Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 578: Chương 578: Bức cung soán quyền




Ngọc Tiêu cung chủ run run đôi tay, thân thể mềm mại kia cũng không nhịn được run rẩy. Nàng hít vào một hơi thật sâu, ổn định tâm thần, quát lên: “Thái Tiêu, Thanh Tiêu lập tức theo ta ra cung đuổi theo Ngọc Hoàng, tuyệt đối không thểđể hắn chạy mất!”

“Thái Tiêu, Thanh Tiêu! Hai tên chết tiệt kia, đến tột cùng là chạy đi đâu rồi?”

Nàng nhìn khắp nơi cũng không thấy Thái Tiêu Nương Nương và Thanh Tiêu nương nương lên tiếng trả lời, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Lại đúng lúc này, giọng nói của Quỳnh Tiêu cung chủ truyền đến: “Sư tỷ, đừng kêu nữa, Thái Tiêu và Thanh Tiêu chính là hai cánh tay của sư tỷ, hiện giờ bọn họ đã bị tiểu muội bắt giữ, trấn áp rồi. Chẳng những là bọn họ, cảđệ tử môn hạ, thân tín của sư tỷ đều đã bị bản cung trấn áp.”

Ngọc Tiêu cung chủ cả kinh, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Quỳnh Tiêu chầm chậm đi tới, lập tức cười lạnh nói: “Quỳnh Tiêu, ngươi đây là bức cung, muốn tạo phản sao? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?”

Nàng phong nghi vô song, tuy Quỳnh Tiêu đã bắt giữ hết tay chân của nàng, nhưng vẫn không hề kinh hoảng, tận hiển ra phong phạm của một thế hệ bá chủ. Nàng ta thản nhiên nói: “Quỳnh Tiêu, ngươi cấu kết với Ứng Tông Đạo, lòng muông dạ thú, lúc này cuối cùng cũng muốn bức cung tạo phản sao?”

“Đại sư tỷ, những gì tỷ đã làm gần đây khiến cho Hàn Nguyệt Cung ta mất hết mặt mũi, mất hết thể diện trước mặt các đại thánh địa, lại trêu chọc thêm bậc cường địch Thái Dương Thần Cung. Chuyện này liên quan đến sinh tử tiền đồ của Hàn Nguyệt Cung ta, sao không lại không liên quan đến chúng muội?”

Quỳnh Tiêu cung chủ khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, hạ giọng nói: “Hôm nay, chẳng những bản cung phải bắt giữ Thái Tiêu, Thanh Tiêu, mà còn bắt giữ cả ỷ, trục xuất tỷ khỏi vị trí Đại cung chủ, đểĐại sư tỷ im lặng suy nghĩ lại bản thân!”

Nàng cổ động pháp lực, chỉ thấy trên bầu trời, Thất Tinh Hoàn Nguyệt Đại Trận đột nhiên vận chuyển bao phủ toàn bộ Hàn Nguyệt Cung, hơi thở cấm bảo trấn áp, phong ấn bí cảnh Quảng Hàn cung.

Lúc này đây Quỳnh Tiêu cung chủ thật hăng hái, đã không còn phiền muộn khi bị Ngọc Tiêu đè ép lúc trước nữa, cười nói: “Hiện giờ Thất Tinh Hoàn Nguyệt Đại Trận đã triển khai, toàn bộ Hàn Nguyệt Cung chính là thiết thùng giang sơn, dù tỷ có gọi ra tên Ma Hoàng Ma La Thiên, lão ta cũng không thể cảm ứng được đâu! Sư tỷ, tỷ giơ tay chịu trói hay là để tiểu muội tự mình động thủ đây?”

Hai đại cung chủ của Hàn Nguyệt Cung đại chiến, Thần Tiêu nương nương thuộc phe Ngọc Tiêu đại cung chủ đã chết trong tay Diệp Húc, Thái Tiêu Nương Nương và Thanh Tiêu nương nương đã bị Quỳnh Tiêu âm thầm trấn áp, lúc này Quỳnh Tiêu lại có người âm thầm tương trợ, rốt cuộc chiếm cứ thượng phong, ra tay định bức cung soán quyền!

“Cảnh Tiêu, ngươi thân là Tam cung chủ, lại chỉ nhìn Quỳnh Tiêu phạm thượng, gây sóng gió phải không?” Ánh mắt Ngọc Tiêu lướt qua thấy Cảnh Tiêu cung chủ cùng với vài vị cửu tiêu nương nương đều đã tới, đứng ở một bên nhìn, cũng không nhúng tay.

Cảnh Tiêu nghe nói như vậy, mặt mang vẻ do dự. Trước đến nay nàng ta không có mấy chủ kiến, luôn nghe theo lời Ngọc Tiêu và Quỳnh Tiêu. Nhưng lần này mâu thuẫn giữa Quỳnh Tiêu và Ngọc Tiêu đã quyết liệt, khiến nàng không biết phải làm sao, chỉ thở dài một tiếng, yên lặng không nói gì.

