạo nên thành tựu xuất sắc.
Nếu tiếp tục rèn luyện, tòa Thiên Môn này tất có thể trở thành chứng đạo chi bảo, có cơ hội vượt qua Di La Thiên Địa Tháp. Dần dần, nó sẽ trở
thành chứng đạo chi bảo mạnh nhất trong lịch sử.
“Ở trong Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia có tích chứa đạo luân hồi, có
thể dùng để hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh và Luân Hồi Thiên Môn
của ta.”
Diệp Húc lấy Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia rồi rút thần hồn của đám
người Kiền Cung Thần Quân, Luân Hồi Pháp Vương ra, làm cho bọn họ ký
thác vào trong Luân Hồi Thiên Môn. Tòa chứng đạo chi bảo hư hại này vẫn
rung lên không ngớt, muốn thoát ra khỏi sự trấn áp của hắn. Hiển nhiên
là Đế Tử Thương vẫn chưa hết hy vọng, vẫn muốn thu hồi bảo vật này.
“Hử? Không có thần hồn của Đế Tử Thương! Tiểu tử này cũng giảo hoạt thật!”
Thần niệm của Diệp Húc tuôn vào trong Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia,
lục soát khắp nơi một lần nhưng không tìm được thần hồn của Đế Tử
Thương, không khỏi ngẩn ra.
Đế Tử Thương đã từng ký thác thần hồn của mình vào trong Lục Đạo bia,
nhưng giờ đã không còn. Chắc là khi bảo vật này rơi vào trong tay Diệp
Húc, y biết chuyện không tốt nên đã thu thần hồn lại, tránh cho giao
sinh tử vào trong bàn tay Diệp Húc.
“Tiếc ghê, nếu thần hồn y vẫn ở trong Lục Đạo bia này, sự sống chết của y sẽ rơi vào lòng bàn tay ta, ta có thể dễ dàng giết chết y!”
Diệp Húc cũng hứng thú với Mạt Nhật Kiếp Phá Diệt kinh mà Đế Tử Thương
khai sáng ra kia. Nay tâm pháp khiến hắn hứng thú không có mấy, nhưng
Mạt Nhật Kiếp Phá Diệt kinh lại có đạo phá diệt, nếu có thể dung nhập
vào Bàn Vương Khai Thiên Kinh, thông hiểu đạo lý là có thể hình thành
vòng tuần hoàn sinh ra rồi phá đi, làm cho Bàn Vương Khai Thiên Kinh
càng thêm viên mãn, mâu thuẫn một thể, không còn sơ hở gì nữa.
Hắn động tâm niệm, khiến thần vận toàn thân tuôn vào trong Bảo Liên
Phong Thần Lục Đạo bia, lập tức xóa đi toàn bộ dấu ấn của Đế Tử Thương
trong bảo vật này. Sau đó hắn cẩn thận tìm hiểu sự thần diệu của món
chứng đạo chi bảo này, háp thu những tri thức và tin tức bên trong.
Người luyện chế ra Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia này chính là một vị
Phật Đế của Đại Tây Thiên Phật giới đã chứng đạo. Người này lấy được rất nhiều mảnh vỡ của Lục Đạo Luân Hồi, lại có được trọng bảo của Tiên đình viễn cổ Phong Thần bảng kia, bởi vậy mới luyện chế ra được dị bảo như
vậy.
Diệp Húc cẩn thận tra xét một phen, hiểu rõ hết tất cả các loại đạo lý
rồi, không khỏi tán thưởng vị Phật Đế đã luyện chế ra món bảo vật này,
đúng là trí tuệ hơn người. Đạo lý trong bảo vật này có rất nhiều điều
Diệp Húc chưa từng biết, có những thứ Diệp Húc chưa từng thấy.
Chỉ là, Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia đã hư hại, rất nhiều đạo lý thần diệu đã tan biến, không thể phục hồi món bảo vật này lại như cũ được.
Dù vậy cũng đủ để Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn càng thêm hoàn thiện. Uy lực Luân Hồi Thiên Môn lại tăng thêm vài phần.
“Nếu ta đã lấy được hết thần diệu của Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia, bảo vật này sẽ không còn tác dụng nữa.”
Diệp Húc thúc giục Vô Lượng Thần Đàn, chỉ thấy trong đàn thần minh đứng
lên, vung quyền chém mạnh tới Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia. Chém liên tục mười lần, khiến cho món chứng đạo chi bảo này đầy vết rạn nứt. Một
lúc lâu sau, Phong Thần Lục Đạo bia ầm ầm vỡ vụn.
Đám người Kiền Cung Thần Quân, Quang Thọ Vương Phật tổ từng chứng kiến
sự thần diệu của Phong Thần Lục Đạo bia, tuy không trọn vẹn nhưng công
hiệu lại hơn xa những bảo vật khác. Thậm chí nó còn có tác dụng phục
sinh, hơn qua những chứng đạo chi bảo khác. Khi thấy Diệp Húc đánh nát
tòa chứng đạo chi bảo này, hoàn toàn phá hủy nó, ai nấy đều thấy đáng
tiếc,
Tạo Hóa Thần Vương thì kêu to là thống khoái. Tạo Hóa Vương Phi cũng
thấy thoải mái như báo được thù. Lúc trước Thương Thiên Đế Tôn vây giết
cấm kỵ tồn tại kia, lão đã dùng tòa Phong Thần Lục Đạo bia này làm cho
Đế Quân Thần Vương chư thiên sống lại, gần như vô cùng vô tận. Nay nó
hoàn toàn bị hủy trong tay Diệp Húc, cũng coi như báo được vài phần
huyết thù.
