"Đừng giả bộ nữa, mọi người đã đi rồi." Tề Điền đá vào mông Triệu Chí Ngân,
sau đó đi theo mọi người, tuy nhiên lại không hề vượt lên trên bởi vì
trách nhiệm của y là chặn hậu.
Là những người mang trọng trách hộ tống bảo vệ, vị trí mở đường và chặn hậu thuộc về bọn họ.
Đến lúc này, Bộ Tranh đã chen chân vào giữa mọi người. Gã sẽ không tiếp
tục dẫn đầu, mà cũng chẳng muốn tụt lại phía sau. Mọi người không tiếp
tục hỏi han gì gã nữa, bời tất cả đều cho rằng Giới Chỉ của gã đã được
chính Nhị sư huynh cho, nếu như thế thì mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng rồi, không còn gì phải nghi vấn nữa.
Sau khi trải qua trận phong ba do Hắc Phong Báo gây ra, mọi người đã bắt đầu trở nên cẩn trọng. Khi đến sát di tích cổ, có một vài mãnh thú
xuất hiện. Dưới sự công kích của đệ tử mới, chúng đã bị giải quyết nhanh chóng.
Việc này khiến cho đám đệ tử cũ không tránh khỏi than thở hậu sinh khả
úy. Nếu đổi lại là bọn họ lúc trước, có lẽ đã phải tốn một chút công sức và thời gian.
Tuy nhiên, bởi vì có mặt Tần Sương và Bộ Hải Phong, thực lực trung bình
của đội ngũ đệ tử mới này đương nhiên được đẩy lên rất cao.
Những con mãnh thú về sau đã không còn phần của Bộ Tranh nữa rồi. Gã thu được một con Hắc Phong Báo coi như đã thỏa mãn lắm rồi. Chưa tính những thứ khác, chỉ riêng thịt báo thôi, tuy rằng không phải mỹ vị nhân gian, nhưng dù sao cũng là thịt a, Một lượng thịt xấp xỉ với khối lượng của
một con trâu thì có thể dùng làm thức ăn trong một thời gian dài.
Chẳng mấy chốc, Bộ Tranh đã nhìn thấy một phần của di tích cổ Nam Quỳ.
Tại sao lại nói là một phần? Bởi vì di tích cổ Nam Quỳ tương đối rộng,
lớn hơn Thanh Vân Kiếm Phái tới hơn mười lần. Điều này đã chứng tỏ, khi
xưa phái Nam Quỳ phồn vinh tới mức nào.
Tuy rằng di tích cổ đã trở thành hoang phế, đâu đâu cũng có những bức
tường rêu xanh đổ nát xiêu vẹo, nhưng vẫn còn có một số công trình còn
tương đối nguyên vẹn. Bởi vì số lượng của chúng là rất nhiều cho nên số
lượng những công trình như thế thực sự là không ít.
Đáng tiếc là đa phần chúng đều là những căn lầu xiêu vẹo, dường như chỉ
cần một cơn gió thoảng quay là sẽ đổ sập, trừ phi có người gia cố và
chữa trị trận pháp bên trong, nếu không thì cũng chỉ còn mỗi cách là tự
cầu phúc cho mình.
"Cẩn thận một chút, bên trong di tích cổ có không ít yêu thú. Những
loài yêu thú này, đám yêu thú còn lâu mới sánh bằng. Yêu thú có trí tuệ
tương đối cao. Hơn nữa, chúng còn có bản lĩnh đặc thù." Khi bắt đầu bước chân vào di tích cổ, Sở Hùng nhắc nhở tất cả mọi người một câu, lúc
nào cũng phải hết sức đề phòng.
"Đã biết."
"Vâng!"
". . ."
Đám đệ tử mới gật đầu đáp lại. Tuy vậy, vẫn có người bỏ ngoài tai, nghé mới sinh không sợ cọp mà.
