"Người trở về khi nào thế?" Đông Phương Như Mộng không để ý đến người bên cạnh, vừa ăn vừa hỏi Bộ Tranh.
"Vừa mới đây thôi, ta còn chưa trở về... A, sư tỷ, sao tỷ lại biết ta đi ra ngoài?" Bộ Tranh trả lời xong liền cảm thấy hơi kỳ quái, chuyện mình ra ngoài dường như chỉ có mỗi Liễu Nhất Kiếm biết.
Cho dù Đông Phương Như Mộng lâu rồi không gặp Bộ Tranh thì cũng không thể cho rằng Bộ Tranh đi ra ngoài, cùng lắm là không có duyện gặp mặt, hoặc là do Bộ Tranh bế quan mới đúng.
Trừ phi nàng từng đi hỏi qua, nhưng Bộ Tranh thấy đối phương cũng không có khả năng để ý đến cái chuyện này, dù sao cũng không thân quen gì mấy, chẳng qua mới gặp nhau có hai lần mà thôi, à, đúng rồi, là ba lần.
"Ta biết là được, ngươi đi đi về về như thế nào, nghe nói ngươi không đi bằng huyền không thuyền." Đông Phương Như Mộng nói.
"À, ta có một loại trận khí có thể phụ trợ cho việc bay lượn trên không, nhanh lắm, ừm, hương vị này không tệ, cho ta thêm một túi lớn một túi nhỏ? Đương nhiên không phải, túi lớn như vậy này!" Bộ Tranh vừa đáp lời vừa nói với chủ sạp hàng, mua cái túi lớn gì đó.
Hiện tại Bộ Tranh mua đồ ăn vặt càng ngày càng nhiều, trước đó là ăn nếm thủ hương vị, nếu như ăn ngon mồm là hắn sẽ lập tức mua cả một đống.
"Cái trận khí gì? Ngươi nhảy tới nhảy lui trên không trung chẳng lẽ do dùng trận khí sao?" Đông Phương Như Mộng hỏi.
"Ừm, không phải là nhảy tới nhảy lui mà là bay tới bay lui." Bộ Tranh trực tiếp phản bác.
"Chính là nhảy tới nhảy lui!" Đông Phương Như Mộng nói, lời nói mang theo uy thế không được bàn cãi.
"Được rồi, nhảy tới nhảy lui." Bộ Tranh nói, hẳn chẳng dại gì tranh cãi với cô gái có tính khí hỷ nộ vô thường này, nếu ngươi ta không cẩn thận, lại quơ tay qua một phát, tánh mạng của ca không khéo gặp nguy hiểm.
"Đưa cái trận khí kia của ngươi cho ta chơi thử." Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh nói, ngữ khí vẫn mang uy thế bá đạo.
"... Nhìn kìa, heo biết bay." Bộ Tranh trầm mặc một lúc, sau đó chỉ về phía sau Đông Phương Như Mộng hô lên.
"?? Cái gì?" Đông Phương Như Mộng nhìn ra phía sau, sau đó đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vào lúc này nàng cũng minh bạch luôn, bản thân nàng đẫ bị Bộ Tranh đùa giỡn.
Vốn nàng sẽ không bị lừa bởi trò bịp đơn giản như vậy , chẳng qua là nàng không ngờ tới lại có người dám lừa nàng, cho nên mới dễ dàng trúng chiêu như vậy, mà không cần nói, đợi nàng quay đầu lại, Bộ Tranh nhất định đã chạy biệt dạng rồi.
Quả nhiên, khi nàng quay đầu lại, Bộ Tranh đã biến mất, nàng thử cảm nhận khí tức của Bộ Tranh nhưng lại hoàn toàn không cảm giác được, diều này làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, cũng chỉ có thể dậm chân một cái, sau đó rời đi.