Về phần đám người Bích Tiêu, Đan Tiêu, Lang Tiêu, bởi vì chuyện xảy ra lần này nên đã rất oán hận Ngọc Tiêu cung chủ vì đã khiến cho Hàn Nguyệt Cung mất mặt, nghe vậy đều nói: “Đây là chuyện giữa hai vị cung chủ, chúng muội sao có thể nhúng tay?”

Ngọc Tiêu nổi giận rong lòng, cười khanh khách nói: “Giỏi, giỏi! Các ngươi đây là muốn tạo phản! Chức vịĐại cung chủ của bản cung, một là do ân sư truyền lại, danh chính ngôn thuận, một là thực lực tu vi của bản cung vượt xa các người! Quỳnh Tiêu, ngươi định tạo phản thì có từng nghĩ tới, ngươi vốn chẳng phải là đối thủ của ta!”

Khí thế nàng ta ngút trời, năm nhân hoàng phân thân xuất hiện, đồng loạt thúc giục cấm bảo của Hàn Nguyệt Cung. Một luồng hơi thở u tối truyền đến cây hoa quế, cung Quảng Hàn, Ngô Cương phủ đều sống lại, trấn áp thiên địa!

Oa!

Mặt đất đột nhiên chấn động, từ dưới lòng đất một con kim thiềm nhảy lên. Đây là một con cự thú viễn cổ, tản ra hơi thở mà chỉ Vu Hoàng mới có, rõ ràng là một món cấm bảo khác của Hàn Nguyệt Cung, bảo vệ an toàn cho bí cảnh Quảng Hàn cung.

Con cự thú viễn cổ này đã tu luyện đến cảnh giới Vu Hoàng, chết rồi bị luyện chế thành cấm bảo, vạn cổ bất hóa. Ngọc Tiêu cung chủ thúc giục bảo vật này, uy năng của nó còn hơn cả cấm bảo bình thường!

Đột nhiên, từ trong mảng thần sơn lồng lộng kia lại có một con thỏ ngọc nhảy ra, tay cầm chày giã thuốc, đôi mắt màu đỏ, đứng lên bằng hai chân, cũng là một con cự thú viễn cổ tu thành Nhân Hoàng bị luyện thành cấm bảo!

Ngọc Tiêu điều khiển ngũ đại cấm bảo, lập tức yên tâm, cười khanh khách không ngừng, ánh mắt dừng trên người Quỳnh Tiêu với đầy vẻ châm chọc: “Quỳnh Tiêu, ngươi luôn đối nghịch với ta, lại vô liêm sỉ thất thân cho Ứng Tông Đạo, thậm chí lại còn sinh con cho tên ma đầu Ứng Tông Đạo kia, bản cung nhẫn nhịn ngươi đã lâu! Bản cung vốn tính đám hỏi kết minh với Thái Dương Thần Cung kết thúc rồi thì sẽ phế truất cung chủ vị của ngươi, không ngờ ngươi lại xuống tay trước. Cũng tốt, bản cung có tu vi hơn xa ngươi, lại nắm trong tay tam đại cấm bảo, lần này bản cung sẽ bắt giữ ngươi, phế truất cung chủ vị của ngươi, phếđi tu vi của ngươi!”

Ánh mắt nàng ta lạnh lùng nhìn vài vị cửu tiêu nương nương khác, cười lạnh nói: “Còn mấy người các ngươi, dường như cũng có ý bất mãn với bản cung! Chờ khi phế bỏ con tiểu tiện nhân Quỳnh Tiêu rồi, xem ra Hàn Nguyệt Cung ta cần phải chỉnh đốn lại một phen!”

“Ngọc Tiêu, ngươi quá càn rỡ, Hàn Nguyệt Cung ta nếu tiếp tục giao cho ngươi thì sớm muộn cũng sẽ diệt vong!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Quỳnh Tiêu cung chủ che kín sương lạnh, nàng hạ giọng nói: “Cơ nghiệp mà tổ sư để lại không thể hủy trong tay thế hệ chúng ta. Nếu ngươi chấp mê không tỉnh, tiểu muội đành phải tự mình ra tay trấn áp sư tỷ ngươi.”

Trong cơ thể nàng cũng có năm phân thân thoát thể mà ra, từng luồng pháp lực mênh m ông nhắm tới ngũ đại cấm bảo, cùng Ngọc Tiêu tranh đoạt quyền chưởng khống.

Hai người các nàng tu luyện cấm pháp giống nhau nên năm món cấm bảo này không bài xích pháp lực của cả hai. Ai tu cao thâm hơn thì có thểđẩy pháp lực của người kia ra ngoài, từđó đạt được quyền chưởng khống, trấn áp đối phương!

