Diệp Húc nhắc lại chuyện xưa đã kích thích Ngọc Tiêu một phen, khiến
nàng ta nói không ra lời. Nàng ta không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Kiều
Kiều nói vài lời hay ý đẹp, nhưng Kiều Kiều lúc này đây lại hận ả tận
xương tủy, qua chuyện này nàng đã nhìn thấu bản chất của Ngọc Tiêu, tình thầy trò hoàn toàn đoạn tuyệt, đương nhiên sẽ chẳng nói tốt cho ả.
“Giọng điệu khi nói chuyện của vị Ngọc Hoàng này thật giống bộ dáng xấu xa của tướng công…” Ánh mắt Kiều Kiều chăm chú nhìn Diệp Húc, nhận thấy nhật
nguyệt song luân lưu chuyển trên mi tâm hắn, ánh mắt sáng lên.
Người khác không biết vì sao Ngọc Hoàng lại tinh thông Ngọc Thiềm Băng Cung
Nguyệt Luân Kinh của Hàn Nguyệt Cung, nhưng nàng lại biết rõ. Đó chính
là nàng tự mình truyền thụ cho Diệp Húc, chứng kiến Diệp Húc dung nhập
nó vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh như thế nào.
“Thiếu gia…” Nàng như mở cờ trong bụng, trong tâm khẽ gọi.
Trong không gian tử phủ của Vu Hoàng Hàn Trác, đám người Triều Công Thiều
cũng nổi trận lôi đình, lão gia tử tức đến mức chửi ầm lên: “Thằng nhóc
khốn kiếp kia, đám người lão phu chống đỡ thân thể Vu Hoàng đã sắp bị ép hết, ngươi còn dông dài cái gì nữa hả, coi tu vi của ta là không khí
hả?”
Đám người Già La Minh Tôn cũng mệt gần chết, duy trì thân
thể Vu Hoàng vận chuyện tiêu phí một lượng tu vi lớn không thể tưởng
tượng được. Dù bọn họ là ba vịĐại Minh Tôn Vương của Hằng Cổ Ma Vực thì
cũng gần như bị rút hết sạch tu vi.
Tu Đề Minh Tôn hô lên: “Chủ
công ơi, chúng tôi chỉ có thể kiên trì hơn nửa thời gian nữa là sẽ bị
tiêu hao hết tu vi. Đến lúc đó trên người bọn tôi một nửa phần tu vi
cũng không có, Vu Hoàng Hàn Trác cũng sẽ bịđánh cho về nguyên hình,
khiến cho chủ công lâm vào hiểm cảnh đó!”
Diệp Húc nghe nói như
vậy, cũng không dám tiếp tục bắt Ngọc Tiêu giao bản thân ra nữa, trầm
ngâm nói: “Xem ra đệđệ của ta quả thật không ở trong này, ra là bản
hoàng ta hiểu lầm Ngọc Tiêu cung chủ, mong cung chủ thứ lỗi…”
Ngọc Tiêu cung chủ khẽ thở phào một cái, lại nghe Diệp Húc đột nhiên mỉm
cười nói: “Ngọc Tiêu cung chủ, bản hoàng đã hạ sính lễ, mặc kệđệđệ ta
sống hay chết, Kiều Kiều cũng là người của Diệp gia ta. Kiều Kiều là đệ
tử của cung chủ, bản hoàng đường đường là Vu Hoàng, đồ cưới của quý cung cũng không thể quá keo kiệt.”
Ngọc Tiêu cung chủ cảm thấy căng
thẳng trong lòng. Diệp Húc khẽ búng ngón tay, thản nhiên nói: “Em dâu ta có Vu Hoàng chi tư, tương lai sẽ trở thành Vu Hoàng, cần có một bộ cấm
pháp. Mong cung chủ truyền thụ Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh cho cô ấy, nhất cấm cửu cuốn. Trở thành Vu Hoàng sao có thể thiếu Thuần
Dương linh mạch bậc chín được? Cho nên trong đồ cưới cũng nên có đầy đủ
Thuần Dương linh mạch.”
Sắc mặt Ngọc Tiêu cung chủ đau khổ. Mà
những đầu sỏ, bá chủ Hàn Nguyệt Cung khác thì không nhịn được biến sắc
mặt. Vị Ngọc Hoàng Diệp Thiếu Bảo này đâu phải là đòi đồ cưới, rõ là là
công phu sư tử ngoạm, định xảo trá một món hời của Hàn Nguyệt Cung đây
mà!
