Tú Anh không biết thiếu nữ tuyệt đẹp này là ai, lại càng không biết nàng
đến đây có việc gì. Nhưng có một điều khiến cho nàng ta vô cùng bất ngờ, thì ra người thiếu nữ này đến tìm --
"Xin hỏi, Bộ sư đệ có ở đây không?" Giọng nói của thiếu nữ rất dịu dàng, khiến cho người nghe có cảm giác như được đắm chìm trong gió xuân, tâm trạng rất thư thái, đồng thời nghe cũng rất êm tai.
"Hắn đi ra ngoài hái thuốc rồi, xin hỏi, ngươi là ai thế? Phải gọi như
thế nào?" Tú Anh nhìn thiếu nữ, trong lòng có cảm giác cảnh giác khác
lạ.
"Ta là Tần Sương, muội có thể gọi ta là sư tỷ, muội thì sao?" Thiếu nữ
đi vào đây không phải ai khác mà chính là Tần Sương, điều khó hiểu là
Tần Sương đích thân tới nơi này để làm gì?
Nàng không thể nào giống như hai người Tề Điền, vì ăn mà đến, đồng thời, cũng sẽ không thể nào vô duyên vô cớ đến tìm Bộ Tranh nói chuyện phiếm. Những chuyện cần nói nàng đều đã nói cả rồi, hơn nữa cũng đã kiểm chứng thân phận Bộ Tranh, xác định hắn hoàn toàn không có bất cứ điểm nào
đáng khả nghi, kể cả việc Bộ gia là một nhánh lưu lạc ở bên ngoài của
một thế lực lớn.
Nhưng gọi là thế lực lớn chẳng qua chỉ là cách nói tương đối, trong mắt
Tần Sương, thế lực này còn chưa đủ khiến nàng coi trọng, hơn nữa, nó lại chỉ chỉ vẻn vẹn là một nhánh mà thôi.
Nếu như nàng có mặt ở nơi đây, vậy nhất định là có chuyện gì đó, nhưng
Tú Anh thì không tài nào biết được nguyên nhân, đương nhiên cũng sẽ
không hỏi. Về phần Bộ Tranh, cho dù có mặt ở đây, gã cũng sẽ không hỏi.
"Muội họ Lý, tên Lý Tú Anh, tỷ cứ gọi muội Tú Anh là được." Tú Anh yếu
ớt trả lời. Trước mặt Tần Sương, nàng ta cảm thấy yếu thế. Trước mắt,
nàng ta căn bản không thể nào ngang hàng được với Tần Sương, chênh lệch
giữa hai bên thật sự là quá lớn.
Không chỉ riêng nàng ta, trong số đồng môn sư huynh đệ, cũng không có ai có thể đứng ngang hàng cùng với Tần Sương. Đứng trước mặt nàng, ai cũng sẽ cảm thấy yếu thế.
"Thì ra là Lý sư muội, muội và Bộ sư đệ là người cùng một thôn, hơn nữa
còn là bạn tốt hả." Tần Sương nói luôn, bởi vì nàng biết rõ mọi chuyện
liên quan. Đối với việc Tú Anh xuất hiện ở nơi đây, nàng cũng không cảm
thấy có gì là kỳ quái, mà trái lại cảm thấy như vậy thì mới hợp lý.
"Vâng!" Tú Anh gật đầu.
"Bộ sư đệ có nói lúc nào trở về không?" Tần Sương nhìn Tú Anh hỏi.
"Hắn không nói, nhưng hôm nay chắc chắn sẽ về, chẳng qua là không biết
là lúc nào thôi." Tú Anh trả lời. Tuy rằng Bộ Tranh không nói lần này đi bao lâu, nhưng hôm nay hắn nhất định sẽ trở về, đây là điều mà Tú Anh
hầu như có thể khẳng định một trăm phần trăm.
Vì sao vậy?
