"Nếu chỉ là một loại dược liệu, ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi tìm là được." Sở Hùng chỉ coi là chuyện nhỏ.
Bộ Tranh vỗ đầu một cái, thốt lên: "Đúng vậy, huynh có thể tìm giúp đệ. Loại dược liệu này chắc là màu lam, có thể là khoáng thạch mà cũng có
thể là thực vật. Hơn nữa, dược tính thuộc hành thủy mà cũng có thể. . ."
"Ngừng ngừng, ngươi nói nhiều như vậy làm ta đau cả đầu. Ngươi chỉ cần
nói cho ta biết, dược liệu này tên là gì, hình dáng ra sao là được." Sở
Hùng vừa nghe thấy đoạn miêu tả đó của Bộ Tranh, lập tức đầu phình to
như cái đấu.
"Đệ không biết." Bộ Tranh lắc đầu trả lời. Câi trả lời này thực sự khiến cho người khác liên tục rùng mình đổ mồ hôi.
"Ngươi không biết?" Sở Hùng có phần choáng váng. Ngươi nói nhiều như vậy, mà ta chả hiểu nổi là ngươi muốn tìm cái gì.
"Vâng, không biết! Đệ chỉ biết đại khái dược tính của dược liệu này, còn chẳng biết nó là cái gì, cũng chẳng biết thực sự có tác dụng hay không. Nhưng chốt lại, thể nào cũng tìm ra được." Bộ Tranh gật đầu trả lời.
". . ." Mọi người không còn gì để nói.
"Nếu đúng là như vậy, ngươi phải tự tìm một mình rồi. Buổi sáng ba ngày
sau, chúng ta sẽ xuất phát từ quảng trường của môn phái. Đến lúc đó,
ngươi cứ tới đây là được rồi." Sở Hùng nói.
"Cảm ơn Sở sư huynh!" Bộ Tranh lập tức hành lễ tạ ơn, khiến cho Sở sư
huynh thoáng giật mình vì đã dám hứa trước gì đâu, vội vàng khoát tay.
"Đừng khách khí, chưa cần nói đến chúng ta là người quen biết, chỉ cần
là đồng môn ngỏ lời, chúng ta nhất định sẽ đồng ý." Sở sư huynh vừa cười vừa nói.
Chỉ cần là đồng môn, nếu ai lên tiếng yêu cầu nhập bọn, thông thường đều sẽ được chấp nhận. Điểm này, ba ngày sau Bộ Tranh mới biết. Nếu biết
trước là như vậy, có lẽ lúc trước gã nên nhờ người khác cho nhập bọn từ
sớm.
"Thu dọn quán xong, đệ sẽ đi xem ở đây có cái gì hay không, mọi người cứ tự nhiên." Bộ Tranh thu dọn sạp hàng vào trong Càn Khôn Giới, khiến
cho hai mắt mấy người Sở Hùng tỏa sáng, giờ bọn họ mới phát hiện ra Bộ
Tranh đeo Càn Khôn Giới. Tuy rằng nhìn bề ngoài không rõ tốt xấu, nhưng
ít ra cũng là cấp bậc Càn Khôn Giới, trong đám bọn họ còn chưa có ai có
nổi đấy.
Vị tiểu sư đệ rốt cục là có lai lịch thế nào? Có phải hậu trường là một
vị Trưởng lão hay không? Nếu không thì làm sao có thể sở hữu Càn Khôn
Giới? Chẳng qua, cách nói của gã lại giống y như một người mới. Nếu như
được một vị Trưởng lão bồi dưỡng thì tại sao lại ra như vậy?
Những câu hỏi này liên tiếp xuất hiện trong đầu mấy người Sở Hùng. Bọn
họ vốn không quan tâm Bộ Tranh là ai, nhưng đến bây giờ lại có phần tò
mò.
"Cái vị Bộ sư đệ này có vẻ giống như rất có bối cảnh a." Triệu Chí Ngân là người đầu tiên phát biểu cách nhìn nhận của mình.
"Có vẻ là như vậy, nhưng lại không quá giống." Thu sư tỷ cau mày nói.
"Nói vậy nghĩa là thế nào?" Sở Hùng hỏi.
"Đây chỉ là cảm giác, huynh có thể coi đó là trực giác của phụ nữ cũng
được. Muội cảm thấy, Bộ sư đệ có lẽ chỉ đơn thuần là một đệ tử bình
thường. Qua khí tức và ngôn ngữ cử chỉ cũng có thể cảm nhận ra được. Còn về phần Càn Khôn Giới và đan dược, có khả năng chỉ là hắn may mắn có
được. Ai mà chẳng có cơ hội gặp được một vài vận may." Thu sư tỷ nhìn
theo Bộ Tranh đang biến mất vào trong đám đông, giải thích.
"Có lẽ vậy, huynh và muội đều có vận may, vì sao những người khác lại không thể." Sở Hùng gật gù.
Vận may là thứ chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Nhưng nếu như thường
xuyên đi vào những nơi ẩn chứa vận may để rèn luyện, tỷ lệ gặp vận may
đương nhiên sẽ tăng cao. Cho dù không gặp được vận may lớn, nhưng nho
nhỏ thì chắc chắn sẽ có.
Mà đằng sau vận may cũng có không ít chuyện bi thảm. Có người vì thế mà mất đi tính mạng, có người vì thế mà cả đời tàn tật . . . ,, Cái giá
phải trả không hề rẻ. Vận may luôn đi đôi với mạo hiểm cao độ, nếu như
chưa chuẩn bị tốt, ngàn vạn lần không nên đi thử vận bừa bãi.