Ngọc Tiêu cung chủ chỉ cảm thấy pháp lực của Quỳnh Tiêu mênh mông như biển rộng, vô cùng vô tận, nhanh chóng liền áp chế pháp lực của nàng, đẩy ra khỏi năm cấm bảo, nàng ta vốn chẳng thể nào chống lại!

“Ứng Tông Đạo! Không ngờ ngươi cấu kết với Ứng Tông Đạo, mượn tay người ngoài đến trấn áp bản cung!”

Nàng vừa dứt lời thì sau lưng Quỳnh Tiêu cung chủ chậm rãi hiện ra bóng dáng của một thiếu niên áo trắng, vẫn phong khinh vân đạm như thế, hắn hạ giọng nói: “Ngọc Tiêu, không phải ngươi vừa mới hỏi, ai cho Quỳnh Tiêu lá gan lớn như vậy sao? Người đó chính là Ứng mỗ.”

Ngọc Tiêu vừa giận vừa sợ, theo độ mạnh của pháp lực truyền đến từ trong cơ thể Quỳnh Tiêu thì người này đã vượt qua trình độ Nhân Hoàng vốn có, trấn áp hết cả năm phân thân của nàng ta, hoàn toàn tước đoạt quyền chưởng khống ngũ đại cấm pháp!

“Quỳnh Tiêu, ngươi cấu kết người ngoài trấn áp bản cung, ngươi sẽ không chết tử tếđược đâu!”

Ngọc Tiêu bị trấn áp hoàn toàn, lập tức trở mặt tung ra những lời nguyền rủa ác độc, lạnh giọng nói: “Cảnh Tiêu, Lang Tiêu, các ngươi trơ mắt nhìn con tiểu tiện nhân Quỳnh Tiêu cùng người ngoài mưu đoạt Hàn Nguyệt Cung ta sao? Hàn Nguyệt Cung ta tất sẽ bị Hoàng Tuyền Ma Tông thâu tóm, đến lúc đó cơ nghiệp của tổ sư sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tất cả các ngươi đều sẽ phải chết vô cùng thê thảm!”

“Nguyền rủa người khác chỉ là hành vi của kẻ yếu.”

Ứng Tông Đạo khẽ mỉm cười, trấn áp hoàn toàn nàng ta, ngũ đại phân thân bị trấn áp trong ngũ đại cấm bảo, hắn hạ giọng nói: “Ngọc Tiêu, ngươi thua rồi! Ta không giết ngươi, chỉ trấn áp ngươi trăm năm, sau trăm tuổi, ta cùng Quỳnh Tiêu trở thành Vu Hoàng rồi sẽ thả ngươi ra. Đến lúc đó, ngươi sẽ phát hiện Hàn Nguyệt Cung lớn mạnh, hưng thịnh hơn xa bây giờ!”

Hắn giơ tay trảo một cái, cây hoa uế bị nhổ ra cả gốc rễ, vô số cái rễ múa may cuốn lấy Ngọc Tiêu cung chủ thật chặt.

Gốc đại thụ này rơi xuống, rễđâm sâu vào trong bí cảnh Quảng Hàn cung, chôn Ngọc Tiêu cung chủ ở dưới đất, trấn áp nàng ta lại.

“Cảnh Tiêu, Lang Tiêu, các ngươi còn chưa bái kiến tân Đại cung chủ sao?” Ánh mắt Ứng Tông Đạo dừng trên đám người Cảnh Tiêu, hắn dịu dàng cười nói.

Hắn tuy mỉm cười nhưng lại không hề che dấu sát khí trong ánh mắt, nếu đám người Cảnh Tiêu định phản kháng, vì đại kế, hắn cũng sẽ dùng thủ đoạn lôi đình đem tất cảđầu sỏ của Hàn Nguyệt Cung, dùng tay Quỳnh Tiêu trấn áp hết, duy trì địa vị thống trị của Quỳnh Tiêu!

Đám người Cảnh Tiêu liếc nhau, có phần không biết làm sao.

Ứng Tông Đạo đã hai trăm năm chưa từng xuất thủ. Hơn hai trăm năm trước, hắn đã là Nhân Hoàng đỉnh phong, là nhân vật vô địch, chỉ có Tinh Đế mới có thể giao thủ với hắn mà chẳng phân biệt được thắng thua. Hiện giờ người này lại ra tay, cũng không hề dùng tự mình ra tay mà cho Quỳnh Tiêu mượn pháp lực, nhưng đối mặt với vị Nhân Hoàng đỉnh như Ngọc Tiêu này lại áp đảo hẳn!

