"? ? Có việc gì, còn chưa ăn cơm đây này, đợi chút nữa ta sẽ chỉ cho ngươi." Bộ Tranh vừa xào rau xanh vừa máy móc trả lời.
"Việc ăn cơm để sau hãy tính. Nói cho ta biết, có phải ngươi biết Thanh
Vân Kiếm Pháp hay không?" Tú Anh nhìn Bộ Tranh với thái độ nửa mong chờ
nửa hoài nghi.
"Ừ, có chuyện gì không." Bộ Tranh gật đầu, gắp rau ra đĩa, sau đó đổ dầu vào, tiếp tục xào món kế tiếp, thịt Thiết Ngưu xào lăn hành tây..
"Làm sao ngươi lại biết, ta chỉ mới vừa mới được học Thanh Vân Kiếm Pháp thôi. Hơn nữa, hình như là ngươi có vẻ rất quen thuộc, đừng nói là cũng do vị Lai Phúc ca kia dạy đấy nhé." Tú Anh thầm nghĩ. Nếu kiếm pháp này cũng do vị Lai Phúc ca kia dạy, vậy thì vị Lai Phúc ca đó thật sự là
quá cao thâm.
"Không phải đâu, lần trước khi ta đi cùng với nhóm người Sở sư huynh vào trong di tích cổ, họ đã sử dụng kiếm pháp này, đồng thời cũng chỉ dạy ta luôn." Bộ Tranh trả lời. Thanh Vân Kiếm Pháp thực ra chẳng phải là
loại kiếm pháp bí mật gì cả, tất cả mọi người trong Thanh Vân Kiếm Phái
đều có thể học, cũng chẳng có ai quan tâm người nào đã học được tất cả
hay là chỉ học được mấy mấy chiêu.
Kiếm pháp đúng là như vậy đấy, có thể học được hay không thì phải xem
bản lĩnh cá nhân, có thể tu luyện tới đại thành hay không thì phải xem
vận may và thiên phú của ngươi.
Sở dĩ đến giờ Tú Anh mới được học mấy chiêu, chỉ vì nàng ta đã thực hiện theo cách thức phát triển từ thấp đến cao, bắt đầu học từ những thứ dễ
nhất, nếu ngay từ đầu đã bập vào thứ có độ khó rất cao thì chỉ là lãng
phí thời gian.
Khi thấy Bộ Tranh luyện tập, Sở Hùng bèn chỉ bảo qua một lượt, bởi vì
hắn cho rằng gã đã luyện tập từ trước rồi. Đồng thời, bọn họ cũng thực
sự nghĩ cho rằng Bộ Tranh chỉ biết có mấy chiêu đó mà thôi.
"Thì ra là như vậy, nhưng Sở sư huynh đó là ai?" Tú Anh gật đầu, nghĩ
thầm, thì ra không phải là vị Lai Phúc ca kia. Nhưng nếu như vậy, vị Sở
sư huynh đó là ai, có quan hệ thế nào với Bộ Tranh.
Nói thật, Tú Anh khá là hiếu kỳ về hệ thống quan hệ của Bộ Tranh trong nửa năm qua.
"Sở sư huynh chính là sư huynh Sở Hùng, hình như là sư huynh của cả
Thanh Ngưu phong thì phải." Bộ Tranh ngẫm nghĩ lại một chút, nhưng cũng
chỉ có thể đưa ra kết luận thế này. Những thứ mà gã biết hình như cũng
chỉ có một chút thông tin ít ỏi như vậy.
"Thanh Ngưu phong? Đó chính là một trong số lục đại chủ phong của Thanh
Vân, người ở phong đó ai mà chẳng là tinh anh." Hai mắt Tú Anh chợt sáng ngời lên. Không ngờ người mà Bộ Tranh kết giao được lại không phải là
kẻ bình thường.
Đến lúc này, nàng ta vẫn còn chưa biết Sở Hùng cũng được coi là người có địa vị ở Thanh Ngưu phong, nếu không, nàng ta sẽ càng thêm phần kinh
ngạc.
