Độc Bộ

Chương 244: Chương 244: Một tháng sau!




"Thật ra thua cuộc không có vấn đề gì, nhưng tài nguyên tu luyện của ngươi sẽ bị tước bớt." Đông Phương Như Mộng nói.

Môn phái chính là như thế đó, không có khả năng mãi chiếu cố ngươi được, nếu như bản thân ngươi không cố gắng nỗi lực thì tài nguyên tu luyện sẽ giảm bớt, thậm chí hoàn toàn bị lấy lại.

"Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng là cái gì ghê gớm lắm, chẳng qua là bớt đi một chút chân nguyên đan mà thôi." Bộ Tranh coi như yên tâm, dù sao hắn luôn chỉ dùng tài nguyên tu luyện của hắn, tài nguyên môn phái phân cho thì hắn đều đem đi bán cả.

"Không chỉ giảm bớt chân nguyên đan mà công pháp cũng không được xem, trừ phi dùng giá trị cống hiến để đổi." Đông Phương Như Mộng nói, bình thường trong môn phái sẽ có một vài công pháp cho đệ tử học tập miễn phí, chỉ khi nào bắt đầu tiến giai mới có thể dùng giá trị cống hiến để đổi.

"Không sao cả!" Bộ Tranh chẳng chút quan tâm nói, hắn vốn không có nhu cầu đối với công pháp, phỏng chừng thiên hạ này cũng chỉ có mình hắn là đặc biệt như vậy, những người khác nếu như không có môn phái cung cấp tài nguyên và công pháp miễn phí thì căn bản không thể gia tăng thực lực, tuy nhiên như đã nói, hắn từ trước đến giờ đều không cần.

Tài nguyên tu luyện luôn luôn được tự mình luyện chế, mà công pháp, cho dù dạy hắn cũng vô dùng, hắn chẳng phải cần bản thân lĩnh ngộ, chỉ cần nhìn là được rồi.

Nói thật, Bộ Tranh ở Đỉnh Thiên thần giáo này, cơ hồ không sử dụng tư nguyên của môn phái, tài nguyên mà hắn dùng đều là của Liễu Nhất Kiếm, cho nên hắn chỉ thiếu nợ mỗi Liễu Nhất Kiếm.

Về phần tài nguyên của Liễu Nhất Kiếm có phải do môn phái cung cấp hay không thì đó là chuyện của Liễu Nhất Kiếm, không thể chơi phương pháp bắc cầu như kiểu Liễu Nhất Kiếm nhận đồ của môn phái mà từ đó suy ra Bộ Tranh thiếu nợ môn phái, bởi vì môn phái sẽ không vì như vậy mà không cung cấp tài nguyên cho Liễu Nhất Kiếm, đây vốn là những thứ Liễu Nhất Kiếm đáng được hưởng.

"Chuyện này mà không sao cả á? Vậy ngươi thắng hay thua cũng không sao cả, bất quá ngươi chỉ cần thắng được một trận là có thể giảm thiểu hình phạt, thắng càng nhiều thì càng giảm, nếu như thông qua dự tuyển, vậy thì hoàn toàn không vấn đề gì hết. Chẳng qua lấy thực lực của ngươi, ta nghĩ, chắc ngươi không thông qua dự tuyển được đâu." Đông Phương Như Mộng nói thẳng.

"Ừm, rất thấp, trong luận võ lại không thể dùng mấy thứ đồ kia, nếu như chỉ dựa vào vũ lực thì khó cho ta lắm." Bộ Tranh gật đầu nói.

"Hết cách rồi, dù sao cũng là luận võ, điểm đến là dứng, ngươi có sát chiêu gì thì tự mình biết là được, hơn nữa giữ miếng cho mình mới tốt." Đông Phương Như Mộng nói.

"Cũng đúng, dù sao chỉ là luận võ mà thôi, không cần phải dùng, đó đều là tiền a." Bộ Tranh gật gật đầu, tán thành, chẳng qua cái vế câu cuối cùng kia lại làm cho Đông Phương Như Mộng muốn á thở.

