Đến lúc này, mấy người Thu Nguyệt mới chợt nhớ tới điều đó. Trước kia, bọn
họ cảm thấy hình như Bộ Tranh có người chống lưng. Nhưng đến khi nghe Bộ Tranh nói mình là đệ tử tạp dịch của Luyện Đan Phong, bọn họ đã nhận ra đó là chuyện không có khả năng.
Nếu như thật sự có người chống lưng, không thể nào chỉ là đệ tử tạp
dịch, cho dù là để tôi luyện cũng không cần thiết phải làm như thế; Đồng thời, cũng không cần phải đến Luyện Đan Phong, ở chỗ đó thì có thể học
được cái gì chứ. Thứ giả trị nhất của Thanh Vân Kiếm Phái chính là Thanh Vân Kiếm Pháp; so với nó, những thứ khác không đáng là cái gì.
Cho nên, Bộ Tranh chắc chắn chỉ là một đệ tử tạp dịch bình thường. Nhưng một đệ tử tạp dịch bình thường làm sao có thể có Càn Khôn Giới? Là vì
nhà hắn có tiền sao?
Càn Khôn Giới là một vật phẩm rất đặc biệt, cứ có tiền là có thể mua
được, phú thương có Càn Khôn Giới cũng là điều rất bình thường. Hơn nữa, có đôi khi nó còn là biểu tượng cho thân phận của bọn họ.
Nhưng tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống một kẻ có tiền. Thật sự là kỳ quái, rút cuộc là như thế nào?
Có lẽ nào, đó chỉ là một cơ may?
"Tiểu sư đệ, ngươi làm thế nào mà có Càn Khôn Giới?" Thu Nguyệt không
nhịn được hỏi. Lòng hiếu kỳ của phụ nữ lúc nào cũng khá lớn. Nhưng nếu
như Bộ Tranh không muốn trả lời, có lẽ cô nàng cũng sẽ không hỏi tiếp.
"Đệ đổi với người khác." Bộ Tranh ngẫm nghĩ rồi trả lời. Hình như nàng
kia chưa hề bảo mình không thể nói ra điều này, mà chỉ bảo là không thể
nói là đã gặp mình.
"Thật sự là đổi với người khác?" Đến lúc này, lòng hiếu kỳ của Thu
Nguyệt trỗi dậy. Có vẻ như cái Càn Khôn Giới này không đáng coi là bí
mật của Bộ Tranh. Hơn nữa, trong câu nói vừa rồi dường như còn ẩn chứa
một điều gì đó, một gã đệ tử tạp dịch làm sao có khả năng đổi được một
cái Càn Khôn Giới?
"Đúng vậy a, đổi được đấy. Lúc trước đệ muốn đi Cống Hiến Đường đổi
lấy một cái Túi Càn Khôn, kết quả gặp Thương sư tỷ. . ." Bộ Tranh phân
trần. Cho đến bây giờ, gã chưa từng nói mình đã dùng bao nhiêu điểm cống hiến để đổi lấy Túi Càn Khôn, mà mọi người cũng không hề để ý, nếu
không, họ sẽ lấy làm quái lạ, một tên đệ tử tạp dịch nho nhỏ thì đào đâu ra lắm điểm cống hiến như vậy.
Đương nhiên, cảm giác quái lạ này chỉ thoáng lướt qua. Với bọn họ, muốn
thu được số điểm cống hiến như thế chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
"Thương sư tỷ? Ngươi nói là Chưởng môn Thanh Vân Phong, Ngải Thương?"
Thu Nguyệt lập tức hỏi. Với một đối thủ về sắc đẹp trong môn phái, làm
sao mà nàng ta không biết được chứ. Cho dù là không cùng thời cô nàng
cũng còn để ý tới, huống chi là Ngải Thương.
"Đệ không biết có phải là Thanh Vân Phong Ngải Thương hay không, tuy nhiên, nàng đó đúng là tên Ngải Thương." Bộ Tranh trả lời.
"Có phải nàng ta rất đẹp hay không, vừa mới xuất hiện đã có người biến thành hoa si." Thu Nguyệt hỏi.
