"Đây!" Chẳng buồn phân bua, Bộ Tranh đưa luôn cái lênh bài thân phận ra cho
mọi người xem. Chất liệu bằng sắt đen giúp cho người khác biết được gã
là đệ tử tạp dịch. Hơn nữa, ba chữ Luyện Đan Phong được khắc trên cái
lệnh bài bằng sắt đen đó cũng giúp cho họ vỡ lẽ ra, Luyện Đan Phong xác
thực là có tồn tại.
Trừ phi cái lệnh bài này là giả, nếu không thì vật này chắc chắn sẽ
không biết nói dối. Cho dù có nói dối, cũng không có khả năng dấu giếm
được lâu như vậy.
"Qủa thật là có nơi này, nhưng tại sao cho tới bây giờ, mỗi khi luyện
đan chúng ta đều phải tìm người ngoài?" Thu Nguyệt hết sức khó hiểu thắc mắc.
"Có khả năng là bởi vì Luyện Đan Phong của đệ chỉ chế được những đan
dược phổ thông, chưa bao giờ chế được những loại khác. Hơn nữa, cả phong đệ chỉ có ba người. . ." Bộ Tranh trả lời.
"Ba người? Thế thì cũng quá ít a, chỉ có ba người tiến hành công việc
thôi sao, vì sao không tuyển thêm vài người?" Thu Nguyệt thực sự cảm
thấy kỳ quái, nếu đã có Luyện Đan Phong, tại sao lại không phát triển nó lên?
"Không phải là ba người tiến hành công việc, mà tất cả chỉ có ba người,
bao gồm cả Phong chủ." Bộ Tranh lắc đầu, đưa ra một câu trả lời khiến
cho mọi người không còn gì để nói.
Tính cả Phong chủ mới chỉ có ba người. Vậy thì trên cơ bản có thể khẳng
định, cùng lắm là có hai người tiến hành công việc. Trong tình huống như vậy, Luyện Đan Phong có tài giỏi đến mấy, cũng không có khả năng chế
đan dược cho chúng ta. Bọn họ chỉ là một cái Phong có cũng được mà không có cũng chả sao.
Việc này có thể là do môn phái cố ý làm ra, bởi họ luôn đặt việc nâng
cao cao trình độ vũ lực lên hàng đầu, cho nên phương diện luyện đan
luyện khí sẽ rất yếu. Chỉ có điều, trước kia người ta chỉ cảm thấy rất
yếu mà thôi, nhưng không thể nào ngờ tới sẽ yếu đến trình độ này.
Chỉ là một phong trên danh nghĩa mà thôi!
Đây là đánh giá của tất cả mọi người về Luyện Đan Phong. Thậm chí, gã đệ tử tạp dịch Bộ Tranh của Luyện Đan Phong này cũng nhận được một lời
đánh giá, hoặc cũng có thể nói là một lời kết luận, đó chính là không có tiền đồ.
Vào thời điểm này, Sở Hùng trái lại lại không cảm thấy như thế, bởi vì
những đan dược mà Bộ Tranh chế ra xác thực là khá tốt, kể cả là không có tiền đồ rộng mở, nhưng thành tựu nho nhỏ thì dù thế nào cũng phải có.
"Chỉ cần cố gắng, thì dù đang ở trong nghịch cảnh cũng có thể thay đổi." Sở Hùng vỗ vai Bộ Tranh, nói một câu động viên, sau đó tiếp tục hỏi:
"Tiểu sư đệ, ngươi hãy nói đại khái cho ta biết về thực lực của ngươi,
Nhất Mạch mấy trọng rồi hả?"
Trong hàng ngũ những đệ tử mà Sở Hùng đã tiếp xúc, kể cả là đệ tử mới,
tối thiểu cũng đã là Nhất Mạch ngũ lục trọng. Bởi vậy, cho dù cái gã đệ
tử tạp dịch Bộ Tranh này có kém hơn một chút, thì tu vi có lẽ cũng phải
Nhất Mạch mấy trọng.
