Thiên Hậu giữ
khư khư Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương, ra sức ngăn cản.
Đại quyền tung hoành ngang dọc, đỡ từng công kích của Cú Mang thần thụ,
Đãng Ma bia kia.
Bà ta lại tế lên Hồng Mông Kim Bảng, Bất Chu Sơn ấn. Uy lực chứng đạo
chi bảo mênh mông sục sôi, ngăn cản ngọc lâu và Vô Lượng Thần Đàn đánh
tới.
Luân Hồi Thiên Môn và một luồng uy lực của Di La Thiên Địa Tháp do đám
người Phượng Yên Nhu triệu hồi đánh xuống, Thiên Hậu lập tức hộc máu.
Diệp Húc ngay lập tức xuất hiện trước người Thiên Hậu, chụp xuống một
chưởng, đánh nát đi nửa thân thể bà ta.
“Nương nương, hãy lên đường đi!”
Diệp Húc xuất hiện ở dưới đáy Di La Thiên Địa Tháp, bức tới Thiên Hậu.
Luân Hồi Thiên Môn theo sau hắn, Vô Lượng Thần Đàn, Cú Mang thần thụ,
Đãng Ma bia, Phật Đế kim thân và ngọc lâu bay xung quanh thân hắn, từng
bước đi đến.
Hắn như một vị thần ma khai thiên lập địa, một quyền một cước đánh xuống khiến cho trời sụp đất nứt. Đám bảo vật vờn quanh thân thể hắn kia cũng ầm ầm hạ xuống, đánh nát tất cả.
Thân thể Thiên Hậu nương nương nhanh chóng phục hổi, vung Đại quyền lên
đỡ thế công của Diệp Húc. Ba vị đế quân Vĩnh Hằng, Ly Hận, Đại Nhật cũng khôi phục thân thể đúng lúc này, lập tức thúc giục Hồng Mông Kim Bảng
và Bất Chu Sơn ấn. Nhưng ngay sau đó, ba người này lại bị Diệp Húc và
đám người Kiền Cung Thần Quân, Thái Hư Đế Quân thúc giục chứng đạo chi
bảo chấn cho tan xương nát thịt.
“Ngọc Hư Đế Quân, ngươi cho là bản cung sẽ sợ ngươi sao? Dù chết, bản cung cũng phải kéo ngươi đi cùng!”
Thiên Hậu nương nương rốt cuộc bị Diệp Húc ép đến cùng đường bí lối. Bà
ta toàn lực thúc giục Thiên Đế tam bảo, dẫn tới thiên địa đại đạo phun
ra từ đáy tháp, chỉ một thoáng đại đạo vô hình kia sôi trào, tuôn hết
vào trong Thiên Đế Đại Quyền.
Thiên lôi khắp nơi ầm ầm vang lên, chấn động bầu trời.
Thiên Hậu trông như một vị Thiên Đế oai phong nắm cửu thiên đại đạo với
Thiên Đế Đại Quyền trong tay, hút hết cửu thiên đại đạo trong Di La
Thiên Địa Tháp ra.
Đây là một kích mạnh nhất của bà ta, tiêu hao thọ nguyên để thúc giục
thủ đoạn vô song. Vô tận thần quang tỏa ra từ Đại quyền, uy lực lớn đến
mức chắc chắn có thể đánh vỡ đại thần thông lấy thân chứng đạo của Diệp
Húc kia, giết chết hắn ngay tại chỗ.
Răng rắc! Răng rắc!
Trong cơ thể Thiên Hậu thậm chí truyền đến những tiếng nứt gãy, hiển
nhiên bà ta toàn lực thúc giục Thiên Đế tam bảo kéo tới cửu thiên đại
đạo, ngay cả thân thể bà ta cũng không chống được, bất cứ lúc nào cũng
có thể bị cửu thiên đại đạo chấn nát.
Sắc mặt Diệp Húc trở nên vô cùng ngưng trọng. Vừa rồi hắn chiếm thế
thượng phong, nhưng không thể tru sát Thiên Hậu là nằm ngoài dự liệu của hắn. Mà nay Thiên Hậu tuy đã cùng đường bí lối, tu vi hao tổn nhiều,
nhưng nếu liều chết thì quả thực có thể tiễn cả hắn lên đường.
“Các vị Đế Quân, Thần Vương, hãy cùng nhau gia trì Luân Hồi Thiên Môn!”