Bởi vì hôm nay là ngày mùng hai, là ngày Bổng Lộc Đường sẽ cấp phát tiền công, Bộ Tranh sẽ không thể nào bỏ qua, có lẽ hắn sẽ chạy thẳng tới đó
nhận tiền công rồi mới về đây cũng nên.
Trừ phi bản thân hắn gặp chuyện không may trong rừng, bị lạc chẳng hạn.
"Được rồi, vậy tỷ sẽ không đợi đâu, đến lúc hắn trở về, làm phiền muội
báo lại với hắn một tiếng, bảo rằng Tần Sương đã đến chào tạm biệt, sau
này có duyên sẽ gặp lại." Tần Sương lắc đầu bảo.
"Có duyên sẽ gặp lại?" Tú Anh có phần khó hiểu. Nói vậy là có ý gì,
chẳng lẽ muốn nói sắp tới vị Tần sư tỷ này định rời khỏi Thanh Vân Kiếm
Phái hay sao?
Không sai, thực tế đúng là như vậy. Mặc dù Tần Sương vì một việc gì đó
mà đến, nhưng nàng vẫn mãi không có phát hiện gì, thậm chí ngay cả một
chút manh mối cũng không có. Hơn nữa, nàng đã ở lại chỗ này sắp được ba
năm rồi. Thời gian ba năm là giới hạn cuối cùng mà nàng định ở lại nơi
này, bởi nếu vẫn tiếp tục thêm nữa, nàng hoàn toàn không còn chỗ đặt
chân ở ngay chính thế lực của mình.
Điều kiện tu luyện ở nơi này không thể nào sánh với chỗ của nàng. Tuy
rằng ba năm qua nàng vẫn luôn dùng đan dược và trận khí cấp cao đắt giá
để bù lại, nhưng vẫn rớt lại phía sau bạn cùng trang lứa quá xa. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, trên con đường võ đạo, nàng vĩnh viễn không thể
nào vượt lên phía trước những người bạn cùng trang lứa kia được nữa.
Ba năm qua, nàng đã phải trả một cái giá rất đắt. Nhưng trước kia nàng
đã tính tới việc mạo hiểm làm một việc không có khả năng hoàn thành. Tuy nhiên, vì mục đích đó, nàng vẫn cứ chấp nhận liều mạng. Ít ra, liều
mạng còn có cơ hội đứng ở hàng ngũ đầu tiên, nếu không thì nàng chỉ có
thể lẹt đẹt ở vị trí trung bình khá.
Mục đích tới chỗ này hiện giờ chỉ là muốn nói lời tạm biệt với Bộ Tranh, bởi vì gã đã cứu nàng. Nếu như nàng không đến chào từ biệt, trong lòng
sẽ có phần bứt rứt không yên. Dù Bộ Tranh vắng mặt, phải nhờ người khác
chuyển lời lại, nhưng mối bứt rứt khó chịu trong lòng nàng cũng đã tiêu
tan.
Bây giờ, nàng có thể yên tâm thanh thản mà trở về. . .
"Tú Anh, Tú Anh, đã đi lấy tiền công chưa, có muốn ta giúp một tay lấy hộ ngươi hay không. . ."
Đúng vào lúc Tần Sương định rời khỏi, tiếng của Bộ Tranh vang lên. Đồng
thời, thân hình gã như một cơn gió lướt vào. Gã xuất hiện đã biến suy
đoán của Tú Anh trở thành chuẩn xác.
". . . , tự ta sẽ lấy, ngươi cứ lấy phần của mình là được." Tú Anh nín
lặng một lúc mới khẽ yếu ớt lắc đầu, than thở suy đoán của mình sao mà
chính xác đến thế.
Tiểu tử này đúng là một con dế nhũi chỉ biết có tiền!
