Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 354: Chương 354: Vu pháp đỉnh phong




Một thức vu pháp không trọn vẹn này của Tinh đế triển khai ra, đường đường chính chính, rầm rộ, thậm chí có thể dễ dàng đánh chết nguyên thần của Đại vu Tam Thần cảnh!

Đây mới là thực lực chân chính, không cần dựa vào bất cứ thứ vu bảo gì, mặc kệ ngươi có ngàn loại thần thông, vạn loại vu bảo, một chưởng của ta đánh xuống, tất cả đều sụp đổ tan tành!

Diệp Húc cuối cùng cảm thấy được sự khủng bố của tử vong, bàn tay Tinh đế khiến hắn muốn tránh cũng không tránh được, tu vi của hắn, vu bảo của hắn ở trước bàn tay này đều không có bất cứ tác dụng gì.

Bàn tay này không chỉ phá hủy tu vi, vu bảo của hắn, không chỉ muốn phá hỏng thân thể của hắn, mà còn đang phá hủy niềm tin tất thắng của hắn, làm lòng tin của hắn hoàn toàn bị phá hủy!

Tinh đế Chu Thiên Tinh Cung ra tay, tuy chỉ là một vảy vuốt, nhưng lại đem khí phách của một vị bá chủ ma đạo hiển lộ ra không thể nghi ngờ!

“Ta sẽ không chết ở chỗ này, sẽ không chết trong tay Tinh đế! Cửu đại nguyên thần, Di La Thiên Địa Tháp, cột buồm cánh buồm, đệ nhất thần sát, tất cả dung nhập thân ta!”

Diệp Húc nổi giận gầm lên một tiếng, cửu đại nguyên thần hiện ra phía sau hắn, ngọc thụ, Di La Thiên Địa Tháp, cột buồm cánh buồm cùng đệ nhất thần sát đột nhiên bay lên, dung nhập vào cơ thể hắn, ra sức chống cự áp lực còn chưa hoàn toàn đến.

Ba ba ba!

Quanh thân hắn trào ra từng đám sương máu, bốc lên xung quanh thân thể, giống như nước sôi, áp lực cực lớn đang tàn phá thân thể hắn, dù có thêm các loại vu bảo và cửu đại nguyên thần gia trì cũng không thể ngăn được!

“Tinh đế, ngươi không thể diệt đi lòng tin của ta! Vạn kiếp vô lượng! Nguyên công vận chuyển! Kim Đan Bất Diệt thân!”

Diệp Húc đồng thời vận chuyển hai loại tâm pháp này, cưỡng ép thúc dục thân thể, chỉ thấy toàn thân hắn kim quang sáng chói, mặt mang phật quang, giống như một tiểu kim phật!

Nhưng mà, dù hai loại tâm pháp được xưng là khiến cho thân thể mạnh nhất này cũng không thể chống lại được bàn tay Tinh đế, bàn tay này chưa chạm đến thân thể hắn, còn cách hắn khoảng trăm bước mà Kim thân của Diệp Húc đã vỡ tan, kim huyết trào ra khắp thân!

Bàn tay Tinh đế áp đến, Kim Đan Bất Diệt thân của hắn đối mặt với áp lực quá nặng, gần như không thể chống chọi được.

Đây hẳn là kết cục phải chết, Tinh đế giấu một thức vu pháp không trọn vẹn trong Tử Phủ con út Thạch Tinh Vân là để ngăn cản một lần sát kiếp cho hắn ta.

Bàn tay này một khi đã ra thì sẽ không chịu bỏ qua, cho đến khi giết được đối thủ mới thôi!

Bàn tay Tinh đế sắp một chưởng đè chết Diệp Húc thì đột nhiên một thanh âm mênh mông phiêu đãng truyền đến: “Ma Vương Ba Tuần đã nói với Phật như thế này: mạt pháp thì, ngô tử ngô tôn vi tăng, phi nhĩ đích ca sa, phôi nhĩ đích phật pháp, hữu tăng chi danh, hành ma chi đạo!”

Thanh âm này giống n hư đang niệm tụng lời mở đầu của một cuốn kinh văn, thanh âm rõ ràng, giống như một tên Đại ma vương đi ra từ trong Cửu U Hoàng Tuyền, thân khoác ào cà sa Phật đà, một thân Phật quang, bên người Hồng Liên Nghiệp Hỏa vô cùng vô tận đang hừng hực thiêu đốt.

