"Đều cút qua một bên cho ta, chỉ cần các ngươi hoàn thành yêu cầu của ta thì có thể trở thành đồ đệ của ta!" Liễu Nhất Kiếm phất phất tay áo, nói.
"Nhưng mà yêu cầu của thúc công quá khó khăn đi, chúng ta cũng không phải là môn phái đúc kiếm, nếu như hoàn thành yêu cầu của ngài, võ công của chúng ta sẽ bị trượt dài a." Một đệ tử nói thẳng.
Lão đầu Liễu Nhất Kiếm tương đối ôn hòa, toàn bộ đệ tử của Đỉnh Thiên thần giáo đều biết chuyện này cho nên đệ tử tại tổng đàn thường xuyên quấn lấy Liễu Nhất Kiếm cầu xin ông ta thu mình làm đồ đệ, vừa nhu vừa cương đủ loại thủ đoạn mong đạt được mục đích.
Chỉ có điều là yêu cầu thu đồ của Liễu Nhất Kiếm chưa từng được thay đổi, điểm này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc của ông ta có chút không bình thường, giống như con người của ông ta vậy, rất kỳ quái.
Nếu như để Bộ Tranh biết được chuyện này, ắt hẳn hắn sẽ phun ngay ra hai chữ "thần kinh", nhiều đồ đệ tốt đến vậy không cần mà lại bắt ép mình làm đồ đệ, đây không phải "thần kinh" thì là gì.
"Vì sao các ngươi lại cầu xin lão đầu này tha thiết thế, nếu các ngươi không phải là môn phái đúc kiếm còn ông ta lại là trưởng lão của nhánh đúc kiếm thuật thì cần gì phải cầu xin ông ta thu làm đồ đệ?" Bộ Tranh có chút tò mò hỏi han.
"Tiểu tử, ngươi là ai, dám gọi sư thúc công là lão đầu, muốn chết phải không?" Tức thì có người nổi giận nói, đồng thời chuẩn bị giáo huấn Bộ Tranh, đương nhiên, hắn không thể nào thành công, Liễu Nhất Kiếm trực tiếp vung tay áo lên, dùng chân khí đưa hắn ra xa.
Đây chỉ là đưa ra ngoài, cũng không gây tổn thương cho hắn, bằng không hắn xui xẻo rồi.
"Tiểu tử là để ngươi kêu sao, hắn là đại đệ tử khai sơn của ta, cũng chính là sư thúc của các ngươi, cẩn thận giáo quy trừng phạt các ngươi." Liễu Nhất Kiếm lạnh lùng nói.
Sư thúc? Khi nghe thấy hai từ này, mọi người đều cảm thấy cực kỳ quái dị, không ngờ tiểu tử này lại là sư thúc của mình, hơn nữa còn bái làm môn hạ của sư thúc công, đây là chuyện tình biết bao người trong thần giáo mơ ước a.
Mà trong cảm nhận của Bộ Tranh thì có sự quái dị như vậy, tại sao đột nhiên mình lại trở thành sư thúc của những người này, thoạt nhìn bọn họ hẳn cũng đã hơn ba mươi tuổi, không còn trẻ tuổi nữa. Điều này thuyết minh thân phận của bản thân to lớn cỡ nào, có nên suy nghĩ thêm về chuyện trở thành đồ đệ của lão đầu này hay không nhỉ?
Kỳ thật Bộ Tranh không hoàn toàn hiểu biết về Liễu Nhất Kiếm, chỉ cho rằng Liễu Nhất Kiếm chỉ là một trưởng lão bình thường ở thần giáo, nhưng thật không ngờ rằng Liễu Nhất Kiếm không những không tầm thường mà là cực kỳ không tầm thường.
Nói đến địa vị của ông ta thôi thì ông ta có bối phận lớn nhất trong thần giáo, nơi này chính là tổng đàn mà người ta còn phải gọi ông là sư thúc công rồi, nếu ở nơi khác, xem ra sư thúc tổ vẫn còn hơi nhỏ.