"Mơ đi, đôi cánh này là bảo bối của ta, ngu gì cho cô mượn chơi, đi về trước đã, hừm, không thể trực tiếp trở về, bằng không bị nàng ta bắt được thì phiền toái to." Bộ Tranh đang đứng ăn trước một sạp hàng, kỳ thật hắn cũng không rời đi quá xa, có thể nói là rất gần, theo như suy nghĩ của hắn thì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Nếu như Đông Phương Như Mộng phát hiện ra chuyện này, nàng nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì nàng không cảm giác được sự tồn tại của Bộ Tranh trong khi Bộ Tranh lại đang ở gần ngay đó, không biết Bộ Tranh đã dùng cách nào.
Cũng không phải nàng cho rằng Bộ Tranh không thể che giấu khí tức, chẳng qua là không có khả năng che chắn hoàn toàn, hơn nữa khoảng cách còn gần như vậy.
Tiếp đó Bộ Tranh mua một ít thức ăn rồi từ một ngọn núi khác mà leo lên trên. Hắn cũng không sử dụng cánh bạc, chút khoảng cách ấy có thể hoàn toàn không cần đến cánh bạc, hơn nữa cánh bạc quá bắt mắt.
Bộ Tranh nghĩ rằng Đông Phương Như Mộng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi chờ đợi mình về, bất quá hiện tại nói không chừng nàng đang nổi nóng, vẫn nên cẩn thận thì hơn, chỉ cần trở lại bên cạnh lão đầu là an toàn, lão đầu vẫn có chút lực uy hiếp.
Sau khi trở về ngọn núi nơi Liễu Nhất Kiếm cư ngụ, Bộ Tranh phát hiện xung quanh không một bóng người, dường như rất an toàn, bất quá có một vấn đề xuất hiện, đó là hình như Liễu Nhất Kiếm không có mặt ở trên núi.
Mới đầu thì Bộ Tranh cũng không quan tâm lắm, Liễu Nhất Kiếm có khả năng là đi đâu đó, trước kia là vì trông chừng hắn nên lão mới phải ở đây mỗi ngày, hiện tại thì không cần nữa, nói không chừng Liễu Nhất Kiếm bận đi công chuyện hoặc họp mặt hảo hữu.
Thế là Bộ Tranh bắt đầu một mình một người ở trên ngọn tuyết phong này, tu luyện, luyện đan, đúc kiếm, luyện khí bận rộn đến nỗi chẳng còn thời gian đâu mà để tâm đến chuyện khác, ở thành thị dưới chân núi hắn cũng tìm được phân nhánh của tiêu cục Thuận Thông rồi thông qua tiêu cục này liên hệ với Tú Anh, rốt cuộc nhận được tin tức gần đây của Tú Anh.
Đồng thời, Bộ Tranh cũng thông qua tiêu cục Thuận Thông, đưa kim phiếu do mình đổi được cho Tư Đồ Kiều phát triển thương hội của Kim Tiền bang, còn có là thu mua tài liệu luyện chế chân khí đan.
Số tiền phát triển thương hội này chẳng qua là đầu tư mang tính thăm dò, nếu như không thành công thì Bộ Tranh sẽ thu hồi lại vốn đầu tư này, tiền sinh tiền, vốn hắn chưa có cơ hội để thực hiện kế hoạch này, hiện tại có Tư Đồ Kiều vận hành, hắn chỉ việc ngồi đợi lấy tiền thôi.
Để có được càng nhiều tiền hơn, Bộ Tranh vẫn có thể bỏ được một vài món tiền nhỏ, đương nhiên, hắn cũng không cung cấp toàn bộ tiền cho Tư Đồ Kiều, mặc dù biết hiện tại càng nhiều tiền sẽ càng nhanh kiếm được tiền, nhưng hắn vẫn không muốn cấp hết, bởi vì hắn không chắc lắm chuyện đầu tư này có thể sinh lợi nhuận hay không, hắn không muốn được ăn cả ngã về không.
Trên thực tế, coi như là hạng mục trăm phần trăm thành công thì Bộ Tranh cũng không nhất định dốc hết toàn bộ, hắn cảm thấy để tiền bên người mình vẫn là an toàn nhất.