"Ta đã lấy xong rồi, ngươi thật sự không cần ta giúp hay sao?" Bộ Tranh
hỏi tiếp luôn, càng khiến cho Tú Anh khẳng định thêm, cái tên Bộ Tranh
chỉ hỏi cho có mà thôi, lần trước mà chẳng như thế này.
"Không cần, bây giờ ngươi còn có việc đây này."
"Đúng vậy a, ta bề bộn lắm việc, còn phải xử lý đám thảo dược đã hái
được mấy ngày hôm nay một lượt." Bộ Tranh gật đầu đáp lại. Gã đâu có
biết được việc mà Tú Anh nói đến là việc gì. Gã cứ như một cơn gió ào
vào đây, hoàn toàn không thèm nhìn xem còn có người khác hay không.
Sau khi dứt câu, Bộ Tranh vừa quay người chuẩn bị đi dược phòng xử lý
một vài dược liệu cần làm ngay, cắt những chỗ vô tác dụng, vài loại
cần giã nát, vài loại cần hong khô, vài loại cần rang chín. . .
"Ớ, Tần sư tỷ, tại sao tỷ lại ở đây? Có chuyện gì không?" Đến lúc quay
người, Bộ Tranh mới phát hiện ra có một thiếu nữ đang đứng trong sơn
cốc, sơn cốc to như vậy đúng là khó nhìn ra thật.
"Giờ ngươi mới phát hiện ra!" Tần Sương cười cười.
"Ha ha. . ." Bộ Tranh vò đầu, có vẻ lúng túng.
"Ta đến để chào từ biệt đệ, ta phải về nhà rồi." Tần Sương nói.
"Hả, đệ biết rồi, còn chuyện gì nữa không?" Bộ Tranh gật đầu một cái,
nhân đó hỏi thêm một câu, chỉ vì gã cảm thấy, nếu như đơn thuần là về
nhà, Tần sư tỷ đâu cần phải chào tạm biệt mình, hơn nữa còn là đích thân đến nói lời tạm biệt.
Mặc dù thấy nghi hoặc, nhưng Bộ Tranh chỉ để ở trong lòng, có lẽ là vì
bản thân không quá quen thuộc với Tần Sương. Đây cũng chính là nguyên
nhân tại sao gã lại nghi hoặc, bọn họ có thân quen lắm đâu.
"Không có. . . Nếu sau này có việc gì cần, đệ cứ tới tìm ta. Ta là người Tần gia ở Linh Đô của Thần Kiếm vương triều, đệ cứ tới đó báo tên của
ta ra là được, chỉ cần ta có mặt ở nhà. . ." Tần Sương trả lời. Nhưng
khi đang nói dở đoạn sau, nàng đột nhiên khẽ nhếch miệng cười tự giễu.
"Đệ biết rồi." Bộ Tranh gật đầu, giống như không hề nhận ra nụ cười tự giễu của Tần Sương.
"Ta đi đây." Tần Sương nói.
"Không tiễn!"
". . ."
Tần Sương cười cười, sau đó bỏ đi luôn, để lại Bộ Tranh mặc cho Tú Anh
quấy rối. Nàng ta hỏi gã rốt cục là có chuyện gì xảy ra, Tần Sương thực
ra là người như thế nào. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau Tú Anh lại quay
sang tiếp tục luyện kiếm rồi, bởi vì Bộ Tranh chỉ nói rằng Tần Sương là
một vị sư tỷ, tương đối thân quen với mấy người Sở Hùng, không quen biết gì với mình lắm, chỉ từng nói chuyện phiếm với nhau có một lần.
Tú Anh tin tưởng Bộ Tranh không nói dối, đồng thời cũng thừa hiểu được
trong chuyện này chẳng có gì đáng phải nói dối, bởi vậy nàng ta lại cắm
đầu vào luyện kiếm.
Trong khi đó, Bộ Tranh tìm một chỗ trống ở gần đó để phơi một ít thảo dược, tranh thủ lúc trời vẫn còn chưa tắt nắng.