Mà giáo chủ đương nhiệm hiện tại kém hơn Liễu trưởng lão một bối phận, nói cách khác, nếu Bộ Tranh trở thành đồ đệ của ông ta thì bối phận của hắn ngang hàng với giáo chủ.
"Sư thúc công, lời này của ngươi có thật không? Ngài thật sự muốn thu... hắn làm đồ đệ sao? Vì sao chứ?" Tên đệ tử này lập tức truy hỏi, đối với chuyện Bộ Tranh cướp đoạt vị trí của bọn hắn khiến bọn hắn rất không vui, đều nhìn Bộ Tranh bằng ánh mắt căm thù.
"Bởi vì hắn là kỳ tài đúc kiếm thuật, giỏi hơn rất nhiều so với những tên phế vật các ngươi." Liễu Nhất Kiếm nói thẳng.
"Kỳ tài đúc kiếm thuật? Sư thúc công à, ngài thật sự quá cố chấp rồi, ngài hẳn đã biết rõ đúc kiếm thuật ở chỗ chúng ta căn bản rất cùi bắp rồi mà." Một người lên tiếng nói kèm theo chút bực tức.
Sau những lời nói này, tất cả mọi người đều lặng đi một hồi, xung quanh người nọ tức thì trở nên trống vắng, mà lúc này đây người nọ cũng phát hiện lời nói của mình có chút không ổn, sẽ đưa tới hậu quả rất nghiêm trọng.
Quả nhiên, Liễu Nhất Kiếm trực tiếp tung một chưởng đánh bay người nọ. Người nọ phun máu tươi, chịu một chút nội thương, may mắn đây là Liễu Nhất Kiếm hạ thủ lưu tình.
" Bộ Tranh, chúng ta đi thôi, đi đăng ký cho ngươi." Liễu Nhất Kiếm thản nhiên nói, giống như nãy giờ chưa hề phát sinh chuyện gì, dẫn Bộ Tranh đi vào bên trong.
Khi Liễu Nhất Kiếm đi rồi, mọi người liền lao qua, nhìn người bị thương nói :"Ngươi thực là một tên ngu ngốc, biết rõ sư thúc công ghét nhất người ta nói đúc kiếm thuật của mình cùi bắp, ngươi còn làm trò ngay trước mặt ngài ấy, có muốn chết cũng đừng chọc vào chuyện như vậy, may mắn hiện giờ tâm tình của sư thúc công không tệ, bằng không ngươi đã nằm thẳng cẳng ở đây rồi."
"Đúng a, dường như tâm tình của sư thúc công rất không tồi, bằng không đâu thể chỉ chút vết thương nhỏ như vậy, chẳng lẽ là do thu được tiểu tử tên là Bộ Tranh kia làm đệ tử ư?"
"Đừng gọi là tiểu tử, nếu hắn là đồ đệ của sư thúc công thì chúng ta phải gọi hắn là sư thúc."
"Kỳ tài đúc kiếm thuật, không biết có thể sinh tồn tại thần giáo chúng ta được hay không, với cái tu vi mỏng manh kia..."
"Đúng thế đúng thế..."
Sự may mắn của Bộ Tranh khiến cho bọn hắn hâm mộ xen lẫn đố kỵ, bởi vậy bọn hắn đều ước gì Bộ Tranh xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, mà sự tình ngoài ý muốn có khả năng nhất xảy đến với Bộ Tranh chính là tranh đấu trong môn phái, luận võ ngẫu nhiên gì đó.
Tu vi của Bộ Tranh chỉ mới là tứ mạch trong khi cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều là từ lục mạch trở lên, kém cỏi nhất cũng đã là ngũ mạch đỉnh phong, hắn thật sự quá yếu, bất kỳ người nào chỉ cần động một ngón tay thôi cũng đủ để dồn hắn vào chỗ chết.
Cho dù có Liễu Nhất Kiếm che chở, không ai dám giết chết hắn nhưng nếu như chịu chút tàn phế, vậy thì phỏng chừng Liễu Nhất Kiếm cũng sẽ buông bỏ hắn.
"Nơi này là bái sư đàn (đàn tế bái sư), quỳ xuống bái ta làm thầy đi." Liễu Nhất Kiếm nói.
