Độc Bộ

Chương 123: Chương 123: Còn biết xấu hổ hay không?




"Cảm ơn vì đã chiếu cố, ta còn có một bản luyện khí nhập môn, tặng cho ngươi!" Chủ quán gói ghém đồ đạc cho Bộ Tranh xong còn tặng thêm cho gã một quyển sách.

"Cảm ơn!" Mặc dù Bộ Tranh không biết chữ, nhưng người khác tặng đồ thì chẳng tội gì mà từ chối. Gã thu nó luôn vào bên trong Càn Khôn Giới cùng với các vật dụng khác.

Sau đó, Bộ Tranh tiếp tục đi dạo khắp chợ, xem có đồ gì hữu ích với mình hay không. Ngoại trừ dược liệu, gã còn muốn xem có quyển bí kíp nào mà không cần biết chữ cũng có thể xem được không, tốt nhất là loại bí kíp luyện dược hoặc luyện khí.

Đáng tiếc, ước vọng tốt đẹp bao nhiêu thì thực tế lại nghiệt ngã bấy nhiêu. Bộ Tranh tìm cả buổi cũng chỉ kiếm được mỗi một tờ đan phương. Gã có thể xem được là vì tờ đan phương này không toàn vẹn, chỉ có thủ thuật mà không hề có cách điều chế.

Xem hiểu thì đã đành, nhưng vấn đề là đan phương này có hữu dụng không?

"Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi và ta có duyên, thế này đi, ta bán lỗ vốn tờ đan phương này với giá một lượng bạc cho ngươi." Khi nhìn thấy Bộ Tranh săm soi tờ đan phương, chủ sở hữu lập tức sán lại gần chào hàng.

"Năm mươi tiền đồng." Bộ Tranh đưa ra giá luôn.

"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng có cay độc như vậy chứ, vừa mở mồm đã chặt chém như vậy, năm tiền bạc thì thế nào?" Gương mặt chủ quán bỗng nổi gân xanh, giống như sắp nổi khùng đến nơi, nhưng hắn vẫn kịp rặn ra một nụ cười nhanh như chớp.

"Năm mươi văn." Bộ Tranh đưa ra một cái giá khác, nhưng về bản chất, giá trị vẫn là như thế.

"Tiểu huynh đệ, chúng ta ra ngoài để kiếm tiền chứ không phải là đi biếu tiền. Ngươi trả như vậy ta không chào đón ngươi." Sắc mặt chủ quán sầm xuống.

"A, thật ngại quá, đã quấy rầy." Bộ Tranh đứng lên ôm quyền hành lễ, sau đó lập tức chuyển sang một sạp hàng khác.

"A, huynh đệ, đừng vội, trả thêm một chút đi, ta còn phải nuôi sống gia đình a!" Chủ quán biến sắc, ôm đùi Bộ Tranh kêu gào thảm thiết, cứ như là Bộ Tranh sắp giết cả nhà hắn đến nơi.

". . ." Bộ Tranh không mảy may mềm lòng, "Năm mươi văn tiền, chỗ quan trọng nhất của đan phương chính là cách điều chế. Không có nó, đan phương này của ngươi chỉ là tờ giấy lộn, ta ra giá năm mươi văn tiền đã là hớ rồi đấy."

"Thêm một chút nữa đi, coi như rủ lòng thương ta đi mà." Ông chủ kêu gào thảm thiết. Với trình độ không biết xấu hổ của chủ quán này, có lẽ đã có không ít người phải mua hàng của hắn.

"Những thứ hiện giờ ngươi có còn nhiều hơn hẳn ta. Một tạp dịch nho nhỏ như ta lấy đâu ra tư cách thương hại ngươi, đáng ra ngươi phải rủ lòng thương ta, phải biếu không tờ đan phương này cho ta mới đúng." Bộ Tranh van xin ngược lại. Xét về trình độ không biết xấu hổ, gã không hề kém cạnh vị chủ quán này chút nào.

"Được rồi, đồng ý bán năm mươi văn!" Chủ quán buông phắt tay ra, thản nhiên nói. Chiêu tủ cũng không có tác dụng thì còn có cách nào nữa, chỉ còn lại hai cách lựa chọn, hoặc là bán hoặc là không bán.

". . ."

