"Hả..." Thu Nguyệt chỉ thốt lên một tiếng rồi không hỏi han gì nữa, nếu không thì thành ra đa nghi lắm miệng rồi.
"Tiểu sư đệ, mấy ngày nay có cái loại thuốc kia không..." Tề Điền lôi tuột Bộ Tranh ra chỗ khác, khẽ hỏi.
"Thuốc gì?" Bộ Tranh có phần khó hiểu.
"Chính là Kim Thương Bất Khuất." Tề Điền điên tiết lên, bất chấp mặt mũi, thì thào khẽ trả lời.
"Không có, cái loại thuốc đó cần một ít dược liệu đặc biệt, chẳng mấy
khi có. Huynh cần cái thuốc này làm gì, huynh có võ lữ sao?" Bộ Tranh
lắc đầu, hỏi lại.
Võ lữ, tức là bạn khác giới trong võ đạo, thông thường là bạn tình, là
một cách nói uyển chuyển để ám chỉ mối quan hệ bạn tình. Giống như Bộ
Tranh và Tề Điền, quan hệ giữa hai bên không được coi là thân quen,
đương nhiên không thể nói thẳng những từ như bạn gái hoặc là tình nhân.
"Chẳng có quan hệ gì đến võ lữ cả, chỉ dùng lúc đi uống hoa tửu mà
thôi." Tề Điền tiếp tục thì thào, đồng thời nở nụ cười dâm đãng.
"Hoa tửu?" Bộ Tranh ngớ người ra. Cái từ này có thể nói là gã hoàn toàn
chưa bao giờ nghe thấy. Ở cái sơn thôn nhỏ bé đó gã làm gì có cơ hội
tiếp xúc với những từ ngữ thế này. Còn ở Thanh Vân Kiếm Phái, gã cả ngày chúi đầu vào hái thuốc luyện đan, cũng chẳng có mấy cơ hội để mà tiếp
xúc.
"Không hiểu hả, đây là chuyện mà đàn ông nhất định phải làm. Ngươi còn
nhỏ, sau này sẽ hiểu." Tề Điền cười cười. Lúc này y mới nhớ ra, Bộ Tranh mới chỉ có mười lăm tuổi, có thể nói vẫn là một thiếu niên thuần khiết.
"A..." Bộ Tranh gật đầu, không hỏi gì đến 'sau này sẽ hiểu' là như thế nào. Nếu đã nói sau này sẽ hiểu, vậy sau này hãy nói.
Đúng lúc này, trên quảng trường dường như cũng đã trở nên náo nhiệt hơn
rất nhiều. Đại đa số người dù sao vẫn có thói quen giờ này mới xuất
phát, mà không thích vào sáng sớm, chủ yếu là vì công việc chuẩn bị
tương đối nhiều, cho nên mới dây dưa chừa lại cho chính mình một chút
thời gian.
"Này, Tề Điền nhà ngươi lôi kéo Bộ sư đệ làm cái gì, không phải là muốn
chiếm đoạt đồ đạc của ta đấy chứ. Nói cho ngươi biết, thuốc của Bộ sư
đệ, ta đã bao hết." Triệu Chí Ngân đến cái bóng còn chưa xuất hiện,
giọng nói đã đến trước. Dường như chẳng hề ngại ngùng giống như Tề Điền, hắn ta cứ oang oang mà réo.
"Bao cái rắm, tiểu sư đệ muốn bán thuốc cho người nào thì là phần của
người đó." Tề Điền nổi đóa văng tục, chỉ chực phát tác. Nhưng y đột
nhiên hòa hoãn lại, sau đó sửa sang sơ qua quần áo, nghếch đầu thành một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, cố gắng tạo dáng.
"Giả dối!"