Thật ra thì Diệp Húc không hề nghĩ vậy. Hắn khiến thần vận hóa thành
liệt hóa đốt tan Phong Thần Lục Đạo bia thành thần liệu ban đầu, hòa vào trong Luân Hồi Thiên Môn. Thiên Môn lập tức đảo qua, cuốn hết đám người Kiền Cung Thần Quân, Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ vào trong cửa, cười nói: “Đoan Tĩnh sư tỷ, phiền sư tỷ giúp ta rèn luyện Thiên Môn.”
Lúc này Đoan Tĩnh Đế Quân và Thái Hư Đế Quân cũng phóng người lên, rơi
vào trong Thiên Môn. Đoan Tĩnh Đế Quân lập tức chỉ huy đám thần Vương,
Đế Quân dùng tu vi rèn luyện Thiên Môn. Trên Luân Hồi Thiên Môn, từng vị Thần Vương phóng tu vi, hiện ra dị tượng, thanh thế lớn vô cùng, huy
động thần văn đại chùy không chừng đánh xuống.
Lại có các vị Phật tổ hiện ra kim thân, Đại Phật kim thân to lớn, kim
quang chói mắt, cũng vung đại chùy, lấy thần vận làm chùy rèn Thiên Môn.
Lại có các vị ma thần hiện ra thân thể, ma khí cuồn cuộn, thần vận đập lên Thiên Môn, đúc luyện Địa Ngục.
Thân hình Diệp Húc nhoáng lên một cái, lại có các tôn Thiên Đế đại đạo
hóa thân, Diêm La Ma Đế hóa thân, Nhân Hoàng Đại Đế hóa thân đi ra, cùng mọi người đúc rèn Thiên Môn. Còn có hàng tỉ thiên binh thiên tướng,
điểu quan nhân hoàng, thần ma hóa sinh đều hạ xuống Thiên Môn, không
ngừng rèn luyện.
Tiếng keng keng keng vang lên không dứt, đạo âm ầm vang. Cảnh tượng này
có thể nói là xưa nay hiếm có, gần giống cảnh tượng này xưa Thiên Đế tập trung quần hùng thiên hạ rèn chứng đạo chi bảo.
Luyện chế chứng đạo chi bảo không phải là đơn giản. Không chỉ cần tu vi
và thực lực của Thiên Quân mà còn cần thần tài vô thượng. Quan trọng hơn chính là các cường giả, tập trung sức lực của cường giả chư thiên, tiêu phí không biết bao nhiêu năm tháng mới có thể rèn ra chứng đạo chi bảo.
Tỷ như Ma Thần Hoàng, tuy đã là Thiên Quân chứng đạo, nhưng Vạn Tượng
Bảo Tràng của ông ta đến nay vẫn là bán chứng đạo chi bảo. Muốn luyện
thành chứng đạo chi bảo thì phải tập kết cường giả Thiên Phần, mới có
thể làm được.
Mà Đại Thế Tôn chứng đạo đã lâu nhưng vẫn không xâm lấn Thiên giới,
chính là vì khi đó ông ta cần tập kết lực của chư Phật Phật giới Tam
Thập Tam Thiên để tạo ra Thế Phật Kim Chung, trải qua mấy trăm năm mới
luyện chế thành công.
Nhưng luyện chế một tòa Đế Binh phải cần sau vị Đế Quân, hơn bốn mươi vị Thần Vương đến tạo mới có thể tạo ra dáng điệu cho chứng đạo chi bảo. E là chỉ có Luân Hồi Thiên Môn mới có bậc đãi ngộ này.
Uy lực tòa Luân Hồi Thiên Môn này thật sự quá mạnh mẽ, không có Thần Vương Đế Quân thì không cách nào luyện chế được.
“Chờ Luân Hồi Thiên Môn được luyện chế đến cấp Đế Binh, ta có thể làm
cho bọn họ thúc giục chứng đạo chi bảo để rèn luyện Thiên Môn!”
Diệp Húc vung tay áo bay lên, tầng tầng thần văn sau lưng hắn trào ra,
rậm rạp đan lên trên Luân Hồi Thiên Môn. Thiên Môn bay lên rơi xuống sau hắn, Diệp Húc đứng dậy đi thẳng về phía trước.
Chỉ thấy bước chân hắn giẫm xuống, lại có một Nguyên Thủy cổ lộ nữa từ bước chân hắn kéo dài ra, nối đến hư không vô tận.
Hắn đi qua rồi, cổ lộ này mới dần dần biến mất, không còn bóng dáng.
Cửu Thiên Thần giới.
Đám người Đàm Tổ Thần Vương, Đại Đức Thần Vương, Vô Sinh Lão Tổ toàn
thân đầy máu sừng sững đứng trước Ngọc Hư Cung. Phía trên Ngọc Hư Cung,
La Thiên Thần Kính phóng ra ánh sáng hóa thành hư ảnh của Phật giới Tam
Thập Tam Thiên Khư, chiếu rọi Chư Thiên Thần Vương phủ, bảo vệ Ngọc Hư
Cung.
Một tiếng chuông vang lên, hơi thở của đại đạo bốc lên đánh vỡ kính quang khôn cùng kia, chấn vỡ uy năng của La Thiên Thần Kính.
Tiếng của Đế Tuệ truyền đến, cười nói: “Đàm Tổ, Đại Đức, các ngươi đã
thua rồi. Nay rời khỏi Chư Thiên Thần Vương phủ, trẫm sẽ không làm khó
các ngươi.”