Mặc dù những dược liệu này được liệt vào Linh dược, nhưng vấn đề là chúng
thuộc về những loại Linh dược không biết tên. Nói cách khác, những dược
liệu này không được sử dụng trong những đan phương đan dược phổ biến,
nói đơn giản là chẳng có mấy người dùng đến chúng, còn nói thẳng tuột ra là chúng chẳng có mấy giá trị gì đáng kể.
Nguyên nhân chủ yếu không môn phái nào chịu thu nhận những loại như thế
này chỉ là vì chúng không có giá trị. Môn phái không bao giờ thu nhận
quá nhiều những vật dụng không có tác dụng với tâm lý cầu may cả. Từ
trước tới nay, môn phái luôn áp dụng cách nhận thà rằng bỏ sót một trăm, cũng không thể thu sai lầm một lần.
Nếu không có điều gì khác thường xảy ra, tỷ lệ sử dụng đến loại dược
liệu này là rất nhỏ. Trong số đó có một loại hữu dụng đã là tốt lắm rồi, có lẽ ngay cả một loại cũng còn không có, toàn bộ đều là thứ vô dụng.
Trong điều kiện như vậy, Bộ Tranh sao lại chịu bỏ tiền ra mua những dược liệu này, hơn nữa còn phải tốn cả một trăm lượng đấy. Cho dù mặt bằng
giá cả nơi đây tương đối cao, nhưng một trăm lượng ít ra cũng là tiền
tiêu vặt của một tháng, điều đó đã chứng tỏ mức giá này tuyệt đối không
thấp. Hơn nữa, đó mới chỉ là giá của một loại dược liệu, bán thế này quả thực chính là ăn cướp.
Không riêng những dược liệu này có nhiều khả năng không có giá trị gì,
mà cho dù trăm phần trăm đáng giá, Bộ Tranh cũng sẽ bỏ đi không một chút chần chừ như vậy, bởi vì gã có lột sạch túi cũng chỉ còn tầm trên một
trăm lượng một chút. Gã lại chẳng có ý định một lần tiêu sạch số tiền
đó, hơn nữa, đâu phải chỉ có mỗi cái sạp hàng này bán dược liệu.
"Này, tiểu huynh đệ, ngươi đừng vội đi, vừa rồi chỉ là chào giá, giá cả
còn có thể thương lượng. . ." Nhìn thấy Bộ Tranh bỏ đi dứt khoát như
vậy, vị chủ quán lập tức nhảy dựng lên, thái độ quay ngoắt 180 độ so với lúc trước.
Hiển nhiên, bởi vì vừa rồi Bộ Tranh đã xem xét kỹ lưỡng đám dược liệu
kia, cũng thử ngửi vào lần nên hắn mới cho rằng gã thực sự muốn mua, mới ra vẻ cành cao, định làm thịt khách, ra một cái giá trên trời, rồi
chuẩn bị tinh thần chờ đối phương trả một cái giá dưới đất. Chẳng ngờ,
cái gã Bộ Tranh này lại dứt khoát như vậy, không thèm trả giá lấy một
câu, quay ngoắt người bỏ đi.
Hành động đó làm cho những chiêu trò mà hắn đã chuẩn bị để cò kè mặc cả
đã không còn đất diễn. Hơn nữa, hắn lại còn không có ý định tiếp tục bán hàng ở nơi đây. Bày hàng ở chỗ này lâu lắm rồi mà chưa bán được số dược liệu này, hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian thêm nữa.
"Nếu như có thể giảm được, giá tiền là bao nhiêu?" Bộ Tranh không phải
là thực sự định bỏ đi, mà làm vậy chỉ là để mặc cả. Gã là người quá rành trả giá, bởi vậy mới đánh lừa chủ quán là món hàng đó mình không nhất
thiết phải mua bằng được.
"Năm mươi lượng một loại."
"Ha ha. . ." Bộ Tranh chẳng buồn nói một câu, quay ngoắt người đi.
"Đợi một chút! Thế này đi, ngươi thử cho một cái giá để ta xem có thể đồng ý bán được hay không." Chủ quán gọi Bộ Tranh lại.
