Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 773: Chương 773: Tự mình biết rõ




Vào thời khắc Hắc Thiên Ma Tôn bị Diệp Húc ném đi, gã đột nhiên ra tay, tung ra tất cả thủ pháp, Ma Môn cũng Bát Bảo Kim Luân lần lượt bay lên, áp về phía Nhạn Đãng thất thánh, Bát Bảo Kim Luân thình lình tách ra làm tám phần, bảo bình, hoa cái, song côn ngư, hắc liên, đại toàn loa, cát tường kết, tôn thắng tràng, cùng với kim luân chấn động cắt chém, khiến tám người đều bị bao vây bên trong.

“Hai tên ma đầu, quả nhiên không cam tâm bó tay chịu trói!”

Nhạn Đãng thất thánh đại nộ, từng người ra tay ngăn cản, mặc dù thủ lĩnh thất thánh Tào Khê Tông không xuất hiện, nhưng sáu vị khác đều là những cường nhân không thể coi thường, chỉ cần một người cũng đủ để chống lại Hắc Thiên Ma Tôn, huống hồ là cả sáu người cùng ra tay.

Có điều Hắc Thiên Ma Tôn chia ra tấn công vào mỗi người, lại khiến cho ngũ thánh Dương Thì, lục thánh Từ Phương và thất thánh Từ Hoằng, những người chưa phải là Thánh hoàng có chút luống cuống chân tay, tu vi của bọn họ mới luyện đến cảnh giới đỉnh cao Vu Hoàng nên Hắc Thiên Ma Tôn đặc biệt chiếu cố, bảo bình định trụ Dương Thì, khiến hắn không thể nhúc nhích, Ma Môn liền đó đâm đến, rõ ràng là muốn nghiền hắn thành thịt vụn, xử lý một tên trước rồi tính tiếp.

Còn Từ Phương thì phải đối phó với tôn thắng tràng cùng song côn ngư, một bộ đại kỳ chuyển động, hai con côn ngư trái phải đánh tới. Từ Hoằng lại phải đối mặt với cát tường kết và đại toàn loa, hai bộ Thánh bảo này vô cùng kỳ lạ, cát tường kết chính là một sợi dây thừng hoàng kim, giống như một con rắn quấn tới, chỉ một thoáng đã khoá trụ cổ của hắn, thắt càng lúc càng chặt, khiến hắn đứng im bất động.

Còn đại toàn loa lại là một ống tù và cực lớn, không cần gió tự mình thổi, ô ô vang dậy, thổi ra những âm thanh vô cùng nhức não, chấn đến mức Từ Hoằng hồn bay phách tán.

Còn về phần hoa cái, hắc liên cùng kim luân ba bộ Thánh bảo này lại đang công kích về phía ba vị thánh khác, Hắc Thiên Ma Tôn sở dĩ làm như vậy chính là bởi vì muốn giết kẻ yếu trước, khiến những người khác phải vội vàng ứng cứu, làm loạn đội hình Nhạn Đãng thất thánh, mưu đồ phá vây.

“Đại Hắc Thiên, ngươi quả nhiên thâm hiểm!”

Ba vị thánh khác vô cùng phẫn nộ, vội vàng đẩy lui hoa cái, hắc liên cùng kim luân, Dương Thọ Công râu bạc phất phơ bay lượn, quát lớn: “Ta đến chặn Đại Hắc Thiên và Xích Uyên, các đệ đến cứu lão ngũ, lão lục cùng lão thất đi!”

Trương Phong, Lục Đình hai vị Thánh hoàng lập tức ra tay cứu đám người Dương Thời, tránh để bọn họ bị Hắc Thiên Ma Tôn giết chết.

“Phá Quân Sơn!”

Dương Thọ Công quát lớn, một toà đạo môn thình lình xuất hiện, y đứng dưới đạo môn, một toà thánh sơn từ trong người bay ra, càng ngày càng lớn, đâm ngang về phía Hắc Thiên Ma Tôn, cười lạnh nói: “Đại Hắc Thiên, Xích Uyên, hôm nay hai tên ma đầu các ngươi kẻ nào cũng đừng hòng trốn thoát!”

Hắc Thiên Ma Tôn ha ha cười lớn: “Dương lão quỷ, dựa vào một mình ngươi mà muốn cản ta sao!”

