Tạo Hoá Môn chủ trong lòng vô cùng hiếu kỳ, cười nói: “Vương Phi, người nói đến người kia, rốt cuộc là ai?”
Tạo Hoá Vương Phi hé miệng cười, phong tình vạn chủng, chỉ thấy chiếc gương kia ầm ầm lui về, cười nói: “Thanh Ngạc, tên họ của người đó, không phải là thứ mà kẻ cấp bậc Vu Tổ như ngươi có thể hỏi đến, hỏi nhiều rồi, ngược lại sẽ bất lợi cho ngươi.”
Tạo Hoá Môn chủ trong lòng chấn động, không dám hỏi nhiều nữa.
Tạo Hoá Vương Phi uể oải vươn vai, khẽ nâng tay lên, Tạo Hoá Môn chủ liền vội vàng đến đỡ nàng, lại cao giọng quát: “Chuẩn bị kiệu! Đến Thanh Dương cung!”
Trong Tạo Hoá Môn, lập tức có người chuẩn bị Bảo Liễn hương xa, do tám con ly long kéo, những con ly long này rõ ràng là tu vi Thánh Hoàng kỳ, không ngờ lại bị lôi đi làm chân kéo xe, lại có thêm tám thiếu nữ tay nâng hoa cái, theo sát từng bước bên cạnh xe, che chắn ánh nắng gắt gao, còn có thêm cả trăm thiếu nữ tay cầm giỏ hoa, đứng trên càng xe, không ngừng rắc hoa tươi xuống, cánh hoa rơi chầm chậm, tạo nên một khung cảnh mỹ miều.
Tạo Hoá Môn chủ nâng cánh tay Vương Phi, vô cùng cẩn thận đi lên phía trước, lập tức có một vị thiếu nữ bước ra vén chuỗi rèm ngọc châu, Vương Phi nhẹ nhàng tiến vào bên trong, vẫy tay cười nói: “Thanh Ngạc, bổn cung hồi cung, ngươi lui xuống đi, nhớ quản lý Tạo Hoá Môn cho tốt, đừng để Thần Vương thất vọng. Sau này Thần Vương vấn đỉnh ngôi vị, còn cần dựa vào sự phò trợ của ngươi.”
Tạo Hoá Môn chủ vội vàng hô vâng, chậm rãi lui ra.
Ly long ngâm dài, kéo Bảo Liễn hương xa phi thẳng lên trời, lái về phương xa, hơn một trăm vị thiếu nữ cầm giỏ hoa bay khỏi xe, tiến lên phía trước mở đường, hoa tươi không ngừng rắc xuống, hương thơm phảng phất khắp nơi.
Trong xe, trước mặt Tạo Hoá Môn chủ lại xuất hiện một mặt gương sáng, bên trong gương, Diêp Húc vứt Hắc Thiên Ma Tôn xuống, phì phò thở dốc, gương mặt kiều mị của nàng không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Giống, thật sự rất giống…”
Trong gương, Diệp Húc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, nhìn hướng về nàng, dường như cảm nhận được có người đang nhìn trộm mình.
Tạo Hoá Vương Phi trong lòng cả kinh, phất tay cất gương đi, cười khanh khách nói: “Cảm giác thật nhanh nhạy! Tên tiểu tử này mặc dù không thể nào là kiếp sau của người đó, nhưng cũng không phải kẻ vừa đâu…”
Phía trên Thánh thành, dư ảnh cánh tay thon gọn ngọc ngà của Tạo Hoá Môn chủ cuối cùng cũng tan biến, uy áp cùng sự chấn động của Vu Tổ tiêu tán, trong lòng Diệp Húc buông được tảng đá đè nặng, vứt Hắc Thiên Ma Tôn trên nền đất, đứng thở hổn hển.
“Vu Tổ quả thực quá cường mạnh, mở ra đạo môn, từ trong đạo môn siêu thoát, dĩ vu nhập đạo, đạo vận thiên thành, thật sự lợi hại, không hổ là Tam Thầm Vương đệ nhất đại cảnh giới.
Vu Tổ từ người chuyển hoá thành thần minh, tồn tại giống như một vị thần, cơ hồ không có việc gì là không làm được, còn Thần Vương lại là vương của thần minh, Đế Quân lại là đế của Thần Vương, vua của Thần Vương!
“Tạo Hoá Môn chủ tại sao lại đột nhiên dừng tay? Với thực lực của ả, san bằng toà thánh thành này, e rằng chỉ dễ như trở bàn tay, mụ đàn bà này sẽ không vì nghìn vạn sinh linh trong thành mà dừng tay đấy chứ?”