"Mười lượng, toàn bộ!" Bộ Tranh chỉ vào tất cả vật phẩm trên sạp.
"Mười lượng, nói đùa hay sao, ngươi coi hàng của ta là cái gì, mớ rau ư! !" Vị chủ quán nổi giận, nhảy dựng lên to tiếng.
"Không được hả, vậy không còn gì tốt hơn, vừa rồi ta còn cảm thấy hình
như mình đã trả cao mất một giá." Bộ Tranh bước đi luôn. Gã không cho
rằng chủ quán sẽ gọi mình lại bởi vì bản thân đích xác là không thực sự
có nhu cầu mua.
Bộ Tranh thích nghiên cứu các loại dược liệu, xem chúng có thể phối chế
ra loại đan dược nào không. Nhưng vấn đề là số lượng dược liệu ở nơi đây không quá nhiều, dù có phối chế thành công thì cũng chẳng còn dược liệu nữa để mà luyện chế, đến lúc đó gã biết đi đâu mà lần.
Nếu sau này ruột gan ngứa ngáy khó chịu vì không tìm thấy dược liệu, thà rằng bây giờ phủi tay bỏ qua, coi như mình chưa từng nhìn thấy còn hơn.
Chủ quán cứ tưởng Bộ Tranh đang giở thủ đoạn mặc cả. Nếu như bán giá
mười lượng, hắn cảm thấy mình quá thua lỗ. Chưa cần nói đến công sức thu thập dược liệu, chỉ riêng thời gian vô ích bày quầy bán hàng ở chỗ này
đã đủ khiến hắn cảm thấy mười lượng không thể bù đắp nổi công sức vất vả mà mình đã bỏ ra. Hắn thực sự không phải giá nào cũng bán.
Đồng thời, vào thời điểm này, hắn vẫn cứ nghĩ rằng Bộ Tranh sẽ quay lại. Nhưng hắn đâu có ngờ, Bộ Tranh chẳng hề có ý định đó, gã bước luôn tới
một sạp khác để xem hàng.
Sẽ có khách hàng quay lại, nhưng cũng có rất nhiều người đi thẳng, bởi
có lẽ họ cảm thấy sau này quay lại mua cũng không muộn. Nhưng nếu mua
được loại hàng tương tự ở chỗ khác, cũng có nghĩ là họ không cần quay
lại chỗ ban đầu để mua nữa.
Nếu để đến lúc đó, muốn hối hận thì có lẽ đã không còn kịp nữa rồi. Đó
chính là suy nghĩ hiện giờ của vị chủ quán này. Chỉ một lát sau, hắn đã
kịp nhận ra, nếu như vừa rồi mình bán đi, thu được số tiền kia là có thể dọn quán rồi, thời gian lãng phí sau này có lẽ còn đáng giá hơn thế
nhiều.
Chẳng qua là đến lúc này, Bộ Tranh đã sà vào một cái sạp khác để xem
hàng mất rồi. Lần này, loại hàng mà gã muốn mua không phải là dược
liệu, mà là tài liệu luyện khí, những loại tài liệu cơ bản nhất. Hiện
giờ, gã chỉ cần loại tài liệu cơ bản nhất để luyện tập kỹ thuật luyện
khí cơ bản nhất.
Ở nơi này, những loại tài liệu cơ bản thực sự là được bán với giá rất
rẻ, bởi vì số lượng người bán quá nhiều, đương nhiên giá cả cũng sẽ trở
nên rất phải chăng. Đồng thời, loại tài liệu này vốn dĩ có rất nhiều
người muốn mua, ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, đối với chủ quán vẫn có thể
nói là một công việc kiếm được thu nhập chẳng kém, nói chung là kiếm
được nhiều hơn so với những người bán dược liệu.
"Đây là Bạch Ngọc Thạch, là nguyên liệu tốt nhấp cho những người mới học nghề luyện tập khắc trận đồ. Còn bộ công cụ này thì đã có đủ những dụng cụ luyện khí tối thiểu. . ."
