Giờ nói sang chuyện Bộ Tranh. Sau khi rời quán ăn, gã chui luôn vào trong
chợ. Gọi là chợ nhưng khu vực này thực ra chỉ là một con đường lớn, một
con đường mà bốn cỗ xe ngựa có thể song hành. Nhưng hiện giờ đừng nói
chi đến bốn cỗ xe ngựa, cho dù một chiếc xe nhỏ cũng chen không lọt,
muốn đi vào trong chỉ còn cách đi bộ.
"Mau mau mau, hãy xem đi nào, trận khí vừa mới ra lò đây. Trận Binh có
lực công kích siêu việt, đồ bảo vệ có năng lực phòng ngự kiên cố, còn có cả trận khí sinh hoạt có thể giúp quý khách được hưởng cuộc sống tiện
nghi, muốn cái gì có cái đó a. . ."
"Tiên sinh, có phải ngài thiếu tài liệu luyện khí nào hay không, hãy đến chỗ của ta. Chỗ ta có bán đủ các loại tài liệu luyện khí, mua một tặng
một a. . ."
"Bí kíp luyện khí đây, toàn bộ bí kíp luyện khí mới vừa ra lò, có cả bản chép tay tâm đắc về luyện khí của Đường chủ đại nhân. . ."
Toàn bộ những âm thanh lọt vào tai Bộ Tranh chỉ là tiếng rao hàng. Mặt
hàng được buôn bán ở nơi đây chủ yếu là trận khí, tài liệu luyện khí, bí kíp luyện khí, . . . Những vật phẩm ít nhiều có liên quan đến luyện khí chiếm tới chín phần.
Tiếp theo là vũ khí chưa được khắc trận pháp và các loại công pháp bí
kíp khác, còn tài liệu luyện đan mà Bộ Tranh muốn mua chỉ chiếm số lượng cực nhỏ. Những người tìm kiếm được tài liệu luyện đan thì tuyệt đại bộ
phận đều đổi thẳng cho môn phái để lấy điểm cống hiến. Làm như vậy tốt
hơn nhiều so với bản thân mang ra bán, bởi vì tài liệu đan dược rất khó
bán được ở nơi này do không có mấy người luyện đan, chẳng bằng đổi lấy
điểm cống hiến, làm vậy còn có cơ hội đổi được tài liệu luyện khí mà
mình cần.
Nơi này dù sao cũng là môn phái luyện khí, cách làm này thực sự là rất
phổ biển. Cho dù tài liệu luyện khí có kém một chút vẫn có thể bán được
dễ dàng. Trong khi đó, dù tài liệu luyện đan có tốt đến mấy cũng chẳng
bao giờ tìm ra được mấy người muốn mua.
"Ông chủ, vật này bán thế nào?"
Đi tới trước một sạp hàng, Bộ Tranh quan sát những đồ vật được bày bán.
Trong số những vật đó có một cặp bao tay rất tinh xảo, trên bề mặt có
khắc trận pháp. Những trận pháp đó được khắc rất tinh xảo kỳ diệu, lập
tức hấp dẫn ánh mắt của Bộ Tranh.
Tuy nhiên, câu hỏi nói trên lại không phải do gã phát ra. Mặc dù cảm
thấy đôi bao tay này rất tinh xảo, nhưng vừa mới nhìn đã thấy được mức
độ tinh xảo của nó, gã đã biết ngay giá của chúng đương nhiên là rất
đắt. Với hoàn cảnh eo hẹp hiện giờ, ngay cả một cái đơn lẻ gã còn chẳng
đủ tiền mua nổi, đành phải yên phận đứng nhìn cho đã thèm.
Rõ ràng là được xem thoải mái. Bộ Tranh chợt có ý nghĩ, sau này mình
phải thường xuyên tới chỗ này xem đồ, bởi cho dù không mua được cũng
chẳng sao, vẫn có thể xem trận khí mà người khác chế tác. Trận pháp khắc bên ngoài chẳng phải xuất phát từ kinh nghiệm của người khác hay sao,
gã có thể học tập mà không tốn một xu.
