Độc Bộ

Chương 218: Chương 218: Tổng đàn Đỉnh Thiên!




"Tiểu tử, ngươi rất hợp khẩu vị của ta, không cần phải che che giấu giấu, nếu ngươi mà muốn chạy trốn, thì phải xem vào bản lĩnh của ngươi! Tốt lắm, hiện tại thì ngươi rời đi với ta!" Liễu tiền bối cười nói.

"Tiền bối, còn có một vấn đề, nếu ta không biết chữ, liệu ngài còn muốn thu ta làm đồ đệ hay không?" Bộ Tranh hỏi.

"Đừng có nói nhảm, ngươi không biết chữ? Bây giờ còn có người không biết chữ sao? Hơn nữa, ngươi có thể vẽ ra bản thiết kế như thế này, còn có thể giảng giải rõ ràng, làm sao lại không biết chữ."

"Bản thiết kế này có chữ viết hay sao?" Bộ Tranh hỏi ngược lại.

"Bản vẽ này quả thật không hề có chữ nào, nhưng mà điều này cũng không chứng minh ngươi không biết chữ, hơn nữa, cứ coi như việc ngươi không biết chữ là sự thật thì cùng lắm ta sẽ chỉ dạy tận tay cho ngươi, đúc kiếm thuật quan trọng nhất là thủ pháp đúc kiếm, cho dù không biết chữ, cũng không thành vấn đề." Liễu tiền bối cười nói, ý chỉ Bộ Tranh nói cái gì cũng vô dụng.

"Nếu vậy, ta còn có một thỉnh cầu." Bộ Tranh lại lên tiếng nói.

"Chuyện gì, nói đi." Liễu tiền bối khẽ nhíu mày nói.

"Ta muốn quay về mang theo con chó của ta, không biết thế có được không?" Bộ Tranh hỏi, hôm nay Vượng Tài ở nhà giữ cửa, bởi vì nó cảm giác thấy Tiểu Bạch có chút dị động, cho nên nó không đi theo.

"..." Liễu tiền bối nhìn nhìn Bộ Tranh rồi trực tiếp tóm lấy hắn bay đi.

A, ta đang bay...

Khi đạt đến thất mạch, chính xác mà nói thì khi tu luyện ra được chân khí là có thể ngự khí phi hành, nếu như có trận khí phụ trợ thì có thể phi hành trong thời gian dài, nếu như không có thì cũng có thể tự bay được một đoạn thời gian.

Rất nhanh, Bộ Tranh đã nhẹ nhàng đáp trên một chiếc huyền không thuyền, huyền không thuyền này so với mấy cái huyền không thuyền mà hắn từng thấy thì nhỏ hơn rất nhiều, đồng thời Bộ Tranh rất nhanh nhận ra, mặc dù huyền không thuyền này nhỏ, nhưng tốc độ lại nhanh hơn mấy chiếc thuyền kia rất nhiều.

Có lẽ vì huyền không thuyền này nhỏ hơn, nên mới có được tốc độ như vậy, mà bởi vì có kích cỡ nhỏ gọn, nên trận pháp tự nhiên cũng tinh vi hơn rất nhiều, tất nhiên nó cần kỹ thuật nhất định mới có thể hoàn thành.

Cứ như vậy, Bộ Tranh ngay cả nói một câu với Tần Sương cũng không kịp đã bị người khác mang đi. Đồng thời ngay cả Vượng Tài cũng không được mang theo...

"Lục Tiểu Dạ, ngươi đang trêu ta đấy à?"

Khi Lục Tiểu Dạ tìm được Tần Sương, sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện, Tần Sương lại hoài nghi Lục Tiểu Dạ, bởi vì chuyện này quả thật hết sức vô lý.

Tiền bối của thế lực cấp huyền nhị phẩm nhìn trúng Bộ Tranh, hay nói đúng hơn là nhìn trúng thiên phú đúc kiếm thuật của Bộ Tranh, điều này quả thật làm cho nàng nghĩ như thế nào cũng không hiểu.

"Ta không có đùa. Bộ Tranh thật sự bị dẫn tới Đỉnh Thiên thần giáo, đoạn thời gian này nhất định không thể dứt ra được, phỏng chừng sẽ bị lão nhân kia ép học đúc kiếm thuật cho bằng được." Lục Tiểu Dạ lắc đầu nói.

