Diệp Húc bề ngoài thoạt nhìn cũng là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, xấp xỉ ThạchTinh Vân, giọng điệu lại ra vẻ, làm cho người ta buồn cười.
Mặc dù hắn đang cười, nhưng trong tâm đối với tên thiếu niên áo trắng này đã động sát ý, cho dù là Thiên Vương lão tử có ra tay với hắn, muốn giết hắn, hắn cũng không chút do dự, trở tay giết đối phương.
Có lẽ có người nói hắn bụng dạ hẹp hòi, có thù tất phải báo, nhưng người khác đã động thủ giết ngươi, ngươi lại còn tha cho đối thủ, đây không phải là rộng lượng mà là cổ hủ.
Một gã vu sĩ nếu có loại tác phong này, sớm muộn gì cũng sẽ bị chính mình hại chết.
Thứ Diệp Húc tôn sùng chính là, lấy đức trả ân, lấy oán báo oán, người khác kính ta một thước, ta kính lại một trượng, kẻ khác đánh ta một quyền, ta trả lại mười quyền!
Nếu Thạch Tinh Vân muốn giết hắn, mặc kệ hắn ta có thân phận gì, Diệp Húc đều phải tiêu diệt tên thiếu niên này, không chút lưu tình!
Hai gã lão giả kia cũng cảm giác được sát ý trên người hắn, hai người liếc nhau, lão già mặc áo bào xám điềm nhiên nói: “Diệp Thiếu Bảo, chúng ta đã nhượng bộ, ngươi hà cớ gì ép bức như vậy? Chúng ta cũng không phải là sợ ngươi, ỷ vào một món bảo vật liền không biết kiêng nể gì, loại nhóc con như ngươi, lão phu cả đời này đã giết không ít rồi!”
Lão ta cũng là Đại vu Tam Thần cảnh, tu vi cực kỳ hùng hậu, lạnh lùng nói: “Lấy tu vi của ngươi liệu ngươi có thể thúc dục món bảo vật kia được mấy lần? Ngươi đã thúc dục nó hai lần, theo ta thấy, lúc này tu vi của ngươi e là đã tiêu hao sạch rồi, căn bản không thể thúc dục thêm một lần nữa!”
“Ngươi có biết người trước mặt ngươi là ai không?”
Lão già áo bào vàng bước lên trước một bước, phía sau lưng hiện ra một con nguyên thần Giao mãng, cười lạnh nói: “Vị này chính là Thiếu chủ Chu Thiên Tinh Cung, con út của Tinh Đế, thân phận của cậu ấy, địa vị của cậu ấy hơn ngươi trăm ngàn lần! Ngươi dám động cậu ấy, đó chính là đại nghịch bất đạo, chính là tội chết, không có ai có thể bảo vệ được ngươi!”
“Hóa ra thiếu niên này là con út của Tinh đế Chu Thiên Tinh Cung!”
Trong Tiên Các, mọi người không khỏi nhìn kỹ Thạch Tinh Hải mấy lần, Tinh đế là người đứng đầu Chu Thiên Tinh Cung trong tam cung ma đạo, một thân tu vi sâu không lường được, trước đây rất lâu người này đã tu luyện đến Tam Bất Diệt cảnh đỉnh phong, khổ tu mấy trăm năm bước vào Tam Hoàng cảnh.
Cho đến hôm nay, tu vi của Tinh đế lại càng thâm hậu, tuy nhiên chưa từng có ai thấy ông ta ra tay, thậm chí hoàng đế khai quốc Đại Tần là Thủy hoàng đế cũng không có tự mình đi đến Tinh Cung khiêu chiến ông ta, Vũ đế Đại Hán sau khi đứng từ xa nhìn Chu Thiên Tinh Cung đã biết khó mà lui.
Thậm chí có người còn nói Tinh đế người này tu vi đã đến gần Vu hoàng, cũng có người nói ông ta sớm đã trở thành Vu hoàng, đang đánh lên cảnh giới Thiên đế.