"Hình như là như vậy thì phải, bọn họ đều rất lợi hại, ai cũng có thể
giết chết yêu thú." Bộ Tranh gật đầu, tỏ vẻ hết sức hâm mộ. Đối với gã,
có thể nói mấy người Sở Hùng đã là nhân vật lớn rồi.
"Chẳng trách ngươi lại có thể biết, hóa ra là có cao nhân chỉ điểm. Vậy
ngươi đã học được bao nhiêu chiêu Thanh Vân Kiếm Pháp?" Tú Anh hỏi,
trong lời nói không dấu được sự hâm mộ.
"Không biết a, có một vài chiêu ta cũng không biết liệu có phải là. . ." Bộ Tranh lắc đầu. Lúc bấy giờ, gã chỉ đơn thuần quan sát, đâu có biết
được chiêu đó là Thanh Vân Kiếm Pháp, chẳng qua chỉ dựa vào cảm giác,
cảm thấy có cùng một loại phong cách, chỉ có vậy mà thôi.
"Ngươi không biết liệu có phải là?" Tú Anh không hiểu nổi Bộ Tranh muốn nói cái gì.
"Đúng vậy a, ta không biết tên của những chiêu thức đó, cũng không biết
có phải là Thanh Vân Kiếm Pháp hay không." Bộ Tranh trả lời.
". . ."
Tú Anh đột nhiên nhớ tới một việc, từ xưa đến nay Bộ Tranh luôn chỉ
luyện chiêu thức, chưa bao giờ biết tên của nó là gì. Người khác có lẽ
còn để tâm ghi nhớ tên chiêu thức, còn gã thì chưa bao giờ.
Thực ra không phải là gã không nhớ nổi, mà chỉ vì không có ai giải thích cho gã. Bởi vì ngay cả Luyện Khí cũng không học được, cho nên dạy chiêu thức cho gã thực ra là việc dư thừa. Đại Hải ca chưa bao giờ chính thức dạy cho gã, cho nên cũng không buồn giải thích quá nhiều.
Về sau, phải nhờ đến Tú Anh giải thích cho, gã mới biết những chiêu thức mà bản thân đã học có tên là gì.
Khả năng lần này cũng là như vậy! !
"Vậy ngươi luyện thử một lần cho ta xem sao. . ."
"Đợi lát nữa đã, ăn xong cơm rồi hãy nói sau, ta đang đói." Bộ Tranh gật đầu, sau đó tiếp tục nấu cơm.
"Đừng ăn cơm vội, giờ thử luôn đi!" Tú Anh nói.
"Thử cái đầu ngươi. Đói bụng rồi, việc gì cũng làm không nổi." Bộ Tranh
cự tuyệt thẳng cánh, đồng thời lấy bánh gạo đã được hấp chín ra. Tất cả
số bánh gạo này được làm từ Linh Mễ, kiểu dáng mùi vị gì cũng có.
Linh Mễ là một loại Linh Lương, tên cũng như ý nghĩa, chính xác là một
loại lương thực có chứa Linh khí. Không những chỉ có động vật mới có thể hấp thu Linh khí, thực vật cũng giống như vậy, thậm chí vật chết cũng
không ngoại lệ.
Linh Lương là đồ ăn cần thiết cho người tu luyện, cũng được chia thành
năm bảy loại. Loại Bộ Tranh dùng để chế biến đồ ăn đương nhiên là loại
kém nhất. Hơn nữa, gần đây gã mới bắt đầu ăn. Trước kia, gã không hề
biết tới trên đời có thứ như thế này.
Thanh Vân Kiếm Phái không cung cấp Linh Lương một cách rộng rãi. Đệ tử
tạp dịch thì đừng có mơ, đệ tử ngoại môn thì phải căn cứ vào thành tựu.
Cho nên, nếu muốn có Linh Lương, gã không thể trông chờ vào môn phái,
chỉ có thể tự mình đi xoay sở.
Loại Linh Lương thấp kém nhất này cũng không phải là quá mức khó kiếm,
chỉ cần có tiền là có thể mua được, vấn đề quan trọng nhất là có thể duy trì lâu dài hay không. Đối với người chỉ giàu có tầm tầm, thực sự khó
mà gánh nổi chi phí cho món ăn này.
