"Không phải, do ta tự luyện chế ra cả thôi." Bộ Tranh lắc đầu, phủ nhận kết
luận của Tú Anh. Đương nhiên, Tú Anh hoàn toàn không tin tưởng vào câu
trả lời của gã.
"Vậy ngươi có sử dụng đến vật dụng của Luyện Đan Phong hay không?" Tú Anh hỏi.
"Đương nhiên là có. . ." Bộ Tranh trả lời với thái độ khẳng định như
trước. Tuy nhiên, từ 'có' trong câu trả lời của gã thật ra chỉ có nghĩa
là mình đã sử dụng đến công cụ và địa điểm của Luyện Đan Phong, nhìn
chung điều này không có gì đáng kể.
Đáng buồn là Tú Anh lại hiểu câu trả lời này theo chiều hướng khác hẳn.
Nàng ta cảm thấy nghi ngờ Bộ Tranh đã chiếm đoạt tài nguyên của Luyện
Đan Phong. Tuy rằng nàng ta cảm thấy gã được phép chiếm đoạt tài nguyên
đó, nhưng bởi vậy đã làm cho bản thân hiểu lầm Bộ Tranh chẳng có công
lao gì cả.
"A. . ." Tú Anh a một tiếng thật dài, sau đó chờ ăn cơm cùng với Bộ
Tranh. Dù sao đi nữa, một chút thời gian như vậy cũng không đáng kể. Hơn nữa, món ăn của Bộ Tranh thực sự hấp dẫn, không chỉ ngon miệng mà còn
có cả Linh khí. Những món ăn như Linh Lương, thịt yêu thú này ít nhiều
đều có trợ giúp rất lớn đối với nàng ta.
Thông qua đó, Tú Anh đã phát hiện ra, nơi đây rất tuyệt vời, bất kể là
Tụ Linh Trận hay là đồ ăn, thậm chí còn có đan dược, tất cả đều là có
cảm giác hơn người. Ngay cả căn bếp nhỏ nhỏ này cũng rất không tồi, nàng ta tu luyện ở chỗ này vài ngày còn hiệu quả hơn cả nửa tháng trước kia.
Quả nhiên, chỉ cần có điều kiện tu luyện tốt, cho dù thiên phú có bình
thường cũng vẫn có thể nhanh chóng tăng trưởng thực lực giống như ai.
Thiên phú, đó là thứ phải đặt vào hoàn cảnh ngang bằng mới có thể thể
hiện ra, cho dù không đến mức ngang bằng thì cũng không được chênh lệch
quá nhiều. Nếu như chênh lệch quá nhiều, thiên phú cũng không tài nào bù đắp nổi, trừ phi là những người có thiên phú yêu nghiệt đến ông trời
cũng phải ghen ghét.
"Bộ Tranh, tại sao ngươi lại giống một cái thùng cơm đến thế, làm gì mà ăn lắm như vậy, trước kia ngươi thật sự đâu có như thế này." Tú Anh
nhìn lom lom Bộ Tranh. Tới tận hôm nay, nàng ta mới lần đầu tiên ăn cơm
với Bộ Tranh. Lúc trước, lần nào Bộ Tranh cũng phải phần lại đồ ăn bởi
nàng ta luôn cắm đầu vào tu luyện, hai người chưa từng có dịp ngồi ăn
với nhau.
"Gần đây ta luôn ăn không thấy no, có lẽ là do dạy thì a." Bộ Tranh trả
lời. Không phải hắn trả lời qua loa cho xong chuyện, mà thực sự do bản
thân nghĩ như vậy, nếu không thì phải giải thích tình trạng này bằng
cách nào.
"Dậy thì cũng không thể nào ăn nhiều đến như vậy, có lẽ là do nguyên
nhân về mặt tu luyện. Lượng cơm mà ta ăn cũng lớn hơn rất nhiều so với
trước kia, nhưng không có kinh người như ngươi vậy." Tú Anh ngẫm nghĩ
một lát, cuối cùng đưa ra kết luận, một kết luận mà nàng ta không thực
sự nghiên cứu kỹ càng, mà cho dù nàng ta có nghiên cứu kỹ càng cũng
không thể tìm ra được nguyên do.
"Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng thật sự là tham ăn. . ." Tú Anh lại nói
vuốt đuôi thêm một câu sau khi nhìn Bộ Tranh ăn sạch sẽ mười mấy phần đồ ăn, đấy là nàng ta còn dùng tiêu chuẩn của võ giả mà không phải của
người bình thường để tính toán.
Ngay khi Bộ Tranh ăn xong, Tú Anh lập tức lôi kéo Bộ Tranh, yêu cầu gã biểu diễn Thanh Vân Kiếm Pháp một lần.
Bộ Tranh không hề cự tuyệt, ngẫm nghĩ một chút rồi biểu diễn lại toàn bộ Thanh Vân Kiếm Pháp mà gã đã từng tận mắt thấy một lần. Nhưng kiếm pháp đó lại không phải là kiếm pháp mà gã đã được học, Thanh Vân Kiếm Pháp
của gã đã hoàn toàn khác xa với nguyên bản bởi nó đã được dung nhập
phong cách của gã vào bên trong.
Theo cách nói của Bộ Tranh, phong cách đó chính là tiện tay, bởi gã chỉ
cần cảm thấy làm thế nào tiện tay thì lập tức thi triển theo như thế. Gã cảm thấy làm như vậy uy lực có khả năng không còn mạnh như nguyên bản,
nhưng thế thì đã sao, tiện tay mới là quan trọng nhất, bởi chốt lại võ
đạo đâu phải là mục tiêu theo đuổi của gã.
Tuy nhiên, gã không hề biết rằng, trên thực tế 'tiện tay' lại là sự lĩnh hội mà người khác tha thiết ước mơ có được, bởi nhờ đó có thể dung nhập chiêu thức vào võ đạo của chính mình.
Bộ Tranh hoàn toàn mù tịt về vấn đề này, cho nên gã mới cảm thấy mình tu luyện như vậy có lẽ là sai lầm, đương nhiên gã không thể nào dạy Tú Anh theo đường lối sai lầm. Về phần Thanh Vân Kiếm Pháp nguyên bản, gã vẫn
có thể biểu diễn không sai sót, bởi đối với những thứ như thế này, gã
hầu như chỉ cần nhìn một lần là không bao giờ quên.
Nhưng trong lúc bất tri bất giác, Bộ Tranh đã sửa chữa một vài điểm
thiếu sót của Thanh Vân Kiếm Pháp. Mặc dù đó chỉ là hành động theo bản
năng, gã hoàn toàn không phát hiện ra, nhưng vẫn giúp bản thân gã thi
triển Thanh Vân Kiếm Pháp thêm hoàn mỹ hơn một chút, một chút không quá
đáng kể. Đồng thời, những gì mà Tú Anh tiếp nhận được cũng không hẳn là
sẽ giống y như gã đã truyền dạy.
Chiêu thức của sư phụ hoàn mỹ, không có nghĩa là đồ đệ có thể lĩnh hội
được hết sự hoàn mỹ đó. Thông thường, đồ đệ chỉ có khả năng học được vài thành, sau đó thông qua quá trình luyện tập lâu dài mới có thể dần dần
tiếp cận hoàn mỹ.
Vài ngày sau, Tú Anh chỉ lĩnh hội được có năm thành, nhưng vậy đã là tốt lắm rồi, trên cơ bản đã nắm được cái hồn của chiêu thức, cái còn thiếu
chỉ là độ thuần thục. Nếu cứ tiếp tục tu luyện, nàng ta sẽ nắm giữ được
toàn bộ Thanh Vân Kiếm Pháp.
Trong thành quả này, Bộ Tranh có đóng góp không nhỏ. Khi luyện tập kiếm
pháp, gã biết rõ sử dụng như thế nào mới có thể tận dụng được hết chỗ
tinh diệu ở bên trong. Hơn nữa, đây cũng là ích lợi khi dạy một thày một trò, trong vòng vài ngày đã có thể dạy Tú Anh nắm giữ trọn bộ Thanh Vân Kiếm Pháp. Nếu không phải như vậy, nàng ta chỉ có thể dần dần học được
từng chiêu một.
Thật ra, nếu luyện toàn bộ một bộ kiếm pháp sẽ có hiệu quả hơn rất nhiều so với luyện vài chiêu một, bởi có khi thông qua chiêu thức này sẽ lĩnh hội được tinh túy của chiêu thức kia, ít nhất điều này là chính xác đối với một loại kiếm pháp như Thanh Vân Kiếm Pháp.