Vị thiếu niên áo bào trắng Thạch Tinh Hải này chính là con út của Tinh đế, chỉ cần thân phận này thôi đã đủ để khiến cho tuyệt đại đa số người hoảng sợ, đối với cậu ta phải kính sợ ba phần!
“Ngươi là đứa con bảo bối của Tinh đế Chu Thiên Tinh Cung?”
Diệp Húc như chợt tỉnh ngộ, khẽ cười nói: “Khó trách có thể lấy được Trấn Long bảo ấn.”
Lão già mặc áo bào xám kia ngạo nghễ nói: “Của cải Tinh cung ta, nhiều không đếm xuể, Thiếu chủ xuất du, sao lại không chút bị chút lộ phí?”
“Diệp Thiếu Bảo, ban nãy chỉ là một chút hiểu lầm, Thiếu chủ ta cũng không muốn là địch với ngươi, chẳng qua chỉ là muốn thử xem uy lực vu bảo ra sao thôi. Ngươi đã phá hủy Trấn Long bảo ấn rồi, như vậy việc này coi như bỏ qua đi.” Lão giả áo bào vàng mỉm cười nói.
Lão giả mặc áo bào xám tiếp lời: “Chu Thiên Tinh Cung ta không phải nơi để ngươi gây sự, nếu ngươi dám ra tay với Thiếu chủ nhà ta, để cho Thiếu chủ xảy ra chuyện gì thì dù là Ứng Tông Đạo cũng không bảo vệ được ngươi!”
Lão già áo bào vàng cười nói: “Mỗi một cọng lông tơ trên người Thiếu chủ nhà ta đều quý hơn ngươi, nếu có tổn thương, ngươi sẽ không chịu nổi trách nhiệm đâu! Tuy ngươi phá hủy đi Trấn Long bảo ấn của Thiếu chủ nhà ta, nhưng Thiếu chủ lòng dạ rộng lớn, cũng không truy cứu tội của ngươi, ngươi có thể đi được rồi.”
Thạch Tinh Vân kêu lên: “Lộc bộc Thọ bộc, không thể thả hắn ta đi như thế được, hắn làm hỏng bảo ấn của ta, bắt hắn phải bồi thường! Ta chỉ cần cái đầu kia, các ngươi nếu không lấy đến cho ta, ta sẽ nói cho cha ta biết!”
Lão già mặc áo bào xám nhìn về phía Diệp Húc, ngạo nghễ nói: “Diệp Thiếu Bảo, ra giá đi, món vu bảo kia của ngươi phải bao nhiêu linh thạch mới chịu bán? Tinh cung ta thứ gì không nhiều, chỉ có linh mạch linh khí!”
“Chu Thiên Tinh Cung ta cái khác không có, chính là nhiều linh mạch, đám vu sĩ các ngươi coi linh mạch là báu vật, mà ở Tinh Cung ta rắm cũng không phải!”
Lão già áo bào vàng mỉm cười nói: “Linh mạch ta đưa cho ngươi chắc chắn sẽ vượt qua cả tưởng tượng của ngươi, thậm chí đủ để cho ngươi tu thành Đại vu, thậm chí là Tam Tương cảnh!”
Bên trong Tiên Các, không biết bao nhiêu người nghe được lời đó, tâm động một hồi, hận không thể tự mình thay Diệp Húc đồng ý.
Tuyệt đại đa số vu sĩ thường thường đều khổ sở vì không có đủ linh mạch, do đó luôn bị vây ở một cái cảnh giới nào đó, thậm chí cả bậc Đại vu Tam Thần cảnh như Vinh Lâm cũng có thời điểm cùng khổ khốn đốn, bị bức cho không thể không đi bắt linh thú khắp nơi, đi đến Tiên Các bán đổi lấy mấy cái linh mạch sống qua ngày.
“Lần này Diệp Thiếu Bảo phát tài rồi, món vu bảo kia của hắn tuy là Kim Tinh khí, vô cùng quý báu, nhưng dù sao cũng không thể ăn không thể uống, hơn nữa mỗi lần sử dụng đều tiêu hao tu vi cực nhiều. Nhưng nếu đổi thành linh mạch cũng rất tốt!”
