Đối với võ giả, có thể nói phương pháp tu luyện như vậy chỉ tổ làm lãng phí thời gian. Mặc dù, làm như vậy thì nền tảng sẽ có thể vững chắc hơn một chút, nhưng dù sao đi nữa vẫn cứ là lãng phí thời gian.
Tu luyện võ đạo có nghĩa là khuếch trương kinh mạch từng bước một, còn
từ kinh mạch này chuyển sang kinh mạch khác hoàn toàn không có tác dụng
khuếch trương, mà chỉ là chuyển đổi tu luyện mà thôi.
Bộ Tranh không biết gì về điều đó. Lúc ban đầu, gã chỉ có được phương
pháp tu hành một kinh mạch, chẳng có ai dạy phương pháp tiếp theo là như thế nào. Gã đành phải tự mình lần mò. Nếu như đã là tự lần mò, có thể
nói là tự mình phải tìm ra cho bằng được cách tu luyện kinh mạch thứ
hai.
Phương thức vận khí mỗi kinh mạch khác hẳn nhau, bởi vì kinh mạch không
phải là cùng một cấu trúc. Chỉ có điều, tuy rằng kinh mạch khác nhau,
nhưng về mặt nguyên lý thì vẫn giống nhau, có thể tìm hiểu ra được.
Tuy nhiên, quá trình tìm hiểu này không phải ai cũng có thể thực hiện
được. Bộ Tranh là một kẻ khác người, có thể nói cái gì gã cũng không
biết, nhưng lần nào gã cũng có thể lần ra phương thức tu luyện tốt nhất
chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Gã làm được điều đó có lẽ là nhờ
vào thiên phú về mặt toán học của mình. Gã có thể tính toán chính xác
vận khí theo tuyến đường như thế nào là tốt nhất, hoặc có thể nói là
thích hợp với mình nhất.
Năng lực này, kể cả là võ lâm kỳ tài cũng phải cam bái hạ phong. Nếu như người khác biết được điều đó, có lẽ gã đã bị các thế lực tranh nhau
cướp đoạt. . .
Nhưng Bộ Tranh lại chẳng biết gì về điều đó. Hiện giờ, cho dù có khả
năng phát hiện ra mình đã đi sai đường, Bộ Tranh cũng sẽ không thay đổi
phương thức đang tu luyện. Bởi vì gã đã phát hiện ra, tu luyện như vậy
rất thích hợp với luyện đan, cụ thể hơn là mỗi khi vận chuyển trận pháp
đều vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Trận pháp có thuộc tính khác nhau, mà Bát Mạch cũng là như vậy. Tu luyện được kinh mạch nào thì nắm được thuộc tính của kinh mạch đó. Đồng thời, thuộc tính đó tương xứng với trận pháp nào thì có thể vận chuyển trận
pháp đó dễ dàng hơn nhiều. Đây là điều mà Bộ Tranh đã phát hiện ra trong quá trình luyện đan. Gã đã phát hiện ra, khi chuyển sang trận pháp có
thuộc tính tương xứng, thì việc vận chuyển trở nên ít tốn sức hơn nhiều. Tuy nhiên, mức độ giảm sút nhỏ bé đến mức nếu không để ý thì thậm chí
không thể phát hiện ra được.
Dù thế nào, hiện giờ Bộ Tranh vẫn cứ như vậy mà tu luyện, sẽ không bao
giờ thay đổi bất cứ cái gì. Tuy rằng tu luyện như thế rất chậm, nhưng
đối với gã, có chậm hơn thế cũng chẳng có ảnh hưởng gì, gã đâu có muốn
trở thành đệ nhất thiên hạ.