Triệu Chí Ngân thầm mắng một tiếng. Tuy nhiên cũng có thể hiểu được tại
sao Tề Điền lại có hành vi như vậy, bởi vì trong hàng ngũ đệ tử mà y dẫn dắt có một vị tiên tử. Cho dù đã thừa biết không được như ý nguyện,
nhưng trước mặt vị tiên tử đó y vẫn cố đóng giả thành một vị quân tử
phóng khoáng.
Sự xuất hiện của vị tiên tử này, không chỉ khiến cho Tề Điền cố gắng tạo dáng, mà còn làm cho mấy nam đệ tử của Thanh Ngưu Phong sôi sục máu
nóng, thậm chí còn có người vọt tới trước mặt nàng.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người gần đó cũng bị vị tiên tử này hấp dẫn đổ
dồn sự chú ý sang bên này. Bất kể đi tới chỗ nào, vị tiên tử này cũng
đều trở thành tâm điểm của sự chú ý. Dường như đã miễn dịch với tình
trạng này, bởi vậy, Sở Hùng chỉ là phẩy tay bất lực mà không hề ngăn cản tên đệ tử mới của Thanh Ngưu Phong đang nhao lên kia.
Vào thời điểm này, ngoại trừ những đệ tử cũ, dường như cũng chỉ còn Bộ
Tranh là không có bất kỳ thay đổi nào. Có lẽ là bởi vì gã không hề liếc
nhìn về phía vị tiên tử đó.
"Tần Sương, không ngờ chúng ta sẽ đi cùng với nhau." Khi đến trước mặt
vị tiên tử, tên đệ tử mới của Thanh Ngưu Phong bừng bừng hưng phấn nói.
Tần Sương?
Chẳng phải là cô bé trong cái tổ ba người tỷ thí trên Thanh Vân Đạo hay
sao? Sau khi bị Bộ Tranh phớt lờ chạy vọt qua, nàng luôn tìm hiểu tin
tức về gã, nhưng dù đã tìm đủ mọi cách mà vẫn không thu được bất kỳ tin
tức gì.
Đương nhiên, Bộ Tranh chẳng biết gì về điều này. Lúc này, khi giáp mặt
Tần Sương, đến một chút ấn tượng gã cũng không có; Bởi vì lúc ấy, trong
mắt của gã chỉ có tiền công. Gã chỉ cảm thấy cô bé này thật xinh đẹp,
nhưng không xinh đẹp bằng vợ của mình.
Vào lúc này, nếu có người biết được suy nghĩ trong đầu Bộ Tranh, nhất
định sẽ chửi ầm lên, nếu có bản lĩnh ngươi kêu vợ của mình ra so sánh
xem sao, không khoác lác thì sẽ chết à.
Tuy nhiên, Bộ Tranh đương nhiên không thể nào nói ra suy nghĩ đó, nên
không ai có thể biết được. Lúc này, bởi vì có không ít đệ tử đã miễn
dịch với sắc đẹp của Tần Sương, cho nên, biểu hiện đó của Bộ Tranh cũng
không phải là duy nhất, cũng chẳng có gì là nổi bật.
"Bộ sư đệ, xin chào!" Tần Sương cất tiếng chào. Giọng nói thong thả rất
êm tai. Đồng thời, lúc nói mấy câu đó, nàng vừa vặn ở ngay bên cạnh Bộ
Tranh.
"A?" Bộ Tranh thoáng ngây người, bật thốt: "Chào tỷ..."
"..."
Tần Sương ngớ ra, còn những người khác cũng sững sờ. Trong thoáng chốc, tất cả đều mất năng lực phản ứng.
"Hớ hớ, Bộ sư đệ, Bộ sư đệ mà Tần sư muội gọi không phải là ngươi, mà là tiểu tử này của Thanh Ngưu Phong. Hắn cũng họ Bộ." Triệu Chí Ngân vỗ
vai Bộ Tranh, ngoác miệng ra cười.
Vào lúc này, đám người Tần Sương coi như đã hiểu ra. Thì ra tiểu tử này vừa khéo cũng họ Bộ, đây chỉ là một sự hiểu lầm thú vị.
