Sau một ngày luyện tập, Bộ Tranh đã có thể luyện chế được vài loại Ngọc
Phù, khiến cho Sài Bỉnh giật mình không nhẹ. Luyện chế Ngọc Phù chính là công việc khởi đầu của quá trình luyện khí, ai cũng biết cần năng lực
thế nào mới có thể làm được điều này. Nếu một ngày có thể học luyện chế
được vài loại Ngọc Phù thì có thể nói là tài năng chói mắt rồi.
Bởi vậy Sài Bỉnh không thể không tránh khỏi tiếp tục có ý nghĩ sai lầm. Y cảm thấy trước kia Bộ Tranh chắc chắn đã từng luyện chế rồi, chẳng qua
là gần đây không thực hành mấy cho nên đã quên mất, giờ chỉ cần dạy một
lần là lại nhớ ra.
Chẳng cần biết tới Sài Bỉnh nghĩ như thế nào, vào lúc xế chiều, khi vừa
qua giờ mùi, Bộ Tranh đã hoàn thành nhiệm vụ luyện chế của ngày hôm nay. Kế đó, gã lập tức chạy đi tìm Hắc Hùng. Liên quan đến việc công thì đến tìm vào ban ngày vẫn tương đối tốt hơn.
Công việc luyện chế Bồi Nguyên Đan của mấy người Bộ Tranh có định mức.
Nếu có thể hoàn thành vượt mức là sẽ có ban thưởng, nhưng sau khi hoàn
thành định mức thì cũng không nhất thiết phải làm thêm, có thể đi làm
việc riêng của mình.
Bộ Tranh bắt đầu luyện đan sớm hơn những người khác; Thêm vào đó, trình
độ luyện đan cao hơn hẳn mọi người, cho nên thời gian tan tầm cũng là
trước tiên, chỉ cần một canh giờ là gã đã hoàn thành công việc của mình. Mặc dù phải được sự phê chuẩn của Sài Bỉnh, nhưng y đã ngầm đồng ý
trước với Bộ Tranh rồi, bởi vì công việc dọn dẹp Luyện Đan Phường vào
buổi tối vẫn luôn do gã phụ trách.
Sau khi ra khỏi Luyện Đan Phường, Bộ Tranh đã đưa ra một quyết định nằm
ngoài suy nghĩ của mọi người, đó chính là phương thức để đi qua chỗ Hắc
Hùng, cũng chính là cái pháo đài Thiết Mộc Bảo nằm giữa hồ.
Thông thường, nếu muốn vào cái pháo đài đó người ta phải đi qua cây cầu
cao trước cửa, đây cũng là đường vào hợp lệ duy nhất. Còn một đường khác là trèo tường vào, nhưng nếu làm vậy có thể sẽ bị quy thành thích
khách, đến lúc đó sẽ bị giết thẳng tay không cần lý do.
Bộ Tranh đâu hay biết quy định này, gã chỉ nghĩ đơn giản là cứ đường nào ngắn là đi. Bởi vậy, gã nhảy thẳng xuống hồ, sau đó sử dụng khinh công
lướt trên mặt nước, chạy như bay tới pháo đài Thiết Mộc Bảo.
Đồng thời, gã cũng không hay biết, gần như ngay sau khi mình bắt đầu
lướt trên mặt nước thì đã có người phát hiện ra, đã chú ý ngay đến
phương hướng chạy tới của gã.
Trình độ khinh công lướt trên mặt nước của Bộ Tranh chẳng làm ai phải
ngạc nhiên, bởi vì ở nơi này hầu như tất cả mọi người đều có thể làm
được điều đó. Trình độ như thế này chẳng qua chỉ là một chút tài vặt mà
thôi.
Vấn đề là Bộ Tranh chạy như vậy trên mặt nước ở khu vực lân cận của pháo đài chính là một điều cấm kỵ không thành văn. Không thành văn là bởi vì không có ai công khai ra mệnh lệnh quy định không được làm điều này.
Nhưng nếu không có gì bất thường xảy ra, chẳng ai lại chạy trên khu vực
mặt nước lân cận, bởi biết đâu sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có.