"..." Tần Sương nhìn kỹ Lục Tiểu Dạ, muốn từ trên người nàng nhìn xem có điểm bất thường nào không, nhưng cuối cùng nàng phải thất vọng rồi.

"Thật sao?" Tần Sương thản nhiên hỏi lại.

"Ân, không có lừa ngươi." Lục Tiểu Dạ lại gật đầu nói.

Tần Sương hiện tại đã tin tưởng Lục Tiểu Dạ. Nàng cảm thấy được lục mặc dù Lục Tiểu Dạ có chút nghịch ngợm nhưng vẫn biết nặng nhẹ, đã hỏi đến như vậy, nếu như nàng nói giỡn thì lúc này đã hỉ hả thừa nhận, nếu đây không phải là chuyện đùa, thì là thật.

"Không nghĩ tới hắn lại được tiền bối của thế lực cấp huyền nhị phẩm vừa ý, đây chính là tạo hóa của hắn. Đúng rồi, cái thế lực cấp huyền nhị phẩm kia tên là gì?" Tần Sương hỏi.

"Là Đỉnh Thiên thần giáo, ngươi hỏi cái này không phải là để đuổi theo đấy chứ?" Lục Tiểu Dạ hỏi.

"Tất nhiên, ngay cả Bộ Tranh cũng được gia nhập, ta đây lại là sư tỷ, há lại không được chứ?." Tần Sương thản nhiên nói, sau đó phải lập tức đi tu luyện, nàng muốn trong thời gian ngắn nhất đi tới cấp huyền nhị phẩm thế lực này, sau đó tìm Bộ Tranh.

Hiện tại mà đi tìm, nàng biết rằng mình không có khả năng tìm được, người khác cũng sẽ không cho phép nàng yếu như vậy mà xông xáo bên ngoài, hơn nữa, bản thân nàng cũng không muốn chật vật đi tìm, nếu muốn tìm thì phải đường đường chính chính mà tìm.

May mắn lúc trước Bộ Tranh đã giao đầy đủ nghịch thiên tuyệt kiếm cho nàng, hiện tại nàng có hi vọng rất lớn để đầu nhập vào thế lực cấp huyền nhị phẩm, mặc dù có thể sẽ chậm một chút, đồng thời lại còn phải rời khỏi Thần Kiếm vương triều.

Trước kia Tần Sương cũng không muốn ly khai Thần Kiếm vương triều, mục tiêu nhân sinh trước kia của nàng là trở thành người nổi bật ở Thần Kiếm vương triều, cũng không nghĩ tới những thế lực khác, có lẽ nàng có thể đi qua đó một thời gian học hỏi một chút rồi lại quay trở về. Nhưng suy nghĩ của nàng tối đa cũng chỉ là thế lực cấp huyền ngũ phẩm, hoàn toàn không nghĩ tới cấp huyền nhị phẩm thì.

Nhân sinh của một con người chính là như vậy, tại những thời điểm khác nhau thì sẽ có những mục tiêu khác nhau. Có những mục tiêu ban đầu không hề nghĩ đến thì sau này theo thời gian lại xuất hiện.

Hiện tại Tần Sương đang nỗ lực tiến vào Đỉnh Thiên thần giáo, mà Bộ Tranh lại không hề tình nguyện đi tới Đỉnh Thiên thần giáo này, năm ngày sau, huyền không thuyền này thể hiện ra tốc độ kinh người, không ngờ có thể nhanh như vậy đi tới nơi này, với khoảng cách như vậy nếu như là Huyền không thuyền bình thường mà nói, không có nửa tháng thì không đến được.

Huyền không thuyền cuối cùng dừng lại ở một tòa tuyết phong cao vút xuyên qua mây, nơi này liếc một cái đều thấy một màu trắng xoá, dường như tuyết hòa vào biển mây, khiến cho người xem không biết đâu là tuyết đâu là mây.

Đây là một kỳ cảnh, vốn đỉnh tuyết cao như vậy hẳn là nhìn không tới biển mây, mà biển mây cũng bị đóng băng, tuyết phong quả thật cao vô cùng, nếu không phải ở cao nguyên, mà là một bình nguyên thì ở dưới không phải màu trắng nữa mà là từng mảng rừng cây xanh biếc

Cũng không phải ngọn núi này kỳ lạ, mà tại nơi này tất cả các ngọn núi đều như thế, cứ như măng mọc sau mưa vậy, một đám xuất hiện trên bình nguyên, các ngọn núi này đều không hề liên kết với nhau, nhưng mà phần lớn mấy ngọn núi bình thường cũng không có cao như vậy, tuyết phong này tuyệt đối là cao nhất.