“Còn nữa, sau khi trở thành Vu Hoàng, em dâu ta sao lại có
thể thiếu vu bảo hộ thân được? Còn cần một món cấm bảo nữa.” Diệp Húc
thuận miệng nói đến, dường như đang nhắc đến một vài món đồ bé nhỏ không đáng kể.
Đám người Ngọc Tiêu cung chủ hoàn toàn thay đổi sắc
mặt, cấm pháp hoàn chỉnh nhất cấm cửu cuốn tuy cực kỳ quý báu, nhưng Hàn Nguyệt Cung còn có thể bỏ ra làm đồ cưới được, nhưng Thuần Dương linh
mạch bậc chín thì đúng là đang cắt thịt bọn họ!
Trở thành Vu
Hoàng cần rất nhiều linh khí, hơn nữa phải là linh khí thuần khiết không chút tạp chất, chỉ có Thuần Dương linh mạch mới có thể cung cấp được.
Hơn nữa số lượng chúng lại cực kỳ hiếm có, các đại thánh địa cũng chỉ có
một hai nhánh mà thôi, thậm chí không cho đệ tử trong môn dùng linh mạch để tu luyện, đủ thấy nó vô cùng quý trọng.
Hàn Nguyệt Cung chính là một trong tam cung, chiếm cứ mảng tiên cảnh viễn cổ bí cảnh Quảng
Hàn cung này, số lượng Thuần Dương linh mạch vượt xa các thánh địa khác, nhưng cũng có hạn, xuất ra một nhánh là ít đi một nhánh.
Về phần cấm bảo, Hàn Nguyệt Cung lại càng không có khả năng lấy ra một món nào
cả. Uy lực, giá trị của cấm bảo còn trên cả Vu Hoàng. Vu Hoàng mạnh mẽ
một thời, nhưng cũng chỉ có thọ nguyên vạn năm, sau khi chết chỉđể lại
một cái thân xác.
Mà cấm bảo lại có thể bảo tồn vĩnh viễn, trấn áp số mệnh của thánh địa, tuyệt đối không thể mất đi!
Ngọc Tiêu cung chủ cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, cố gắng nở nụ cười,
uyển chuyển nói: “Ngọc Hoàng tiền bối, Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân
Kinh đương nhiên có thể truyền cho Kiều. Thuần Dương linh mạch Hàn
Nguyệt Cung ta cũng có thể lấy ra một nhánh làm đồ cưới đưa cho Kiều
Kiều. Nhưng cấm bảo chính là do tiên tổ sư Nga Hoàng truyền lại, không
thể mất đi, mong tiền bối thứ lỗi, đi tìm thứ khác làm đồ cưới…”
Trong không gian tử phủ Vu Hoàng Hàn Trác, đôi mắt Triều Công Thiều tỏa sáng, lão kêu lên: “Thiếu Bảo, đủ rồi, đủ rồi! Có một nhánh Thuần Dương linh
mạch bậc chín là đủ rồi. Làm người đừng có quá tham, con thỏ nóng nảy
còn cắn người nữa là, ngươi cẩn thận mụ già Ngọc Tiêu kia trở mặt với
ngươi!”
“Ngọc Tiêu cung chủ hà cớ gì như thế?”
Diệp Húc
cười ha ha, hoàn toàn không để trong lòng, phất tay nói: “Vậy lấy ra
thêm hai bộ cấm pháp hoàn chỉnh nữa đi, về phần mấy thứ linh tinh thì
mời cung chủ tùy tiện lấy ra một ít nhân hoàng chi bảo có thể dùng được
cho đủ số đi. Còn cấm bảo thì chờ em dâu tu luyện đến Vu Hoàng, bản
hoàng tùy tay đưa cho nàng hai món cùng được.”
Hắn vô cùng vênh
váo, mạnh miệng, đem cấm bảo thành mấy thứđồ chơi thông thường. Sắc mặt
Ngọc Tiêu cung chủ lại càng thêm khổ, lập tức truyền thụ cho Kiều Kiều
Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh đầy đủ, lại mệnh cho Tử Tiêu nương nương Thái Tiêu Nương Nương lập tức mang tới một nhánh Thuần Dương linh mạch bậc chín, lệnh Thanh Tiêu nương nương chuẩn bị sáu món nhân hoàng
chi bảo đưa tới.
Trong không gian tử phủ của Vu Hoàng Hàn Trác,
ánh mắt Triều Công Thiều như muốn rơi xuống. Lão thật không ngờ là công
phu sư tử ngoạm của Diệp Húc như vậy mà Ngọc Tiêu đồng ý lại không chút
do dự.