"Ngươi vốn là đệ tử của Liễu sư thúc, hẳn là có thể trực tiếp tiến vào đấu loại, đến lúc đó thẳng được một trận là tốt rồi, vốn dĩ với thực lực của ngươi, còn không bằng tham gia đấu loại, thắng một trận rồi tính một trận." Đông Phương Như Mộng nói.

"Như vậy cũng hay a, ta cũng không cần tham gia đấu loại chi cho phiền toái, một lần định thắng thua." Bộ Tranh lập tức nói. Đối với hắn, thắng thua không quan trọng, quan trọng là thời gian không thể bị lãng phí.

"Không được, ta đã an bài xong xuôi cho ngươi rồi, một tháng này ngươi chăm chỉ tu luyện cho ta." Đông Phương Như Mộng nói.

"Cô sắp xếp cái gì cho ta xong xuôi?" Bộ Tranh có chút nghi hoặc nhìn Đông Phương Như Mộng, tại sao cô phải an bài chuyện này cho ta, cô có cái quyền lợi này sao?"

"Ngươi không cần phải xen vào, dù sao ngươi chăm chỉ tu luyện cho ta là được, trong vòng một tháng này, ngươi nhất định phải tăng lên cho ta năm... Quên đi, tăng lên ba trọng thiên là được, cũng không thể yêu cầu quá cao." Sau khi Đông Phương Như Mộng nói xong liền rời đi, bất quá trước khi rời đi còn thuận tay lấy đi một số thức ăn trưa của Bộ Tranh.

Vào lúc này Đông Phương Như Mộng cũng không chú ý tới thực lực của Bộ Tranh, vẫn cho rằng Bộ Tranh có cảnh giới hơn ngũ mạch một chút, bởi vì lần đầu tiên nàng gặp được Bộ Tranh thì hắn vẫn còn ở giai đoạn tứ mạch, khi đó rất dễ dàng nhìn ra, thời gian chưa đến mười tháng, nàng có thể đoán rằng thực lực của Bộ Tranh đã là ngũ mạch kỳ thật đây là một đánh giá cao.

Dựa theo tình huống bình thường, mười tháng có thể đột phá cảnh giới ngũ mạch đã rất không thể tưởng tượng nổi rồi, càng khỏi nói đến thứ khác.

Lần gặp Bộ Tranh chạy như bay trên tầng mây, còn có khinh công túng vân thê kia, nàng đã cảm thấy có một trận khí đang hoạt động, không phát giác ra đó là chân khí, nhất là sau khi nàng chiếm được cánh bạc của Bộ Tranh thì càng khẳng đinh điều này.

Với lại, Bộ Tranh khống chế vô cùng khéo léo, cơ hồ không có chút chân khí nào tiết ra ngoài, hơn nữa Đông Phương Như Mộng cũng không quá chú ý đến vấn đề này cho nên không hỏi thăm qua, tự nhiên cũng không biết.

Nếu không phải trước kia Bộ Tranh bij Liễu Nhất Kiếm mang tới đây ép bái sư, phỏng chừng ngay cả trước đó nàng cũng không biết thực lực của Bộ Tranh, hơn nữa chẳng qua là bởi vì có nhân tố Liễu Nhất Kiếm mới có thể khiến nàng tò mà kiểm tra một chút, kết quả phát hiện Bộ Tranh cảnh giới chỉ vẻn vẹn tứ mạch mà thôi.

Cũng chính vì vậy mà gây ra hiểu nhầm, khiến nàng mới mạnh miệng yêu cầu Bộ Tranh tăng lên ba trọng thiên vòng một tháng, vốn ở cảnh giới ngũ mạch, cái tam trọng thiên mà nàng yêu cầu chẳng qua là nàng nói thách, muốn khích lệ Bộ Tranh mà thôi, hiện tại lại là trong cảnh giới lục mạch tăng lên ba trọng thiên, việc này cho dù là chính nàng ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được một tháng tăng lên một trọng thiên.

Khi nàng còn ở cảnh giới lục mạch, thời gian từ lục mạch nhất trọng thiên tới nhị trọng thiên nàng tu luyện mất hơn hai mươi ngày.