Phá Quần Sơn ầm ầm đâm đến, bộ Thánh bảo này hiện đầy đạo văn đạo ngân, được Dương Thọ Công vị Thánh hoàng này tế khởi, sức mạnh uy năng hoàn toàn có thể sánh ngang với Hắc Thiên Ma Tôn ở trạng thái toàn thịnh.

“Đại Hắc Thiên, nếu như lão phu nhìn không nhầm thì ngươi đã bị Tạo Hoá Môn chủ đánh trọng thương, thực lực tu vi toàn thân có thể phát huy được năm phần đã là may mắn rồi!”

Dương Thọ Công toàn lực thôi động Phá Quân Sơn, râu tóc lông mày bạc trắng bay lượn, uy phong lẫm liệt, cười lạnh nói: “Nếu là bình thường, lão phu nhượng ngươi ba phần, nhưng bây giờ một mình lão phu chỉ cần một chiêu cũng có thể đánh gục ngươi!”

“Thật sao?”

Diệp Húc sải bước, xuất hiện ngay trước mặt Hắc Thiên Ma Tôn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Phá Quân Sơn đâm đến, khẽ cười nói: “Có ta ở đây, ta muốn xem xem ai có thể đả thương Đại Hắc Thiên”

Rầm!

Tiếng vang như nện vào Hồng Chung Đại Lữ, Phá Quân sơn đâm vào người Diệp Húc, lập tức va chạm với Di La Thiên Địa tháp cùng ngọc lầu, một luồng uy năng vô cùng đáng sợ thổi quét khắp nơi!

Thánh thành dưới chân Diệp Húc lập tức xuất hiện một hố sâu cả mấy dặm, nhà cửa, đường phố, bùn đất, đá vụn, chân tay còn sót lại của bách tính trong thành giống như bị sóng lớn thổi quét, chỉ còn lại một cây cột trụ vẫn đứng thẳng tắp dưới chân Diệp Húc cùng Đại Hắc Thiên.

“Tiểu lão đệ, làm tốt lắm, lão Hắc nhận ân tình này của ngươi!”

Thân hình Hắc Thiên Ma Tôn chợt loé, đột ngột xuất hiện phía trước Diệp Húc, hai tay tung chưởng như cuồng phong bão táp oanh khứ Dương Thọ Công!

“Đại Hắc Thiên, ngươi cũng không kém!”

Diệp Húc ha ha cười lớn, đột nhiên lách giữa hai người, thân hình dao động, lập tức hào quang vô cùng chói loá phát ra, đếm không hết số ấn pháp hoá ra thế giới phóng ra, trong chớp mắt bao phủ lấy Dương Thọ Công!

Dương Thọ Công tận lực chống cự, cười nói: “Hai người các ngươi đều đã lâm vào đường cùng, ta có toà đại đạo chi môn này thì vạn pháp bất xâm…”

“Gà đất chó kiểng!”

Quanh người Diệp Húc xuất hiện vô số thế giới, ầm ầm hạ xuống, đập nát toà đạo môn này.

Hắc Thiên Ma Tôn cao hơn mười trượng, cực kỳ vạm vỡ, từ trên nện từng quyền xuống, lực mạnh vô cùng, còn Diệp Húc lại chỉ nhỏ như một người bình thường, uy năng Tam Thiên Thế Giới ấn được hắn tôi luyện đạt đến trình độ sánh ngang Thánh bảo, lực công kích so với nắm đấm của Hắc Thiên Ma Tôn còn đáng sợ hơn nhiều.

Hay người thay nhau đánh, chỉ thoáng chốc đã có vô số công kích rơi vào người Dương Thọ Công cùng Phá Quân sơn, Dương Thọ Công lùi về sau liên tiếp, râu bạc dính đầy máu tươi, Phá Quân sơn cũng trong chớp mắt trúng phải vô số oanh kích của ấn pháp cùng quyền cước, toàn thân đầy vết nứt.

Rầm!

Bộ Thánh bảo này đột nhiên nổ tung, chính là bị hai người dùng ấn pháp cùng quyền cước oanh kích liên hồi khiến Thánh hoàng cấm pháp phân thân ở bên trong bị đánh đến chết, còn Thánh bảo thì bị chấn vỡ.

Phá Quân sơn vừa vỡ, toàn bộ công kích lập tức dồn lên người Dương Thọ Công, vị đại Thánh hoàng đứng thứ hai trong Nhạn Đãng thất thánh ngay cả một thời khắc ngắn ngủi cũng không kiên trì chống đỡ được, thân hình ầm ầm nổ tung, bị hai người Diệp Húc đánh đến vỡ tan.