Thực lực của Bộ Tranh ra sao, cũng là điều mà người dẫn đội là hắn cần
phải biết, để có thể sắp xếp vị trí phù hợp cho Bộ Tranh.
Nhất Mạch mấy trọng?
Đối với mấy từ này, Bộ sư đệ có phần khinh thị, bởi vì hắn ta đã là "Cao thủ" Lưỡng Mạch tam trọng rồi, đã thực sự đã trở thành đệ tử phổ thông. Mặc dù vẫn còn trong hàng ngũ đệ tử mới, nhưng danh tự này chỉ biểu thị một người đang trong thời kỳ đệ tử mới, mà không có nghĩa là đẳng cấp
của đệ tử đó.
Nhân đây cũng nói sơ qua, cảnh giới của mấy người Sở Hùng đều từ Tam
Mạch ngũ trọng thiên trở lên. Những cảnh giới ban đầu là tương đối dễ
dàng vượt qua, mấu chốt là sau này có thể bước vào Tứ Mạch hay không,
còn từ Tứ Mạch trở đi tiến triển như thế nào là chuyện của sau này.
Trong hàng ngũ thập đại đệ tử của Thanh Vân Kiếm Phái, chỉ có ba người
đã bước vào cảnh giới Tứ Mạch. Những người còn lại đều ở cảnh giới Tam
Mạch cửu trọng thiên, đó là một cửa ải mà có một số người cả đời cũng
không thể vượt qua.
Người bình thường bị kẹt ở cửa ải đó tầm mười năm là việc không có gì
lạ. Những người được gọi là thiên tài cũng phải dẫm chân tại đó một hai
năm. Cửa ải này được gọi là Võ Đạo Huyền Quan.
Gọi như thế là muốn biểu thị hai ý. Thứ nhất, đây là một cửa ải, chỉ khi nào mở được cánh cổng của nó mới có thể tiếp tục tiến bước. Ý còn lại
chính là, nếu chỉ xét trên góc độ võ giả, bước qua cánh cửa này mới thực sự là nhập môn, trước đó chỉ là thường dân mà thôi.
Đương nhiên, điều đó chỉ ứng với góc độ võ giả cấp cao, còn đối với Bộ
Tranh, kể cả là võ giả Nhất Mạch cũng đã là cao thủ rồi, bởi vì gã còn
chưa bước vào cảnh giới Nhất Mạch.
"Đệ, đệ giờ vẫn còn chưa đến Nhất Mạch. . ." Bộ Tranh yếu ớt trả lời.
Tuy rằng cảm thấy điều này là rất bình thường, bởi gã chẳng phải là
người say mê võ đạo, võ công kém xa người khác là điều hiển nhiên.
Chẳng qua, mọi người đều từ Nhất Mạch trở lên, khiến gã có phần xấu hổ
chỉ muốn chui xuống đất, cho nên thái độ tương đối ngượng ngùng cũng chỉ là điều rất bình thường.
"Chưa đến Nhất Mạch?" Sở Hùng ngẩn ngơ, không nghĩ tới Bộ Tranh thậm chí ngay cả Nhất Mạch cũng chưa tới, thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của
hắn. Trên lý thuyết, bước vào Nhất Mạch là việc rất đơn giản. Kể cả bây
giờ Bộ Tranh mới mười lăm tuổi, thậm chí thiên phú không cao lắm đi
chăng nữa, nhưng chỉ cần vào Thanh Vân Kiếm Phái, thì dù thế nào cũng sẽ bước chân được vào Nhất Mạch.
Thanh Vân Kiếm Phái được xây dựng bên trên Linh Mạch đấy. Giữa một nơi
có và một nơi không có Linh Mạch, tốc độ tu luyện sẽ khác nhau một trời
một vực, cho dù cái Linh Mạch đó chỉ là loại kém nhất.
Hơn nữa, Nhất Mạch là cửa ải dễ đột phá nhất, thiên phú có kém đến mấy
nhưng nếu đã được ở một nơi như thế này thì thế nào cũng sẽ nhanh chóng
đột phá.
"Ngươi toàn lực vận khí xem sao." Sở Hùng áp bàn tay lên người Bộ Tranh rồi nói.