“Sau khi ta làm Đại cung chủ sẽ bỏ qua hết chuyện cũ, Hoàng Tuyền Ma Tông cũng sẽ không thâu tóm Hàn Nguyệt Cung ta, mà cùng Hàn Nguyệt Cung ta liên kết đám hỏi, cùng tạo ra Vu Hoàng cho hai cung!”

Quỳnh Tiêu cung chủ hạ giọng nói: “Các vị sư muội, hãy giúp ta một tay.”

Cảnh Tiêu thở dài, Ứng Tông Đạo đột nhiên xuất hiện, đem pháp lực bản thân rót vào trong cơ thể Quỳnh Tiêu, trấn áp Ngọc Tiêu, cướp lấy Đại cung chủ vị, có thể nói là lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, tận hiển phong phạm của một thế hệ kiêu hùng bá chủ!

Lúc này đây, nếu các nàng không đồng ý, Ứng Tông Đạo sẽ lập tức ra tay trấn áp hết các nàng lại, nâng đỡ Quỳnh Tiêu lên làm người đứng đầu Hàn Nguyệt Cung, cướp lấy đại quyền của Hàn Nguyệt Cung, hoàn toàn nắm Hàn Nguyệt Cung trong tay, biến Hàn Nguyệt Cung thành cấp dưới của Hoàng Tuyền Ma Tông.

Nếu đồng ý, việc này còn đường quay về, ít nhất cũng là ngồi ăn cùng, hỗ trợ nhau công thủ liên minh. Hơn nữa Quỳnh Tiêu là Đại cung chủ, nàng là Nhị cung chủ, tuyển thêm một vị Tam cung chủ nữa là có thể hạn chếđược quyền lực của Quỳnh Tiêu, không đến mức khiến Hàn Nguyệt Cung hoàn toàn dựa vào Hoàng Tuyền Ma Tông.

Nghĩđến đây, Cảnh Tiêu cung chủ dẫn đầu bái lạy, miệng hô Đại cung chủ. Vài vị cửu tiêu nương nương cũng đều bái lạy thừa nhận chức vịĐại cung chủ của Quỳnh Tiêu.

Quỳnh Tiêu cung chủ vui mừng quá đỗi, lập tức dâng cung Quảng Hàn lên, đưa tất cảđệ tử Hàn Nguyệt Cung tới, tuyên bố trước mặt mọi người rằng Ngọc Tiêu thoái vị nhượng hiền, chính mình hoàn toàn nắm quyền lực của Hàn Nguyệt Cung trong tay, chiếu cáo thiên hạ, tuyên bố đám hỏi kết minh với Hoàng Tuyền Ma Tông.

Có thể thấy, tin Hàn Nguyệt Cung thay đổi cung chủ lại kết minh cùng Hoàng Tuyền Ma Tông mà rơi vào trong tai các thánh địa thì sẽ oanh động ra sao.

“Sư huynh, sư đệ và sư tôn của chàng vẫn còn đang ở trong Trấn Ma Quật, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nhưng muốn thả bọn họ ra thì với tu vi hiện tại của muội còn chưa thể làm được.” Quỳnh Tiêu xử trí xong việc này bèn nói với Ứng Tông Đạo.

“Tên tiểu tử kia đã trốn thoát rồi, không cần ta ra tay cứu nữa.”

Ứng Tông Đạo cười như không cười nói: “Hơn nữa, hắn còn vơ vét được một món tài sản của các nàng thành đồ cưới, sư muội không nhìn ra sao?”

Quỳnh Tiêu trong đầu ầm ầm chấn động, nghẹn họng trân trối, không biết nói gì cho tốt.

Ứng Tông Đạo ôm nàng vào ngực, thầm nghĩ: “Thiếu Bảo tên hỗn cẩu kia, liên tục gây phiền toái cho ta, nhưng giờ lại làm được một chuyện tốt. Nếu hắn không càn quay thì sao ta có thể dễ dàng giúp Quỳnh Tiêu đoạt quyền, nắm lấy Hàn Nguyệt Cung?”

Hắn cũng thấy thoải mái trong lòng. Trong nhân kiếp của Vu Hoàng, thánh địa Hàn Nguyệt Cung này đã thành người của hắn, đến lúc đó những thánh địa đến giết hắn cũng sẽ không có Hàn Nguyệt Cung, thậm chí Hàn Nguyệt Cung còn ra tay trợ giúp hắn ngăn cản các thánh địa khác. Hơn nữa lại có thêm thế lực của Yêu chủ Thiên Yêu cung, trận nhân kiếp tương lai kia cũng sẽ bớt khó khăn đi rất nhiều.

“Tốt nhất là tên tiểu tử này có thể cưới thêm vài bà vợ nữa, tai họa tất cả con gái của các thánh chủ các đại thánh địa đi, cứ như vậy thì Vu Hoàng nhân kiếp của ta sẽ không cánh mà bay…” Hắn thú vị nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.