Sở dĩ không dạy cùng một lúc, nguyên nhân chỉ là vì Thanh Vân Kiếm Pháp
thực ra rất khó học. Nếu không có danh sư chỉ điểm, không thể nào học
một lèo là xong được. Đối với đệ tử ngoại môn bình thường, quá trình học kiếm pháp phải được tiến hành theo tuần tự.
Nhưng đối với những đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, tốc độ bọn họ
học hết cả bộ kiếm pháp thực sự nhanh hơn rất nhiều. Bọn họ có khả năng
học nhanh được bao nhiêu, môn phái sẽ dạy nhanh bấy nhiêu.
Tuy vậy, học xong không có nghĩa là đã có thể sử dụng, cho dù có thể sử
dụng, cũng không có nghĩa là đã có thể phát huy ra uy lực, đây là một
chặng đường rất dài cần phải đi.
Lại một tháng nữa trôi qua, hầu như toàn bộ thời gian này Tú Anh đều
sống ở Luyện Đan Phong. Chỉ cần tu luyện có hiệu quả nhanh chóng, cho dù nàng ta phải ở chỗ này một năm cũng không có vấn đề gì. Đồng thời, nàng ta cũng đã đi tìm hiểu rõ ràng tên những chiêu thức của Thanh Vân Kiếm
Pháp, biết rõ mình đang tu luyện chiêu nào thức gì, không còn mù tịt như lúc trước.
Ban đầu nàng ta cũng có ý định dạy lại Bộ Tranh, nhưng đã bị gã cự tuyệt thẳng thừng. Gã bảo mình có biết tên chiêu thức hay không cũng chẳng có can hệ gì, bởi biết hay không biết thì cũng đã sử dụng rồi, cũng chẳng
thèm mất công đi nhớ những cái tên đó, đây là chuyện không cần thiết, gã còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Đúng vậy a, Bộ Tranh đích xác là bận tới tối mắt tối mũi, hái thuốc,
luyện đan, quản lý vườn rau vườn thuốc, lại phải nghiên cứu trận pháp,
thậm chí cả nấu cơm làm đồ ăn, cuối cùng còn phải tranh thủ thời gian
từng ly từng tí để tu luyện.
Việc đó khiến cho Tú Anh không thể không bội phục Bộ Tranh, không ngờ
một người lại có thể làm được nhiều việc như vậy. Nhưng nếu ngẫm lại, từ nhỏ Bộ Tranh đã thường xuyên tất bật như vậy rồi, gã vẫn luôn tự chăm
sóc bản thân, thậm chí còn có thể nuôi sống chính mình.
Trong quãng thời gian Tú Anh lưu lại nơi này, chẳng ngờ hai kẻ tham ăn
Triệu Chí Ngân và Tề Điền lại không hề xuất hiện, chắc là do bận tu
luyện, cũng bởi vậy, Tú Anh mới không có cơ hội quen biết bọn họ.
Nhưng như vậy hóa ra lại có lợi cho Tú Anh. Không bị bất cứ kẻ nào quấy
rầy, trong một tháng vừa qua, hiệu quả tu luyện của nàng ta đột nhiên
tăng vọt, bất kể là về phương diện nội công hay là độ thuần thục của
Thanh Vân Kiếm Pháp.
Cũng trong một tháng này, Bộ Tranh thường xuyên ra ngoài hái thuốc, bỏ
lại Tú Anh một thân một mình ở Luyện Đan Phong, vô cùng yên bình hưởng
thụ hoàn cảnh tu luyện độc nhất vô nhị trong Thanh Vân Kiếm Phái.
Đối với việc Bộ Tranh ra ngoài hái thuốc, nàng ta chẳng buồn quan tâm.
Trước kia, Bộ Tranh cũng thường xuyên lên núi hái thuốc như vậy, có đôi khi đi một chuyến cả mười ngày mới về.
Ngày hôm nay, trong khi Tú Anh đang bận rộn luyện tập Thanh Vân Kiếm
Pháp, có một người đi vào, nhưng không phải Bộ Tranh, cũng không phải
hai người Tề Điền, mà là một thiếu nữ tuyệt đẹp, đẹp đến mức khiến cho
Tú Anh vừa liếc thấy đã sinh ra đố kỵ.