Vị Ma vương này mặt mang theo nụ cười giả dối, ở bên tai mọi người kể ra giáo lý của mình, khuyên người hướng tới cái ác.

Những thanh âm này từng chữ như chùy, mỗi một chữ tuôn ra, tựa như cái chùy vô hình, nện thật mạnh lên bàn tay Tinh đế, bàn tay Tinh đế lập tức lui ra sau trăm thước!

Những lời này có tổng cộng ba mươi sáu chữ, giống như ba mươi sáu cái chùy liên tục đánh lên bàn tay Tinh đế.

Ba mươi sáu chữ, ba mươi lần trọng kích, đánh lui bàn tay Tinh đế này phải liên tục lùi ra ba ngàn sáu trăm thước, hoàn toàn lui đến mi tâm Thạch Tinh Vân, bị bức phải lui trở lại bên trong Tử Phủ của Thạch Tinh Vân!

Toàn thân Diệp Húc bị máu loãng và mồ hôi làm cho ướt nhẹp, trong lòng khiếp sợ vạn phần, nơi giọng nói đó phát ra đúng là phương hướng Thập Vạn Đại Sơn, nơi đó không phải là Hoàng Tuyền Ma Tông?

Giọng nói này hẳn là phát ra từ Hoàng Tuyền Ma Tông, truyền đến nơi này, đánh lui bàn tay của Tinh đế!

Hoàng Tuyền Ma Tông cách Hải Ngoại Tiên Các đâu chỉ mấy vạn dặm, mà giọng nói này lại lướt qua khoảng cách mấy vạn dặm, uy năng vẫn cuồn cuộn phiêu đãng như cũ, giống như trường ca tuôn trào, va đập lên bàn tay Tinh đế, bức lui nó.

Tâm thần hắn kích động, hắn gia nhập Hoàng Tuyền Ma Tông, trở thành đệ tử Ma Tông đã gần bốn năm rồi, thời gian dài như vậy, hắn một mình hối hả ngược xuôi, bất kể gặp phải khó khăn nguy hiểm gì đều tự mình xử lý, liên tục tìm đường sống trong chỗ chết!

Nay lại là lần đầu tiên hắn được Hoàng Tuyền Ma Tông che chở, đây có nghĩa là hắn cuối cùng cũng được Hoàng Tuyền Ma Tông cái đại phái ma đạo cổ xưa này thừa nhận, hoàn toàn trở thành một phần tử của Ma Tông!

Đồng thời, Diệp Húc cũng thừa nhận Hoàng Tuyền Ma Tông, thừa nhận môn phái ma đạo này chính là nơi mình thuộc về.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mọi người ở trong Tiên Các ngỡ ngàng, hoàn toàn không biết ngay tại vừa rồi, hai cường giả cao nhất đương thời đã âm thầm so đấu một lần.

“Tiểu tử thối, ngươi hủy đi Trấn Long bảo ấn của ta, giết hai người hầu của ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính sổ với ngươi, tự mình lột da hủy cốt ngươi!”

Thạch Tinh Vân trốn vào bên trong phạm vi Hải Ngoại Tiên Các, vênh váo hung hăng, nhìn đám người trong Hải Ngoại Tiên các một lượt, âm trầm nói: “Nếu ai giúp ta giết tên tiểu tử thối này, ta thưởng cho kẻ đó một trăm cái tứ giai linh mạch!”

Mấy ngàn tên vu sĩ trong Tiên Các ồ lên, ở trên đại hội đấu giá, dù là loại bảo vật trong truyền thuyết như Tức nhưỡng cũng không có cái giá một trăm cái tứ giai linh mạch!

Món nguyên thần chi bảo Trấn Long bảo ấn kia lại càng không cần nhắc đến, giá trị không bằng tức nhưỡng.

Một trăm cái tứ giai linh mạch, đủ để tuyệt đại đa số người bí quá hóa liều, giết người cướp của, thậm chí còn có thể mua một đống Đại vu Tam Thần cảnh ra tay với Diệp Húc!

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, xương cốt toàn thân hắn đều bị chấn nứt, da dẻ cơ bắp kinh mạch huyết quản cũng xuất hiện những vết nứt có to có nhỏ, thân thể bị phá, nguyên thần cũng kín đầy vết rách, lọt vào trọng thương trước nay chưa từng có.