Nếu như đổi lại thành người khác, nhất định sẽ tranh luận với Đông Phương Như Mộng rằng đây là điều không có khả năng, nhưng Bộ Tranh lại không hề biết điều này, không biết sự khó khăn là lớn cỡ nào, cơ hồ là nhiệm vụ bất khả thi, đây vẫn còn là đứng ở trên lập trường của thiên tài, nếu như đứng ở góc độ người thường thì chuyện này căn bản không thể làm được, lão tử xin kiếu.

Bộ Tranh không biết sự khó khăn trong đó cho nên hắn liền liều mạng tu luyện, liều mạng thăng cấp bậc, nhất định phải hoàn thành việc đề thăng thêm ba trọng thiên.

Vì để tăng thực lực lên, hắn ngoại trừ mỗi ngày luyện đan vài lần thì chủ yếu đều chìm trong tu luyện, cũng bắt đầu từ đó, mỗi ngày đều có người tới đưa cơm cho hắn, có thể là bởi vì được sự an bài của Đông Phương Như Mộng, giúp hắn có thể an tâm tu luyện, đặt toàn bộ thời gian vào tu luyện.

Mà sau khi Bộ Tranh toàn tâm toàn ý vào trong việc tu luyện, thiên phú võ đạo kinh người của hắn liền xuất hiện, hắn một đường thế như chẻ tre trùng kích cảnh giới, trong vòng một tháng, không ngờ thật sự hoàn thành xong cái nhiệm vụ bất khả thi kia, thậm chí có thể nói là hoàn thành vượt mức.

Vốn Bộ Tranh vừa mới đột phá lục mạch tam trọng thiên không lâu, mà hiện tại hắn lục mạch tam trọng thiên hậu kỳ rồi, tin tưởng không bao lâu sau là có thể tới đỉnh phong.

Vài ngày cuối cùng, Bộ Tranh cũng không tiếp tục đề thăng cảnh giới nữa, hắn bắt đầu luyện kiếm, thích ứng với cảnh giới thực lực hiện tại, nếu như không thích ứng, tin tưởng đến lúc thi đấu sẽ không phát huy ra được toàn bộ thực lực.

Còn có một chuyện, đó là trong một tháng này, Liễu Nhất Kiếm vẫn chưa trở về, thậm chí cả tin tức cũng không có.

"Bộ Tranh!"

Đông Phương Như Mộng lại giáng từ trên trời xuống, giương đôi cánh mỹ lệ lóa mắt kia, sau khi đáp xuống đất liền hô gọi Bộ Tranh.

"Sư tỷ, tỷ đến rồi đấy à." Vào lúc này Bộ Tranh đang nghỉ ngơi, thưởng thức trà tuyết ngưng đặc sản trên tuyết phong, cảm giác thấm đậm lòng người này quả thật rất sảng khoái.

"Đừng nói cho ta biết rằng cả một tháng này người đều ngồi đây uống trà, nhiệm vụ ta giao ngươi đã hoàn thành chưa?" Đông Phương Như Mộng cười hỏi, lời nói này thật ra đều là nói giỡn, nàng biết Bộ Tranh rất cố gắng tu luyện trong một tháng này, có người đã báo cáo cho nàng biết.

"Đương nhiên hoàn thành xong rồi, thật sự là mệt chết ta, nếu như không phải ta thiên tư thông minh thì khó có thể hoàn thành nhiệm vụ này." Bộ Tranh nói, đồng thời không quên tâng bốc mình một câu, hiện tại không ai khích lệ mình thì để tự mình khích lệ vậy.

"Ha ha, ngươi mà thiên tư thông minh, thật sự là muốn chọc cười người ta mà, được rồi, hiện tại để ta khảo ngươi, ta sẽ hạ thấp cảnh giới để đánh một trận với ngươi." Đông Phương Như Mộng nói.

"Được, có cô bồi luyện là tốt nhất." Bộ Tranh lập tức lên tiếng, đối tượng bồi luyện tốt nhất chính là cao thủ áp chế cảnh giới của mình xuống để giúp ngươi tôi luyện vũ kỹ, so với việc tìm một người có thực lực ngang mình để tôi luyện cũng không sai biệt lắm, nhưng người làm bồi luyện tốt nhất vẫn nên có vũ kỹ hơn xa mình.