"Không quỳ, ta sẽ không trở thành đệ tử của ông." Bộ Tranh trả lời thẳng.
"Woa..."
Lúc này, có người đứng dòm bên cạnh bái sư đàn, đây vốn là thói quen, bọn hắn rất tò mò đối với chuyện Liễu Nhất Kiếm thu đồ đệ, muốn nhìn thử xem ai lại may mắn đến thế, nhưng sau đó lại phát hiện ra người này không ngờ không phải là người trong thần giáo, mà là một thiếu niên chưa từng gặp qua bao giờ.
Mà làm bọn họ càng thêm bất ngờ nữa là thiếu niên này thế mà lại cự tuyệt bái sư, điều này rõ ràng cho thấy đây là Liễu Nhất Kiếm cưỡng bức thu đồ đệ.
Rốt cuộc thiếu niên này có thiên phú cỡ nào mới khiến cho Liễu Nhất Kiếm làm ra hành vi như vậy, nếu như là người khác, bọn họ sẽ rất hưng phấn, cảm thấy thiếu niên này nhất định là một kỳ tài luyện võ, nhưng nếu là Liễu Nhất Kiếm, bọn họ tin rằng nhất định có quan hệ với đúc kiếm thuật, người nào chẳng biết Liễu Nhất Kiếm là "fan" cuồng của đúc kiếm thuật.
"Ngươi có thể không quỳ, chỉ cần hành lễ là được." Liễu Nhất Kiếm nói.
"Lão đầu, ông nói vậy là có ý gì?" Bộ Tranh hỏi thẳng.
"Ta chỉ biết chắc một điều, thu ngươi làm đồ đệ, sau này ta sẽ tỏa sáng, nếu không thu được ngươi, ta sẽ hối hận cả đời." Liễu Nhất Kiếm nói.
"..." Bộ Tranh trầm mặc, xem ra Liễu Nhất Kiếm này nhất định phải thu đồ đệ cho bằng được, vậy mình phải thuận theo sự sắp đặt này hay sao?
Đương nhiên là không được rồi, nếu như thuận theo thì chẳng khác nào bản thân đã chấp nhận, sau này muốn phủ nhận cũng không được.
"Vẫn không chịu bái hả, thế thì để ta giúp ngươi." Liễu Nhất Kiếm vươn một tay về phía Bộ Tranh, khống chế toàn thân Bộ Tranh, biến hắn thành một cái tượng gỗ hành lễ bái sư.
Vốn Liễu Nhất Kiếm cũng có thể làm Bộ Tranh quỳ xuống, nhưng ông cảm thấy hành động đó hơi quá đáng, bắt một người quỳ xuống một cách không tự nguyện, so với hành lễ là một khái niệm hoàn toàn bất đồng, dù sao cũng đều mang mục đích bái sư, cần gì làm quá đến vậy, sau này dù cho Bộ Tranh nguyện ý bái sư thì cũng khó có khả năng bái lạy.
"Đây là tình huống gì chứ?"
Vào lúc này, có một người xuất hiện ở bái sư đàn, khi nhìn thấy hình ảnh Liễu Nhất Kiếm cường hành thu Bộ Tranh làm đồ đệ thì có chút bất ngờ.
"Giáo chủ, sao ngài lại tới đây?" Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ.
"Chuyện lớn như vậy ta há lại không đến, ta cũng tò mò giống các ngươi, muốn nhìn thử xem đồ đệ mà sư thúc muốn thu sẽ là cái dạng gì, thoạt nhìn tu vi rất bình thường, xem ra thiên phú võ học rất bình thường, ắt hẳn có thiên phú về đúc kiếm thuật." Giáo chủ nhìn về phía Bộ Tranh nói.
Nghe giáo chủ nói xong, mọi người đều bình thường trở lại, đích thật là như vậy, sự tình Liễu Nhất Kiếm thu đồ đệ cho dù là giáo chủ cũng ngồi không yên, phải tự mình ra đứng hóng.
"Ừm, tu vi rất yếu, hẳn là có thiên phú đúc kiếm thuật."