Bộ Tranh bắt đầu vận khí. . .
"Được rồi, mặc dù chưa đạt tới mức hai kinh mạch cùng vận chuyển, nhưng
Nhâm Mạch của ngươi đã được tu luyện gần xong, cũng không còn kém bao
nhiêu. Lúc ban đầu, cảnh giới chênh lệch cũng không được coi là quá quan trọng." Chỉ trong chốc lát, Sở Hùng đã thu tay về. Chỉ cần người khác
đồng ý, thăm dò bằng cách áp bàn tay lên thân thể họ như thế này là
chuẩn xác nhất.
Lúc ban đầu, tuy rằng cảnh giới có chênh lệch, nhưng xét trên phương
diện thực chiến thì có thể nói, có chênh nhau một hai cấp độ nhỏ cũng
chẳng khác nhau là mấy. Bởi vậy, tuy rằng Bộ Tranh chưa hẳn là đã tới
cảnh giới Nhất Mạch, nhưng cũng chẳng còn kém bao nhiêu.
Đối với chuyện này, mọi người thực sự không quan tâm lắm. Chẳng mấy chốc Sở Hùng đã sắp xếp xong xuôi. Bởi vì có cũng được mà không có cũng
không sao, cho nên Bộ Tranh nghiễm nhiên đã được xếp làm công việc lặt
vặt, coi như tiện dịp dẫn theo một người đi dạo chơi, không bố trí công
việc cụ thể nào.
Vào thời điểm này, nếu như có mặt ở đây, nhất định hai người Mộ Dung
Tình và Lăng Ngạo Tuyết sẽ rất kỳ quái, bởi vì vừa rồi Sở Hùng đã nói
như đinh đóng cột là Nhâm Mạch. Các nàng vẫn còn nhớ, rõ ràng là Bộ
Tranh tu luyện Đái Mạch, tại sao lại biến thành Nhâm Mạch rồi?
Chẳng lẽ là bởi cảm thấy Đái Mạch không thích hợp với mình, nên Bộ Tranh đã đổi sang Nhâm Mạch?
Điều này hầu như là không có khả năng thực hiện, bởi vì lúc ban đầu tu
luyện mạch nào cũng được, nhưng nếu đã lựa chọn rồi thì không thể đổi
sang mạch khác, làm như vậy chỉ là lãng phí thời gian. Cho dù tu luyện
theo kinh mạch đó có phần khó khăn, nhưng cũng chỉ là không đáng kể, có
thể dùng thời gian tu luyện để bù đắp vào.
Hoặc là ngay từ đầu đã phải xác định tu luyện kinh mạch nào; Hoặc là
kiên định tu luyện, đợi đến lúc bắt đầu đầu tu luyện kinh mạch thứ hai
thì lựa chọn lại.
Tại sao Bộ Tranh đang từ Đái Mạch lại biến thành Nhâm Mạch; Hơn nữa, đến bây giờ vẫn còn theo một đường kinh mạch mà không phải là tu luyện hai
kinh mạch cùng một lúc? Nguyên nhân chủ yếu ở đây là gã không có ai chỉ dạy, việc tu luyện của bản thân hoàn toàn chỉ dựa vào chính mình.
Chẳng phải là gã từ bỏ Đái Mạch chuyển sang tu luyện Nhâm Mạch, mà là đã tu luyện xong Đái Mạch và chuyển sang tu luyện kinh mạch khác rồi. Bởi
vì gã không biết, sau khi tu luyện xong một kinh mạch thì phải tu luyện
hai kinh mạch cùng một lúc.
Gã cứ tu luyện hết kinh mạch này lại chuyển sang kinh mạch khác như vậy. Vòng đi vòng lại, lần tu luyện Nhâm Mạch này đã là lần chuyển kinh mạch thứ sáu của gã. Thêm hai kinh mạch nữa thì Bát Mạch đã được gã tu luyện trọn vẹn mấy lần. Chẳng qua, gã chỉ tu luyện lần lượt từng cái mà không phải là đồng thời cùng một lúc.