"Thứ này có hiệu quả thế nào? Có di chứng không?"
"Hiệu quả thì đệ không biết, nhưng di chứng nhất định là không có. Có
người vẫn thường xuyên đang dùng, nên chắc là rất tốt a." Bộ Tranh trả
lời.
"Ai đang dùng?"
"Bộ sư đệ, Bộ sư đệ của ta ơi, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện. Nhanh,
nhanh, bán cho ta cái loại thuốc kia, hiệu quả thực con mẹ nó thoải mái
a. . . Ồ. . . Sở Hùng?"
Vừa lúc đó, có một người chạy tới, sau khi nói một tràng như pháo liên
thanh với Bộ Tranh thì mới phát hiện Sở sư huynh Sở Hùng đang đứng bên
cạnh gã.
"Triệu Chí Ngân? Ta biết rồi." Vừa nhìn thấy tên đó, Tề Điền đã hiểu
ngay vừa rồi Bộ Tranh muốn nói tới ai, cũng hiểu rõ hiệu quả của loại
thuốc này, bởi vì, cái tên Triệu Chí Ngân và y là người đồng đạo.
"Cái gì?" Triệu Chí Ngân có phần khó hiểu, "Các ngươi đến đây làm cái gì, chẳng lẽ cũng là định mua thuốc của Bộ sư đệ?"
"Đương nhiên! Còn cái thứ thuốc mà ngươi cần, hiện đã rơi vào tay Sở
Hùng, hắc hắc. . ." Tề Điền đá lông nheo, nét mặt cười cợt đầy hèn mọn.
"Cái gì? Sở Hùng ca --" Triệu Chí Ngân lập tức quay sang xun xoe nịnh nọt Sở Hùng.
"Lăn đi chỗ khác, cái này cho ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết trên bụng đàn bà." Sở Hùng thẳng tay ném cái đồ vật đó cho Triệu Chí Ngân.
Hắn thừa biết, bị Triệu Chí Ngân dây dưa là một việc cực kỳ đau đầu.
Tiểu tử này thực sự là chúa không biết xấu hổ.
"Cảm ơn Sở Hùng ca! Đến lúc Thanh Liên Phong bọn đệ và Thanh Ngưu Phong
các huynh kết hợp tiến hành truy tìm bảo vật, đệ nhất định sẽ phối hợp
với huynh, huynh sẽ là người cầm đầu." Sau khi nhận được thứ thuốc kia,
Triệu Chí Ngân nâng như nâng trứng cất nó đi, đồng thời thản nhiên bán
rẻ lợi ích tập thể của nhóm mình.
"Thật sự là bi ai cho Thanh Liên Phong các ngươi, chẳng biết thế nào mà lại chọn ngươi làm thủ lĩnh." Sở Hùng nói thẳng tuột.
"Đó chẳng qua chỉ là một lần hành động nho nhỏ, nhằm mục đích giúp cho
đệ tử mới gia nhập học hỏi kinh nghiệm mà thôi. Cho dù giao hết cả cho
huynh cũng chẳng có vấn đề gì, chẳng qua là phải cấp cho những lão đầu
kia một câu trả lời thuyết phục." Triệu Chí Ngân trả lời cứ như không có chuyện gì lớn lắm vậy.
"Mặc dù chỉ là một lần hành động nho nhỏ, ngươi cũng không nên quá sơ
suất. Tuy rằng chúng ta đã rất quen thuộc di tích cổ Nam Quỳ, nhưng dù
sao cũng vẫn chưa tra xét hết toàn bộ, cẩn thận vẫn tốt hơn." Sở Hùng
nghiêm mặt nói.
Di tích cổ Nam Quỳ là di chỉ của một môn phái thời cổ đại trong địa phận Thanh Vân Kiếm Phái, nằm bên trên Thanh Vân Sơn Linh Mạch. Ngày trước,
nó chính là điểm tập trung linh khí của Linh Mạch, nhưng trải qua một
cuộc bể dâu, đến nay điểm tập trung linh khí đã chuyển sang vị trí của
Thanh Vân Kiếm Phái.