Đám người Già La Minh Tôn nghe mà nghẹn họng trân trối.
Bọn họ cực khổ tu luyện cảđời, đánh cướp khắp nơi cũng không có được một nhành Thuần Dương linh mạch bậc chín, không có dù chỉ một món nhân
hoàng chi bảo.
Mà ở nơi đây Diệp Húc lại giảđại vương liền lấy được nhiều thứ tốt như vậy, thật đúng là làm cho người ta khâm phục không thôi.
“Ngọc Tiêu, lúc trước ta ăn nói khép nép mang theo sính lễđến cầu hôn, mỗi
món đều hơn Thái Dương Thần Cung, ngươi lại tìm mọi cách nhục nhã ta,
toàn tâm toàn ý muốn gả Kiều Kiều cho Thái Dương Thần Cung!”
Diệp Húc nhìn đến từng món bảo vật bày ra trước mặt mình, trong lòng cảm
thấy khuây khỏa, sảng khoái, thầm nghĩ: “Nếu lúc trước ngươi đồng ý thì
sao có hôm nay? Nếu ngươi đồng ý lời cầu thân của ta, ta thân là con rể
Hàn Nguyệt Cung sao lại không suy nghĩ cho Hàn Nguyệt Cung chứ. Tương
lai ta và Kiều Kiều trở thành Vu Hoàng, Hàn Nguyệt Cung chính là ngôi
nhà thứ hai của ta, hai người chúng ta cũng đủ để bảo vệ các ngươi vạn
năm! Nhưng ngươi lại cố tình cự tuyệt, đã vậy hôm nay ta cho ngươi mất
mặt, cho ngươi xuất huyết thật nhiều!”
Hắn phất tay nhận lấy mấy
thứ này, mỉm cười nói: “Đồ cưới tuy ít, nhưng dù sao cũng là tấm lòng
của cung chủ, bản hoàng thay đệđệ xin lĩnh.”
Ngọc Tiêu cung chủ
khẽ thở ra, lại nghe giọng điệu Diệp Húc chuyển sang lạnh lùng: “Ngọc
Tiêu, ngươi còn không giao đệđệ Diệp Thiếu Bảo của ta ra đây? Chẳng lẽ
không sợ bản hoàng huyết tẩy Hàn Nguyệt Cung sao?”
Ngọc Tiêu cung chủ gần như ngất đi, thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Mà đám người
Triều Công Thiều trong tử phủ Vu Hoàng Hàn Trác cũng suýt bị tức quá
ngất đi.
“Tiểu tử khốn kiếp, ngươi còn tiếp tục làm lão già ta sợ như vậy nữa, ra khỏi Hàn Nguyệt Cung rồi, lão tử cũng phải lột da
ngươi!” Da mặt Triều Công Thiều phát tím, huyệt Thái Dương sung huyết,
lão nhảy lên đùng đùng, giận dữ hét.
Diệp Húc cười ha ha: “Thông
gia, bản hoàng hay nói giỡn, coi khuôn mặt ngươi sợ tới trắng bệch kìa.
Đệđệ Diệp Thiếu Bảo của ta chắc chắn không ở đây, có khi đã về tới Hoàng Tuyền Ma Tông rồi ấy chứ. Cáo từ, cáo từ.”
Ngọc Tiêu cung chủ nhìn hắn rời đi ra khỏi Thất Tinh Hoàn Nguyệt Đại Trận, tâm tình cũng hoàn toàn thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra.
Các cường giả các đại thánh địa kia cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ tuy
theo lời mời đến xem lễ, nhưng đám hỏi kết minh giữa Thái Dương Thần
Cung và Hàn Nguyệt Cung sẽ tạo ra một thế lực to lớn vô cùng khủng bố,
trấn áp tất cả các thánh địa, thế gia, thậm chí cả Chu Thiên Tinh Cung
cũng chưa chắc có thể chống lại nhật nguyệt song cung.
Khi đó,
thế gia thánh địa chính ma yêu tam đạo đều phải sống dưới cái bóng của
nhật nguyệt song cung, đợi đến khi hai cung bồi dưỡng ra Vu Hoàng thì đó chính là ngày đại nạn giáng xuống các đại thánh địa thế gia.