“Linh mạch đủ để cho hắn ta tu luyện đến Tam Tương cảnh, loại lời nói này, cũng chỉ có người của Chu Thiên Tinh Cung mới có thể nói ra, cũng chỉ có Chu Thiên Tinh Cung mới có thể dễ dàng đưa ra một món của cải lớn như vậy! Chu Thiên Tinh Cung, quả thật là tiền nhiều thế lớn!”
Lão già mặc áo bào xám và lão già mặc áo bào vàng liếc nhau, đều hiểu ý mà cười, hai người cùng nhìn về phái Diệp Húc, lão già mặc áo xám thản nhiên nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi suy nghĩ thế nào?”
“Không nghĩ tới, con trai Tinh đế đi chơi lại mang theo nhiều linh mạch như vậy!”
Diệp Húc thản nhiên cười, nói: “Vì sao ta phải bán bảo vật của ta đi?”
Hắn ta cười khẽ, ung dung nói: “Ta chỉ cần giết các ngươi rồi, tất cả của cải trên người các ngươi chẳng phải sẽ là của ta hết sao?”
“Lớn mật!”
“Láo xược!”
Lão già mặc áo xám và lão già mặc áo vàng đồng thời gầm lên, đang định răn dạy Diệp Húc thì đột nhiên thấy cái đầu bên trong quầng sáng trên đầu vai Diệp Húc kia mở mắt ra, lập tức hai cột sáng bắn ra!
“Đồ khốn nạn, ngươi ngay cả con trai Tinh đế cũng dám giết, thật đúng là đại nghịch bất đạo!”
“Thiếu chủ, cậu đi trước đi!”
Hai người đồng thời quát lớn, tế nguyên thần lên đánh tới Diệp Húc, cùng lúc đó, hai lão đồng thời bay lên, bắt lấy Thạch Tinh Vân bay ra phía sau, tránh đi công kích của hai cột sáng kia!
Hai người bọn họ tâm ý tương thông, định dùng nguyên thần chắn thần quang trong mắt Đệ Nhất Thần Sát, bảo vệ cho Thạch Tinh Vân trốn thoát.
Xùy!
Cột sáng đột nhiên tách ra, hóa thành một quầng sáng như cái võng, ba một tiếng liền cắt qua nguyên thần của hai người kia.
Rầm!
Nguyên thần của hai lão đó bị cắt nát ra, cắt thành vô số mảnh vụn nhỏ!
Lão già mặc áo xám cùng lão già mặc áo vàng đồng thời rống lên một tiếng long trời lở đất, ánh mắt đột nhiên ám xuống, tinh khí cả người trong nháy mắt mất hết, nguyên thần của bọn họ vừa chết, thân thể cũng chết theo, bỏ mạng tại chỗ!
Hai Đại vu Tam Thần cảnh, thậm chí không thể vượt qua một chiêu của Diệp Húc, nguyên thần đã bị chém, đi đời nhà ma!
Hai người bọn họ vừa chết đi, ngọc lâu lập tức bạo mở, chỉ thấy ở bên trong hàng trăm linh mạch rơi xuống, ào ào rơi xuống biển, năm màu sáu sắc, ánh sáng kỳ dị lộ ra, trong đó không chỉ có tam giai tứ giai linh mạch, thậm chí ngũ giai lục giai linh mạch cũng có không ít!
Những linh mạch đó vừa vào trong đất, lập tức chui vào đáy biển, nhập thẳng vào trong thổ địa dưới đáy biển, biến mất không thấy!
“Tốt! Tốt! Không ngờ hai lão này mang theo nhiều của cải như vậy, còn nhiều hơn cả lượng linh mạch ta nhìn thấy trong vu hồn giới của Vệ Trăn!”
Trong mắt Diệp Húc tinh quang lóe lên, tế khởi Di La Thiên Địa Tháp, chỉ thấy tòa bảo tháp này hoành giữa không trung, truyền đến một lực hút thật lớn, đem tất cả những linh mạch còn chưa rơi xuống biển hút hết vào trong tháp.
Ầm ầm!
