Độc Bộ

Chương 243: Chương 243: Một đi không trở lại!




"Vào ba mươi năm trước bà ấy đã ly khai Đỉnh Thiên thần giáo, trở thành đệ tử của Tam Hoa phái, thế lực cấp huyền nhất phẩm, không bao lâu sau, khoảng mấy năm thì phải, bà ấy lại tiến vào một thế lực cấp địa cửu phẩm, về sau thì ta không biết nữa, bất quá ta đoán rằng với thiên phú của bà ấy, hiện tại hẳn là đang ở trong thế lực cấp địa thất phẩm trở lên." Đông Phương Như Mộng nói.

"Ừm..." Bộ Tranh minh bạch, nữ nhân mạnh mẽ như thế một lòng hướng về phía trước, còn Liễu Nhất Kiếm lại là một nam nhân "mê muội mất cả ý chí" chẳng khác nào trói buộc tiền đồ của bà, tách biệt nhau ra cũng xem như là hợp lý.

Quả thật Bộ Tranh không đoán sai biệt lắm, Liễu Nhất Kiếm vốn có thể tiến chung bước với thê tử của mình, thậm chí có khả năng tiến xa hơn cả vị thê tử này, nhưng vấn đề là sở thích của Liễu Nhất Kiếm nằm ở đúc kiếm thuật mà không phải là vũ kỹ.

Đối với chuyện này, vợ chồng hai người không biết đã gây lộn với nhau bao nhiêu lần, cuối cùng, bà ta chỉ có thể rời đi, độc bước trên con đường võ đạo của mình.

Trong chuyện này không thể phán xét bà tàn nhẫn, đổi lại vị trí của hai người mà nói, Liễu Nhất Kiếm không phải cũng độc bước trên con đường đúc kiếm của mình hay sao.

Chỉ có điều, tuy rằng là nói hai người tách ra, nhưng vẫn có liên lạc với nhau, cũng không phải là hoàn toàn cắt đứt liên hệ...

"Nghe nói hàng năm bà ấy hay cho người đưa thư cho Liễu sư thúc, cũng không biết nội dung trong thư là gì, Liễu sư thúc cũng không nói gì, chúng ta chẳng ai biết cả." Đông Phương Như Mộng nói.

"Vậy xem ra bà ấy vẫn còn vương vấn lão đầu a, thật không biết lão đầu kia có cái điểm gì mà có thể khiến cho người ta nhớ nhung." Bộ Tranh khoát tay nói.

"Ta cho ngươi biết, thời Liễu sư thúc còn trẻ thì thúc ấy là một tiểu sinh anh tuấn, ngươi có tin hay không?" Đông Phương Như Mộng cười hỏi.

"Tin mới lạ!" Bộ Tranh lắc đầu như trống bỏi, điều này đương nhiên không phải do vấn đề hình tượng của Liễu Nhất Kiếm, chẳng qua là hắn thuần túy không tin mà thôi.

Trên thực tế, tuy rằng Liễu Nhất Kiếm đã già cũng như rất lôi thôi lếch thếch, chỉ quan tâm đến đúc kiếm thuật, nhưng vóc dáng của lão thẳng tắp, hai mắt có thần, nhận xét một cách khách quan thì chính là một lão đầu đẹp trai.

Bất quá, người thê tử coi trọng hắn cũng không phải chỉ vì vậy, là do duyên phận của hai người, với lại Liễu Nhất Kiếm từng chỉ dẫn cho bà rất nhiều trên đường võ đạo, giúp bà bớt đi không ít đường vòng.

Trên thực tế, thành tựu bà có được ngày hôm nay có sự góp công không nhỏ của Liễu Nhất Kiếm.

"Vậy ta không nói nữa." Đông Phương Như Mộng cười cười.

"Nếu lão đầu bận đi chuẩn vị lễ vật cho vợ của lão thì ta đây cũng không còn chuyện gì nữa, ta xin về trước, tái kiến nhé sư tỷ." Bộ Tranh quay đầu, 'nhảy tới nhảy lui' về phía sau để trở về.