Trở lại chuyện chính. Sau khi phân chia công việc xong, Sở Hùng dẫn đội
ngũ xuất phát từ môn phái để đến di tích cổ Nam Quỳ. Nếu như đi theo
đường bộ, có lẽ sẽ mất chừng hai ngày đi đường. Con đường này đa phần là đường núi. Trong lúc đi xuyên qua rừng rậm hay vượt qua những vách núi
cheo leo, có khả năng còn gặp được các loại mãnh thú và yêu thú, nhân đó có thể rèn luyện luôn.
Mặc dù Bộ Tranh phụ trách việc lặt vặt, nhưng nhóm người này đa phần đều có vật phẩm Càn Khôn, đã giúp cho gã giảm bớt công việc mang đồ. Đồng
thời, mọi người cũng đều mang theo đồ ăn sẵn và lương khô, nên không cần gã phải chuẩn bị đồ ăn. Tính ra, gã chẳng có việc vặt gì để mà làm.
Nếu là việc dò đường thì có thể nói, do công lực quá thấp, gã hoàn toàn
không có khả năng làm việc này. Bởi vậy thành ra gã là người thanh nhàn
nhất. Nhưng trên đường đi, gã lại chẳng có lúc nào nhàn rỗi. Gã thường
xuyên đào cỏ, hái hoa, chặt mấy cây non, bắt vài con sâu...,...
Tuy vậy, đám người Sở Hùng lại không có ý kiến gì, bởi vì bọn họ thừa
biết Bộ Tranh đang thu thập dược liệu. Mục đích ban đầu của Bộ Tranh
chính là việc này. Hơn nữa, Bộ Tranh cũng đều tiến hành công việc mà
không mang lại một chút phiền toái nào cho bất cứ ai.
Có lẽ, sự tồn tại của Bộ Tranh hoàn toàn không được ai bận tâm tới, là
bởi vì bọn họ đã dồn hết sự chú ý lên người Tần Sương. Do đó, chẳng ai
buồn để ý xem tiểu nhân vật Bộ Tranh biến mất lúc nào, xuất hiện lúc
nào.
"Ta bảo này Bộ sư đệ, khi tới đằng trước, ngươi không nên chạy lung tung nữa. Từ chỗ đó chúng ta bắt đầu phải cẩn thận." Triệu Chí Ngân thực sự
rất quan tâm tới Bộ Tranh, là người đầu tiên lên tiếng nhắc nhở Bộ
Tranh.
Phía trước chưa hẳn đã là địa phận của di tích cổ, nhưng kể cả ở bên
ngoài cũng có mãnh thú tương đối hung dữ, có thể giết chết một người
chưa tới Nhất Mạch như Bộ Tranh trong nháy mắt.
"Đệ biết rồi, đệ sẽ đi theo các huynh." Bộ Tranh đã biết trước điều đó
bởi đã có lần điều tra qua nơi đây. Gã đã từng gặp phải những con mãnh
thú đó, hầu như không tìm được cơ hội lẻn vào bên trong cho nên đành
phải từ bỏ ý định.
"Hừ, phế vật cũng phải có giác ngộ của phế vật chứ." Vào lúc này, tên Bộ sư đệ kia đột nhiên lạnh lùng lên tiếng. Tuy rằng hắn không có nói rõ
là kẻ nào, nhưng ai cũng biết rõ hắn đang nói tới ai.
Bộ Tranh không hiểu nổi, cái tên Bộ sư đệ này, không, phải gọi là Bộ sư
huynh, cái vị Bộ sư huynh này tại sao lại cứ nhằm vào gã. Nếu chỉ là một lần thì còn có thể giải thích là do nóng giận trong nhất thời, nhưng
tại sao từ đầu cho đến bây giờ vẫn luôn như vậy.
Nếu như chưa từng kết thù kết oán gì với cái tên Bộ sư đệ này, vậy thì
đã chứng tỏ hắn thực sự là người có tính cách quá hẹp hòi. Bộ Tranh nhớ
rõ mình hoàn toàn chưa từng giao tiếp với vị Bộ sư huynh này, nếu đúng
là như thế thì đáp án đã rõ.