Linh Mạch là cái gì?
Linh Mạch là nền tảng của một thế lực, bởi vì nó có thể tỏa ra Linh khí, giúp cho tốc độ tu luyện của người sống phía trên nó lên mấy lần. Hơn
nữa, Linh Mạch cũng phân ra tốt xấu. Nếu tương đối tốt, Linh Mạch sẽ có vài điểm tập trung linh khí, đồng thời số lượng Linh khí cũng sẽ tương
đối nhiều.
Thường thường, Linh Mạch còn có thể có mỏ Linh Thạch kèm theo. Linh
Thạch chính là vật phẩm trọng yếu trong quá trình tu luyện, càng về sau
nó càng đóng một vai trò trọng yếu. Linh Thạch cũng là vật phẩm gia tăng tốc độ tu luyện giống như đan dược. Ngươi có thể không dùng, nhưng
trong một hoàn cảnh giống nhau, ngươi sẽ rớt lại phía sau người khác rất xa.
Nhưng cho dù mỏ Linh Thạch có bị khai thác hết, nhưng Linh Mạch vẫn sẽ
không biến mất, nói chính xác là hầu như không có khả năng Linh Mạch sẽ
biến mất hẳn, mà nó sẽ tiếp tục thai nghén ra Linh Thạch, hình thành mỏ
Linh Thạch mới.
Chính bởi như vậy, có đôi khi, bên trong mỏ Linh Thạch đã cạn kiệt lại sẽ có Linh Thạch mới được sinh ra.
Bởi tầm ảnh hưởng của Linh Mạch đối với tu luyện, cho nên, có được Linh
Mạch tốt chẳng khác nào đã có được nền tảng sẵn có rất vững chắc. Chính
vì như vậy, Linh Mạch đã trở thành đối tượng phải cướp đoạt của các thế
lực.
Chỉ có điều, Linh Mạch thì không thể di chuyển bằng nhân lực. Nói như
vậy, muốn cướp đoạt Linh Mạch, cũng chẳng khác nào là cướp đoạt phạm vi
thế lực của đối phương .
Hơn nữa, tuy rằng Linh Mạch sẽ không biến mất hẳn, nhưng ngẫu nhiên sẽ
xuất hiện biến đổi, có đôi khi sẽ trở nên mạnh hơn, có đôi khi sẽ yếu
đi, có đôi khi điểm tập trung linh khí sẽ xê dịch,. . .
Bởi vì có một vài sự biến đổi đó, nên đã làm cho một vài thế lực lúc thăng lúc trầm, diệt vong có, hưng thịnh cũng có. . .
Di tích cổ Nam Quỳ cũng chính là một ví dụ minh họa. Căn cứ vào những gì đã viết bên trong một số bản ghi chép về di tích cổ Nam Quỳ, trước kia
Nam Quỳ có thời đã từng là một môn phái vô cùng hùng mạnh, có lục tinh,
thậm chí còn có người nói là có công pháp thất tinh trong truyền thuyết.
Tuy nhiên, đó chỉ là những gì được ghi lại mà thôi. Di tích cổ Nam Quỳ đã được phát hiện ta từ mấy trăm năm trước. Lúc ban đầu, nó đã bị mấy
thế lực lớn chiếm giữ năm mươi năm, nhưng họ cũng không hề phát hiện bất cứ công pháp thất tinh nào, cấp bậc lục tinh thì chỉ phát hiện ra một
quyển phế phẩm mà thôi, phần còn lại đều từ lục tinh trở xuống.
Hiện giờ đã mấy trăm năm trôi qua rồi, bên trong có lẽ đã bị người khác
lục lọi không sót chỗ nào. Ý Sở Hùng muốn nói người chưa dò xét hết di
tích cổ là Thanh Vân Kiếm Phái, mà không phải tất cả mọi người trong
vòng mấy trăm năm qua.