“Bảo Bình ấn!”

Diệp Húc đưa tay ra, khẽ khàng lay động, hoá ra một chiếc bảo bình, bảo bình bay cao trên không chiếu xuống, khiến cho Dương Thọ Công vừa mới tái hợp thân thể, chưa kịp hồi phục lại đã liền cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức bị hút vào bên trong bình, vô số đạo văn đạo ngân xuất hiện dày đặc, nghiền nát hắn.

“Lưu Ly ấn!”

Một chiếc chuông lưu ly xuất hiện, thu bảo bình vào bên trong, boong một tiếng chấn động, phật âm oai nghiêm truyền ra bốn phía, phá huỷ toàn bộ đài lầu cung điện, chân linh của Dương Thọ Công trong bình cũng trong phút chốc bị luyện hoá thành tro bụi.

“Tiểu lão đệ, người bụng dạ nham hiểm, còn hơn lão Hắc này, quả thật có thể nói giết người không chớp mắt, giết người như ngoé, có tài làm thổ phỉ thiên bẩm!”

Đại Hắc Thiên hết lời tán thưởng, thân hình khẽ lay động, liền thấy đám bảo vật bảo bình, hoa cái, hắc liên, kim luân gào thét bay lên, va chạm leng keng, hợp thành một bộ Bát Bảo Kim Luân, cùng Diệp Húc xông ra ngoài thất thánh thành, cười nói: “Chi bằng sau khi chúng ta rời khỏi đây, cùng đi đến Ma Vương Cốc, ta tiến cử ngươi làm lão út của bát đại ma vương!”

“Nhị ca!”

Đám người Dương Thì vội vàng xông đến, nhìn thấy cảnh tượng này khoé mắt như muốn nứt ra.

Nhị thánh Dương Công Thọ trong Nhạn Đãng thất thánh trúng phải độc thủ của Diệp Húc cùng Hắc Thiên Ma Tôn, hai người đó tốc độ ra tay quá nhanh, còn chưa đến thời gian một cái chớp mắt, Thọ Dương Công đã thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán, thậm chí ngay cả chân linh cũng bị Diệp Húc dùng Bảo Bình ấn cùng Lưu Ly ấn luyện hoá hoàn toàn.

“Giết nhị ca ta, Nhạn Đãng thất thánh quyết sống chết với các ngươi, cho dù có phải đuổi đến chân trời góc biển, cũng phải lấy hai cái mạng chó nhà các ngươi!” Trương Phong hai mắt rưng rưng, ra sức đuổi theo gào thét.

Hắc Thiên Ma Tôn ha ha cười lớn, cao giọng nói: “Chẳng lẽ chỉ có các ngươi được giết người khác còn người khác không được giết các ngươi? Nhạn Đãng thất thánh, quả nhiên uy phong lớn!”

“Không sai. Chỉ có Nhạn Đãng thất thánh ta giết người, không có ai có thể giết Nhạn Đãng thất thánh, ai giết Nhạn Đãng thất thánh thì kẻ đó sẽ bị tru di cửu tộc, giết hết không tha!”

Đột nhiên, một âm thanh vô cùng uy nghiêm vang lên trong Thất Thánh thành, một loại khí tức khai thiên lập địa từ trong thành tràn ngập ra ngoài, đây chính là khí tức của Thánh hoàng.

Thánh hoàng lấy thiên vi tông, lấy đạo vi môn, công tham tạo hoá, nhưng người này lại toát ra một loại cảm giác bá đạo, trời đất không nghe theo ta giáo hoá thì ta liền thay đổi trời đất!

Khí tức của Thánh hoàng vốn dĩ không lấy bá đạo trứ danh, mà ngược lại khiến cho người ta có một loại cảm giác như tắm gió xuân, là vương đạo, là thánh đạo, còn người này ngoài thánh đạo vương đạo lại xen lẫn thêm bá đạo, ta là vô địch!

“Đứng đầu thất thánh, đỉnh cao Thánh hoàng, Tào Khê Tông!”

Hăc Thiên Ma Tôn ánh mắt ngưng tụ, sắc mặt ngưng trọng, tăng tốc chạy như bão táp về phía trước, cao giọng nói: “Tiểu lão đệ, lần này đến lượt đệ lên chặn tên kia rồi!”

“Được!”