"Biến thành hoa si nghĩa là sao?" Đây là lần đầu tiên Bộ Tranh nghe thấy mấy từ này. Dế nhũi vùng nông thôn trong sáng như vậy đấy, sau này có
còn trong sáng như thế nữa hay không thì không dám nói. Dù sao đi nữa,
hiện giờ cũng là quãng thời gian trong sáng nhất mà mọi người từng có
được, qua vài năm nữa có lẽ nó sẽ thuộc về người khác.
Ta đã từng có một thời trong sáng!
"Biến thành hoa si có nghĩa là khi nhìn thấy con gái xinh đẹp thì ngây
người ra, lúc ấy chắc ngươi cũng không ngoại lệ." Thu Nguyệt giải thích.
"Ah, đệ hiểu rồi. Nhưng chỉ những người bên cạnh biến thành hoa si còn
đệ thì không, nàng ấy không xinh đẹp bằng vợ của đệ." Bộ Tranh lắc đầu
nói.
"Không xinh đẹp bằng vợ của ngươi? Không phải chứ, tuy rằng Ngải Thương
chưa thể coi là người xinh đẹp nhất Thanh Vân Kiếm Phái, nhưng vẫn có
thể xếp ở những thứ hạng đầu. Vợ ngươi có thể đẹp bằng nàng ấy sao?"
Triệu Chí Ngân nói xen vào. Cứ nhắc đến chuyện đàn bà con gái là hắn ta
hăng hái khác thường, không xen vào một hai câu là không chịu được.
"Đương nhiên, các nàng ấy là người xinh đẹp nhất mà đệ đã từng nhìn thấy." Bộ Tranh tự hào nói.
Đến lúc này, chẳng có ai buồn để ý tới từ 'các nàng' thực ra là chỉ số
nhiều, mà chỉ cảm thấy lời nói của Bộ Tranh có phần thú vị, cái gì mà
xinh đẹp nhất gã đã từng nhìn thấy. Hiện giờ, Tần Sương cũng đang có mặt ở nơi đây, cũng coi như gã đã từng nhìn thấy, liệu có xinh đẹp hơn cả
Tần Sương không?
Đây là điều mà tất cả mọi người đều cảm thấy là không có khả năng.
"Nàng có xinh đẹp hơn sư muội Tần Sương không?" Triệu Chí Ngân vừa nói, vừa lén lút chỉ về phía Tần Sương.
"Xinh đẹp hơn rất nhiều!" Lúc này Bộ Tranh chẳng còn biết lễ phép là cái gì, cứ thế ăn ngay nói thật.
"Thôi đi ông nội, khoác lác vừa thôi!" Triệu Chí Ngân có phần khinh bỉ
Bộ Tranh, "Ngươi muốn lấy được vợ đã là cả một vấn đề, lấy đâu ra mà đẹp hơn sư muội Tần Sương rất nhiều."
"Đệ có hai người vợ, cả hai đều xinh đẹp hơn nàng ấy rất nhiều, thật
đấy." Bộ Tranh chỉ thẳng vào Tần Sương gân cổ lên nói. Bởi sợ người khác không tin tưởng lời nói của mình, thái độ của gã đã có phần gấp gáp.
". . ."
Lúc này, dường như toàn bộ thế giới đã trở nên câm lặng. Tất cả mọi
người đều sững sờ ngây ra nhìn Bộ Tranh chỉ tay vào Tần Sương. Trong đầu hiện lên dấu hỏi to tướng, đây có phải là sự thật hay không, tiểu tử
này chỉ thẳng vào Tần Sương nói nàng không bằng người khác, đúng là
chuyện ngoài sức tưởng tượng.
Là người bị chỉ tên điểm mặt, Tần Sương có phần khó coi. Nàng chẳng mấy
khi quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh, cũng đã gặp những
người con gái đẹp hơn mình một chút. Nhưng nếu bị người khác chỉ tên
điểm mặt như vậy, nàng chắc chắn tương đối khó chịu.
"A!" Triệu Chí Ngân lập tức kéo tay Bộ Tranh xuống, vội vàng nói: "Tiểu
tử, ngươi muốn chết à, khoác lác nó vừa vừa thôi. Được rồi được rồi, đó
chỉ là vui đùa mà thôi, sư muội Tần Sương đừng để trong lòng."