Lực hút truyền đến từ Di La Thiên Địa Tháp mạnh đến nổi những linh mạch đã chui vào trong đáy biển cũng bị hút ra, không tự chủ được rơi vào trong tháp!
“Hai kẻ này mới chỉ là nô tài đã mang theo nhiều của cải như vậy, trên người đứa con Tinh đế kia sẽ có bao nhiêu đây? Giết hắn, không khác gì khoắng sạch Hải Ngoại Tiên Các một lần!”
Trái tim Diệp Húc đã thình thịch đập loạn lên, đã làm là phải làm đến cùng, thần quang trong mắt Đệ Nhất Thần Sát lập tức quét tới Thạch Tinh Vân!
Mặc dù là đám người trong Hải Ngoại Tiên Các đang xem cũng không ngờ được là Diệp Húc lại hung tàn như thế, lớn mật như thế, chẳng những giết người hầu của Tinh đế mà ngay cả con của Tinh đế cũng dám giết!
“Lần này Diệp Thiếu Bảo thật sự phát tài rồi…” Nhiều linh mạch rơi vào tay Diệp Húc như vậy, khiến cho rất nhiều người nhìn mà mắt đều thẳng.
“Giết con trai Tinh đế rồi, đây chính là mầm họa lớn, chỉ sợ hắn ta có mệnh đoạt được nhiều linh mạch như vậy, nhưng không có mệnh mà hưởng dụng!”
Thần quang trong mắt Đệ Nhất Thần Sát gào thét bao phủ lấy Thạch Tinh Vân, loại thần quang này ngay cả Đại vu Tam Thần cảnh cũng có thể chém giết dễ dàng, Thạch Tinh Vân chẳng qua chỉ là một gã vu sĩ mới luyện thành nguyên đan, căn bản không có khả năng ngăn cản.
Trên khuôn mặt thiếu niên áo bào trắng cuối cùng cũng lộ ra vẻ thất kinh, the thé kêu lên: “Cha ơi, cứu con!”
“Giờ ngươi có gọi ông nội cũng vô dụng thôi!” Diệp Húc cười ha ha, rất là hăm hở.
“Ai dám động con ta?” Một giọng nói rất trầm thấp vang lên.
“Tinh đế thật sự tới đây rồi ư?”
Diệp Húc rùng mình, chỉ thấy Tử Phủ giữa trán Thạch Tinh Vân đột nhiên mở rộng ra, một bàn tay trắng như ngọc chầm chậm từ trong mi tâm của hắn ta thò ra.
Bàn tay này cũng không phải là bàn tay thật của Tinh đế, mà là một dạng vu pháp không trọn vẹn ông ta đặt trong Tử Phủ của Thạch Tinh Vân dùng để bảo vệ tính mệnh con mình.
Chỉ thấy bàn tay này vừa xuất hiện, hai luồng thần quang kia lập tức bị bắn ngược trở về, xùy một tiếng bay trở lại trong đôi mắt Đệ Nhất Thần Sát, hai mắt của Kim Tinh Đồng Tử càng lúc càng tối, từ từ nhắm mi mắt lại.
Diệp Húc chỉ cảm thấy tâm thần mình lúc này đang bị xung đãng dữ dội, gần như bị chấn cho dập nát!
Răng rắc!
Cửu đại nguyên thần của hắn bị luồng lực phản chấn này chấn cho đầy vết nứt, sáu nguyên đan đang trấn áp mãnh vỡ nguyên thần Hạ Tùng Giang cũng đồng thời phát ra tiếng ba ba, vết nứt trải rộng khắp nguyên đan!
Bàn tay to kia từ từ thò ra, chộp tới Diệp Húc, Diệp Húc chỉ cảm thấy thân thể mình lúc này như đang bị giam cầm, thân thể gặp phải áp lực vô cùng khủng bố, da của hắn nứt toác ra từng vết máu, xương cốt rắc rắc, gần như sắp gãy!
Đây mới chỉ là một thức vu pháp không trọn vẹn, còn chưa phải Tinh đế tự mình ra tay, mà là mượn dùng Tử Phủ của Thạch Tinh Vân để thi triển, đã khiến cho hắn hoàn toàn không thể chống lại!