Nơi này chính là tổng đàn của Đỉnh Thiên thần giáo, vì cái gì lại kêu nơi này đỉnh thiên, kỳ thật ban đầu nó cũng không gọi là Đỉnh Thiên, chẳng qua đỉnh núi nhìn qua giống như trụ chống trời, sau này không biết như thế nào lại đổi tên thành đỉnh thiên.

"Ôi mẹ ơi, nơi này như thế nào lạnh như vậy, lão nhân, ngươi có lầm hay không, chỗ này mà cũng có người ở hay sao?" Bộ Tranh nói với Liễu tiền bối

Trong mấy ngày này, Bộ Tranh và Liễu tiền bối cũng có chút thân quen, biết được tuy rằng Liễu tiền bối này tính cách có chút cổ quái, nhưng nhân cách cũng không tệ, đồng thời cũng biết một chuyện, đó chính là tên của vị tiền bối này, ông ta tên là Liễu Nhất Kiếm, Bộ Tranh cảm giác có chút ti tiện.

Cũng không phải Bộ Tranh muốn mắng hắn, nhưng cái tên Liễu Nhất Kiếm này quả thật có chút vô sỉ, cũng không phải là tính cách vô sỉ, mà là làm việc có điểm vô sỉ.

Bộ Tranh hiện tại biết không nhiều lắm, nếu hắn biết thêm nhiều chuyện một chút, sẽ cảm thấy được vị Liễu Nhất Kiếm này càng thêm vô sỉ, thật sự là lão nhân vô sỉ khó gặp.

Ngẫm lại mà nói, chuyện Bộ Tranh bị Liễu Nhất Kiếm mạnh mẽ nắm đi thu đồ đệ, cũng không phải người bình thường có thể làm ra được, nhưng đối với người vô sỉ lại rất dễ dàng làm được

Mà vô sỉ cũng có chỗ tốt của vô sỉ, bọn hắn có một số việc sẽ không hề để ý, nói thí dụ như Bộ Tranh gọi hắn là lão nhân, hắn cũng chả làm sao cả, chỉ cần trong lòng gọi mình sư phụ là đủ rồi, nên bên ngoài hô thế nào cũng được.

Đương nhiên, trước mắt thì Bộ Tranh cũng không có thừa nhận ông ta là sư phụ, hơn nữa ông cũng đã hỏi qua vài lần, Bộ Tranh vẫn không chịu đồng ý, sau đó ông ta không hỏi lại nữa, tự mình tự tác đa tình (nghĩa là nếu như ngươi không đồng ý cũng chả sao, ta tự nhận mình là sư phụ của ngươi là được)

"Nơi này chính là như vậy, hiện tại cảnh giới của ngươi đã tứ mạch, có thể chịu đựng được." Liễu Nhất Kiếm thuận miệng nói, "Còn nữa, ngươi nên tu luyện nhiều hơn, mặc dù làm môn hạ của ta chỉ cần học đúc kiếm thuật, nhưng tốt xấu gì Đỉnh Thiên thần giáo chúng ta là thế lực của vũ lực tối thượng, nếu thực lực quá yếu sẽ bị người khác chê cười."

"A, nơi này là thế lực của vũ lực tối thượng ấy hả? Vậy trưởng lão đúc kiếm thuật như ông chẳng phải là có cũng như không hay sao, nguyên lai ông cũng chỉ là một tiểu nhân vật." Bộ Tranh biểu hiện có chút thất vọng.

"Xéo đi, lão tử đây chính là một trong thập đại cao thủ, nếu không phải lão tử thích đúc kiếm thuật thì bây giở lão tử đã là đệ nhất cao thủ." Liễu Nhất Kiếm tức giận nói, một cước đá bay Bộ Tranh ra xa đến vài thước.

Bộ Tranh cũng không có né tránh, bởi vì hắn biết có né cũng không kịp cho nên chỉ có thể cam chịu, cũng may Liễu Nhất Kiếm vẫn có chừng mực, chỉ là tùy tiện đá một cái, tuy rằng bị đá ra ngoài vài thước, nhưng người thì không hề có tổn thương.