Diệp Húc sải bước lớn, hai chân đặt trên hai sừng của Hắc Thiên Ma Tôn, ánh mắt nghiêm nghị, nhìn về phía Thất Thánh thành, chỉ thấy phía trên Thất Thánh thành, một vị nam tử trung niên sải bước đuổi theo.

Thân hình Tào Khê Tông không lớn, trong Nhạn Đãng thất thánh, phần lớn là những lão nhân thân hình dung mạo cổ quái, chỉ có ngũ thánh Dương Thì nhìn giống một vị nho sĩ trung niên, tuổi còn khá trẻ, mà Tào Khê Tông xem ra lại còn trẻ hơn Dương Thì một chút!

“Nguy rồi, bề ngoài của Thánh hoàng nhìn càng trẻ thì khí chất, tiềm lực cùng thực lực của hắn càng mạnh loại nhân vật này, ta không thể ngăn cản nổi…”

Diệp Húc ngẫm nghĩ trong lòng, quát nói: “Đại Hắc Thiên, ngươi còn không mau hiện nguyên hình, tăng tốc chạy nhanh!”

Hắc Thiên Ma Tôn hai chân lảo đảo, gần như ngã quỵ, tức giận nói: “Tiểu tử thối, ngươi thật sự cho rằng lão là một con yêu trâu sao? Lão chính là ma thần, hậu duệ của viễn cổ thiên đình, trời sinh ra đã là hình dạng này, không có nguyên hình!”

“Ngươi thật sự không phải trâu sao?” Diệp Húc hồ nghi.

“Quả thực không phải trâu!” Hắc Thiên Ma Tôn tức đến mũi trâu của gã phun ra khói, cả giận nói.

Diệp Húc thầm cảm thấy xấu hổ, hắn vẫn luôn cho rằng Đại Hắc Thiên vị ma tôn này chính là một con trâu tu luyện thành yêu, sau đó tu thành Thánh hoàng, chứ chưa từng nghĩ tới đây là do vấn đề huyết thống: “Đại Hắc Thiên, ngươi nói xem thuỷ tổ ma đế của ngươi liệu có phải là một con yêu trâu không?”

Hắc Thiên Ma Tôn lập tức muốn trở mặt dừng lại, đánh một trận đại chiến ba trăm hồi với tên tiểu tử này.

Tào Khê Tông đang gào thét đuổi theo, nét mặt thản nhiên, toát lên vẻ lạnh lùng coi thường sự sống chết.

“Hình Thiên kích!”

Tay hắn cầm một cây chiến kích, cây chiến kích này dùng xương đùi người làm cán, lấy xương sống làm tiêm, dùng xương sườn làm lưỡi dao, lấy xương ống chân làm chuôi, rõ ràng là một bộ kỳ binh luyện thành từ xương cốt của Vu Tổ.

“Không chặn được…”

Diệp Húc vừa liếc một cái liền lập tức biết bản thân tuyệt đối không thể chặn được một kích của Tào Khê Tông, thực lực Tào Khê Tông cực cao, chủ yếu là nhờ vào cây Hình Thiên kích trong tay hắn được luyện chế từ xương cốt của Vu tổ, lấy vu nhập đạo, xen giữa Thánh bảo với tổ binh, trong xương cốt cất chứa thiên địa đại đạo do Vu Tổ lĩnh ngộ, một kích này giáng xuống ngay cả vòm trời thiên giới cũng có thể bị xé rách, tuyệt đối không phải là thứ mà bản thân hắn có thể cản được!

“Đại Hắc Thiên, tu vi của ta thấp, nhưng tốc độ nhanh, tốc độ của ngươi chậm nhưng tu vi lại cao, ngươi lên chặn, ta cõng ngươi trốn!”

Diệp Húc từ trên đầu Đại Hắc Thiên nhảy xuống, không nói một lời liền nhấc bổng con trâu cường tráng này lên, vác trên đỉnh đầu, điên cuồng chạy về phía trước.

“Ha ha, tiểu lão đệ, coi như ngươi vẫn tự hiểu rõ mình, biết được thực lực ngươi không bằng ta…”

Hắc Thiên Ma Tôn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tào Khê Tông vung cao Hình Thiên kích, cây chiến kích này xé tan hư không, mũi kích phân ra làm ba lưỡi dao, khiến hư không thiên giới hoá ra từng đường hắc tuyến, cũng là sức mạnh uy năng Hình Thiên kích, đâm thủng hư không thiên giới.

“Ông nội nó…” Con trâu cường tráng này lẩm bẩm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.