May mắn là Bộ Tranh không hề chạy thẳng tới pháo đài mà đích đến của gã
là gầm cây cầu trước mặt nó. Dưới gầm cây cầu đó có không ít cây trụ cao ngất ngưởng, Bộ Tranh dự định bám theo chúng để leo lên trên, con đường này dễ đi hơn rất nhiều so với leo vách đá của pháo đài.
Sở dĩ Bộ Tranh chọn con đường này chỉ vì gã chưa tới nơi này được bao
lâu, không biết rõ quy định. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là theo
suy nghĩ của gã, vách núi vách tường gì gì đó cũng là đường, gã đã leo
mãi thành thói quen rồi.
Còn có một điểm nữa, cũng chỉ có một người mà thôi, tin chắc là chẳng có bao nhiêu người chú ý tới. Chí ít ra, đó là suy nghĩ lúc ấy của Bộ
Tranh, chẳng qua là gã đâu có biết, số lượng người chú ý đến là rất
nhiều.
Bộ Tranh vừa leo lên trên cây cầu đá thì ngay trước mặt gã đã có người đứng chờ sẵn.
"Hắc Đại ca. . ."
Bộ Tranh vừa liếc mắt đã thấy Hắc Hùng đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt không hiểu là tức giận hay là mỉm cười.
"Nhanh thật đấy, đi theo ta!" Sau khi vứt lại một câu, Hắc Hùng đi thẳng vào trong cổng chính của pháo đài. Sau khi vào bên trong, bảy lần ngoặt tám lần rẽ thì đến một căn phòng rất rộng lớn, bên trong có một cái bàn tròn, còn có một cái cửa sổ chiếu sáng bừng cả căn phòng.
Trên suốt quãng đường tới chỗ này, Bộ Tranh hết ngó bên trái lại nhìn
bên phải. Đây là lần đầu tiên gã đi vào pháo đài này, giờ mới phát hiện
ra bên trong cũng chẳng khác gì bề ngoài, không hề có cảm giác hoa lệ
nhưng cách trang trí vẫn rất tinh tế, mỗi một góc cạnh đều được chạm
khắc hoàn mỹ. So ra, biệt viện của Vương gia trước kia chẳng đáng là cái gì.
"Nói đi, lần này ngươi tới nơi đây là có chuyện gì?" Hắc Hùng đứng một
chỗ hỏi, không hề có ý định ngồi xuống, bởi vì hắn cảm thấy cuộc đối
thoại này sẽ nhanh chóng chấm dứt.
"Đệ tới tìm huynh một chuyến để hỏi về vấn đề tiền tiêu vặt hàng tháng,
họ bảo việc này phải hỏi huynh." Bộ Tranh nói ngay vào chính đề.
". . ." Hắc Hùng đã nghĩ tới một vài khả năng, có lẽ Bộ Tranh gặp vấn đề gì hoặc muốn oán trách gì đó, cuối cùng bỗng phát hiện ra vấn đề Bộ
Tranh muốn hỏi đơn giản hơn mình nghĩ nhiều.
"Chỉ vì việc này mà ngươi băng qua hồ tới đây?" Hắc Hùng nghi ngờ hỏi.
Vì gã đã chạy trên hồ cho nên thực sự đã khiến hắn nghĩ rằng có lẽ có
chuyện gì gấp, hoặc là xảy ra xích mích với người khác cho nên mới đến
tìm mình giúp đỡ nữa chứ.
"Vâng, đường này tương đối gần." Bộ Tranh trả lời.
"Tương đối gần. . ." Hắc Hùng không ngờ mình lại nhận được một đáp án
như vậy. Vừa rồi, khi biết có người đang đạp trên mặt hồ chạy vọt tới,
hắn tò mò muốn biết ai to gan đến như vậy, có ngờ đâu kẻ đó hóa ra lại
là Bộ Tranh.