"Ta đương nhiên sẽ không thèm để trong lòng, chỉ là một tiểu tử ngớ ngẩn mà thôi." Tần Sương lạnh nhạt đáp.
". . ."
Tuy rằng nghe thì có vẻ là không có việc gì, nhưng mọi người đều thừa
biết, nếu như quả thật không thèm để ý, Tần Sương căn bản sẽ không nói
câu gì. Xem ra Bộ Tranh đã làm cho nàng mất hứng. Tuy vậy, có thể khẳng
định Tần Sương cũng sẽ không quá để bụng, sẽ không hạ mình đi tìm tiểu
tử này để gây phiền toái.
Về phần Bộ Tranh, tất cả mọi người đều cảm thấy những lời gã đã nói đúng là ngớ ngẩn, một tiểu tử ngớ ngẩn.
"Khục khục, tiểu sư đệ ngươi nói đi, sau khi gặp được Ngải Thương thì
như thế nào?" Ho khan một tiếng, Thu Nguyệt chuyển về đề tài ban đầu,
hoặc có thể nói là lảng tránh đi đề tài vừa rồi.
"Nàng ấy dùng một cái Túi Càn Khôn mà mình không cần dùng nữa để đổi lấy điểm cống hiến của đệ, rồi nhờ đệ đổi ra thành một vài tài liệu cần
thiết." Bộ Tranh trả lời.
"Ah, thì ra là như vậy, ngươi thật sự là rất may mắn!"
Ngoại trừ than thở may mắn, mọi người cũng không biết nên nói cái gì.
Hơn nữa lý do này cũng được tất cả mọi người chấp nhận, bởi vì nếu đổi
lại là bản thân, bọn họ cũng có thể có thể sẽ làm như vậy.
"Đợi một chút, vừa rồi ngươi chỉ nói là Túi Càn Khôn? Vậy tại sao vật
trên tay ngươi lại là thứ khác?" Đột nhiên có người phát hiện một thực
tế là Bộ Tranh đang đeo Càn Khôn Giới, nhưng cái mà Ngải Thương đã đổi
là Túi Càn Khôn cơ mà, hai cái này hoàn toàn khác nhau về mặt bản chất.
"Đúng vậy a, là Túi Càn Khôn, sau đó bỗng nhiên có một vị Nhị sư huynh ở đâu nhảy ra, hắn muốn dùng Càn Khôn Giới của mình đổi cái Túi Càn Khôn đó, đệ lập tức đồng ý." Bộ Tranh trả lời.
"Nhị sư huynh?" Mọi người sửng sốt thốt lên. Bọn họ chỉ biết có một vị
Nhị sư huynh, đó chính là Nhị sư huynh trong thập đại đệ tử của môn
phái, còn những người khác không thể nào được gọi là Nhị sư huynh.
"Ngươi nói Nhị sư huynh, chẳng lẽ là. . ."
"Không cần phải hỏi, nhất định là vị Nhị sư huynh đó, nếu không thì làm
sao có thể dễ dàng bỏ ra một cái Càn Khôn Giới như thế được. Mọi người
chắc cũng đã từng nghe nói, Nhị sư huynh vẫn thủy chung theo đuổi mỹ nữ
Ngải Thương. Ai, thật sự là đáng tiếc, lại có một đóa hoa tươi sắp sửa
héo tàn rồi." Triệu Chí Ngân nói như đinh đóng cột, đồng thời cố tình ra cái vẻ làm thế thì đã có gì là khó hiểu.
"Một người đàn ông, để mang lại niềm vui cho người con gái trong lòng
mình, đừng nói là một cái Càn Khôn Giới, ngay cả giang sơn cũng có thể
dâng tặng. Tình cảm sâu đậm của một con người vĩ đại yêu mỹ nhân hơn cả
yêu giang sơn như thế, các ngươi không hiểu được đâu." Triệu Chí Ngân cứ như vậy khoanh tay mà đứng, ngước nhìn lên trời, giống như đang muốn
nói, thế nhân đều say chỉ có mình ta là tỉnh.
Mọi người bước đi thẳng, không thèm để ý đến Triệu Chí Ngân. Nhưng đúng vào lúc này, trên trời có một con quạ đen bay qua. . .