Người hỏi chính là một tên thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ anh tuấn, hơn nữa quần áo trên người còn rất xa hoa, vừa nhìn đã biết ngay
là thanh niên có tiền có thế.
"Không bán, chỉ làm ra để trưng cho người khác xem mà thôi. Nếu như
thích, vậy ngươi có thể đưa tiền cho ta, ta sẽ giúp ngươi luyện chế một
vài trận binh tốt." Vị chủ quán đáp lại.
Ở khu chợ này, có những đồ vật chủ quán chỉ bày mà không bán. Nguyên
nhân thì có rất nhiều, nhưng nguyên nhân chính mà các vị chủ quán làm
vậy là vì muốn bán kỹ thuật luyện khí của chính mình, mang trận khí mình đã chế tác ra trưng cho mọi người xem, dùng nó để chứng minh trình độ
của bản thân.
Thậm chí còn có một loại người chỉ thuần túy nhằm mục đích hư vinh, khoe khoang trận khí chính mình đã luyện chế ra. Số lượng những người như
vậy dường như thực sự không ít. Trước đó, Bộ Tranh đã gặp một kẻ, người
ta có trả giá cao đến mấy hắn cũng không chịu bán, mà chỉ huyên thuyên
trận khí của mình được luyện chế ra sao, khó khăn đến mức nào, rồi thì
bản thân có trình độ cao đến đâu,. . .
Mặc dù trong lòng nghi ngờ kẻ này chỉ nói khoác cho sướng miệng, nhưng
Bộ Tranh vẫn đứng ở chỗ sạp hàng đó xem một lúc lâu, bởi vì thông thường những người như vậy sẽ nói toạc ra thủ thuật của mình cho ngươi biết,
sẽ thuyết minh bản thân đã làm như thế nào, sẽ đề cập tới những vấn đề
khó khăn gặp phải trong quá trình chế tác, sẽ giải thích cách giải quyết khó khăn đó,. . .
Nói một cách đơn giản, loại người này thông thường sẽ thỉnh thoảng vô ý
để lộ ra thủ thuật luyện khí của chính mình, hơn nữa còn nói cho ngươi
biết một vài kiến thức cơ bản thường thức. Chỉ cần ngươi biết cách sửa
sang lại những thông tin này, chúng sẽ thực sự biến thành một kênh thu
nhận kinh nghiệm.
Với những đồ vật chỉ trưng bày không bán như hiện giờ cũng có điểm ích
lợi của nó, đó chính là ngươi có thể thoải mái quan sát trận khí của
người khác. Không như những kẻ chỉ nhằm mục đích đầu cơ trục lợi, bọn họ sẽ chỉ nói ra công dụng trận khí, không bao giờ chịu giải thích cho rõ
ràng, đồng thời nói chung sẽ không bao giờ cho phép ngươi được quan sát
lâu như thế. Đối với Bộ Tranh, những đồ vật đó chỉ dùng để ngắm, chẳng
giúp mình học được kiến thức gì.
Tuy nhiên, lợi ích thì không hẳn là không có, nhờ vào đó gã có thể biết
tường tận hơn về các chủng loại trận khí. Có một số trận khí thật sự đặc biệt, là loại mà cả đời Bộ Tranh chưa chắc đã có thể tưởng tượng ra
nổi.
Kẻ trí tính toán ngàn lần tất yếu vẫn sẽ có lần nghĩ dại, người ngu nghĩ dại ngàn lần tất yếu sẽ có lần tính khôn!
Bộ Tranh là người khôn hay kẻ dại thì chưa thể đánh giá được, nhưng có
thể khẳng định một điều, cho dù có là thiên tài thì cũng vậy, trong cuộc đời mình có thể có chín trăm chín mươi chín lần có ý tưởng chính xác,
còn người bình thường thì cả đời có lẽ chỉ vẻn vẹn có mỗi một lần, nhưng ý tưởng đó cũng là chính xác. Trong khi đó, số lượng người bình thường
nhiều hơn thiên tài vô số lần, bởi vậy không có nghĩa là người bình
thường không có vật gì đáng để cho thiên tài phải học tập.
Ngay cả thiên tài cũng cần phải học tập, cho nên Bộ Tranh tự suy ra mình đương nhiên cũng phải học tập!