Trong lòng Diệp Húc âm thầm hiếu kỳ, hắn mặc dù là lần đầu tiên tiến vào thiên giới, nhưng từ việc Tạo Hoá Môn chủ chỉ bởi vì sợ có người quấy rầy Vương Phi nghỉ ngơi mà đích thân ra tay, suýt nữa thì giết chết hắn, có thể thấy được thiên giới đẳng cấp tôn nghiêm, trước mặt kẻ mạnh, kẻ yếu cơ bản không có chỗ đứng, đối với Tạo Hoá Môn chủ cấp bậc Vu Tổ mà nói, san bằng một toà thánh thành, tàn sát trăm vạn sinh linh, ả hoàn toàn không để tâm đến.
Đột nhiên hắn có linh cảm trong lòng, dường như cảm thấy có một ánh mắt từ đâu đó đang nhìn chăm chú mình, ngẩng đầu nhìn lên, lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
“Tiểu tử thối, lão phải xử lý ngươi!’
Hắc Thiên Ma Tôn thình lình nhảy dựng lên, mặt mày hung tợn, một đấm oanh kích hắn, vô cùng bá đạo, một chút cũng không nhìn ra bộ dạng trọng thương không đứng dậy nổi của gã.
Diệp Húc không cần nghĩ ngợi, giơ tay chặn đón.
Hai người quyền chưởng giao tranh, phát ra những tiếng vang lớn khiến mặt đất thánh thành đột nhiên nứt vỡ, trong thành giống như xuất hiện một trận đại địa chấn, sập không biết bao nhiêu nhà cửa, cuồng phong cuồn cuộn, gào thét cuốn phăng tất cả, khiến không biết bao nhiêu người bị thổi bay lên không trung.
Hai người bọn họ mặc dù trước mặt đám người Tạo Hoá Môn chủ ngay cả một chiêu cũng không chống lại được, nhưng khi ở giữa đám người bình thường trong thiên giới, bọn họ vẫn là những cường nhân tài giỏi.
“Khốn khiếp, ngươi không phải đã nói là đợi ta không chịu nổi thì sẽ đổi vị trí sao?”
Hắc Thiên Ma Tôn tức giận gầm lên một tiếng, bước lớn áp sát, liên tiếp oanh khứ Diệp Húc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão suýt nữa thì bị con đàn bà Tạo Hoá Môn chủ đánh chết, thằng nhãi ngươi vẫn cố tình cõng lão trên lưng, rõ ràng là muốn lão làm đệm lưng cho ngươi đến chết!”
“Đại Hắc Thiên, ngươi vong ân phụ nghĩa, nếu như không phải ta cõng ngươi chạy trốn, e rằng ngươi sớm đã bị một chưởng của Tạo Hoá Môn chủ giết chết rồi!”
Diệp Húc không chút sợ hãi, hai người chỉ trong chốc lát đã đụng chạm cả nghìn lần, toà thánh thành này không chịu nổi công kích, từng đoạn đường bị quyền phong của bọn họ thổi tung, bay lên giữa không trung.
Khí tức hai người xông thẳng lên trời, thực lực đáng sợ. Khí tức của Hắc Thiên Ma Tôn thì vô cùng cổ quái, giống như một toà Bát Bảo Kim Luân, một vị ma thần đứng ở bên trong, dáng vẻ ngút trời.
Còn khí tức của Diệp Húc lại là Bàn Vương khai thiên thế giới, ba giới Thiên địa Nhân, ba mươi ba thiên giới, ba nghìn thế giới, mười tầng địa ngục, mặc dù không phải là Thánh hoàng, nhưng nhân giới lại là ba nghìn thế giới, do các đạo văn đạo ngân tạo thành, so với ma thần trong Bát Bảo Kim Luân của Hắc Thiên Ma Tôn, còn hùng tráng hơn không biết bao nhiêu lần!
Khí tức hai người rung chuyển, không ngừng giao kích trên không, lay động hư không thiên giới, giống như kim thạch công kích, phát ra tiếng động rầm rầm.
“Hai vị đại thánh, cư nhiên dám gây chuyện trong Thất Thánh thành ta, làm Thất Thánh thành suýt nữa bị Tạo Hoá Môn chủ phá huỷ, thật là cả gan làm loạn, chẳng lẽ hai người các ngươi không coi Nhạn Đãng Thất Thánh ra gì?”