Bất quá, dù là như thế cũng không vấn đề gì, sau khi Tư Đồ Kiều nhận được tiền tài trợ của Bộ Tranh, cộng với con đường đặc thù của bản thân Bộ Tranh, rất nhanh đã khiến sinh ý của thương hội phát triển như vũ bão, làm cho vui sướng nhảy nhót không thôi.
Trong đó, tiêu cục Thuận Thông mang tác dụng rất lớn, nếu không nhờ tiêu cục Thuận Thông vận chuyển tiền bạc thuận lợi thì hắn phải cần thời gian rất dài để trao đổi tư nguyên lẫn nhau.
Tuy nhiên, nếu như dùng tiêu cục Thuận Thông để trao đổi tin tức thì không được như thế, chẳng hạn như vụ Bộ Tranh truyền tin tức cho Tú Anh, phải mất đến tròn hai tháng mới truyền đến người nhận, đây vẫn còn coi là nhanh đấy.
Hai tháng thời gian, có thể xảy ra biết bao nhiêu chuyện a!!
Đương nhiên, cũng đành chịu thôi, trước tiên xem thư Tú Anh gửi đến đã...
Lúc sau, Bộ Tranh chỉ có thể cảm thán thời gian tháng đích xác có thể phát sinh rất nhiều chuyện, vài ngày đầu, Bộ Tranh sống cuộc sống một mình, mỗi ngày bận rộn tu luyện, luyện tập cái này cái kia, không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng về lâu về dài, Bộ Tranh phát hiện ra sự tình tựa hồ có điểm kỳ quái, vì sao đã lâu như vậy, lão đầu kia vẫn chưa xuất hiện chứ?
Bộ Tranh cảm thấy kỳ quái cho nên quyết định đi tổng đàn hỏi thăm tình huống một chút, dù sao cũng rất gần, vi thế, hắn liền "đạp mây" mà đi.
"Ngươi nói Liễu sư thúc hả, ông ấy nói đi ra ngoài tìm người chế tạo trận binh, chuyện này cần có thời gian, hiện tại mới chỉ hơn hai tháng mà thôi, nói không chừng còn phải thêm mấy tháng nữa, điều này rất bình thường."
Người trả lời vấn đề này của Bộ Tranh không phải ai khác mà chính là Đông Phương Như Mộng, cũng không biết như thế nào, sau khi Bộ Tranh xuất hiện trên tầng mây không lâu thì nàng liền xuất hiện.
Sự xuất hiện của nàng làm cho Bộ Tranh hoảng sợ, chuẩn bị một vài động tác đề phòng, khiến cho tốc độ hơi chút đình trệ.
Khi đó, Bộ Tranh thật sự không nghĩ đến chuyện nàng xuất hiện một cách vô thanh vô tức, vốn lấy công lực của nàng, đây là điều rất bình thường, nhưng hắn không tài nào hiểu nổi, vì sao ta vừa xuất hiện là cô liền xuất hiện luôn.
Đương nhiên, Bộ Tranh không hỏi vấn đề này, nghĩ rằng đây có thể chỉ là sự trùng hợp, dù sao mấy lần trước đi xuống thành thị bên dưới cũng không thấy nàng xuất hiện.
Do đó hắn cũng không nghĩ sâu xa thêm về chuyện này nữa, người ta cũng không có lý do gì mà nhìn chằm chằm vào mình.
Vì thế, Bộ Tranh liền cất tiếng chào hỏi với Đông Phương Như Mộng, cũng nói ra nguyên nhân vì sao bản thân lại đến tổng đàn, sau đó có được đáp án này.
"Chế tạo trận binh? Chẳng lẽ là cái thanh kia sao? Cũng đúng, dùng thanh kia có khả năng sẽ tạo ra linh khí, thời gian lâu một chút là rất bình thường, bất quá, ta có chút không hiểu nỗi Liễu sư thúc này, lão ta rõ ràng sử dụng kiếm, vì sao lại muốn chế tạo ra trường trọng binh khí (binh khí dài và nặng)?" Khi Bộ Tranh nói đến đây thì hơi chút kỳ quái.