Diệp Húc vừa dứt lời, Thái Hư Đế Quân vẫy tay khiến Cú Mang thần thụ gào thét bay trở về rơi vào sau thân, Đoan Tĩnh Đế Quân cũng triệu hồi Đãng Ma bia đứng vững sau lưng bà. Lại có một tiếng ầm ầm vang lên, một vị
Đại Phật kim quang chói mắt cũng rơi thẳng vào trong Luân Hồi Thiên Môn, các vị Đế Quân Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ, Quang Thọ Vương Phật tổ đều
bay lên, rơi vào lòng bàn tay vị Đại Phật này.
Kiền Cung Thần Quân, Sát Đế Thần Quân và Tru Tiên Thần Quân đều quát lớn, hiện ra ma thần chân thật với vóc dáng to lớn.
Phượng Yên Nhu chỉ huy Luân Hồi Pháp Vương, Tạo Hóa Thần Vương và các vị Thần Vương khác cũng hạ xuống Luân Hồi Thiên Môn.
Tám vị Đế Quân và hơn bốn mươi vị Thần Vương toàn lực thúc giục tu vi
của mình, điên cuồng thêm vào Luân Hồi Thiên Môn. Thần văn thần vận bay
múa khắp trời, đại đạo ầm vang.
Mà ở trên Luân Hồi Thiên Môn, Tam Thập Tam Thiên Mười Tám Tầng Địa Ngục
và ba nghìn thế giới kia, mỗi một tầng không gian đều có bốn trăm tám
mươi vạn thần ma hóa thân tọa trấn, dưới sự dẫn đầu của thiên địa nhân
tam đế cũng đang điên cuồng gia trì Luân Hồi Thiên Môn.
Cùng lúc đó, nguyên thần của Diệp Húc bay lên dung nhập vào Luân Hồi
Thiên Môn. Uy năng của món dị bảo Luân Hồi Thiên Môn này lập tức tăng
lên vô số, so với chứng đạo chi bảo như Vô Lượng Thần Đàn còn cường hãn
hơn rất nhiều.
“Đế Quân, hãy cùng bản cung lên đường thôi!” Thiên Hậu nương nương quát to.
Hai món trọng bảo Thiên Môn và Đại quyền kia rốt cuộc va chạm vào nhau.
Chỉ một thoáng đại đạo nổ vang lan ra bốn phía, vù một tiếng quét bay
hết tất cả tinh vực, vô số tinh vân, hằng hà sa số ngôi sao, thanh lý ra một hư không hoang vu tĩnh mịch.
Bên trong Di La Thiên Địa Tháp, Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng đồng thời
dừng bước, quay đầu nhìn thì thấy vô tận Hỗn Độn khí phun lên từ dưới
nền Di La Thiên Địa Tháp, lay động đất trời. Hai vị Thiên quân chấn
động: “Thiên Hậu và Ngọc Hư Đế Quân cuối cùng cũng đánh nhau rồi! Không
biết giờ này hai người bọn họ ai chết ai sống đây?”
Luồng lực bộc phát này thậm chí lao thẳng vào tầng thứ nhất Di La Thiên
Địa Tháp, chấn động không gian to lớn nơi đây, càn quét tất cả. Tôn
Nguyên Thủy Thiên Vương Thiên Đế hóa thân cuối cùng của Thiên Hậu cũng
đã vỡ nát trong một kích này.
Đây là lần đối đầu mạnh nhất của cường giả cấp Thiên Quân, bộc phát ra
công kích có thể hủy diệt một đại Thiên giới, thế gian hiếm có.
Ngay cả món chứng đạo chi bảo mạnh nhất trong lịch sử là Di La Thiên Địa Tháp kia cũng bị lần đụng độ này của hai người làm cho rung lên không
ngớt.
Rầm!
Thân thể Thiên Hậu nương nương đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số tơ
ngọc bay múa đầy trời. Ngay sau đó những sợi tơ ngọc vỡ tan, biến mất
không còn gì nữa. Chỉ còn có Thiên Đế Đại Quyền, Đế Tọa, Đế Quan cùng
với Hồng Mông Kim Bảng, Bất Chu Sơn ấn lơ lửng giữa không trung.