"Lão nhân, ngươi ăn ngay nói thật đi, đừng có khoác lác nữa, cứ như vậy sẽ khiến ta hiểu nhầm." Bộ Tranh rất nghiêm túc nói.

"Lời ta nói hoàn toàn là thật, ta còn nói cho ngươi biết, lão tử không phải là không thu đồ đệ, mà là không muốn thu, nếu không làm sao đến lượt ngươi trở thành khai sơn đại đệ tử, tốt nhất ngươi nên biết quý trọng cơ hội này, mau bái lễ nhận ta làm sư phụ." Liễu Nhất Kiếm nhìn Bộ Tranh tức giận nói.

"Ta tin tưởng lão mới là lạ!" Bộ Tranh lập tức lắc đầu.

"Lười đôi co với tên tiểu tử nhà ngươi, theo ta, đi làm nghi thức nhập môn, thuận tiện làm nghi thức bái sư luôn." Liễu Nhất Kiếm nói.

"Ta đã nói rồi, ta không muốn bái sư, không gia nhập môn phái gì hết, ta đã có môn phái, nếu gia nhập nơi này, ta sẽ bị gọi là phản đồ, tội này ta không gánh nổi." Bộ Tranh lắc đầu nói.

Hắn nói chuyện phản đồ này cũng không phải là lấy cớ, mà là một sự thật, phàm người bị xác định là phản đồ, cơ hồ sẽ bị toàn bộ các thế lực gạt bỏ, hơn nữa cũng có người đặc biệt chuyên đi giết phản đồ.

Bởi vậy, trở thành phản đồ không tốt chút nào.

Còn có, nếu như một người đồng thời tiến vào hai cái thế lực, cũng có thể nói đó là một tên phản đồ, ngoại trừ một vài trường hợp đặc biệt, nếu hiện tại Bộ Tranh tiến vào Đỉnh Thiên thần giáo mà nói, thì sẽ trở thành một tên phản đồ.

"Không phải ngươi không có sư phụ hay sao?" Liễu Nhất Kiếm không để tâm hỏi lại.

"Không có, nếu thế thì sao?" Bộ Tranh hỏi.

"Ngươi không biết sao? Nếu sư phụ ngươi thuộc về một thế lực khác thì đồ đệ cũng có thể đồng thời tiến vào hai thế lực, cái đó cũng không có vấn đề gì, trừ phi giữa hai thế lực đang có sự xung đột với nhau, thế lực kia của ngươi có xung đột với chúng ta sao?" Liễu Nhất Kiếm hỏi.

"..." Bộ Tranh trầm mặc, sao có thể xung đột được chứ, một thế lực là cấp hoàng lục phẩm, một thế lực là cấp huyền nhị phẩm, giữa hai thế lực sẽ không có khả năng nổi lên xung đột, mà cho dù là nổi lên xung đột đi nữa, Đỉnh Thiên cũng có thể ngay lập tức tiêu diệt Linh Bảo tông.

"Sư thúc công, thu ta làm đồ đệ đi."

"Sư thúc công, ngài hãy thu ta làm đồ đệ đi."

"Sư thúc công..."

Bộ Tranh cùng Liễu Nhất Kiếm mới đi được vài bước, từ ven đường đã nhảy ra mấy thiếu niên tác phong nhanh nhẹn, muốn bái sư, nhưng bọn hắn đều bị Liễu Nhất Kiếm bác bỏ bằng một câu.

"Tránh ra tránh ra, các ngươi muốn ta thu các ngươi làm đồ đệ, vậy các ngươi nhất định phải học đúc kiếm thuật, nhưng trong các ngươi ai học nổi đây?" Liễu Nhất Kiếm nói.

"Sư thúc công, chúng ta không phải không làm được, nhưng ngài cũng biết, môn phái chúng ta chỉ chú trọng luyện võ, ngài cũng không cần phải tạo ra cái đúc kiếm phong làm gì, hiện tại bên trong trống rỗng không có nổi một người." Đệ tử này mặt mày nhăn nhó nói ra.

Bộ Tranh thật không ngờ tới, nơi này thật sự có người cầu Liễu Nhất Kiếm thu bọn họ làm đồ đệ, chẳng lẽ suy nghĩ trước đó của mình là sai sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.