Sau khi biết được Bộ Tranh là người mới học nghề, chủ quán lập tức bắt
đầu chào hàng. Tuy nhiên, những lời mà hắn nói gần như không phóng
đại một chút nào. Đối với những người mới học nghề, những vật dụng mà
hắn mời chào gần như là hoàn thiện nhất, hơn nữa giá cả lại không hề quá đắt, chỉ cần ba mươi lượng là đã mua được cả bộ công cụ và tài liệu.
Căn cứ theo những gì chủ quán nói, bộ công cụ và tài liệu này đủ cho Bộ
Tranh luyện tập tầm hai ba tháng, bởi lúc mới học thì chỉ luyện tập khắc trận và chế tạo Ngọc Phù sơ cấp.
Đối với người học Luyện khí, công việc đầu tiên chính là luyện chế Ngọc
Phù. Họ sẽ khắc các loại trận pháp lên trên ngọc thạch, sau đó tiến hành luyện chế biến chúng thành các loại Ngọc Phù có công dụng khác nhau.
Nếu đã gọi là Ngọc Phù sơ cấp thì có nghĩa là chúng chỉ sử dụng được một lần duy nhất, loại cao cấp hơn thì mới sử dụng được nhiều lần. Nhưng
cho dù là Ngọc Phù cao cấp đến mấy thì số lần sử dụng cũng chỉ là hữu
hạn. Đây là đặc tính khác nhau giữa Ngọc Phù và trận khí. Thông thường,
trận khí nào cũng không hạn chế số lần sử dụng, cho dù có sử dụng hết
Linh khí thì vẫn có thể bổ sung để sau này tái sử dụng, nhưng Ngọc Phù
thì dùng một lần sẽ bớt đi một lần.
Mặc dù vậy, Ngọc Phù vẫn có ưu điểm của nó. Thông thường, Ngọc Phù không có yêu cầu khắt khe đối với người sử dụng, chỉ cần ai có một chút nội khí là có thể sử dụng được. Quan trọng nhất là Ngọc Phù có mạnh hay
không. Nếu như ai có được Ngọc Phù mạnh, người đó có thể khiêu chiến
vượt cấp.
Đúng vậy, nếu như có Ngọc Phù mạnh thì đích xác có thể khiêu chiến vượt
cấp, nhưng vấn đề là cách chế tác Ngọc Phù không hề đơn giản như chế tác trận khí. Lúc mới đầu, với những loại Ngọc Phù bình thường thì số lượng trận pháp cần khắc lên tương đối ít, do vậy rất dễ luyện chế ra. Nhưng
càng về sau thì càng khó, thậm chí còn khó hơn luyện chế trận khí một
cấp, độ tinh chuẩn cũng khó có thể khống chế hơn nhiều.
Càng cao cấp Ngọc Phù càng mạnh, thậm chí có thể phong ấn vũ kỹ bên
trong. Đương nhiên, trận khí cũng có thể làm được điều đó. Nhưng cách
làm này luôn tồn tại một vài vấn đề. Nếu không phải vậy, chỉ cần dựa vào Ngọc Phù và trận khí là đã có thể vô địch thiên hạ mất rồi.
Đối với Bộ Tranh, những vấn đề này vẫn còn rất xa vời. Hiện giờ, công
việc trước mắt của gã là luyện tập thành thạo những loại cơ bản, tập
khắc những loại như Hỏa Diễm Phù hay Băng Đống Phù. Đây là những loại
phổ biến nhất, xác xuất chế tác thành công cũng là cao nhất.
"Được, vậy mua một bộ." Bộ Tranh mua một bộ. Số tiền này nhất định phải
tiêu, nếu muốn kiếm nhiều tiền thì phải sẵn lòng tiêu tiền. Hơn nữa, số
tiền ba mươi lượng này chưa bằng một phần ba số tiền tiêu vặt hàng tháng mà gã được phát.
Mặc dù lòng đau như xát muối nhưng Bộ Tranh vẫn cố nghiến răng nói: Ca có tiền. . .