Tuy rằng những chuyện khác gã chẳng quan tâm, nhưng chỉ cần có liên quan
đến dược liệu, thì cho dù nhỏ đến đâu gã cũng sẽ đánh hơi ra được. Dược
liệu mà hiện giờ bản thân đang muốn đi di tích cổ Nam Quỳ tìm kiếm, là loại mà gã đã phát hiện ra ngay trên quần áo một vị sư huynh đồng môn.
Sau khi dò hỏi một chút, gã chỉ biết là hắn vừa ở trong di tích cổ Nam Quỳ ra, có thể đã bị dính vào ở trong đó.
Những nơi khác, Bộ Tranh cũng đều đã dò hỏi, hơn nữa còn đích thân đi
điều tra, nhưng hoàn toàn không tìm thấy. Ngoại trừ trên người vị sư
huynh đó ra, trên quần áo những người khác đều không phát hiện ra loại
dược liệu này. Nói cách khác, loại dược liệu này chắc hẳn là ở một nơi
mà con người không dễ gì mà hái được.
Đi dạo cả buổi, Bộ Tranh chỉ mua được vài loại dược liệu. Không phải là
không có loại hữu dụng, mà chẳng qua là những dược liệu đó đều quá đắt,
gã cảm thấy không cần phải mua làm gì, sau này có lẽ sẽ hái được. Nếu
hái không được, cùng lắm là không chế loại đan dược đó ra bán là xong.
Bởi vậy, Bộ Tranh quay về Luyện Đan Phong, hoàn thành những công việc
cần làm, đồng thời chuẩn bị cho tốt một vài vật phẩm thiết yếu. Sau đó,
gã soạn sẵn những vật phẩm cần thiết cho chuyến đi. Trước ngày xuất phát một ngày, gã đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Một đêm thao thức chờ mong
rồi cũng trôi qua. Ngay từ sáng sớm, gã đã đứng chờ trên quảng trường.
Ừm, hoàn toàn chính xác là rất sớm. Trời còn chưa sáng, gã đã có mặt tại quảng trường của môn phái. Lúc ấy, mấy người Sở Hùng vẫn còn trong giấc mộng. Tuy nhiên, trên quảng trường đã có không ít người. Tập quán của
đệ tử môn phái là tập trung xuất phát từ nơi này, cùng nhau đi rèn
luyện.
Bộ Tranh cứ thế mà chờ đợi, hết ngắm cảnh đẹp lúc mặt trời mọc, lại nhìn sang đám người bận tíu tít. Hơn nữa, gã còn được nghe một vài câu
chuyện mà mình cảm thấy hứng thú lẫn không có hứng thú.
"Thì ra có thể tìm kiếm đội ngũ bằng cách này. Chỉ cần không lấy vật
phẩm gì, bọn họ nhất định sẽ đồng ý cho đi cùng. Chỉ cần làm những việc
lặt vặt là được, ta sẽ xung phong làm việc này." Bộ Tranh tự nhủ. Bởi vì gã đã hiểu được, có không ít đệ tử tìm kiếm đội ngũ rèn luyện ở chỗ
này. Một số tạm thời chưa có đội ngũ vừa ý. Một số giống như trường hợp
của Bộ Tranh, căn bản là không có đội ngũ, nhưng có lẽ là bởi nguyên
nhân khác nhau.
Còn có một số đệ tử mới tự đánh giá mình có đủ thực lực. Thông thường,
đệ tử mới bắt buộc cần đợi môn phái tổ chức rèn luyện, chỉ có thể đi rèn luyện ở những nơi nhất định. Nhưng họ cảm thấy không vừa ý, nên nhắm
vào những đội ngũ rèn luyện khác, nhằm mục đích khẳng minh sức hấp dẫn
và thực lực của bản thân.
Đương nhiên, mục tiêu rèn luyện cũng không hẳn là toàn bộ đều như vậy.
Có một số mục tiêu không thể mang theo người không có phận sự, bởi một
người phạm sai lầm sẽ dẫn đến sự diệt vong của cả đội ngũ. Hơn nữa, bên
trong di tích cổ Nam Quỳ, không phải chỗ nào cũng có thể dẫn theo
người ăn no rỗi việc đi vào, có nhiều chỗ buộc phải tương đối thận
trọng.