Đột nhiên, phía xa trong thành, sáu luồng khí tức Thánh hoàng phóng thẳng lên trời, mạnh mẽ dội xuống, bao vây Diệp Húc cùng Hắc Thiên Ma Tôn ở bên trong, mặt mày mỗi người đều rất dữ tợn.
Một vị lão nhân râu dài tiến lên trước, cười lạnh nói: “Hai vị đại thánh, các ngươi khoa trương quá mức rồi! Nơi này chính là Thất Thánh thành, còn chưa đến lượt các ngươi làm càn!”
Lại có một vị lão nhân giận tái mặt nói: “Hai vị đại thánh, thực lực các ngươi đủ để phá thánh thành, nếu cứ tiếp tục cố chấp, thất thánh Nhạn Đãng Sơn chúng tôi nói không được thì sẽ trục xuất hai vị ra ngoài.”
Diệp Húc tỏ vẻ cẩn trọng, quan sát đánh giá, chỉ thấy Nhạn Đãng thất thánh chỉ có sáu người đến, sáu người này có đến ba người là cường nhân cấp Thánh hoàng.
Còn ba người kia, mặc dù không phải Thánh hoàng nhưng không thể coi thường, bọn họ đã trở thành đỉnh cao Vu Hoàng, là loại cường nhân có thể hô mưa gọi gió trong thế giới Vu Hoang.
Thất Thánh thành, hẳn là mệnh danh theo bảy người bọn họ.
“Đại thánh? Lẽ nào là cách xưng hô trên thiên giới đối với Thánh hoàng?”
Hắn không chỉ một lần nghe đến cách gọi đại thánh này, khi ở Tạo Hoá Môn, đệ tử Tạo Hoá Môn nhìn thấy hắn cùng Xích Uyên Ma Tôn giao đấu, liền nói hai vị đại thánh ở đây gây chuyện, đến nay lại nghe thấy Nhạn Đãng thất thánh cũng nói như vậy, do đó mới có suy đoán này.
“Nhạn đãng thất thánh?”
Hắc Thiên Ma Tôn sắc mặt tối sáng bất định, thầm nghĩ: “Mẫy lão già này đều là những đối thủ rất mạnh, đặc biệt là kẻ đứng đầu thất thánh, Tào Khê Tông đã tu luyện đến đỉnh cao Thánh hoàng, nghe nói người này đang chuẩn bị toạ quan đột phá cảnh giới Vu Tổ. Bảy lão già này đều không dễ dây vào, nếu như bát đại ma tôn ta tụ hợp thì có thể vượt qua bảy lão già này, đánh cho bọn chúng tơi bời, cướp hết của cải trong Thất Thánh thành. Đáng tiếc, thằng nhãi Xích Uyên đã bị tên tiểu tử thối kia giết chết, còn sáu vị ma tôn khác cũng không có ở đây, chỉ e trong chớp mắt lão đã bị bọn chúng đánh cho không kịp trở mình rồi…”
Thất thánh Nhạn Đãng Sơn chỉ xuất hiện sáu vị, còn có Tào Khê Tông, vị đứng đầu thất thánh không đến. Tào Khê Tông cường mạnh ngút trời, cho dù là Bắc Đế Ma Tôn, người đứng đầu bát đại ma tôn cũng không dám tuỳ tiện nói có thể thắng hắn.
“Trục xuất ra ngoài? Tam ca, lời ấy của huynh sai rồi!”
Một vị nho sĩ trung niên đằng đằng sát khí, điềm nhiên nói: “Hai người này rõ ràng là đã trêu chọc Tạo Hoá Môn chủ, dẫn đến việc bị Tạo Hoá Môn chủ truy sát, Thất Thánh thành ta được Tạo Hoá Môn che chở, nếu như chúng ta chỉ trục xuất bọn chúng, e rằng sẽ làm cho Tạo Hoá Môn tức giận.”
“Ta cõng Đại Hắc Thiên chạy trốn lâu như vậy, cư nhiên vẫn chưa ra khỏi phạm vi địa giới Tạo Hoá Môn, thế lực của Tạo Hoá Môn quả thật là đáng sợ!”
Diệp Húc ngẫm nghĩ trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, bọn họ cũng phải chạy được cả trăm triệu dặm, không ngờ rằng vẫn chưa thoát khỏi phạm vi thế lực của Tạo Hoá Môn, có thể thấy được uy phong của Tạo Hoá Môn khủng khiếp đến nhường nào.