"Lại còn muốn chạy trốn?" Khi Bộ Tranh còn chưa nhảy ra quá xa thì Đông Phương Như Mộng đã đứng ở phía trước Bộ Tranh, nhìn Bộ Tranh với vẻ mặt sặc mùi dâm à không nham hiểm.

"Trốn cái gì a, ta quay về mà. Mục đích ta đến tổng đàn chỉ là hỏi thăm một chút tình huống của lão đầu, cô đã trả lời vấn đề của ta rồi, vậy ta còn đi làm gì chứ?" Bộ Tranh cười nói.

"Chuyện lần trước ngươi gạt ta, giờ tính sao đây?" Đông Phương Như Mộng hỏi.

"Lần trước? Nào có a, ta không gạt cô." Bộ Tranh lắc đầu nói.

"Còn chày cối, thế ngươi nói con heo biết bay là sao?" Đông Phương Như Mộng nhìn chằm chằm Bộ Tranh, nếu ngươi không giải thích được vấn đề này, ta nhất định sẽ cho người đẹp mặt.

"A, cái đó là do ta nhìn lầm." Bộ Tranh lập tức nói.

"..." Đông Phương Như Mộng trầm mặc một hồi, Bộ Tranh quả thật là da mặt quá dày, nói dối trơ trẽn và dứt khoát như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp qua.

"Được rồi, coi như ngươi nhìn lầm, hiện tại ngươi có mang theo cái trận khí kia không? Vì cớ gì ta không cảm giác được?" Đông Phương Như Mộng tương đối hiếu kỳ với trận khí của Bộ Tranh, nếu chỉ dựa vào nói suông, nàng không tin Bộ Tranh có thể đi đi về về trong vòng hai tháng.

"Không có, khoảng cách ngắn như vậy, ta chẳng cần phải mang." Bộ Tranh cười nói, không có ý định lấy cánh bạc ra.

"Lấy ra cho ta xem." Đông Phương Như Mộng duỗi tay nói..

"..., được rồi, có thể cho cô xem, nhưng cô không được cướp của ta." Bộ Tranh nói trước đề phòng, nhưng tác dụng của câu nó này quá nhỏ, cũng đành chịu thôi, cánh bạc có thể không có, có thể làm tiếp, mạng nhỏ quan trọng hơn a.

"Hừ, ngươi cho sư tỷ ta đây là người như thế nào chứ... Thứ này dùng như thế nào?" Đông Phương Như Mộng vừa khinh thường nói, vừa cầm lấy cánh bạc của Bộ Tranh, tuy rằng không biết dùng như thế nào nhưng nàng cũng biết đeo cái này trên lưng.

Sau khi trận khí được đeo lên trên người nàng thì nó tự động co duỗi cho phù hợp với kích thước cơ thể, công này chỉ cần một vài trận pháp là thực hiện được, đối với Bộ Tranh mà nói đây là chuyện nhỏ, hắn tự nhiên sẽ bỏ thêm vào.

"Rất đơn giản, cô chưa luyện hóa trận khí này cho nên cô chỉ cần mở trận pháp ra, để ta dạy cho cô." Bộ Tranh nói, trận khí chưa được luyện hóa cũng có thể cho người khác sử dụng, chỉ cần mở trận pháp ra là có thể tạm thời sử dụng.

Một lúc sau...

"Ha ha, cái này chơi vui quá đi..." Thanh âm vui vẻ của Đông Phương Như Mộng dần dần đi xa, lúc mới tập làm quen thì có chút quay cuồng, hiện tại sau khi quen thuộc rồi thì nàng bắt đầu hưởng thục khoái hoạt bay lượn trên không.

Chỉ có điều là...

"Xem ra hôm nay ta không có hy vọng lấy được trở lại rồi, quên đi, trở về vậy." Bộ Tranh đã đoán được kết quả này, Đông Phương Như Mộng mang theo cánh bạc của hắn một đi không trở lại, ít nhất là hôm nay sẽ thế.