Thật ra, nói đến việc xin nhập đội ngũ, còn có một phương thức cực đoan nữa, đó chính là dùng tiền tài. . .
Bất kể nói như thế nào, điều đó cũng giúp cho Bộ Tranh có thêm một sự
lựa chọn. Sau này, nếu còn muốn tiếp tục vào di tích cổ Nam Quỳ, gã có thể tới đây tìm kiếm đội ngũ.
Thời gian dần trôi qua, mặt trời đã ló dạng ở phương đông. Hiện giờ,
trời đã bắt đầu sáng, xua tan cái lạnh. Chỉ trong chớp mắt, ánh nắng ban mai đã xuất hiện. Nếu nói theo cách ở quê gã, giờ đã là lúc nắng chiếu
đến mông rồi, tại sao đám người Sở sư huynh vẫn còn chưa đến?
Chẳng lẽ là ta đã nhầm lẫn thời gian?
Bộ Tranh bắt đầu nhớ lại những gì đã nói ngày hôm đó, đồng thời tính
toán lại thời gian. Hình như không hề nhầm lẫn a! Chẳng lẽ Sở sư huynh
đã nói sai?
"Tiểu sư đệ, ngươi đã đến rồi a."
Đúng lúc Bộ Tranh đang phân vân, rút cuộc là mình nhầm lẫn hay là Sở sư
huynh nói sai, thì Sở sư huynh đã đến. Đi cùng với hắn là Thu Nguyệt và
Tề Điền, còn có năm thiếu niên cả nam lẫn nữ có vẻ non nớt hơn ba người
một chút, có lẽ là đệ tử mới cần rèn luyện lần này.
"Tiểu sư đệ, có phải ngươi đã đến từ rất sớm hay không?" Thu Nguyệt ngắm nghía Bộ Tranh hỏi.
"Không sớm lắm, không sớm lắm! Chỉ sớm hơn mọi người một chút." Bộ Tranh lắc đầu, không hề có ý định nói ra sự thật là trời còn chưa sáng thì
mình đã tới rồi. Điều đó căn bản không quan trọng, quan trọng là bây giờ mọi người đã đến, không cần phải chờ nữa.
"Chỉ mới vừa mới đến? Vậy tại sao trên người ngươi lại ám một ít sương
mù không tan, ngươi đã đến từ lúc trời còn chưa sáng a." Thu Nguyệt tiếp tục nói.
"Ha ha, chẳng phải Sở sư huynh đã nói buổi sáng sẽ xuất phát, đệ sợ đến
muộn." Bộ Tranh cười cười, không hề nhắc đến những chuyện đại loại như
mình đã chờ tê cả chân ở chỗ này,... Gã cảm giác mình phải đợi là đúng,
là do mình sợ lỡ hẹn.
"Tất cả là do Sở Hùng nói không rõ ràng. Chúng ta xuất phát vào giờ Tỵ
buổi sáng, đến giờ Thìn tám khắc ngươi tới cũng được, dù sao ngươi cũng
đi một mình, nên chuẩn bị gì cũng đã chuẩn bị xong." Thu Nguyệt cười
cười nói.
"Không có việc gì! Đệ thực sự không có chuyện gì cần thiết. Hơn nữa,
trong lúc chờ ở chỗ này đệ cũng vẫn có thể làm được vài việc." Bộ Tranh
trả lời. Gã nói thế không phải là để tự an ủi, mà là sự thật.
Trong lúc chờ đợi dài cả cổ, giống như thằng ngốc ở chỗ này, thật ra lại là lúc gã đang suy ngẫm về trận đồ trên bí kíp trận pháp. Tuy rằng gã
đã ghi nhớ từ đầu đến cuối, nhưng cũng chỉ mới ghi nhớ được hình dáng
bên ngoài, còn cụ thể có tác dụng gì, vẫn cần phải dựa vào bản thân tự
lĩnh ngộ.