Bởi vậy, tuy rằng thất vọng vì nơi đây không có dược liệu nào, nhưng Bộ
Tranh vẫn rất thỏa mãn, bởi vì gã đã thu hoạch được không ít. Hơn thế
nữa, thu hoạch đó lại là những tri thức mà cả đời này cũng dùng không
hết, bởi vậy gã càng vui mừng hơn.
"Tiểu huynh đệ, ngươi xem đã đủ rồi đấy, để cho người khác còn xem chứ."
Lần này không biết là lần thứ bao nhiêu Bộ Tranh bị chủ quán đuổi đi,
đơn giản là vì gã chỉ xem mà không mua. Hơn nữa, mỗi lần xem đều kéo dài rất lâu. Gã hết xem xét trận pháp trên bề mặt, lại nghiên cứu thủ thuật khắc trận, rồi quay sang tài liệu trận khí. Có đôi khi, gã còn đặt câu
hỏi với chủ quán. Tuy nhiên, ngoại trừ những chủ quán trưng bày trận khí để khoe khoang kỹ thuật luyện khí của mình ra.thì chẳng có mấy ai chịu
trả lời gã
Chỉ có điều, những tên chủ quán đó sẽ giữ rịt lấy Bộ Tranh không tha,
bởi chẳng mấy khi có người hỏi đến bọn họ. Khi muốn khoe khoang, nếu
không có những kẻ muốn nghe như Bộ Tranh thì bọn họ nói cho ai nghe đây.
Thực ra, nếu nghe bọn họ nói một lần thì rõ ràng là không có vấn đề gì,
bởi thông qua lời của họ gã có thể học tập được rất nhiều kiến thức.
Nhưng vấn đề là bọn họ luôn thích nói đi nói lại, Bộ Tranh thì chẳng
muốn nghe đến lần thứ hai, cho nên, mỗi lần nghe xong một lượt là gã lại bỏ chạy tháo thân.
Cứ như vậy, sau khi dạo hơn một canh giờ, Bộ Tranh chợt phát hiện một
sạp hàng bày bán dược liệu, là thứ mà mình đang muốn mua. Chỉ có điều,
những dược liệu này hình như thuộc về loại gã chưa bao giờ nhìn thấy.
Nếu đã được bày bán ở nơi đây, đại bộ phận dược liệu đều không thuộc về
loại thông thường, ngay cả trên sách vở cũng rất hiếm khi được ghi chép
lại. Nếu không tra ra được là loại dược liệu gì, môn phái hoặc là sẽ
không thu nhận, hoặc là chỉ là đổi lấy một ít điểm cống hiến lấy lệ.
Cách làm đó làm cho người ta cảm thấy mình quá thiệt thòi, thà rằng bán
rẻ ra bên ngoài vẫn còn hơn là nộp cho môn phái.
"Ông chủ, những thứ này bán thế nào?" Bộ Tranh sà xuống để xem xét. Sau
khi ngửi mùi vị, gã xác định chúng là một loại Linh dược, một dược liệu
ẩn chứa Linh khí.
Mặc dù Linh dược không nhất định có thể luyện chế ra đan dược cấp Linh,
nhưng muốn luyện chế ra đan dược cấp Linh thì nhất định phải dùng Linh
dược. Mặc dù vậy, không phải Linh dược nào cũng giá trị, nếu không có
liên quan gì đến những đan dược cấp cao, thông thường chúng đều không có giá trị gì mấy.
Giá trị chính là thước đo của nhu cầu!
Bởi vậy, bất kể có phải là Linh dược hay không, nếu như không chế tạo ra được đan dược mà người khác có nhu cầu, đám dược liệu này cũng chẳng có tác dụng gì.
"Một trăm lượng!" Chủ quán liếc Bộ Tranh một cái rồi lãnh đạm trả lời.
"Một trăm lượng? Tất cả hả?" Bộ Tranh ngơ ngác hỏi.
"Không, một loại!" Chủ quán lắc đầu, tiếp tục trả lời cụt lủn.
"Hử, cám ơn!" Bộ Tranh lập tức quay ngoắt người bỏ đi.