Vì vậy, Bộ Tranh đành phải quay về, bắt đầu cuộc sống hằng ngày của hắn, hiện tại hắn cảm thấy mình cần phải tạo ra một bộ cánh bạc nữa, lần này phải tốt hơn một chút, trực tiếp dung nhập vào sau lưng của mình, người ta sẽ không còn cơ hội lấy đi nữa.

Bất quá, trận khí đã có thể dung nhập vào cơ thể thì bình thường đều là linh khí.

Một trong những giá trị của linh khí chính là ở điểm này, có thể dụng nhập vào bên trong cơ thể, có thể tùy tâm sở dục lấy ra, bất quá, cơ thể người dung nhập trận khí cũng có hạn chế, mà cái hạn chế này chủ yếu là nhìn vào thực lực.

Như Bộ Tranh hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể dung nhập một món trận khí, nếu như hắn dung nhập ngân cánh vào thì quả thật có hơi lãng phí, nhưng Bộ Tranh tựa hồ là người không biết lãng phí là gì.

Từ đó, Bộ Tranh lại bắt đầu cuộc sống thường nhật của mình tại nơi này, mặc dù không có Liễu Nhất Kiếm nhưng hắn cũng là bế quan mỗi ngày, dường như thơi gian có chút không đủ dùng.

Bộ Tranh đột nhiên cảm thấy được, mặc dù nói học nhiều ấm thân nhưng nếu như học quá nhiều thì không có khả năng học thành tất cả, sau này khỏi nói việc đi học cái khác, trước tiên phải nắm vững những kỹ năng hiện tại cái đã.

Thơi gian trôi qua nửa tháng, ba kỹ năng luyện khí, luyện đan và đúc kiếm của Bộ Tranh đều tăng đến đỉnh phong, đỉnh phong trước mắt, bởi vì hắn chưa tìm được người dạy cho hắn nữa, nhưng đây không có nghĩa là hắn có thể buông bỏ ba kỹ năng nay.

Luyện đan, luyện khí và đúc kiếm đều là con đường kiếm tiền, hiện tại mỗi ngày hắn đều luyện chế chân khí cũng như thuận tiện đúc kiếm luyện khí, đại lượng tích lũy đều thông qua tiêu cục Thuận Thông chia cho Tư Đồ Kiều.

Bất quá, nếu so với trước kia thì thời gian dành cho ba kỹ năng này đã ít hơn rất nhiều, Bộ Tranh bắt đầu chăm chỉ tu luyện gia tăng cấp bậc, hiện tại hắn muốn nhanh chóng tiếp cận lục mạch tam trọng thiên.

Lục mạch tam trọng thiên, mặc dù vẫn đứng hàng bét ở tổng đàn, nhưng cũng không đến nỗi bét đáy, so với tình huống ngay cả lót đáy cũng không bằng trước kia thì đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi.

Chiếu theo tốc độ hiện tại của hắn thì không đến một năm là hắn có thể đột phá đến thất mạch, có thể đuổi kịp đệ tử thiên tài của nơi này rồi, chỉ bất quá, dường như hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, hẳn phải nhanh hơn nữa chút nữa, tiếp tục tiến về phía trước.

Hiện giờ hỏi hắn vì sao phải tiến về phía trước thì hắn sẽ không trả lời được, chỉ biết nói ta cảm thấy sẽ hữu dụng cho sau này.

"Bộ Tranh!"

Một ngày nọ, Bộ Tranh đang nấu cơm trưa, từ sau khi Liễu Nhất Kiếm đi vắng thì không có người đưa cơm, hắn chỉ đành tự thân nấu những món dược thiện mỹ vị kia.

Mà vào lúc này, từ bên ngoài truyền tới một thanh âm thánh thót, sau đó một cô gái xinh đẹp và đáng yếu từ trên trời giáng xuống, phía sau có một đôi cánh bạc tinh xảo, điều này khiến cho nàng đứng dưới ánh mặt trời trở nên hết sức xinh đẹp.