Bây giờ, tuy di tích cổ Nam Quỳ đã không còn sót lại mấy thứ, nhưng
ngẫu nhiên vẫn có thể tìm được một vài đồ tốt. Đối với Thanh Vân Kiếm
Phái, nếu thu được nhiều thứ có tác dụng, môn phái sẽ ban thưởng cho
không ít.
Hơn nữa cái di tích cổ Nam Quỳ này lại nằm ngay tại bên cạnh, nên đương
nhiên đã trở thành nơi thí luyện của Thanh Vân Kiếm Phái. Mỗi một Phong
đều tổ chức đội ngũ đi vào trong đó tầm bảo rèn luyện, nhất là dẫn theo
đệ tử mới thì càng thích hợp hơn.
Có đôi khi, mấy Phong sẽ có bắt tay hợp tác với nhau để tạo cơ hội bồi dưỡng cảm tình đệ tử song phương.
"Có thể dẫn theo đệ không?" Khi Bộ Tranh nghe thấy nhắc đến di tích cổ
Nam Quỳ, hai mắt sáng ngời. Vừa đúng lúc gã đang muốn đi vào di tích cổ
Nam Quỳ một lần để tìm một loại dược liệu. Nhưng vấn đề là ở chỗ, nếu
như đi một mình có thể sẽ rất nguy hiểm, mà Luyện Đan Phong thì lại
không có khả năng tổ chức hành động rèn luyện, còn những Phong khác cũng sẽ không hợp tác. Đi một mình thì không dám đi, gã đành phải xua tan ý
định đó ra khỏi đầu.
Bây giờ nghe thấy người khác muốn đi, hơn nữa còn có vài người quen, dĩ nhiên là gã sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Bộ sư đệ nhà ngươi hóa ra cũng muốn đi sao?" Triệu Chí Ngân hỏi, sau đó lập tức bổ sung: "Đương nhiên là không có vấn đề gì, tuy nhiên, sau này lúc nào có thuốc thì chừa lại cho ta một ít."
Đối với Triệu Chí Ngân, có thể nói có dẫn theo một gã Bộ Tranh cũng
chẳng đáng coi là có vấn đề gì. Hơn nữa, y tin tưởng chỉ cần Bộ Tranh
không có yêu cầu gì quá đáng, bên phía Sở Hùng cũng sẽ không phản đối.
Mà gã cảm thấy, Bộ Tranh cũng sẽ chẳng có yêu cầu gì.
"Không có vấn đề gì! Tuy nhiên, tiểu sư đệ, tại sao ngươi lại không đi
cùng với người của Phong mình?" Sở Hùng gật đầu, đồng thời cũng rất tò
mò hỏi một câu.
"Phong bọn đệ chỉ có mấy người, không thành lập được đội ngũ." Bộ Tranh chẳng hề giấu giếm, thẳng thắn trả lời.
"Chỉ có mấy người? Vậy có phải đệ tử mới cũng chỉ có một mình ngươi hay không?" Sở Hùng hỏi.
"Vâng!" Bộ Tranh gật đầu. Ở Luyện Đan Phong, gã là đệ tử mới duy nhất trong vòng gần hai mươi năm qua.
"Vậy cũng khó trách, nhưng ngươi đi vào di tích cổ làm cái gì? Nếu như chỉ là mục đích rèn luyện, vậy ta phải nói trước, chỉ khi nào những
người của hai Phong chúng ta từ bỏ, ngươi mới có thể lấy." Sở Hùng nói
hết sức thẳng thắn, "Tuy nhiên, nếu như là đồ do chính mình tìm được,
vậy ngươi cứ việc thu nhận."
Tuy rằng Sở Hùng bộc trực, nhưng lời nói của hắn lại hết sức công bằng.
Hắn phải cân nhắc đến toàn thể cho đội ngũ của mình. Cho dù có muốn
chiếu cố Bộ Tranh, cũng không có thể nào xâm hại đến lợi ích của những
người khác.
"Đệ không cần thứ gì cả, chỉ muốn thu thập một loại dược liệu." Bộ Tranh trả lời, "Đệ nghe nói, chỉ ở trong di tích cổ mới có."