Đúng vậy, Bộ Tranh đã biết được vị Bộ sư huynh này tên là gì, bởi hai
ngày vừa rồi đi cùng với nhau, có rất nhiều cơ hội để biết, cũng giống
như bây giờ vậy--
"Bộ Hải Phong, ngươi đừng có quá hẹp hòi như thế, nếu không sẽ khiến
người ta phải chê cười." Đúng lúc này, Thu Nguyệt cau mày lên tiếng,
nhân đó nhắc nhở Bộ Hải Phong, nếu ngươi muốn theo đuổi cô nàng Tần
Sương kia, vậy hãy biểu hiện cho tốt một chút.
"Đệ chỉ muốn nhắc một số người, đệ làm vậy coi như là đút bạc vào trong
túi của hắn." Bộ Hải Phong trả lời. Gương mặt tỏ ra kiêu ngạo, cứ như
mình là một lão tiền bối, đang dạy bảo Bộ Tranh một vài đạo lý làm người vậy.
Mọi người đều biết câu nói này, đó là một câu tục ngữ, ý muốn nói bỏ
công sức dạy người khác đạo lý, không thu học phí, coi như tương đương
với tặng tiền cho người đó.
"Không có a, ngươi chưa đưa bạc cho ta." Bộ Tranh lục lọi trong túi áo, sau đó ngơ ngác nói.
". . ."
Mọi người lập tức cứng họng, nói thế mà ngươi lại thật sự đi tìm, đã thế lại còn tìm khá kỹ nữa chứ.
"Tiểu sư đệ, câu này có nghĩa là, dạy ngươi khác đạo lý làm người, không cần thu học phí, ngươi thật sự cho rằng người khác cho ngươi bạc hay
sao." Tề Điền thiếu chút nữa là tắt tiếng.
"Ngươi không cần phải dạy ta, trả lại học phí cho ta." Bộ Tranh xòe tay ra nói.
". . ."
"Cút, vừa rồi ta đâu có thu học phí của ngươi." Bộ Hải Phong cả giận nói.
"Ngươi đã thu rồi. Bài toán này được giải như sau: Ta đưa học phí cho
ngươi, được tính là một món tiền, sau đó ngươi không thu, cho nên một
trừ đi một bằng không. Nhưng mà, ta đâu có cần ngươi dạy, cho nên phải
lấy lại số học phí đó, thành ra là lại giảm đi một. Nếu nói trên phương
diện toán học, chính là âm một, vậy ngươi đã thiếu nợ ta một món tiền."
Bộ Tranh vừa tính toán vừa viết ra một công thức toán học trên mặt đất,
khiến cho tất cả mọi người phải sững sờ.
". . ."
Nếu như dựa theo lời giải bài toán của Bộ Tranh, kết quả này được công
nhận là hoàn toàn chính xác. Nhưng vấn đề là, nếu như kết quả này được
công nhận thì dường như lại có điểm nào đó không được hợp lý.
Lời giải bài toán này không có bất cứ sai lầm nào, có thể nói là hoàn
toàn chính xác. Vấn đề chính là ở chỗ, một bài toán như vậy chắc là sẽ
không có ai đặt ra cả. Đời người đâu có thuộc phạm trù toán học, hoặc có thể nói, muốn giải bài toán đời người còn cần phải sử dụng đến nhiều
quy tắc toán học hơn nữa, mà những quy tắc này lại rất đơn giản.
"Ta thừa biết là ngươi nhất định sẽ bảo ta nói hươu nói vượn, nhưng xin
mời ngươi chỉ ra chỗ sai của lời giải bài toán này. Nếu như không chỉ ra được chỗ sai, vậy đã chứng tỏ ngươi thiếu nợ ta tiền, còn nếu không có
tiền, ta có thể cho ngươi thiếu nợ." Bộ Tranh mỉm cười, sau đó bước
thẳng về phía trước.
". . ."