Tuy nhiên, Bộ Tranh không được nhìn thấy tình cảnh này bởi vì hắn còn đang bận nấu cơm dưới bếp, từ vị trí cửa sổ phòng bếp cũng không thể nhìn thấy vị trí cô gái hạ xuống, quan trọng nhất là Bộ Tranh căn bản không muốn đi ra ngoài xem, bởi vì từ thanh âm thì hắn đã biết người đến là ai.

Người đến chính là Đông Phương Như Mộng, không biết hôm nay vì sao nàng lại tới nơi này, chẳng lẽ là đến trả cánh bạc bị nàng chiếm đoạt hơn nửa tháng sao?

"Ta đang nấu cơm, cô có chuyện gì có thể nói thẳng, nếu như không có chuyện gì thì không tiễn." Bộ Tranh nói thẳng.

"Vốn là ta đến để trả đồ cho ngươi, với cái thái độ này của ngươi, ta quyết định dùng thêm vài ngày nữa." Đông Phương Như Mộng không hề có chút thành tâm nói, rất rõ ràng, cho dù không vì vậy, nàng cũng không chắc nàng sẽ trả lại đồ.

"Biết rồi, cô chính là một phường vô lại." Bộ Tranh nói thẳng.

"Ngươi nói cái gì?" Thanh âm của Đông Phương Như Mộng lập tức chuyển tông cao chót vót, vọt vào phóng bếp, cảm giác như muốn lột cái bàn.

"Ta nói, cô chính là một phường vô lại." Bộ Tranh sổ toẹt không chút ngại ngần. Bộ Tranh không cam lòng yếu thế nói, đồng thời nói thầm một câu :"Có dũng khí cô trả đồ lại cho ta."

"Hì hì, ta chẳng phải là phương loại gì sất, ta là nữ hài tử." Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh, sau đó cười nói, vừa rồi chẳng qua là nàng muốn dọa Bộ Tranh chơi, kỳ thật nàng cầm đồ của Bộ Tranh mãi cũng có chút ngượng ngùng, hiện tại đâu dễ dàng gây phiền phức cho Bộ Tranh.

Thật sự là cầm đồ của người ta cũng chẳng dễ dàng gì...

"Thơm quá đi, a, mùi vị còn rất không tồi, đây là do ngươi làm sao?" Đông Phương Như Mộng nhìn trên kệ bếp bày biện một vài thức ăn, thoạt nhìn sắc hương đủ đầy, cầm lấy một đôi đũa bắt đầu ăn thử, sau đó hai mắt liền sáng lên.

Bộ Tranh đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo, không khéo sau này lại có thêm một người ăn chực mất, nhất là Đông Phương Như Mộng có cái tính cách nhàm chán này, tính khả thi của việc này rất ư là cao.

"Có chuyện gì cô nói thẳng đi, ta biết chắc con cú nhà cô chẳng không đâu mà đến đây cả." Bộ Tranh nói.

"Ngươi mới là con cú, ta tới tìm ngươi là để báo cho ngươi biết một chuyện, thi đấu môn phái sẽ được cử hàng vào tháng sau, dựa theo lệ thường thì ngươi phải tham gia, bất quá ngươi yên tâm, ngươi chỉ tham gia cuộc thi đấu của tân đệ tử, không có cao thủ quá mạnh mẽ, chẳng qua thực lực của ngươi hơi yếu, cố gắng tu luyện đi." Đông Phương Như Mộng nói.

"Cái cuộc thi đấu đó, nếu như thua có bị trừng phạt gì không?" Bộ Tranh trực tiếp hỏi.

"..." Đông Phương Như Mộng tắt tiếng, không ngờ ngươi chỉ nghĩ đến thua a, ngươi căn bản không nghĩ đến thắng nữa, bất quá cũng đúng, lấy thực lực của ngươi, trong số các tân đệ tử thì chắc khoảng tám phần trong số đó có thể diệt ngươi.

Trở thành đệ tử của Đỉnh Thiên thần giáo, thấp nhất cũng phải có cảnh giới lục mạch, hơn nữa, bởi vì cạnh tranh kịch liệt cho nên cảnh giới lục mạch phải xô đẩy nhau mà vào, lục mạch tam trọng thiên có thể coi là kém cỏi nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.