Chỉ một Tạo Hoá Môn đã rộng lớn như vậy thì toàn bộ thiên giới phải mênh mông đến đâu!
Trong Nhạn Đãng thất thánh, một vị lão nhân hỏi: “Ngũ đệ, ý đệ thế nào?”
“Tất nhiên là bắt bọn chúng lại, đưa đến Tạo Hoá Môn, giao cho Tạo Hoá Môn chủ xử lý!”
Vị nho sĩ trung niên cười lạnh nhìn Hắc Thiên Ma Tôn, trong mắt ánh lên vẻ thích thú, cười nói: “Các vị huynh trưởng, con trâu này hẳn là Đại Hắc Thiên trong bát ma, bát ma tự xưng ma tôn, làm nhiều việc ác, chống đối lại thiên triều, Võ Thần Điện Võ La lão tổ từ lâu đã truy nã bọn chúng, thậm chí Võ Thần Điện còn treo một giải thưởng cực lớn, nếu như xách đầu Đại Hắc Thiên đến trước Võ Thần Điện, Võ La lão tổ nhất định sẽ vô cùng vui sướng!”
“Nếu hắn đã là Đại Hắc Thiên, vậy thì người kia nhất định là tên Xích Uyên Ma Tôn ác danh vang dội rồi!”
Một vị lão nhân ánh mắt sắc bén, liếc nhìn Diệp Húc, tỏ vẻ hiểu biết: “Nghe nói trong bát đại ma tôn, Hắc Thiên Ma Tôn trở mặt với Xích Uyên Ma Tôn, hai kẻ hễ gặp nhau là đánh, tên này không còn nghi ngờ gì nữa chắc chắn là Xích Uyên. Cư nhiên biến thành một thiếu niên tuấn tú, muốn đến đây lừa gạt những thiếu nữ ngây thơ. Các huynh đệ, bắt giữ bọn chúng lại, giao cho Tạo Hoá Môn xử lý trước, đợi sau khi bọn chúng bị xử tử, thì đem đến Võ Thần Điện lĩnh tiền thưởng!”
“Lừa gạt thiếu nữ ngây thơ…”
Diệp Húc sắc mặt tối sầm, thấp giọng hỏi: “Đại Hắc Thiên, các ngươi rốt cuộc đã làm những chuyện gì để thiên hạ đều căm ghét như vậy, tại sao lại bị Tuần Thiên Sử truy nã?”
Hắc Thiên Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Bát đại ma tôn chúng ta kết nghĩa kim lan, lúc mới tiến vào thiên giới, trên người không có vật gì, nên mới đi cướp bóc vài chỗ thế lực yếu, lấy đi một chút của cải mà thôi, nhưng Võ La lão tổ lại cứ nhớ mãi không quên, truy nã bọn ta đến tận bây giờ.”
Gã sắc mặt tối sáng bất định, trong lòng thầm tính toán kế sách thoát thân.
Gã bị Tạo Hoá Môn chủ đánh trọng thương, thực lực không bằng trước đây, mặc dù Tạo Hoá Môn chủ chỉ để một tôn hoá thân ra tay, nhưng Vu Tổ suy cho cùng cũng là nhân vật dĩ vu nhập đạo, chỉ một chiêu thức vu pháp cũng đủ để khiến gã trọng thương, thậm chí ngay cả Thánh bảo Bát Bảo Kim Luân của gã cũng bị đánh đến tổn hại uy năng.
Còn Diệp Húc trông vẫn khoẻ như hổ, một chút thương tích cũng nhìn không ra, dưới tình cảnh này, Hắc Thiên Ma Tôn thầm nghĩ bản thân không những không thể làm gì Diệp Húc, mà còn không có cách nào bảo toàn mạng ra khỏi Thất Thánh thành.
“Đại Hắc Thiên, Xích Uyên, các ngươi muốn khoanh tay chịu trói hay là muốn Nhạn Đãng thất thánh chúng ta tự mình ra tay?” Vị nho sĩ trung niên điềm nhiên nói.
“Giết!”
Hắc Thiên Ma Tôn rít gào, tính toán quyết đầu giải vây.
“Giết!”
Diệp Húc cũng gầm thét, một tay nâng Hắc Thiên Ma Tôn lên, hung hăng ném về phía Nhạn Đãng thất thánh, chỉ nghe một tiếng vù vù, Hắc Đế ma môn cùng Bát Bảo Kim Luân lần lượt xuất hiện, ma âm nhức não, ma khí nổi dậy.