Bộ Tranh giao tiền, mua được tờ đan phương chẳng có tác dụng gì vào tay. Đích thật là không có tác dụng gì, chỉ dựa vào thủ thuật mà đòi suy tính ra cách điều chế của đan phương này tuyệt đối là mơ ước viển vông, chưa từng có người nào có thể làm được điều đó.

Mặc dù vậy, tờ đan phương này không hẳn là đã không có tác dụng gì, Bộ Tranh vẫn có thể dùng thủ thuật của nó làm mẫu để luyện tay nghề. So với tất cả những thủ thuật gã đã được học trước kia, thủ thuật này tinh diệu hơn rất nhiều, phức tạp hơn rất nhiều, dường như đã vượt ra khỏi phạm trù thủ thuật luyện chế đan dược phổ thông, có thể là thủ thuật luyện chế đan dược cấp Linh cũng nên.

Chỉ có điều, cho dù là thủ thuật luyện chế đan dược cấp Linh đi nữa thì hiện giờ cũng chẳng đáng một tiền đồng, bởi dù thế nào đi nữa nếu đan phương chỉ có mỗi thủ thuật thì hoàn toàn không có tác dụng gì cả. So ra, cách điều chế có giá trị hơn rất nhiều, bởi vì nếu như có cách điều chế thì còn có thể dần suy tính ra thủ thuật, chí ít ra hy vọng này còn không quá viển vông.

Mục đích Bộ Tranh mua chỉ là vì muốn luyện tập thủ thuật này một chút, chẳng hề có ý định nào khác, tuyệt không có ý tưởng một ngày nào đó mình có thể tìm được một nửa còn lại của tờ đan phương này.

Tiếp đó, Bộ Tranh tiếp tục dạo một vòng, mua được một số tài luyện luyện khí cơ bản, một vài tài liệu luyện đan. Không phải người nào cũng coi dược liệu như bảo bối, cho nên lúc Bộ Tranh nói mình muốn mua, có người lập tức bán sạch chỗ dược liệu mà mình đã kiếm được trong thời gian gần đây cho gã. Về phần giá cả thì rất dễ mặc cả, Bộ Tranh cứ tùy tâm trả bao nhiêu cũng được.

Vì vậy, Bộ Tranh tùy tâm ra giá thật, gã trả có mấy tiền đồng, khiến cho người bán thiếu chút nữa là không nói lên lời. Sau khi nghiến răng, cuối cùng người bán vẫn chấp nhận cái giá Bộ Tranh đã đưa ra. Hắn làm vậy không phải vì mình thiếu thốn đến mức mấy đồng cũng không có, mà là vì không muốn nuốt lời, chẳng phải chính bản thân hắn đã nói cứ tùy tâm trả tiền hay sao.

Tùy tâm trả tiền cũng có mức độ của nó, có ngờ đâu Bộ Tranh lại vô liêm sỉ như vậy, chỉ chịu bỏ ra có vài tiền đồng. Hắn đâu hay biết, đối với Bộ Tranh, số tiền đó đã là rất lớn rồi. Nếu như không phải lúc trước đã từng được trải nghiệm mặt bằng giá cả đã thay đổi, có lẽ gã chỉ chịu trả có một tiền đồng.

Còn biết xấu hổ hay không? Nếu như cho ta tiền, hành động đáng mất mặt thế này lúc nào ta cũng có thể tiếp tục làm.

Cứ như vậy, Bộ Tranh coi như thu hoạch đầy bồn đầy bát trở về rồi Luyện Khí một mạch đến tận sáng ngày hôm sau. . .

"Sài đại ca, cho đệ hỏi một việc, tiền tiêu vặt hàng tháng của đệ lúc nào mới được phát vậy." Vừa mới nhìn thấy Sài Bỉnh, Bộ Tranh đã hỏi luôn.

"Tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi ấy à, ta đâu có biết. Vấn đề này ngươi phải hỏi Hắc Hùng đại nhân, ngươi là thủ hạ của huynh ấy mà. Nhưng thông thường, chúng ta đều được phát tiền tiêu vặt vào mùng năm hàng tháng, chỉ mới vài ngày trước." Sài Bỉnh trả lời.