Diệp Húc thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ. Trên Luân Hồi Thiên Môn rải đầy
vết máu loang lổ. Phượng Yên Nhu, Luân Hồi Pháp Vương, vợ chồng Tạo Hóa
Thần Vương, Vô Tướng Hoàng Phật và nhiều vị Thần Vương đều không còn thi cốt. Mà Thái Hư, Đoan Tĩnh, Kiền Cung, Sát Đế, Tru Tiên, Quang Thọ
Vương, Tinh Nguyệt Bồ Đề cũng bị kích này chấn cho tan xương nát thịt.
Những Thiên giới, Địa Ngục, nhân gian trong Thiên Môn đều trống không.
Bốn trăm tám mươi vạn thần ma trong mỗi mỗi một tầng kia đều bị chôn
vùi, chỉ còn lại các loại bảo vật như Cú Mang thần thụ, Vô Lượng Thần
Đàn lẻ loi dựng ở trên Thiên Môn.
“Ngọc Hư, một kích này không thể đánh chết được ngươi, đúng là ngoài dự đoán của bản cung!”
Tiếng của Thiên Hậu nương nương đột nhiên truyền đến từ trong Thiên Đế
tam bảo. Thiên Đế tam bảo rung lên, vô số đại đạo tuôn ra như tơ đan vào nhau, hóa thành một bông thanh liên, cuốn lấy Hồng Mông Kim Bảng và Bất Chu Sơn ấn vào trong thanh liên. Thiên Đế tam bảo vây quanh bông hoa
này, phi thẳng vào trong Di La Thiên Địa Tháp.
Diệp Húc cười lạnh một tiếng, nói với theo sau: “Nương nương ơi, bà
luyện thành ba bông hoa trên đỉnh đầu nên có ba đường mạng, một đã mất
trong trận chiến triều hội, nay lại mất cái nữa. Bà chỉ còn một mạng
cuối cùng nữa, lần sau ta nhất định sẽ chém chết bà đó!”
“Ngọc Hư Đế Quân, chỉ sợ ngươi cũng đánh mất một mạng rồi nhỉ?”
Tiếng Thiên Hậu nương nương truyền đến, cười ha ha nói: “Bản cung có
thực lực Thiên Quân ngang sức với ngươi, muốn lấy mạng bản cung thì hãy
dùng mạng mình mà đổi!”
“Ả đàn bà Thiên Hậu này quả thực lợi hại…”
Trên khuôn mặt đờ đẫn của Diệp Húc kia hiện lên chú biến hóa, một tiếng
răng rắc vang lên, thân thể hắn đột nhiên nổ tung, máu tươi phun ra.
Sau đó những tiếng nổ bùm bùm truyền đến từ cơ thể hắn. Chỉ trong chớp
mắt máu thịt hắn tan rã hết, chỉ còn một bộ xương đứng ở nơi đó.
Bộ xương này cũng nổ bung thành tro bụi.
“Nhưng mà bà cho là như thế có thể hủy đi một bông hoa trên đỉnh đầu ta, cũng coi thường ta quá rồi.”
Từ trong Luân Hồi Thiên Môn truyền đến tiếng của Diệp Húc. Lục Đạo Luân
Hồi trung tâm Thiên Môn ầm ầm chuyển động. Một tiếng cạch vang lên, hai
cánh cửa Thiên Môn mở toang, hiện ra thời không vô tận trong cửa, đại
đạo mịt mờ lưu động.
Thiên Môn mở ra, bóng Diệp Húc từ từ đi ra từ bên trong, vẫn bình yên vô sự như trước.
“Muốn giết ta thì hãy phá hủy Luân Hồi Thiên Môn của ta trước đã, nếu
không ta chính là bất tử bất diệt! Thiên Hậu, bà bị ta cắt đi một bông
hoa, mà ta chẳng qua chỉ là luân hồi một lần, ba bông hoa vẫn còn. Lần
tới, bà cho là có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?”
Lục Đạo Luân Hồi không ngừng chuyển động, phục sinh cho Phượng Yên Nhu
và hơn bốn mươi vị Thần Vương kia trước, sau đó là các Đế Quân cũng lần
lượt sống lại, cuối cùng mới là vị Đế Quân đỉnh phong Kiền Cung Thần
Quân kia.
Diệp Húc động tâm niệm, một tiếng đạo âm vang lên, vô số thần ma rậm rạp xuất hiện trên Thiên Môn. Lại có những đại đạo hóa thân của các vị
Thiên Đế, Diêm La Ma Đế, Nhân Hoàng Đại Đế xuất hiện, tọa trấn trên
Thiên Môn.