"Mục đích lần này của chúng ta tương đối đơn giản, chỉ gói gọn thăm dò
trong khu vực này, đến vị trí ngọn tháp kia là giới hạn không được đi
tiếp." Lúc này Sở Hùng lại lên tiếng nhắc nhở, đồng thời cũng chỉ ra
phạm vi hoạt động.
"Triệu sư huynh, vì sao ở đây lại có Yêu thú?" Bộ Tranh hỏi Triệu Chí
Ngân đang đi bên cạnh. Trên phương diện yêu thú, Bộ Tranh chẳng có mấy
tí kiến thức.
Theo suy nghĩ của gã, yêu thú chắc hẳn cũng giống như mãnh thú, đều sinh sống ở những nơi vắng bóng người. Thâm sơn cùng cốc mới là địa bàn sinh sống của chúng, bởi vậy, cho dù có nằm ở giữa rừng sâu đi nữa thì trong tình huống bình thường, trong cái di tích cổ này ngay cả mãnh thú bình
thường cũng chẳng có thì lấy đâu ra yêu thú.
Lý do chủ yếu là bởi Bộ Tranh chẳng biết chút gì về yêu thú. Gã không hề biết bộ phận nào của yêu thú có thể dùng làm thuốc. Trên thực tế, gã
chỉ biết được những thứ có thể chế thuốc là cây thuốc và đá thuốc. Trước đây, kiến thức của gã cũng chỉ gói gọn trong hai loại nguyên liệu này.
Về phần các bộ phận trên cơ thể thú thì gã chịu chết.
Trừ phi gã trải qua quá trình săn bắt chúng rồi mang ra chợ bán.
Sau khi gia nhập Luyện Đan Phong, Lý Lai Phúc mới dạy gã tri thức về một số loài thú vật, nhưng cũng chỉ dạy được một phần nhỏ về những dược
liệu có thể lấy từ cơ thể chúng, đồng thời cũng nói sơ qua một lượng lớn kiến thức về phương diện yêu thú. Cho nên, gã chỉ biết những kiến thức
cơ bản, còn chuyên sâu thì không biết gì.
Tuy nhiên, gã cũng biết được, trên cơ bản toàn thân yêu thú đều là bảo
vật, chứa rất nhiều linh khí bên trong, chỉ cần ăn thịt cũng có thể gia
tăng tốc độ tu luyện của con người.
"Yêu thú được chia làm hai loại, một loại bản thân vốn dĩ đã là yêu thú
bởi nhờ có huyết thống yêu thú, một loại khác là những vật khác yêu hóa
thành yêu thú, thông thường đều là động vật, có một số rất ít là thực
vật. Nhưng bất kể là loại nào cũng phải cần Linh khí, bọn chúng đều
quần cư bên trên Linh Mạch." Triệu Chí Ngân giải thích.
"Đệ hiểu rồi, nhưng tại sao môn phái chúng ta lại không có yêu thú?" Bộ
Tranh hỏi. Nếu như nói chúng quần cư bên trên Linh Mạch, vậy chắc phải
là ở điểm tập trung linh khí mới đúng.
"Thật ra, điểm tập trung linh khí phù hợp với yêu thú và con người chúng ta là không giống nhau. Nơi phù hợp với chúng ta thì lại không phù hợp
với yêu thú, mà nếu phù hợp với yêu thú thì cũng chưa chắc đã phù hợp
với con người chúng ta." Triệu Chí Ngân trả lời.
"Hơn nữa, môn phái chúng ta còn có trận pháp phòng ngự, chỉ cần đám yêu
thú hoang dã kia đến gần là sẽ bị phát hiện." Triệu Chí Ngân nói tiếp.
"Hoang dã?" Ngay khi nghe thấy hai từ này Bộ Tranh đã hiểu ra, trong môn phái có người nuôi dưỡng yêu thú. Tuy nhiên, chẳng phải đã nói một nơi
như vậy không thích hợp cho yêu thú phát triển ư, vậy nuôi dưỡng bằng
cách nào?