Người sử dụng kiếm cũng có thể sử dụng đao hoặc binh khí ngắn bởi vì các thứ đó có đặc tính gần gần tương tự nhau, nhưng trường trọng binh khí thì cơ hồ không có điểm gì chung, không có khả năng thay thế được.
có một số người thích dùng trận binh cao cấp hơn để thay thế trận binh của mình, dù cho không phải lĩnh vực mình am hiểu nhưng vẫn có thể thích ứng một chút, quan trọng nhất là uy lực của trận binh được tăng cường.
Nhưng Bộ Tranh khẳng định, Liễu Nhất Kiếm tuyệt đối không phải người am hiểu trường trọng binh khí.
"Do ngươi còn chưa biết, Liễu sư thúc có vợ đó..." Đông Phương Như Mộng nói.
"Không thể nào, ai chịu gả cho lão đầu như hắn chứ?" Bộ Tranh nhịn không được phun ra ngay một câu, đương nhiên, điều này không đại biểu cho hắn cũng là một người đáng để cho người ta phó thác chung thân.
Đông Phương Như Mộng trợn mắt nhìn Bộ Tranh, ánh mắt rõ ràng đang nói, ngươi cũng không phải thứ gì tốt đẹp.
Tiếp theo, nàng nói :"Thê tử của Liễu sư thúc từng là một trong tứ đại tiên tử của Đỉnh Thiên thần giáo chúng ta, hơn nữa vũ lực cực cao, năm đó có rất nhiều người theo đuổi bà ấy, cũng không biết tại sao Liễu sư thúc lại được lọt vào mắt xanh, có lẽ là nhìn trúng thiên phú của Liễu sư thúc, chẳng qua không nghĩ tới Liễu sư thúc lại lãng phí thiên phú của ngài ấy như vậy."
"À, vậy cho ta hỏi, thê tử của lão đầu có phải sử dụng trường trọng binh khí hay không, với lại, có phải bà ấy ghét bỏ lão đầu rồi sau đó ra đi?" Bộ Tranh hỏi, cô nói nửa ngày, tựa hồ cũng không nói vào trọng điểm.
"Đúng vậy, bà ấy sử dụng một thanh chiến mâu..."
"..." Bộ Tranh hết biết nói gì rồi, trước kia vốn hắn nghĩ rằng cái bộ phận liêm đao kia có khả năng là vì gia tăng sức chiến đấu, nhưng không nghĩ tới vốn đó là tạo hình của chiến mâu,
Tạo hình của chiến mâu này chẳng khác nào là đặt cái liêm đao ở phía trên cán, nhất là cái liêm đao này còn rất lớn, thê tử của lão đầu này xem ra là một người hung mãnh.
"Vậy nhất định là đưa cho bà ta rồi." Bộ Tranh gật đầu nói, tựa hồ hắn cũng không muốn hỏi về nguyên nhân vì sao vợ chồng Liễu Nhất Kiếm chia cách, có lẽ bởi vì hắn cảm thấy điều này quá bình thường, không cần thiết phải hỏi.
Ừm, ngươi giống như Liễu Nhất Kiếm, bị vứt bỏ là rất bình thường.
"Đúng vậy, cũng không biết bà ấy có vừa ý thanh trận binh này hay không, dù là linh khí nhưng thân phận hiện tại của bà ấy thật sự không đơn giản a."
"Chẳng lẽ bà ấy không ở trong Đỉnh Thiên thần giáo sao?" Bộ Tranh có chút nghi hoặc, nếu như là Đỉnh Thiên thần giáo thì linh khí đã là giới hạn rồi, binh khí Liễu Nhất Kiếm chẳng qua chỉ là bảo khí cực phẩm, hơn nữa lão còn là đệ nhị cao thủ.