"Rốt cuộc là thiên phú cỡ nào, có thể khiến cho sư thúc phải cường hành thu đồ đệ như vậy?" Giáo chủ có chút nghi hoặc.
"Chúng ta cũng rất tò mò chuyện này."
Mọi người mang theo nghi hoặc này nhìn vào phía trong, rất nhanh nghi thức thu đồ đệ đã kết thúc, Liễu Nhất Kiếm dẫn Bộ Tranh theo tới.
"Gọi sư thúc..."
"..."
"Gọi sư huynh..."
"..."
"Gọi sư tỷ..."
"..."
"Tốt lắm, chúng ta đi đây, các ngươi tiếp tục lo chuyện của các ngươi đi." Liễu Nhất Kiếm dẫn Bộ Tranh rời đi, lưu lại nhóm người đực mặt nhìn nhau, đây rốt cuộc là sao a.
Không phải Bộ Tranh không muốn xưng hô, chẳng qua hắn không muốn xưng hô mấy cái danh xưng này, như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình là đồ đệ của Liễu Nhất Kiếm, Bộ Tranh cũng không phải là người tùy tiện như vậy, sư phụ là người rất trọng yếu, sao có thể tùy tiện giao mình cho hạng người như vậy chứ?
Liễu Nhất Kiếm cũng chẳng thèm quan tâm, dù thế nào đi nữa ông ta vẫn khăng khăng với nhận định của mình, tiếp theo ông ta giúp Bộ Tranh làm một cái lệnh bài thân phận, sau đó mang theo Bộ Tranh hành tẩu trên biển mây, đi tới một ngọn núi khác, với khoảng cách này thì ông chỉ cần dùng tu vi của bản thân là được.
Trên ngọn núi này không có người nào khác, chỉ có hai người ông và Bộ Tranh, bất quá lại có một trang viện, bên trong được trang bị rất hoàn mỹ phục vụ cho việc đúc kiếm.
"Sau này ngươi sẽ học tập đúc kiếm thuật ở đây. Xem hết một loạt sách này..." Liễu Nhất Kiếm dẫn mang theo vào một thư phòng, bên trong có rất nhiều thư tịch về đúc kiếm được ông góp nhặt trong mấy chục năm, từ cơ bản nhất đến cao thâm cái nào cũng có cả.
"Không phải ta đã nói ta không biết chữ rồi sao, ông đưa ta đọc làm gì." Bộ Tranh tức giận nói.
"Đừng giỡn nữa, xem xong mới được ăn cơm." Liễu Nhất Kiếm tức giận nói, đồng thời nhốt Bộ Tranh trong thư phòng, không cho Bộ Tranh cơ hội giải thích.
Bộ Tranh có chút bất đắc dĩ, cầm một quyển sách lên nhìn qua, quả nhiên, chữ trong sách nhận biết hắn còn hắn thì không nhận biết chúng nó.
Vì thế, Bộ Tranh bắt đầu ngồi xuống đất tu luyện, tuy rằng nơi đây là thư phòng, nhưng cũng nằm trên linh mạch của tổng đàn thần giáo, linh khí cực kỳ sung túc.
Linh khí ở nơi này so sánh với Thần Kiếm vương triều mà nói có khác biệt cực lớn, tuy rằng còn chưa đến mức một trời một vực, nhưng độ chênh lệch cũng gấp mấy lần so với Thần Kiếm vương triều.
Thông thường mà nói, tốt hơn một lần đã rất không tồi rồi, đây còn là tốt hơn vài lần, như vậy bộc lộ rõ sự chênh lệch giữa cấp huyền nhị phẩm và cấp huyền thất phẩm, đương nhiên, cũng có thể vì đây là tổng đàn còn kia là Linh Đô, không phải vương đô.
Nói gì thì nói, Bộ Tranh được tu luyện ở đây thì quá tuyệt vời rồi, nhốt thì cho nhốt, dù sao thực vật dữ trữ đủ để ăn đến mấy tháng, vật phẩm càn khôn của Bộ Tranh đa số đều dùng để trữ thức ăn, ăn tiết kiệm một chút thì mấy tháng cũng không thành vấn đề.