"Thật ra, nếu như nhận chủ thì yêu thú cũng có thể hấp thu linh khí chỉ
thích hợp với con người giống như chủ nhân. Hơn nữa, chúng chỉ cần hấp
thu theo phương thức sẵn có của mình thì cũng có thể được." Dường như đã nhìn ra sự nghi hoặc của Bộ Tranh, Triệu Chí Ngân giải thích.
"Ah, thì ra là như vậy." Bộ Tranh đã vỡ lẽ ra, hóa ra có thể hàng phục
yêu thú. Hơn nữa, sau khi hàng phục, chúng còn có thể hấp thu Linh khí
chỉ thích hợp với con người giống như chủ nhân.
"Còn một điều nữa, thật ra chỉ cần thiết lập trận pháp là có thể sửa đổi sự khác biệt về Linh khí. Có những trận pháp môn phái không chỉ giúp
cho Linh khí thích hợp cho cả con người lẫn yêu thú, mà còn có thể tăng
cường mức độ tập trung Linh khí lên rất nhiều." Triệu Chí Ngân có phần
hâm mộ nói, "Nếu như trận pháp của môn phái chúng ta tốt hơn chút nữa,
chúng ta tuyệt đối sẽ là đệ nhất Thất Tinh Quốc."
Đúng vậy, nếu như trận pháp tốt hơn một chút, hoàn toàn có thể giúp cho
Thanh Vân Kiếm Phái trở thành môn phái đứng đầu Thất Tinh Quốc, nhưng
cũng chỉ gói gọn trong Thất Tinh Quốc mà thôi. Trận pháp có thể giúp
tăng biên độ, nhưng nếu như nền tảng quá kém thì vẫn không thay đổi được gì.
Hơn nữa, người ta đã có sẵn trận pháp tốt như vậy, thậm chí là tốt hơn, ngươi làm sao có thể so sánh với người ta.
"Ai, điều đó chẳng qua chỉ là hy vọng hão huyền mà thôi." Ngay sau đó,
Triệu Chí Ngân lắc đầu, mỉm cười tự giễu. Hắn ta thừa hiểu điều đó.
"Vì sao không mời người khác thiết lập giúp, tuy phải trả một cái giá
rất lớn, nhưng về lâu dài sẽ được hưởng lợi." Bộ Tranh hỏi. Tuy rằng gã
không hiểu những chuyện đao to búa lớn, nhưng vẫn biết phải có bột mới
gột nên hồ.
"Ngươi cho rằng chúng ta không muốn sao? Trận pháp của chúng ta cũng
phải nhờ người khác tới thiết lập, chúng ta làm gì có khả năng tự làm.
Hiện giờ, chúng ta đã tận dụng tối đa nguồn lực của mình rồi." Triệu Chí Ngân lắc đầu. Thì ra không phải là không thể không mời, mà chẳng qua là không thể mời gọi người cao cường hơn.
"Tại sao chúng ta không tự mình bồi dưỡng ra cao thủ trận pháp?" Bộ Tranh nghi ngờ hỏi.
"Câu hỏi này của ngươi ngu hết chỗ nói. Trận pháp có rất nhiều loại,
trận khí chỉ có thể coi là cỡ nhỏ, những cao thủ cỡ này chúng ta còn có
thể nuôi dưỡng ra được một hai người. Nhưng những trận pháp môn phái là
vô cùng vĩ đại, có hằng hà sa trận pháp làm nền tảng, phải có cả ngàn
người cùng nhau đồng tâm hợp lực thiết lập lên. Nói cách khác, phải có
hơn một nghìn cao thủ về trận pháp, vậy thì đừng nói là Thanh Vân Kiếm
Phái, kể cả là toàn bộ Thất Tinh Quốc cũng không có khả năng bồi dưỡng
ra một phần mười số người đó." Triệu Chí Ngân lắc đầu.