Chỉ cần động não một chút là đã nghĩ ra, Bộ Tranh khẳng định vẫn chưa
kịp quen thuộc với nơi đây, vi phạm quy định là việc hết sức bình
thường. Vì vậy, hắn bảo mọi người không cần đề phòng, rồi đích thân ra
đón Bộ Tranh, sợ gã tiếp tục lại có hành vi vượt ra khỏi quy định. Đến
giờ hắn mới biết được, Bộ Tranh làm như vậy chỉ vì muốn đi tắt mà thôi.
Xét kỹ ra, tuy rằng đi đường này tương đối phiền toái, nhưng đích thật
là gần nhất, nếu không thì phải đi theo một cung đường vòng.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa! Về tiền tiêu vặt hàng tháng của
ngươi, là sơ suất của ta, đây là ngân phiếu hai trăm lượng." Hắc Hùng
chẳng muốn nói nhiều về chuyện vừa rồi, đợi lát nữa cảnh cáo Bộ Tranh
một câu là được, lần sau đừng có tiếp tục đi theo đường đó nữa.
Về phần tiền tiêu vặt hàng tháng, hắn thực sự rất hiểu chuyện. Từ Thất
Tinh Quốc tới đây, Bộ Tranh vẫn chỉ là một đệ tử tạp dịch, số tiền này
khẳng định không đủ chi tiêu. Đôi khi, một tiền đồng cũng đủ làm khó anh hùng hảo hán. Trong khi đó, ở một một môn phái luyện khí như nơi này,
tiền để mua sắm tài liệu dùng cho luyện tập đóng vai trò rất quan trọng, bản thân bận rộn công việc, quên mất vấn đề này. Nếu đã là sơ suất của
bản thân thì sẽ thẳng thắn nhận sai, Hắc Hùng chính là một người như
vậy.
"Hai trăm lượng?" Bộ Tranh khó hiểu hỏi lại. Cho dù cộng cả thời gian
khi còn ở Thất Tinh Quốc thì cũng chưa tới hai tháng cơ mà.
"Ừm, tiền tiêu vặt hàng tháng đã bắt đầu được tính ngay từ ngày ngươi
vừa mới gia nhập, tuy nhiên điểm cống hiến thì không có. Vào thời điểm
tính toán tiền tiêu vặt hàng tháng, thời gian vào môn phái của ngươi
chính xác là một tháng mười ngày, tổng cộng một trăm ba mươi lượng, bảy
mươi lượng còn lại là tiền ta lì xì cho ngươi." Hắc Hùng nói ra.
"Tiền lì xì? Bảy mươi lượng?" Hai mắt Bộ Tranh lập tức phát sáng. 'Tiền
lì xì' là ba từ gã đặc biệt thích nghe, nhất là khi cấp trên nhắc đến
những từ này bởi riêng tiền món này không phải lì xì ngược lại.
"Ừm, ta đã xem qua hạn mức công tác của ngươi, không ngờ ngay tháng đầu
tiên ngươi đã có thể hoàn thành đủ số lượng Bồi Nguyên Đan phải luyện
chế, làm tốt lắm!" Hắc Hùng khen ngợi. Nguyên nhân hắn cho Bộ Tranh
nhiều tiền lì xì như vậy, ngoại trừ lý do cảm thấy vì mình đã quên bẵng
Bộ Tranh nên bù lại phần nào cho gã coi như xin lỗi, nhưng quan trọng
nhất chính là công tác của Bộ Tranh.
Thực ra, hắn và Lý Trí có cùng một quan điểm, cho dù Bộ Tranh có chút
thiên phú nhưng cũng phải mất một hai tháng gã mới có thể học hết, còn
để thực sự hoàn thành được nhiệm vụ luyện đan hàng tháng thì phải mấy
tháng sau. Có ngờ đâu, Bộ Tranh lại hoàn thành nhiệm vụ này từ ngay
tháng đầu tiên.
Thông qua những gì Sài Bỉnh đã nói, hắn đã biết được Bộ Tranh là một
người chịu khó, ngày nào gã cũng luyện tập thuật luyện đan. Có thiên phú lại chịu khó, người như vậy mới đáng được gọi là nhân tài, là mẫu người mà hắn thích nhất. Chỉ cần chịu khó là sẽ chiếm được cảm tình của hắn,
thiên phú thật ra không quá mức quan trọng.