Hơn nữa sáu viên nguyên đan còn lại của hắn cũng lọt vào áp lực dữ dội, gần như bị phá vỡ, bị thương nặng, đừng nói Thạch Tinh Vân, bất cứ một tên vu sĩ nào cũng có thể giết chết hắn.

Nhưng do dư uy của hắn còn ở, hành hạ đến chết nhiều tài năng trẻ tuổi như cắt cỏ, hủy diệt Trấn Long bảo ấn, đánh Hạ Tùng Giang bị thương, dọa chạy hơn mười ba vị cường giả Tam Thần cảnh, liên trảm hai gã Đại vu Chu Thiên Tinh Cung, loại chiến tích này đủ để người ta phải ghé mắt, làm cho người ta kinh hồn táng đảm, không dám đối địch với hắn.

Cho dù lúc này đây thân thể hắn bị phá, nguyên thần và tu vi đều bị thương nặng, bản thân bị trọng thương, nhưng vẫn không có ai can đảm tiến đến xử hắn.

Mãnh hổ dù chết, dư uy vẫn còn, huống chi con mãnh hổ Diệp Húc đây vẫn còn chưa chết.

“Diệp Thiếu Bảo, thương thế của ngươi có nặng hay không?” Một người trẻ tuổi bên trong Hải Ngoại Tiên Các khẽ cười nói.

Lời của hắn đã hỏi ra tiếng lòng của rất nhiều người, ánh mắt bọn họ đều sáng ngời lên, nhìn hướng Diệp Húc, một bộ dáng rất chi là thân thiết, dường như đều đang quan tâm thương thế của hắn.

Diệp Húc ho khan liên tục, lấy một tấm lụa trắng ra che miệng lại, sau khi bỏ ra, chỉ thấy trên lụa trắng có vết máu nhìn mà ghê người, mỉm cười nói: “Nặng, nặng đến sắp chết rồi.”

Ánh mắt của người trẻ tuổi kia lập tức sáng lên, không khỏi rục rịch, cười nói: “Thật chứ?”

“Huynh đài, ngươi có thể thử xem.”

Diệp Húc lại khụ ra một ngụm máu tươi, sinh mạng hắn tựa như một ngọn nến trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

Bàn tay của Tinh đế tuy chưa thật sự động đến thân thể hắn, nhưng áp lực truyền đến lại khiến hắn bị thương nghiêm trọng, vượt qua người khác tưởng tượng.

Không chỉ như thế, vì chống đỡ đám người Hạ Tùng Giang Viên Thiên Công, hắn cưỡng ép thúc dục Đệ nhất thần sát, liên tục ba lần, tiêu hao đi hết tu vi trong ba quả nguyên đan, mà sáu miếng nguyên đan còn lại đang dùng để trấn áp mãnh vỡ nguyên thần Hạ Tùng Giang, trước mắt có thể nói là hắn không có chút lực phòng thủ nào, thậm chí vu bảo cũng không thể thúc dục được.

Thân hình hắn đứng giữa không trung, lung lay sắp đổ, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi xuống biển.

Mặc dù là vậy, mọi người vẫn còn đang do dự, dù sao trận chiến vừa rồi có quá nhiều cao thủ chết thảm trong tay Diệp Húc, thi thể ngổn ngang khắp nơi.

“Nếu không ai muốn giết ta, vậy tiểu đệ đi đây.” Diệp Húc mỉm cười nói, lại khụ ra một búng huyết đờm.

Mấy ngàn vu sĩ im lặng không nói gì, trơ mắt nhìn hắn xoay người, thất tha thất thểu bay đi, nhìn hắn rời khỏi.

“Diệp huynh, để ta tiễn ngươi một đoạn!”

Cuối cùng, một gã vu sĩ trẻ tuổi không nhịn nổi, khống chế cuồng phong gào thét đuổi theo Diệp Húc, hắn từ xa tế khởi nguyên đan, vu bảo, phòng ngự quanh thân, tốc độ hắn ta rất nhanh, trong chớp mắt liền chỉ cách Diệp Húc có một cây số.

Diệp Húc thầm than một tiếng, vẫn có kẻ không từ bỏ ý định, tính toán liều mạng thử một lần.

Suy cho cùng, hiện giờ cái đầu của hắn so với ban nãy lại càng thêm quý giá, không những được tiền thưởng của Tiểu Quang Minh Thánh Địa, Nguyên Thủy Thánh Tông và Thiên Đạo Tông, còn có thể trở thành con rể Yêu chủ, cưới được giai nhân, lại vì vậy mà có được một trăm cái tứ giai linh mạch!