Gã thường xuyên lôi cuốn bí kíp trận pháp đó ra khỏi Càn Khôn Giới để
nghiên cứu, tranh thủ bất cứ lúc nào. Bởi vì có đôi khi, kể cả là đã ghi nhớ, cũng không dám chắc là đã nhớ kỹ toàn bộ, có thể là do chủ quan mà nhớ sai. Tuy sai số này rất nhỏ, nhưng chính cái sai số rất nhỏ đó lại
có thể làm lệch hướng và hạn chế việc lĩnh ngộ.
Trí nhớ tốt không bằng nát ngòi bút. Dùng bút ghi lại vẫn tốt hơn một
chút so với ghi nhớ ở trong đầu, cũng sẽ không xảy ra sai lệch.
Từ trước đến giờ, Bộ Tranh không quá ỷ lại vào trí nhớ của mình. Mặc dù, trong mắt người khác, trí nhớ của gã gần như là biến thái, nhưng cá
nhân gã chỉ luôn làm những việc mà mình đảm bảo chắc chắn.
Ví như ghi chép luyện đan chẳng hạn, gã vẫn cứ ghi chép ra giấy dù đã
ghi nhớ từng biến hóa bên trong. Cho dù cho tới bây giờ, trong đầu chưa
từng quên bất cứ một bản ghi chép nào, gã vẫn không có thói quen chỉ dựa vào mỗi trí nhớ.
Chẳng qua, những thứ mà gã ghi lại, trên căn bản là không có ai nhìn mà
hiểu được, bởi vì trên đó không có bất cứ văn tự nào, chỉ có ký hiệu chữ số, còn có tranh vẽ -- những phác họa đơn giản.
Ký hiệu chữ số khác hẳn với văn tự. Đại đa số mọi người đều nhận biết
chữ số, cho dù không biết chữ. Bất kể là tại không gian và thời gian
nào, ký hiệu chữ số đều tồn tại, đồng thời nó tồn tại độc lập với văn
tự.
Khác nhau là ở chỗ, cái gì càng đơn giản thì càng làm cho người ta dễ
ghi nhớ và viết ra. Thông thường, sau khi càng tiếp xúc với ký hiệu chữ
số thì càng thấy dễ hiểu, mọi người sẽ dần dần chấp nhận sử dụng nó.
Ký hiệu chữ số mà Đông Việt Thần Châu đang sử dụng đã được thay đổi qua
nhiều lần. Đại đa số thế lực đều đang dùng cùng một loại, nhưng cũng có
một phần nhỏ thế lực sử dụng loại riêng của mình. Còn Thất Tinh Quốc thì đang dùng loại ký hiệu đã được thống nhất về mặt quy cách, cho nên khi
người ta nhìn vào những ký hiệu đó của Bộ Tranh, đại đa phần vẫn có thể
hiểu được.
Thật ra, cho dù có sử dụng loại ký hiệu theo cách của riêng mình đi
chăng nữa, nhưng chỉ cần có người sử dụng là nhìn vào đó cũng có thể
hiểu. Học một loại ký hiệu khác cũng là việc đơn giản, bởi vì quanh đi
quẩn lại cũng chỉ có mấy loại này. Nếu trí nhớ tốt, một canh giờ có thể
ghi nhớ toàn bộ.
Tuy nhiên, cho dù những ký hiệu chữ số mà Bộ Tranh ghi chép người khác
đều có thể đọc hiểu, nhưng vấn đề là gã hoàn toàn chỉ sử dụng con số và
tranh vẽ để ghi chép, thành ra tương đương với một bản mật mã. Nếu không được gã đích thân giải thích quy luật ở bên trong, muốn hiểu được,
những người khác chắc chắn sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để phá giải.
Hơn nữa, không hiểu là do muốn tiết kiệm giấy, hay là vì khả năng tư duy rất nhanh nhạy, trong lúc bất tri bất giác gã đã sử dụng phương pháp
tốc ký để ghi chép. Tuy vậy, gã lại không biết phương pháp đó gọi là tốc ký, mà chỉ biết mình có khả năng ghi chép nhanh như vậy mà thôi, càng
về sau này càng nhanh hơn. Có thể khẳng định, điều này sẽ càng khiến cho công việc phá giải của người khác trở nên khó càng thêm khó.