Một thằng nhóc vùng thôn quê như Bộ Tranh thì làm sao có thể tiếp xúc
đến Linh Lương, bởi ngay cả Luyện Đan Phong cũng còn không có thứ này.
Tóm lại, gã chưa bao giờ được ăn loại lương thực này. Gần đây, khi đi
cùng với nhóm người Sở Hùng, gã mới được nếm thử một loại Linh Lương,
bất ngờ phát hiện trên thế giới này hóa ra lại có thứ như vậy.
Nếu ngày nào cũng được ăn Linh Lương, kể cả là người bình thường thì
cũng có thể dễ dàng tu luyện tới cảnh giới Lưỡng Mạch như ăn cháo, mức
độ chênh lệch cũng là vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, đây mới chỉ nói tới loại Linh Lương có đẳng cấp thấp kém nhất này. Nếu đổi thành loại cao cấp,
mức độ chênh lệch sẽ càng cao hơn. Nếu điều kiện cho phép có thêm các
loại đan dược nữa, vậy thì sự chênh lệch đó sẽ khó mà có thể tưởng tượng ra nổi.
Có lẽ đây chính là sự khác nhau cơ bản giữa các thế lực. Thua kém nhau
không phải là do yếu tố nhân tài mà là điều kiện. Trừ phi trong thế lực
có một nhân vật ông trời cũng phải ghen ghét, nếu không rất khó có thể
san lấp sự chênh lệch này.
"Linh Mễ? Ngươi kiếm ở đâu ra?" Tú Anh ngẩn ngơ. Mùi vị mà bánh gạo phát ra khiến cho nàng ta cảm thấy rất bất ngờ. Nàng ta biết rõ, chúng được
chế biến bằng Linh Mễ. Chẳng qua, loại Linh Mễ như thế này, ngay cả nàng ta cũng chỉ có thể nhấm nháp khi được người khác tặng cho một ít. Đó là thứ vô cùng quý giá, tại sao Bộ Tranh lại có được?
Bộ Tranh cho một miếng bánh gạo vào trong miệng. Sau khi ăn xong, gã mới lên tiếng: "Đổi ngang tay với nhóm người Sở sư huynh. Bọn họ còn nói
mình có rất nhiều."
Sau khi nuốt bánh gạo xuống bụng, một luồng Linh khí yếu ớt lập tức lan
ra khắp thân thể. Tuy rằng rất yếu ớt, nhưng nó vẫn làm cho tinh thần
con người ta thoải mái.
"Ngươi lấy cái gì ra mà đổi?" Tú Anh có phần tò mò dò hỏi.
"Chỉ là một ít đan dược, mặc dù ta không dùng đến, nhưng bọn họ lại
thích." Bộ Tranh trả lời luôn. Ngữ điệu rất thản nhiên, giống như những
đan dược đó chẳng đáng là cái gì.
Trên thực tế, đối với Bộ Tranh, có lẽ những đan dược này xác thật là
không trọng yếu. Về căn bản, công dụng của những dược hoàn đó chẳng có
tác dụng gì với gã. Hơn nữa, nếu sau này có việc cần dùng đến thì gã lại tự chế ra là được.
"Thì ra là ngươi ăn trộm đan dược ở đây mang đi đổi. Ngươi đã trở nên
không thành thật cho lắm như vậy từ bao giờ thế, điều hay thì không học
lại đi học cái này." Tú Anh nhìn chằm chằm Bộ Tranh một lúc, sau đó đưa
ra một kết luận. Tuy nhiên, có thể khẳng định kết luận này xuất phát từ
hiểu lầm.
Nhưng, việc này rất dễ làm cho người khác hiểu lầm. Trong suy nghĩ của
Tú Anh, Bộ Tranh chính là một gã dế nhũi nho nhỏ không biết một cái gì.
Đan dược mà gã chế ra chắc chắn sẽ không có người nào cần đến, thứ mà
người ta cần nhất định là những vật thuộc về Luyện Đan Phong, hơn nữa
những vật này còn không quá mức trọng yếu.
Nếu như là những vật trọng yếu, gã làm gì có gan mà đi ăn trộm!