Đây là một loại dụ hoặc trần trụi, đủ để người ta phải liều chết thử một lần.

Tên vu sĩ trẻ tuổi kia tế vu bảo lên từ đằng xa, đánh tới Diệp Húc.

“Ta không chết trong tay nhiều Đại vu Tam Thần cảnh, cũng không chết trong tay Tinh đế, chẳng lẽ lại phải chết trong tay một tên vu sĩ Nguyên Đan kỳ?” Khóe miệng Diệp Húc lộ ra nụ cười khổ.

Chính vào lúc này, trên người hắn đột nhiên lao ra môt luồng thuần dương chi khí rất lớn, đủ loại thần hỏa từ trong cơ thể hắn phun ra, chỉ thấy vu bảo của tên vu sĩ trẻ tuổi Nguyên Đan kỳ còn chưa đến gần đã két một tiếng bùng cháy, hóa thành tro tàn!

“Diệp Thiếu Bảo, không phải ngươi nói ngươi trọng thương sắp chết sao?”

Tên vu sĩ trẻ tuổi kia kinh hãi muốn chết, chỉ thấy đại hỏa bao phủ lấy hắn, trong chớp mắt hắn liền bị đám thần hỏa này đốt cháy không còn một mảnh, hóa thành một đám tro tàn!

Mọi người nghiêm nghị trong lòng: “Diệp Thiếu Bảo Quan Tinh phong, quả nhiên còn có lực liều mạnh, tiểu tử này thật âm độc, không ngờ để lại một tay, lừa chúng ta đi ra chịu chết!”

“Khụ! Khụ!”

Sắc mặt Diệp Húc đỏ bừng như bị bệnh nặng, ho khan hai tiếng thật mạnh, run rẩy vươn tay ra, chỉ thấy trên tấm lụa kia có rất nhiều vết máu, cười thảm nói: “Đây không tính là trọng thương thì cái gì mới tính là trọng thương? Ta thật sự muốn chết, các ngươi đi ra vài người thử xem.”

“Tên khốn kiếp này, vẫn còn muốn lừa chúng ta đi ra chịu chết!” Mọi người thầm mắng trong lòng.

Vù!

Một tòa bảo tháp chín tầng đột nhiên xuất hiện, bao phủ Diệp Húc trong đó, bảo tháp tràn ngập yêu khí dày đặc, bọc Diệp Húc bay đi hướng Hoàng Tuyền Ma Tông.

“Đây là… Trấn Yêu Tháp của lão quái vật Vệ Trăn Hoàng Tuyền Ma Tông!”

Sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi, có người lòng còn sợ hãi nói: “Diệp Thiếu Bảo Quan Tinh phòng, đúng là loại nhân vật cáo già, không ngờ còn có hậu chiêu. May mắn là lão tử không động thủ với hắn, nếu không cũng sẽ bị tiểu tử này lừa rồi!”

Trong Trấn Yêu Tháp, Diệp Húc cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm, Phượng Yên Nhu thật cẩn thận ngồi bên cạnh hắn, vừa rồi đúng là cô gái này ra tay giải cứu Diệp Húc khỏi nguy nan.

“Phượng cô nương, hiện giờ thực lực của cô, hẳn là đủ để xóa bỏ thần thức trong mảnh vỡ nguyên thần của Hạ Tùng Giang chứ?” Diệp Húc lại khụ ra một búng máu, uể oải nói.

Phượng Yên Nhu gật đầu thật mạnh, lo lắng nói: “Sư huynh, thân thể của huynh…”

“Không sao! Chỉ cần trở lại Quan Tinh Phong, thương thế của ta sẽ khỏi hẳn. Lúc này chuyện quan trọng chính là luyện hóa mảnh vỡ nguyên thần Hạ Tùng Giang, bổ sung tu vi, tăng tu vi của ta lên tới Tam Thai cảnh!” Ánh mắt Diệp Húc chớp lên, thời gian đến cuộc quyết chiến với Ngụy Hiên càng ngày càng gần, đợi cho đến khi hắn luyện hóa hết mảnh vỡ nguyên thần Hạ Tùng Giang, chỉ sợ sẽ là ngày quyết chiến, cho nên không thể trì hoãn nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.