Làm xong tất cả rồi, hắn không nhịn được hổn hển chửi thề một câu. Hồi
sinh nhiều cường giả như vậy, với tu vi của hắn cũng khá khó khăn. Mà
phục sinh bản thân Diệp Húc lại gần như tiêu hết sạch năng lượng của
Luân Hồi Thiên Môn, gần như chẳng còn mấy tu vi.
“Cường giả cấp Thiên Quân quả nhiên vô cùng khủng bố! Với thực lực nội
tình của mình, ta vẫn có thể chém chết Thiên Hậu, chỉ cần cắt đi đóa hoa cuối kia là được. Thiên Hậu với ta ngang tài ngang sức, Ma Thần Hoàng
lại hơn ra một đường, mà Đại Thế Tôn thì hùng mạnh nhất. Muốn chiến
thắng ba người bọn họ, độc chiếm Di La Thiên Địa Tháp, e là khó lại càng thêm khó…”
Chỗ hùng mạnh của Thiên Quân làm cho người ta phải kinh sợ. Diệp Húc tuy cũng là một trong những người đó nhưng lại chỉ có thể sánh vai với
Thiên Hậu, vẫn chưa có được tính ưu thế tuyệt đối.
“Ta vốn tưởng ba lần chứng đạo Đế Quân xong là có thể lực áp Đại Thế
Tôn, nay xem ra cùng lắm là sánh vai được với ông ta. Muốn chấm dứt ưu
thế tuyệt đối, áp chế hết bọn họ, chỉ có tu thành Đế Quân đỉnh phong,
tiếp cận cảnh giới Thiên Quân thì mới làm được.”
Diệp Húc khẽ nhíu mày, lập tức đi đến Di La Thiên Địa Tháp, vừa đi vừa
nghĩ: “Thanh Đế khai sáng ra Tam hoa đỉnh thượng quả là vô cùng thần
diệu, có thể làm cho người có được ba tính mạng nữa. Tam Hoa đỉnh
thượng, Tam hoa tụ đỉnh, hay là cũng có liên quan đến Cây Thế Giới?”
Nếu Tam hoa đỉnh thượng là vu pháp do Thanh Đế căn cứ trên Hoa Thế Giới
nghiên cứu ra, như vậy thời Thanh Đế, trên Cây Thế Giới tất nhiên có ba
bông Hoa Thế Giới.
Theo Diệp Húc biết, Cây Thế Giới nở hoa hai lần, một lần kết quả thì bị
Thanh Đế dùng để ký thác thần hồn, chờ mong thiên địa dị biến là có thể
sống lại.
Một lần kết quả nữa là ở giữa thời Thương Thiên Đế Tôn, hóa thành vị cấm kỵ kia. Vị cấm kỵ đó hơn phân nửa là sinh linh do quả của Cây Thế Giới
hóa thành, biến Hoa Thế Giới héo tàn thành Ngọc Hư Cung, bởi vậy vị cấm
kỵ đó mới có thể tinh thông nhiều vu pháp pháp môn như vậy.
Bông Hoa Thế Giới cuối cùng có kết quả hay không, lại có hóa ra thứ gì không, Diệp Húc không thể biết được.
Hắn rốt cuộc đi vào không gian tầng thứ nhất Di La Thiên Địa Tháp. Đột
nhiên, đám người Phượng Yên Nhu, Tạo Hóa Thần Vương, Luân Hồi Pháp Vương đều thét lên một tiếng, rơi xuống khỏi Luân Hồi Thiên Môn. Các vị Đế
Quân Thái Hư Đế Quân, Kiền Cung Thần Quân, Quang Thọ Vương Phật tổ cũng
kinh hãi, đứng không vững rồi ngã xuống từ trên Thiên Môn!
Những món chứng đạo chi bảo vốn tản ra uy lực mênh mông, lúc này cũng lắng xuống, không còn nửa phần uy lực.
Diệp Húc cả kinh, chợt thấy tu vi mình cũng không thể vận chuyển, cảm ngộ với đại đạo đều bị bóc đi hết ngay một khắc này.
“Quy tắc của tiên…”
Ở trước mắt hắn là một mảnh Tiên hương bồng lai, Thiên cung vô tận, tiên khí lượn lờ, làm cho người ta tưởng rằng mình đã đi đến Tiên đình thời
viễn cổ xa xăm kia.
Không ngờ Nguyên Thủy Thiên Vương lại trùng luyện Tam Thập Tam Thiên giới ngay trong Di La Thiên Địa Tháp của mình!