"A, hóa ra là như vậy, chẳng trách đệ không nhớ nổi nàng là ai." Bộ Tranh ngại ngùng gãi đầu.
"Không nhớ ra nàng là ai, nàng là sư muội Tần Sương đấy, ngươi chưa từng nghe thấy sao?" Cảm thấy Bộ Tranh đang đóng kịch, Triệu Chí Ngân trần
trụi châm biếm.
"Tần Sương..." Ngẫm nghĩ một lát, Bộ Tranh lắc đầu, "Chưa từng nghe
thấy. Ở chỗ đệ có mỗi một mình đệ, là đệ kiến thức nông cạn."
Cắt, đóng kịch nó vừa vừa thôi, ngươi cho rằng làm như vậy có thể khiến cho Tần Sương chú ý sao?
Đối với cách giải thích này của Bộ Tranh, đa phần mọi người đều có suy
nghĩ như vậy, cảm thấy Bộ Tranh đang nói láo. Gã nhất định đã từng được
nghe nhắc đến cái tên Tần Sương, nói chưa từng nghe thấy, chỉ là một
loại thủ đoạn.
"Này, Bộ sư đệ, ngươi coi, chúng ta đã quen thân như vậy rồi, ngươi rút
cuộc là ở phong nào, thân phận ra sao?" Triệu Chí Ngân hỏi.
"Đệ ấy à, ở Luyện Đan Phong, đệ tử tạp dịch." Bộ Tranh chẳng hề có ý
định giấu giếm, không cần thiết phải làm như vậy. Hơn nữa, nếu như bị
nói dối bị vạch trần, vậy sẽ càng lúng túng.
"Cái gì, đệ tử tạp dịch?"
Chỉ có thân phận đệ tử tạp dịch, lập tức khiến cho người khác coi thường Bộ Tranh, trong lòng thầm nghĩ, cứ tưởng là người thế nào, thấy sư
huynh luôn đối xử với hắn khá tôn trọng, lộn đi lộn lại hóa ra chỉ là
một tên đệ tử tạp dịch mà thôi.
Thế thì chẳng trách chưa từng được nghe đến tên Tần Sương rồi, đệ tử tạp dịch làm gì có tư cách được biết những gì có liên quan đến Tần Sương!
Ban đầu, đám người Bộ sư đệ còn có ý nghĩ coi Bộ Tranh là đối thủ tiềm
ẩn, tuy rằng bọn họ cảm thấy khả năng đó là rất thấp, nhưng đến bây giờ
đã trở thành không đáng để vào mắt rồi.
"Tạp dịch đệ tử cũng không sao, chỉ cần cố gắng là vẫn có thể trở thành
đệ tử phổ thông. Chỉ có điều, tại sao ta chưa bao giờ nghe thấy ai nói
đến Luyện Đan Phong. Môn phái chúng ta có Luyện Đan Phong sao?" Thu
Nguyệt có phần kỳ quái dò hỏi.
Đại đa phần đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái đều cho rằng một cái nơi như Luyện Đan Phong không hề tồn tại, nếu không thì tại sao lúc muốn luyện đan,
họ đều phải tìm tới chỗ người khác, cho tới tận bây giờ cũng chưa bao
giờ tìm tới Luyện Đan Phong của chính môn phái mình. Thậm chí, ngay cả
một số đan dược phổ thông cũng phải nhờ người khác chế.
"Đúng vậy a, lấy đâu ra Luyện Đan Phong a! Ta đã nhập môn mấy năm, mà
chưa từng nghe nói có một nơi như thế. Có phải ngươi không muốn nói ra
hay không, vậy ngươi đừng nói gì cả, không nên lừa gạt người khác." Cái
tên Bộ sư đệ kia nói, có vẻ không hoan nghênh Bộ Tranh, có lẽ là vì
nguyên nhân cả hai cùng mang họ Bộ.