Không quản áp chế thực lực cảnh giới như thế nào, kỹ xảo khẳng định vẫn tồn tại như cũ, đây là thứ không cách nào áp chế được.

"Đợt chút đã, để ta thu cánh lại trước đã, tránh bị ngươi đánh hỏng." Đông Phương Như Mộng nói, tiếp theo thu đôi cánh bạc trên người vào bên trong vòng tay càn khôn của mình, dường như nàng rất quý trọng đôi cánh bạc này, đồng thời cũng có một loại cảm giác đây là bảo bối của nàng.

Điều này làm khuôn mặt của Bộ Tranh có chút nhăn nhúm, thứ này rõ ràng là của ta mà!

"Được rồi, có thể bắt đầu. Ta cũng không cần binh khí..." Đông Phương Như Mộng triển khai thủ thế, ra hiệu cho Bộ Tranh bắt đầu, nàng nghĩ rằng mình có thể sử dụng chân khí, Bộ Tranh dùng trận binh cũng coi như chiếm tiện nghi.

"Vậy thì tốt, ta tới đây." Bộ Tranh lấy ra hắc kiếm của hắn, kỳ thật thanh hắc kiếm này rất thú vị, nếu như đấu võ luận bàn thuần túy thì nó hết sức dữu dụng.

"Ngươi không dùng trận binh sao?" Đông Phương Như Mộng ngẩn ngơ.

"Đấu võ luận bàn, dùng trận binh làm cái chi mô?" Bộ Tranh nói.

"Cũng đúng..." Đông Phương Như Mộng gật gật đầu, trận binh không có trợ giúp quá lớn cho tôi luyện vũ kỹ, sử dụng binh khí thuần túy vẫn là tốt nhất." Bộ Tranh nói.

"Ta sắp bắt đầu đây!" Bộ Tranh nói.

"Đến đây đi, nói lảm nhảm nhiều quá đó." Đông Phương Như Mộng thản nhiên nói.

Bộ Tranh thi triển ra tuyệt trần bộ, tiếp theo là một chiêu kiếm pháp, không gian trong một phạm vi nhỏ, toàn bộ là kiếm ảnh của hắn, như giọt mưa li ti tràn về phía Đông Phương Như Mộng.

Hắn cũng không biết kiếm pháp này gọi là gì, chỉ biết rằng chiêu kiếm pháp này có uy lực rất lớn, là một chiêu phổ thông mà Lăng Ngạo Tuyết sử dụng, ừm, kiếm pháp phổ thông phi vũ kỹ trận pháp, uy lực không coi là nhỏ.

Chiêu kiếm pháp này phối hợp với tuyệt trần bộ công kích xuất kỳ bất ý mang lại hiệu quả càng lớn.

Vừa vào Bộ Tranh đã sử dụng chiêu kiếm pháp này cơ hồ đã phát huy toàn lực của hắn, cũng do hắn cảm thấy Đông Phương Như Mộng đòi hỏi một sự công kích như vậy, cho nên vừa bắt đầu thôi cũng phải phô diễn toàn bộ thực lực, như vậy cũng tiết kiệm thời gian của mọi người.

Bởi vì những chiêu thăm dò đối với Đông Phương Như Mộng là rất không cần thiết, thực lực của nàng hơn xa Bộ Tranh rất nhiều, người ta vốn là áp chế cảnh giới thực lực, ngươi còn thử cái rắm!

Đồng thời, Bộ Tranh cảm thấy được, một chiêu này, coi như có thể làm cho Đông Phương Như Mộng có chút trở tay không kịp, nhưng nàng vẫn có thể thoải mái nghênh tiếp, chỉ có điều hắn không nghĩ tới là —.

"A?!" Đông Phương Như Mộng phát ra thanh âm kinh dị.

"Phanh!"

"A..."

Một tiếng nổ vang, Đông Phương Như Mộng bị đánh bay, cùng với tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ, cả người ngã vào trong đống tuyết.

"..."

Bộ Tranh tắt tiếng, thầm nghĩ trong lòng: chẳng lẽ... chẳng lẽ ta trở nên mạnh như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.