Lần này Ngọc Hoàng Diệp Đại Bảo đột nhiên xuất hiện phá rối một trận, hủy
đi đám hỏi của nhật nguyệt song cung, thậm chí lại khiến Thái Dương Thần Cung và Hàn Nguyệt Cung trở mặt, thực khiến cho ngọn núi lớn đặt trên
đỉnh đầu bọn họ biến mất, cảm giác áp bách trong lòng cũng không cánh mà bay.
Cho nên dù Diệp Húc ép bức uy hiếp Đông Hoàng Thiên và Ngọc Tiêu cung chủ, bọn họ cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không hề nói lời giúp
đỡ hai người bọn họ.
“Chẳng lẽ phế bỏ tu vi rồi trung tu cảnh
giới thì thực sự có thể trở thành Vu Hoàng?” Lão tăng Tiểu Quang Minh
Thánh Địa như có chút suy nghĩ, vội vã bay về Tiểu Quang Minh Thánh Địa
trong cảnh nội Đại Hán.
“Lần này một vị Vu Hoàng xuất hiện quả
thật là chuyện lớn kinh thiên động địa. Loại chuyện này nên sớm bẩm báo
tông môn để sớm xử trí…” Có người thầm nghĩ.
“Hóa ra thế giới Vu
Hoang ta cũng có Vu Hoàng tồn tại, một vị Vu Hoàng chính là một đại sát
khí, nhân vật như thế vốn không nên tồn tại. Tốt nhất là vị Ngọc Hoàng
này có thể ác chiến một trận với Ma Hoàng, hai vị Vu Hoàng này đồng quy
vô tận luôn cho xong!”
…
Ngọc Tiêu cung chủ tiễn bước
những người này đi, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, gần như ngã xuống.
Chuyện lần này khiến nàng ta cảm thấy vô lực, không phỉa là Diệp Húc vơ
vét nhiều bảo vật như vậy, cũng không phải là chuyện bị Diệp Húc nhục
nhã trước mặt mọi người, mà là đám hỏi với Thái Dương Thần Cung đã thất
bại.
Đây là chuyện khiến nàng ta đau lòng nhất. Đám hỏi với Thái
Dương Thần Cung chính là đại kế của Ma Hoàng. Nhật nguyệt song cung khi
kết làm đồng minh rồi, với thủ đoạn của Ma Hoàng chắc chắn sẽ âm thầm
trợ giúp Hàn Nguyệt Cung từng ngày ăn Thái Dương Thần Cung, cuối cùng
thâu tóm thánh địa thứ nhất ma đạo này, khiến cho Hàn Nguyệt Cung trở
thành môn phái lớn nhất thế gian!
Có Ma Hoàng hỗ trợ, lại thâu
tóm thêm thế lực khổng lồ như Thái Dương Thần Cung, Hàn Nguyệt Cung tất
có thể trấn áp tất cả các thánh địa thế gia. Nếu bồi dưỡng ra thêm hai
vị Vu Hoàng là có thể khai quốc lập giáo, thành lập một đế quốc giống
như Đại Hạ hay Đại Thương cũng là không đùa!
Mà đại kế Ma Hoàng mưu hoa kia lại bị hủy đi trong tay nàng, nàng ta thậm chí còn tưởng tượng ra được cảnh Ma Hoàng nổi giận.
“Người tính không bằng trời tính…” Ngọc Tiêu cung chủ lộ ra một tia cười khổ. Ả hoàn toàn không ngờ là Diệp Húc lại có một vị ca ca Diệp Đại Bảo đã trở thành Vu Hoàng.
“Không đúng, không đúng!”
Linh quang đột
nhiên hiện ra trong đầu Ngọc Tiêu cung chủ, nàng ta nghĩđến vị Ngọc
Hoàng Diệp Đại Bảo này như là đi ra từ trong Trấn Ma Quật. Trấn Ma Quật
chính là nơi Hàn Nguyệt Cung trấn áp dị kỷ, nửa năm trước trấn áp Diệp
Húc và Triều Công Thiều. Tên Ngọc Hoàng Diệp Đại Bảo này đi ra từ trong
đó, điều này đáng để nghiền ngẫm.
Không chỉ như vậy, khi Kiều
Kiều nhìn thấy Ngọc Hoàng Diệp Đại Bảo thì cũng không hề bi thương cho
Diệp Húc, cáo trạng với Ngọc Hoàng Diệp Đại Bảo, trong đó e là cũng có
mưu mẹo.
“Chẳng lẽ tên Ngọc Hoàng kia vốn chẳng phải Vu Hoàng, mà là tên Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo khốn kiếp kia mang theo thể xác của một
vị Vu Hoàng đến dọa ta?”