"Tự mình có thể đi lĩnh không?" Bộ Tranh hỏi. Khi còn ở Thanh Vân Kiếm Phái, gã toàn tự mình đi lĩnh, tin chắc ở nơi này cũng có thể làm như vậy.

"Ngươi đi lĩnh thì thực sự không có vấn đề gì, nhưng cần phải có sự đồng ý của người phụ trách trực tiếp thì mới được." Sài Bỉnh đáp.

Thông thường, tiền tiêu vặt hàng tháng môn phái là cố định, nếu có thêm bất cứ khoản ban thưởng nào thì cũng đều được quy đổi thành điểm cống hiến. Tiền tiêu vặt hàng tháng thực ra là một thủ đoạn dùng để khống chế người khác, thông thường đều do quản sự nắm trong tay.

Nếu như cảm thấy tháng này ngươi làm việc không được tốt lắm, quản sự sẽ trừ tiền tiêu vặt hàng tháng để trừng phạt; Còn nếu cảm thấy hài lòng thì có thể bỏ tiền túi ra thưởng thêm. Đây cũng là một phương pháp mua chuộc lòng người, cho nên thông thường, những người ở dưới tầng đáy luôn cần phải được sự đồng ý của người quản lý trực tiếp của mình thì mới nhận được tiền tiêu vặt hàng tháng.

"Nếu là như vậy, đệ phải tìm Hắc Đại ca một chuyến mới được." Bộ Tranh nói. Gã vẫn gọi Hắc Hùng là Hắc Đại ca như cũ. Mặc dù đã thừa biết địa vị của Hắc Hùng không hề tầm thường, nhưng gã cảm thấy thói quen này vẫn cứ giữ nguyên thì tốt hơn. Dù sao Hắc Hùng cũng đã chấp nhận, giờ mà sửa lại có thể sẽ gây ra một số hiểu lầm không đáng có.

"Ừm, ý ta chính là như vậy." Sài Bỉnh gật đầu nói. Thủ hạ của y đã sớm nhận được sự đồng ý của y. Y hoàn toàn không cần rước thêm một mối phiền phức như vậy vào người. Đối với một nơi như Luyện Đan Phường, hoàn toàn chẳng cần phải đi mua chuộc lòng người cho phí công.

"Vậy được rồi, đệ làm xong việc hôm nay sẽ qua tìm huynh ấy liền." Sau khi dứt lời, Bộ Tranh phải tiếp tục công việc luyện đan. Đang bận luyện đan thì nhìn thấy Sài Bỉnh đến nên gã mới đi ra. Bởi mắt vẫn canh chừng cái lò, cho nên gã có thể căn chuẩn thời gian khi nào cần chấm dứt câu chuyện.

Bộ Tranh không muốn lãng phí thời gian rảnh rỗi sau khi luyện đan xong của ngày hôm nay, cho nên gã tìm đến Sài Bỉnh để nhờ chỉ dạy luyện chế Ngọc Phù. Lần này, Sài Bỉnh hóa ra lại rất chuyên chú dạy Bộ Tranh. Cho dù lúc trước y không phải quá chú tâm dạy Bộ Tranh tri thức lý luận về luyện khí, nhưng với những thao tác thực tế như thế này, y không muốn chuyên chú cũng không được.

Bộ Tranh định qua mấy ngày nữa sẽ tìm một người đọc hộ sách, học cho xong cái bản luyện khí cơ bản. Gã cũng chỉ vừa mới hiểu ra một việc, dù bản thân không biết chữ cũng chẳng có vấn đề gì, mình có thể gọi người biết chữ đến đọc sách hộ. Những người đọc sách thực ra có rất nhiều, trong số những thành viên vòng ngoài của Thiết Mộc Đường có không ít tú tài.

Dù sao những quyển mà gã nhờ đọc chỉ là một vài bí kíp bình thường, hầu như ai cũng có cho nên chẳng người nào thèm ghi nhớ cho bận đầu. Nếu người khác biết tới việc này thì cũng chẳng có gì đáng bàn, hoàn toàn không có vấn đề gì to tát cả.

Bộ Tranh thừa hiểu, nếu là bí kíp cao siêu quý hiếm thì không thể dễ dàng cho người khác xem, nhưng những loại sách vở tri thức cơ sở này thì có cho bất cứ người nào xem cũng chẳng có vấn đề gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.