Đương nhiên, là một võ giả, ngay từ khi bước chân lên con đường này,
chắc chắn đã không còn đường quay về. Đối với võ giả, mức độ mạo hiểm
như vậy, có thể nói là đã phải chấp nhận ngay từ ban đầu.
"Có nói thế nào đi chăng nữa, vị tiểu sư đệ này vẫn rất thú vị đấy." Sở
Hùng mỉm cười nói, không những ám chỉ Bộ Tranh có thể trưng ra một vài
đan dược ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, mà còn ám chỉ lời nói và việc làm của gã rất thú vị.
"Không nói chuyện này nữa. Triệu Chí Ngân, ta nghe ngóng được một tin
tức, đệ tử mới của Thanh Liên phong các ngươi là một mỹ nữ, có đúng thật không?" Tề Điền hấp háy mắt, có phần tương đối hèn mọn.
"Thật sự, không chỉ là mỹ nữ, mà còn là tuyệt sắc a." Triệu Chí Ngân
biểu lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi thường xuyên xuất hiện của mình.
"Thật vậy chăng? Tuyệt sắc? Không phải là người kia đấy chứ." Tề Điền
đột nhiên nhớ tới một người, một người rất nổi danh của Thanh Liên
Phong.
"Chính là người đó, hắc hắc." Triệu Chí Ngân vừa cười vừa nói.
"Móa! Giờ không phải là lúc đùa giỡn." Tề Điền tức giận nói. Nếu như là người đó, vậy thì y cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.
"Huynh đệ, ngươi nên hiểu, ta là người có cơ hội gặp được nàng cả ngày.
Cái cảm giác chỉ được nhìn không được sờ như thế, ngươi có biết là nó
thống khổ đến mức nào không?" Triệu Chí Ngân vỗ vai Tề Điền, lắc đầu,
dáng vẻ hết sức đáng thương.
"Không bằng thế này, ngươi học theo đám người mới kia, theo đuổi nàng." Tề Điền xui dại.
"Cút, đâu phải ngươi không biết bối cảnh sau lưng của nàng, bây giờ
chúng ta căn bản không có khả năng sánh ngang vai với nàng, chỉ có những kẻ mới tới mới có thể nghĩ mình có thể làm thế được. Thanh Vân Kiếm
Phái coi như có địa vị nhất định ở Thất Tinh Quốc, nhưng Thất Tinh Quốc
ngay cả cấp Hoàng còn chưa tới, làm sao mà có thể bằng vai phải lứa với
người ta. Chênh lệch giữa hai bên thật sự là quá lớn, muốn làm bằng hữu
cũng còn khó khăn nữa là." Triệu Chí Ngân cười nhăn nhó nói.
"Tiên phàm cách biệt." Thu Nguyệt lạnh nhạt nói. Câu này có vẻ hơi quá
cường điệu, nhưng áp dụng vào trường hợp này thật ra không quá khiên
cưỡng, gần như chính xác là khoảng cách diệu vợi giữa tiên giới và phàm
trần.
"Sau này đám người mới kia sẽ rõ, biết đâu bọn họ còn có thể trở thành
bằng hữu cũng nên, mà cần quái gì quản bọn hắn làm những chuyện khỉ gió
gì." Sở Hùng xua tay nói.
". . ." Mọi người lâm vào trầm tư, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Bên phía Sở Hùng xảy ra những chuyện gì, Bộ Tranh hoàn toàn chẳng biết,
cũng chẳng biết sau này mình sẽ được gặp một cô gái tuyệt sắc có thân
phận không tầm thường. Gã chỉ dạo quanh cái chợ giao dịch này tìm kiếm
những dược liệu cần thiết. Nếu như giá cả phù hợp, có thể gã sẽ mua
ngay.
Gã cũng không phải là thần giữ của, chỉ biết bán đồ ra, mà không nỡ bỏ
tiền ra mua vào. Nếu muốn kiếm tiền, điều đầu tiên là phải học mua bán.
Mua và bán là hai việc khác nhau, bất kể là mua hay là bán đều rất trọng yếu.
Mua dược liệu giá rẻ, chế tạo ra đan dược giá cao, là việc Bộ Tranh cần
phải làm hiện giờ, cũng là việc duy nhất mà gã biết cách làm. Về phần
buôn bán mua rẻ bán đắt các vật phẩm khác thì gã chịu chết. Ví dụ như
công pháp bí kíp, tài liệu luyện khí,... gã tuyệt nhiên không biết làm.
Mà kể cả là có nghe ngóng được một vài tin tức, biết rõ những vật phẩm
có thể mua rẻ bán đắt đi chăng nữa, gã cũng sẽ không dính vào, bởi vì gã tương đối nhát gan, không, là tương đối cẩn thận. Trừ phi trăm phần
trăm sẽ thành công, còn nếu không thì gã cũng sẽ không động tay.
Nói cho cùng, gã không phải là thương nhân, không thích đầu cơ trục lợi
hàng hóa. Từ nhỏ gã chỉ kiếm sống bằng cách hái thuốc mang đi bán, còn
bây giờ thì chính là hái thuốc chế dược rồi mang đi bán, có thêm một
công đoạn chế dược. Tuy nhiên, chính cái công đoạn này lại giúp cho lợi
nhuận của gã tăng vọt lên hàng trăm lần.
Có thêm một tay nghề quả nhiên là có lợi. Điều đó đã thực sự làm cho Bộ
Tranh có phần quen mui. Chỉ cần có thể học được, gã sẽ toàn tâm mà học.